Trans: Chí mạng
_______________________
Quán cà phê mà Fuzuki chỉ định là một chuỗi cửa hàng lớn với hơn mười nghìn cửa hàng trên toàn thế giới.
Ngay cả Sota cũng biết tên của quán này, nhưng vì nơi tụ tập thường ngày với bạn bè không bao gồm quán cà phê, nên đây là lần đầu tiên cậu bước vào.
Nội thất được thống nhất bằng màu nâu và họa tiết vân gỗ, trông rất phong cách và yên tĩnh, tạo cảm giác như học sinh cao trung vào đây sẽ thấy hơi ngại, nhưng nhìn qua thì cũng có những khách hàng đồng trang lứa.
Có các nhân viên văn phòng đang lặng lẽ đọc sách, hai bà nội trợ đang trò chuyện vui vẻ với ly cà phê trong tay, và các sinh viên đại học đang chăm chỉ gõ máy tính xách tay có logo quả táo sáng lấp lánh, khách hàng ở đây rất đa dạng.
Vì là cuối tuần nên Sota dự đoán sẽ rất đông đúc, nhưng thực tế thì bên trong lại khá trống trải hơn cậu nghĩ.
"Quán này cách xa nhà ga một chút nên là chỗ bí mật đấy."
"Quả nhiên là vậy."
"Chúng ta chọn chỗ ngồi kia nhé."
"Oke."
Fuzuki chỉ vào một chỗ ngồi— chỗ ngồi ở góc quán, gần cửa sổ lớn đón ánh sáng từ bên ngoài. Sota nhanh chóng ngồi vào chỗ đó trước.
Sau khi bỏ túi đeo hông vào ngăn đựng đồ, cậu đưa tay ra cho Fuzuki vừa tới sau.
"Ừm..."
"Có chuyện gì vậy?"
Một ánh nhìn đầy nghi ngờ đáp lại.
"À, chỉ là khăn quàng cổ và mũ của cậu thôi. Tớ nghĩ là hơi nóng để giữ chúng."
Bên trong quán cà phê có máy sưởi, nên với trang phục hiện tại của Fuzuki thì để đọc sách có vẻ hơi quá tải.
"Ừm... cảm ơn cậu."
Với điệu bộ ngập ngừng, Fuzuki đưa khăn choàng và mũ cho Sota, cậu nhẹ nhàng đặt chúng vào ngăn đựng đồ. Rồi cô ngồi xuống ghế đối diện.
"Cậu ngồi vào bên trong đi."
"Cảm ơn... Cậu có vẻ quen thuộc quá nhỉ, làm tôi cảm thấy có chút phiền lòng."
"Cậu nghĩ tớ là ai chứ? À, thì cũng từng có bạn gái một thời gian, nên tớ đã học hỏi nhiều điều."
"Bạn gái..."
Fuzuki nhắc lại từ đó với giọng như muốn xác nhận điều mới nghe lần đầu.
"Ơ, có chuyện gì sao?"
"...Không có gì đâu. Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên lúc đầu, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì cũng không quá bất ngờ lắm."
"Thật sự, cậu nghĩ mình là ai chứ..."
Trong lúc Sota cười khổ, Fuzuki đã chuẩn bị xong với những vật dụng quý giá của mình trong tay và nhìn Sota với ánh mắt sẵn sàng.
"Được rồi, đi thôi nào."
Sota cũng cầm lấy ví của mình và tiến tới quầy gọi món.
"Chào mừngquý khách, quý khách dùng tại đây phải không ạ?"
Nhân viên phục vụ là một chị sinh viên đại học, mỉm cười thân thiện.
"Vâng, dùng tại quán!"
"Cảm ơn quý khách. Xin vui lòng gọi món."
"...A, tôi phải gọi sao?"
"Cậu nghĩ tớ có thể nhớ hết cái menu dài ngoằng này à?"
"Ừ thì, cũng đúng nhỉ... À... ừm... cái đó... ừm..."
Nếu một người bệnh đã hôn mê sau nhiều năm bỗng tỉnh dậy và nói chuyện lần đầu tiên, có lẽ sẽ giống như thế này.
"Nếu cậu ghi vào ứng dụng ghi chú thì tớ sẽ gọi giúp cho?"
Trước sự lúng túng của Fuzuki vì thiếu kĩ năng giao tiếp, Sota đề nghị giúp đỡ.
"...Không cần đâu, tôi làm được."
Hít một hơi thật sâu, với ánh mắt quyết tâm, Fuzuki mở miệng gọi món.
"Van, vani... siro vani... caramel... siro caramel... ừm..."
Sự lưu loát trong lần đọc trước đã biến đâu mất, giờ đây Fuzuki nói lắp bắp như một du khách nước ngoài cố gắng nói tiếng địa phương.
Với giọng điệu khiến người nghe cũng phải hồi hộp, Fuzuki tiếp tục đọc thực đơn.
"Và, extra... whip... extra sauce và, cà phê frappuccino và... một chiếc bánh Mont Blanc, làm ơn..."
(...Không biết chị ấy có hiểu không nhỉ?)
Sota lo lắng nhìn về phía cô nhân viên.
"Vâng, siro vani, siro caramel, siro hazelnut, chocolate chip, extra whip, siro white mocha, panna cotta ít siro và ít đá, extra chip, extra sauce, coffee frappuccino và một bánh Mont Blanc đúng không ạ?"
"...Vâng."
Quả thật là quá chuyên nghiệp.
Fuzuki gật đầu, và cô nhân viên quay sang Sota.
"Quý khách có gọi chung với bạn không ạ?"
"À, vâng! Gọi chung luôn ạ!"
"Tôi đã hiểu. Vậy xin mời quý khách gọi món."
"Ừm..."
Nhìn lại menu, toàn là những từ tiếng Anh mà Sota chưa từng thấy, khiến cậu cảm thấy bối rối.
Mặc dù cũng có những đồ uống đơn giản như cà phê đá và trà đá, nhưng đã đến đây rồi thì cậu muốn thử món đặc trưng của quán.
"Xin lỗi, đây là lần đầu tiên em đến quán, chị có thể giới thiệu món nào ngon không?"
"Ừm, để xem nào. Món được yêu thích nhất ở đây là Dark Mocha Chip Frappuccino, món này ít ngọt. Đứng thứ hai là Caramel Frappuccino, món này rất ngọt và thích hợp cho những ai thích caramel."
"Cảm ơn chị! Hôm nay em đến để đọc sách và muốn nạp thêm đường, vậy chắc em sẽ chọn Caramel Frappuccino."
"À, vậy hả! Đọc sách vào ngày nghỉ thật tuyệt phải không?"
Nụ cười của cô nhân viên càng rạng rỡ hơn.
"Chị cũng đọc sách sao!"
"Đúng vậy~. Tôi là sinh viên đại học, nên thường tranh thủ giữa các giờ học. Quý khách có thường đọc sách ở quán cà phê không?"
"Thật ra hôm nay là lần đầu tiên em đọc sách ở quán cà phê. Bạn em đã dẫn em đến đây."
Khi Sota nhìn sang, Fuzuki không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên vẻ mặt cứng đờ
Có phải cô ấy là một con robot bị hỏng không?
"Tuyệt vời thật~~! À, xin lỗi vì đã lạc đề."
"Không sao đâu, em cũng thấy vui mà, xin lỗi nhé!"
Khi Sota nói, cô nhân viên gật đầu nhỏ rồi trở lại chủ đề chính.
"Nếu bạn muốn món ngọt, tôi gợi ý Vanilla Cream Frappuccino với thêm chocolate chip và trái cây họ cam, thế nào?"
"Nghe ngon đấy. Em sẽ chọn món đó!"
"Tôi đã hiểu! Vậy thì..."
Trong khi cô nhân viên đọc lại tên món như một bài tập nói nhanh, Fuzuki nhìn chằm chằm vào Sota.
"...Tất cả đã đủ chưa ạ?"
"Vâng, đủ rồi!"
"Cảm ơn quý khách. Quý khách muốn thanh toán chung hay riêng ạ?"
"Thanh toán chung luôn."
"Vậy tổng cộng là 3,284 yên."
"Ừm, ba nghìn..."
(Đúng là cũng khá đắt nhỉ...)
Như dự đoán, khi mở ví, Sota thấy hai tờ tiền mệnh giá 1000 yên chào đón.
"Tôi sẽ tự trả tiền phần của mình. Thấy thật ngại quá...."
Sota suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng đặt tờ 1000 yên của mình lên khay.
"Ơ, đừng..."
"Vậy xin vui lòng thanh toán bằng cái này."
"Vâng. Tôi nhận 4000 yên, tiền thừa là 716 yên."
Nhân viên hiểu ý Sota, nhanh chóng đưa lại tiền thừa và biên lai.
Fuzuki vẫn còn lúng túng khi thấy việc thanh toán được xử lý nhanh chóng.
"Chúng tôi sẽ chuẩn bị đơn hàng, quý khách vui lòng đợi ở quầy nhận hàng bên kia."
"Vâng, cảm ơn!"
"Chúc quý khách có thời gian tận hưởng vui vẻ ở quán."
Nhân viên khẽ vẫy tay chào, với vẻ mặt có chút trìu mến.
"T-Thật sự xin lỗi..."
Khi di chuyển đến quầy nhận hàng, Fuzuki vẫn cầm tiền và nói:
"Tớ đã nói rồi mà, không sao đâu. Tớ nhận tấm lòng của cậu là đủ rồi."
Với nụ cười như thể không bận tâm chút nào, Sota đưa cả hai tay ra phía Fuzuki.
Việc chi tiêu hơn 3000 yên trong tiền tiêu vặt của một học sinh cao trung thực sự là một tổn thất, nhưng nghĩ đến việc có thể dành thời gian bên cạnh Fuzuki thì đó là một món hời.
Hơn nữa...
"Như tớ đã nói lần trước, Fuzuki luôn giới thiệu cho tớ những cuốn sách thú vị, thật sự giúp đỡ tớ rất nhiều. Đây là cách tớ bày tỏ lòng biết ơn đối với cậu."
Fuzuki dường như cũng nhận ra rằng nếu không để Sota trả tiền, cậu sẽ cảm thấy có lỗi.
"............Tôi hiểu rồi."
Fuzuki hơi cúi đầu rồi nói.
"Cảm ơn cậu vì bữa ăn này."
"Ừm, không có gì."
“野口さん” là tờ 1000 yên ấy, khúc này hơi khó hiểu một tý là ko biết thanh toán bằng gì... chắc do WN nên vậy