May mắn thay, tôi đã được Succubus dạy cho những kỹ thuật liên quan đến vô sinh.
Succubus là một chủng tộc ma quỷ cai quản giấc mơ và tình dục.
Không chỉ là chuyện quan hệ, họ còn là chuyên gia về mang thai và sinh đẻ. Trong số các kỹ thuật của họ, ngoài việc ngừa thai hay phá thai, còn có những kỹ thuật ngược lại như hỗ trợ mang thai, sinh nở không đau, hoặc điều trị rối loạn kinh nguyệt. Thậm chí còn có cả ma thuật và thuốc mà con người không thể sử dụng.
Để biến một người phụ nữ thành “lỗ thịt” chỉ để thỏa mãn dục vọng, đây là kỹ thuật bắt buộc phải thành thạo – cùng với kiếm thuật, tôi cũng đã được dạy những kỹ thuật này.
Phải đánh đổi bằng rất nhiều thứ, cuối cùng tôi đã khắc được ma thuật của Succubus vào cơ thể mình. Về vấn đề vô sinh của Hannah, nếu tôi can thiệp, thì có lẽ sẽ giải quyết được…
Tuy nhiên, phương pháp không nhất thiết chỉ có một…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Vậy thì tuần này cũng nhờ sensei nhé.”
“Tôi hiểu rồi.”
Trường đào tạo hiệp sĩ Palmeria rất rộng lớn, và vì chương trình học chủ yếu xoay quanh chiến đấu, nhu cầu về y tế đương nhiên rất cao. Không chỉ có các bác sĩ bảo hiểm, mà các thiết bị y tế như thuốc hay băng gạc cũng được sử dụng rất nhiều. Hầu hết những vật tư này đều được cung cấp trực tiếp từ hiệp sĩ đoàn. Nếu là một trường học bình thường thì chỉ cần một bác sĩ thôi là đủ, nhưng ở đây lại có đến hơn mười người. Phòng y tế cũng nhiều tương ứng với số lượng bác sĩ. Tất cả bọn họ đều là những người dày dạn kinh nghiệm, được tôi luyện qua việc chăm sóc thương binh trên chiến trường.
Tôi đang ngồi trò chuyện và uống trà với bác sĩ Noura-san, một trong số họ.
Nhiều học sinh thường tưởng tượng bác sĩ bảo hiểm là những mỹ nhân, nhưng Noura-san là một bà lão đã ngoài sáu mươi rồi. Dù có là tôi cũng không có ý định quyến rũ bà ấy, tuy nhiên bà là một người nghiêm khắc nhưng rất dịu dàng, giống như một người mẹ vậy, và rất được các học sinh quý mến.
“Mà dạo này, số người bị chấn thương ‘xấu’ tăng lên đáng kể đấy”, Noura-san càu nhàu.
“Chấn thương mà cũng phân biệt tốt - xấu sao?”
“Tất nhiên rồi, Nhìn những vết thương là biết ngay – những vết thương do vội vàng lập công, hành động liều lĩnh gây ra. Hiệp sĩ đúng là một giống loài kỳ lạ, lúc nào cũng đặt danh dự lên trên cơ thể của chính mình. Nếu là hiệp sĩ chính thức thì không nói làm gì, nhưng mới còn là học sinh mà đã thế ngay từ bây giờ thì…”
Vị bác sĩ bảo hiểm thở dài, tôi hiểu bà lo lắng cho học sinh, nhưng đồng thời, đó cũng là một lời chỉ trích ngầm đối với hệ thống của hiệp sĩ đoàn.
“Không còn cách nào khác hiệp sĩ chẳng có phần thưởng nào ngoài danh dự cả”, tôi vừa nhấp một ngụm trà vừa đáp.
“Họ phải giữ cho bản thân thanh liêm, luôn phải bước đi trên dây để không lệch khỏi con đường chính đạo, nhưng đồng thời liều mạng chiến đấu với ma tộc hay kẻ thù ngoại xâm. Quả là một công việc vô cùng khắc nghiệt.”
“Chính vì lẽ đó mà có rất nhiều người đã phát điên lên đấy.”
“Ồ? Những người không chịu nổi thì sẽ thế nào?”
“Những ham muốn bị kìm nén chẳng mấy chốc sẽ bùng nổ. Có tin đồn rằng ngay cả các hiệp sĩ chính thức cũng cướp bóc và cưỡng hiếp trên chiến trường. Học sinh ở trường này cũng chẳng khác là bao đâu.”
“Thì ra là vậy…”
Về mặt chính thức mà nói, không có bằng chứng nào cho thấy các hiệp sĩ đã thực hiện hành vi cướp giết hiếp cả.
Có lẽ thực sự không hề có chuyện đó … cướp bóc làng mạc của con người.
Nhưng nếu đối thủ là ma tộc thì sao? Những ngôi làng của ma tộc, nơi có những sinh vật trông giống con người, sẽ ra sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Noura-sensei! Cô có ở đây không!?”
Cánh cửa phòng y tế bỗng bật mở ra, một học sinh xuất hiện.
“Trời đất… Lần này là ở đâu?”
“Là sân tập thứ hai! Có người bị đánh vào đầu và ngã xuống—!”
“Rồi, đầu đúng không. Ta đi ngay đây.”
Uống cạn chén trà còn lại, Noura-san đứng dậy.
“Vậy tôi giao lại cho anh nhé. Khi nào đi thì nhớ treo biển ‘vắng mặt’ đấy.”
“Đã rõ, cô đi cẩn thận nhé.”
Tôi vẫy tay, Noura-san nhún vai rồi rời khỏi phòng y tế.
Khi cánh cửa vừa đóng lại, tôi lập tức treo bảng ‘vắng mặt” lên cửa ngoài, sau đó quay vào trong và khóa cửa. Kéo tấm rèm trong phòng y tế giờ đã không còn ai lên, tôi thấy Mifa đang ngồi trên giường.
“Thế nào, tình trạng ra sao rồi?”
“…Đau.”
Phần thân trên của cô ấy đang mặc đồng phục thể dục, nhưng bên dưới giờ chỉ còn độc chiếc quần lót. Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi, bởi cặp đùi đẹp đẽ của Mifa giờ đang được cuốn bởi nhiều lớp băng gạc.
“Cô đã nghe câu chuyện của Noura-sensei vừa rồi chưa? Đừng có quá vội vàng lập công, hãy từ từ rèn luyện sức mạnh.”
“........”
Kết quả của việc cố gắng quá sức để đánh bại tôi là một vết thương lớn ở chân. Vết thương có lẽ sẽ không để lại sẹo, nhưng trong một thời gian sẽ không thể luyện tập kiếm thuật được.
“Đừng có chế nhạo tôi …!”
“Chính cô đang tự chế nhạo mình đấy, Mifa-san!”
“Cái … cái gì chứ!?”
Tôi lấy thuốc trị thương từ trên kệ trong phòng y tế, đồng thời lẩm nhẩm một câu thần chú nhỏ. Bí thuật của succubus có thể thay đổi chút ít hiệu quả của thuốc.
“Tôi sẽ thay băng cho cô.”
“Đợi đã…!”
Tôi nâng cặp đùi mịn màng của Mifa lên, nhẹ nhàng tháo lớp băng gạc, lau sạch máu dính trên làn da trắng như sứ bằng khăn ướt rồi bôi thuốc lên.
“...........”
“Chịu khó một chút, đến mai vết thương sẽ lành.”
“Dối trá…! Vết thương sâu thế này cơ mà!”
Đây là thuốc trị thương được cường hóa bằng ma thuật, nên chuyện đó là hoàn toàn có thể. Tôi quấn lớp băng mới lên cặp đùi đã bôi thuốc của cô ấy.
“... Sao anh thành thạo việc này thế!”
“Ừ thì, tôi cũng trải qua nhiều chuyện.”
“Nè, Onk. Rốt cuộc thì anh muốn gì?”
“Ý cô là sao?”
“Anh chỉ muốn đùa giỡn với cơ thể tôi? Hay là anh có thù oán gì với tôi? Hay là anh chỉ muốn thấy tôi đau khổ thế này?”
“Để xem nào… Được ân ái với một mỹ nữ nổi tiếng trong trường đúng là số zách. Đến mức khiến tôi muốn khoe khoang với mấy đứa nam sinh khác cơ đấy!”
“Đ—đừng làm thế…!”. Mifa hét lên, nhưng vẫn không quên mục đích chính, cô cố gắng lái câu chuyện trở về đúng hướng.
“Nếu… nếu anh chỉ muốn làm chuyện đó, thì vẫn còn bao nhiêu người khác nữa cơ mà! Ngoài thành phố còn có những cô gái đẹp tôi hơn nhiều!”
“Không, không, không, cô không nhận ra vẻ đẹp của chính mình rồi.”
Chỉ có một nửa là sự thật thôi. Đúng là nếu đến khu phố đèn đỏ, chắc chắn tôi sẽ gặp được những cô gái đẹp hơn Mifa, hoặc những người sở hữu kỹ năng chăn gối đáng gờm.
Nhưng tôi muốn Mifa. Phải là Mifa mới được.
Nếu không, tôi sẽ không thể trả thù hắn ta.
“Anh không hẳn là… ghét tôi, phải không? Nếu không, anh đã chẳng đồng ý huấn luyện kiếm thuật cho tôi như vậy…”
Thật ra thì tôi cũng chẳng có ý định huấn luyện cho Mifa, chỉ vì một lời hứa trong một trận cá cược, đổi lại quyền được tự do sử dụng cơ thể cô ấy. Vậy mà kỹ năng của Mifa ngày càng tiến bộ, đến mức nếu tôi sơ suất, tôi có thể thua. Nếu tôi thua, có lẽ Mifa sẽ đuổi tôi khỏi trường. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Tất cả là do tôi quá yếu kém, không thắng nổi một đứa nhóc.
“Ư…”
Tôi xoa bóp ngực Mifa qua lớp đồng phục thể dục, Khuôn mặt cô ấy méo mó vì đau đớn và khoái cảm. Ban đầu tôi mạnh bạo nắn bóp, sau đó dần dần giảm lực, nhẹ nhàng vuốt ve khắp cơ thể cô ấy.
“Haa … ư…!”
Từ ngực xuống bụng, rồi chạm vào quần lót….. Khi chuẩn bị cởi nó ra, thì tôi dừng tay lại.
“Hôm nay thế thôi nhé!?”
“Cái … t—tại sao …!?”
“... Chân cô đang bị thương đó.”
Đến kẻ như tôi cũng không muốn cưỡng ép một người đang bị thương nặng cả. Tôi không có hận thù với Mifa đến mức đó, và quan trọng hơn, nếu làm hỏng sự cân đối của cơ thể đẹp đẽ này, mọi thứ sẽ hỏng mất.
“Cứ … làm đi …”
Nhưng Mifa đã tự cởi quần lót của mình ra.
“Hôm nay tôi đã thua… nên cứ làm theo ý anh đi.”
Thực ra, cô ấy vẫn còn đau đến mức không thể nhấc chân nổi, dẫu cho nó đã dịu bớt đi nhờ thuốc của tôi, nhưng đây vẫn không phải là một vết thương nhẹ.
“Cô chắc chứ…?”
“Vì … đó là lời hứa mà…”
Cho dù có là lời hứa, nhưng cũng không phải là đã ký kết khế ước hay ràng buộc bằng ma thuật gì cả. Tất cả phụ thuộc vào việc bản thân cô ấy có chấp nhận nó hay không mà thôi.
Cô gái này trung thực đến mức tôi phải ngả mũ khâm phục.
…. Nhưng chắc chắn là còn một lý do khác nữa …
Tôi cởi quần, trèo lên giường của Mifa, cẩn thận để không chạm vào vết thương ở đù, tôi nhẹ nhàng dạng chân cô ấy ra.
Quả nhiên, từ những cái vuốt ve ban nãy, cô nàng này đã ướt hết cả rồi.
“Kukuku … tôi vào đây, Mifa-san.”
Tôi đưa đầu dương vật áp sát cửa mình, rồi đẩy mạnh vào.
“Ahhh…..!”
Dù mồm vừa mới chửi bới nhưng cái hang động của Mifa lại chẳng hề kháng cự mà đón nhận tôi một cách trơn tru. Từ lối vào cho đến bên trong, những bức tường thịt nhớp nháp và trơn trượt bắt đầu co bóp ngay lập tức.
“Ha…♡… ư… a, ư, a ….♡!”
Mifa, tay nắm chặt ga giường, miệng rên rỉ trong khoái cảm.
Tôi từ từ thúc hông, thưởng thức từng nếp gấp trong âm đạo của cô ấy. Dù chỉ là tư thế truyền giáo đơn giản, nhưng nó vẫn sẽ gây áp lực lên chân của Mifa. Nếu cứ để như vậy thì khoái cảm sẽ giảm xuống, nên tôi quyết định nhanh chóng kết thúc.
“A…♡… ahh…!”
Hơi thở ngọt ngào thoát ra từ miệng Mifa. Tôi áp lên cơ thể, liếm lên cổ cô ấy.
“Yahhh!”
Mifa vặn vẹo người chống cự.
“Không được … người tôi nhiều mồ hôi lắm …♡…!”
“Hahaha… không sao đâu. Đây mới chính là mật ngọt.”
“Đồ… biến thái…!”
Tôi đã quen với việc bị cô ấy lườm và chửi bới. Dù cho lông mày cô ấy có nhíu lại, miệng phun nước bọt và tỏ vẻ giận dữ, song giọng nói ngọt ngào và cách di chuyển hông ấy thì chẳng khác gì một con điếm đang nứng tình.
Mifa không hề giả vờ, cô ấy thật sự ghê tởm tôi.
Nhưng âm đạo của cô lại khao khát khoái cảm nhục dục.
Đó là bản năng của con người, thứ mà lý trí không thể kháng cự.
“Chuuuu…! Ư…♡… ư…♡….!”, khi tôi hôn, ban đầu Mifa ra sức chống lại, nhưng dần dần không còn phản kháng nữa.
Thậm chí, chỉ cần tôi đưa lưỡi vào trong miệng, cô ấy sẽ dễ dàng cuốn theo.
“Ư… ahhh… haa…♡…”
Chúng tôi đan lưỡi vào nhau, đồng thời tăng tốc độ nhấp hông. Dù bản tính mạnh mẽ, Mifa dường như thích được đối xử dịu dàng. Chỉ cần giảm tốc độ và chuyển động nhẹ nhàng hơn, giọng cô ấy đã thay đổi. Mifa bám vào áo tôi và tự mình lắc hông.
Cô ấy đang trưởng thành rất tốt trong vai trò là một người phụ nữ.
“Tôi sắp ra đây.”
“Tùy… anh…!”
“Cô đẹp lắm đấy…”
Mifa cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng rõ ràng không thể chịu nổi cơn cực khoái sắp đến, ánh mắt mơ màng, như thể đang cố kìm nén để không mất ý thức. Nữ kiếm sĩ mạnh mẽ ngày nào đâu rồi? Giờ trông cô chẳng khác nào một con điếm cả.
“Ư…..!”
“A… aaaahhhhhh!”
Chúng tôi lên đỉnh cùng một lúc, dương vật của tôi co giật khi xuất tinh, và âm đạo của Mifa đáp lại bằng cách co bóp trong cơn cực khoái. Mifa ôm chặt lấy tôi, như thể không muốn để cơn khoái cảm trôi đi.
Sau khoảng nửa phút phê pha, Mifa nằm vật ra giường, kiệt sức.
“Ha…♡… ha…”, dù cho tinh dịch của tôi tràn ra cả ngoài âm đạo, cô vẫn không động đậy.
Tôi bước xuống giường, lấy một lọ thuốc từ trong túi ra và đặt lên bàn.
“Mifa-san, đây là thuốc tránh thai, lát nữa nhớ uống đấy nhé.”
“…Onk”, vừa thở hổn hển, Mifa vừa cất tiếng hỏi.
“…Anh có thù oán gì với anh trai tôi?”
Cũng không có gì ngạc nhiên khi đưa ra kết luận như vậy! Bản thân tôi không có ý định hạ nhục chính Mifa. Việc làm nhục cô ấy chỉ để khiến Elmst tuyệt vọng mà thôi. Bản thân cô ấy không có tội—chính vì thế mà tôi lại cảm thấy thật kích thích.
Tôi không trả lời câu hỏi của Mifa, chỉ lấy ra một thứ khác từ trong túi – một cuốn catalog bình thường, rồi trộn nó vào trong đống tài liệu trên bàn của Noura-san.
Trên bàn, ngoài các loại thuốc từ hiệp sĩ đoàn, còn có các cuốn catalog những loại thuốc bán trên thị trường. Hiệp sĩ đoàn không phải là những chuyên gia về giả kim thuật, nên đôi khi họ phải nhờ đến các nhà cung cấp bên ngoài khi cần các loại thuốc công hiệu mạnh hơn.
Tôi chỉ cần trộn catalog do mình làm ra vào trong đó — bên ngoài, chỉ là một cuốn catalog giới thiệu thuốc tránh thai, nhưng trong đó lại có một chút thông tin về thuốc và phương pháp hỗ trợ mang thai.
Noura-sensei là bác sĩ được các cô gái ở ngôi trường này tin tưởng nhất.
Chắc chắn sẽ có người đến tìm bà để tư vấn về vấn đề mang thai—
hay là bác sĩ bảo hiểm (保険医): là các bác sĩ được đăng ký với hệ thống bảo hiểm y tế quốc gia (国民健康保険 - Kokumin Kenko Hoken) hoặc các chương trình bảo hiểm khác. Họ được phép cung cấp dịch vụ y tế và kê đơn thuốc được chi trả bởi bảo hiểm y tế. Đây thường là các bác sĩ làm việc tại phòng khám hoặc bệnh viện, có hợp đồng với cơ quan bảo hiểm để điều trị cho bệnh nhân thuộc hệ thống này.