Trans: Chí mạng
_________________________________
Nhận lời mời tự nhiên, Sota bắt đầu thường xuyên ghé thăm phòng chuẩn bị sách.
Chính xác thì, trừ những ngày được Yusei mời đi chơi, hầu hết thời gian sau giờ học Sota đều dành để đọc sách cùng Fuzuki.
Sau khi đọc xong một cuốn sách, Fuzuki sẽ gợi ý một cuốn sách khác từ danh mục của thư viện cho Sota, và cậu sẽ mượn sách, đọc rồi lặp lại chu trình đó.
Đến cuối tháng mười và đầu tháng mười một, Sota đã đọc xong khoảng mười cuốn sách.
Dần dần, Sota cũng đã quen với việc đọc sách và có thể đọc sách liên tục.
Sota cảm thấy mình đang có những ngày tháng tràn đầy ý nghĩa hơn so với việc trở về nhà và chơi game hay lướt SNS vô bổ.
"Fuzuki-san thường đọc loại sách gì vậy?"
Vào một buổi chiều sau giờ học trong phòng chuẩn bị sách, khi đang đọc sách, Sota bất chợt hỏi Fuzuki.
Vì Fuzuki luôn bọc bìa sách, nên Sota không biết cô ấy đang đọc những cuốn sách nào.
"Bây giờ tôi đang đọc văn học thuần túy."
"Bây giờ, tức là bình thường thì khác à?"
"Trong tôi có những giai đoạn thích thú khác nhau. Có lúc tôi đọc những truyện trinh thám nặng nề, có khi lại đọc light novel về thể loại giả tưởng. Thỉnh thoảng tôi cũng thay đổi một chút và đọc sách self-help về kinh doanh."
"Hmm, cậu thật là đa tài."
"Người ta cũng gọi đó là độc giả ăn tạp."
"Văn học thuần túy mà cậu đang đọc bây giờ là của Natsume Soseki hay Akutagawa Ryunosuke phải không?"
"Cậu chỉ biết mỗi hai nhà văn đó thôi à. Natsume-sensei là một nhà văn vĩ đại đấy. 'Kokoro' là một kiệt tác. Tất cả mọi người đều nên đọc nó."
"Ồ. Tớ chỉ biết là ông ấy từng xuất hiện trên tờ tiền một nghìn yên và câu 'Trăng đêm nay đẹp nhỉ' thôi."
"Tại sao cậu lại biết câu chuyện về mặt trăng?"
"Có một bài hát Vocaloid tên là 'Trăng đêm nay đẹp nhỉ☆' trên YouTube. Trong phần bình luận có viết rằng đó là câu nói nổi tiếng của Natsume Soseki, nên tớ biết."
"À, ra là vậy..."
Fuzuki có vẻ hơi thất vọng.
"Nhân tiện, cậu có biết câu chuyện về nguồn gốc của cụm từ đó không?"
"Ừm... tớ không biết chi tiết."
"Natsume-sensei từng là giáo viên tiếng Anh tại một trường cao trung ở Ehime. Một lần, có một học sinh dịch 'I love you' thành 'Tôi yêu bạn' theo nghĩa đen, và Natsume-sensei đã bảo học sinh đó hãy dịch là 'Trăng đêm nay đẹp nhỉ' thay vào đó. Đó là câu chuyện về sự ra đời của cụm từ này."
"Ồ! Ra là vậy, thật thú vị. Tớ đã học thêm được một điều mới."
"Tuy nhiên, cũng nên lưu ý rằng câu chuyện này có thể chỉ là truyền thuyết đô thị, không rõ có thật hay không, nên đừng tin hoàn toàn."
"Đúng là một cú lật mặt bất ngờ! Tớ đã rất ấn tượng vì cho rằng đó là một cách dịch cực kỳ phong cách!"
"Nếu nói với người không biết nguồn gốc, cậu có thể bị coi là kỳ quặc, nên hãy cẩn thận nhé."
"Tớ đâu có ý định sử dụng nó. À, đúng rồi, có cả câu trả lời cho 'Trăng đêm nay đẹp nhỉ' nữa, là gì nhỉ?"
"'Tôi sẵn sàng chết vì bạn'."
"Đúng rồi, câu đó! Thật xuất sắc! Nhưng có lẽ câu này cũng chỉ là truyền thuyết đô thị thôi nhỉ."
"Câu này thì thật đấy. Đó là câu trong tiểu thuyết 'Mối tình đầu' của nhà văn người Nga Turgenev, được Futabatei Shimei-sensei dịch như vậy."
"Cậu có lượng kiến thức khổng lồ quá đấy, Fuzuki-sensei?"
"Tôi chỉ đọc trong sách thôi."
"Thật đáng nể...!! Nhưng đọc nhiều sách thế này cậu không thấy mệt à?"
Sota hỏi một cách ngẫu nhiên, và Fuzuki nhìn lên trên bên trái một lúc rồi mở miệng trả lời.
"Nhà văn người Ireland, Richard Steele đã nói rằng việc đọc sách đối với tâm hồn cũng giống như việc tập thể dục đối với cơ thể vậy."
"Ừm... nghĩa là sao?"
"Đối với tôi, sách không phải là thứ khiến tôi mệt mỏi khi đọc, mà ngược lại, nếu không đọc sách, tôi sẽ không thể duy trì sự yên bình trong tâm hồn, nó là thứ không thể thiếu."
"Wow, cậu thực sự rất thích đọc sách."
"Không quá lời khi nói nó là cả cuộc đời của tôi."
Fuzuki khịt mũi với giọng điệu có phần tự hào, khiến Sota không thể không mỉm cười. Thỉnh thoảng Fuzuki cũng sẵn lòng trò chuyện với Sota, thái độ của cô ấy đối với cậu đã mềm mại hơn nhiều.
So với lần đầu tiên gặp nhau ở nhà sách, khi cô ấy tỏa ra một bầu không khí rõ ràng là không muốn ai tiếp cận, bây giờ đã khác xa.
Điều này phần nào nhờ vào kỹ năng giao tiếp của Sota, người đã chủ động bắt chuyện và dần dần thu hẹp khoảng cách với Fuzuki. Nhưng cũng phải kể đến việc cô gái tên Fuzuki Aoi không hoàn toàn tiêu cực với việc nói chuyện với người khác.
Trong lớp, Fuzuki thường không nói chuyện với ai, chỉ im lặng, nhưng đó đơn giản là vì không có ai để cô ấy trò chuyện. Với việc đọc rất nhiều sách, trong đầu cô ấy chứa đầy kiến thức và từ ngữ.
Dù chưa thực sự mở lòng, nhưng từ khi có Sota làm bạn nói chuyện, Fuzuki đã có thể giao tiếp ở mức độ bình thường.
"À, đúng rồi."
Hiếm khi Fuzuki chủ động bắt đầu câu chuyện.
"Hôm qua, bộ manga mà cậu đặt đã được nhập về, cậu có thể đến lấy vào lúc nào thuận tiện."
"Ồ, hiểu rồi! Vậy tối nay tớ sẽ đến lấy."
"Được rồi. Hôm nay tôi có ca làm, nên hãy gọi tôi khi cậu đến."
"OK! Cảm ơn cậu rất nhiều về mọi thứ."
"...Đó là công việc."
Fuzuki đột nhiên quay mặt đi chỗ khác. Trước cảm giác ngượng ngùng không quen khi được khen của Fuzuki khiến Sota không thể không mỉm cười.