Trans: Chí mạng
Lieu nuoc mat co doi lay duoc thoi gian...
________________________
Sau đó, Sota nghỉ giải lao khoảng năm lần và đọc xong cuốn sách.
"…Thật thú vị."
Sota khẽ thì thầm.
Cuốn sách mà Fuzuki giới thiệu lần này cũng mang lại cho cậu rất nhiều cảm xúc, Sota chìm đắm trong dư vị làm tê liệt đầu óc.
Nhân tiện, trong khi Sota đang đọc, Fuzuki không có ý định nghỉ ngơi lần nào.
Đó là sự tập trung đáng kinh ngạc.
Lúc đó, âm thanh của quyển sách đóng lại vang lên trong tai.
Có lẽ Fuzuki cũng đã đọc xong, Sota ngẩng đầu lên.
"…Hở?"
Sota vô tình thốt lên giọng điệu ngạc nhiên.
Bởi vì trên má của Fuzuki, có một giọt nước mắt lăn xuống.
"S-sao thế Fuzuki?"
"À, à… Xin lỗi, tôi vô tình..."
Mãi cho đến khi bị chỉ ra, cô mới phản ứng như thể nhận ra mình đang khóc.
Ngay lúc đó, Sota nhanh chóng đưa chiếc khăn tay cho Fuzuki, người đang định lau nước mắt bằng ngón tay.
"…Cảm ơn"
"Không có gì."
Fuzuki lau mắt bằng khăn tay một lúc.
Sau khi Fuzuki thở ra một hơi sâu như để trấn tĩnh, Sota hỏi.
"Cảm động đến thế sao?"
"Nó là một kiệt tác."
Fuzuki cẩn thận dùng ngón tay vẽ theo quyển sách cũ, bìa sách đã sờn rách, như thể đó là vật quý giá.
Tiêu đề được viết trên bìa là "Mặt Trăng của Sa Mạc".
Đó là một tiêu đề mà Sota chưa từng biết đến.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Fuzuki bắt đầu nói.
"Câu chuyện thực sự thì là về một nhân vật chính không nổi bật, người theo đuổi giấc mơ lật ngược tình thế để thay đổi bản thân, một cốt truyện khá quen thuộc."
Giống như một dòng suối ngôn từ tuôn trào, Fumizuki tiếp tục giải thích trôi chảy.
"Nhân vật chính làm công nhật trong lĩnh vực xây dựng và giấc mơ của anh ấy là giành được giải thưởng văn học cho cuốn tiểu thuyết của mình. Ban đầu, tôi thật lòng khinh thường nhân vật chính khi anh ấy chỉ mơ ước những giấc mơ lớn không thể thực hiện được và không làm gì cả. Nhưng thực ra, anh ấy không phải là không muốn làm, mà là không thể làm được. Nhân vật chính sợ ánh mắt của mọi người do chấn thương tâm lý trong quá khứ, và phải rút vào vỏ bọc của mình. Qua sự dẫn dắt tài tình của tác giả, chúng ta mới biết rằng anh ấy đã nỗ lực và đau khổ suốt một thời gian dài, và hình ảnh của anh ấy thay đổi hoàn toàn trong mắt người đọc. Thực sự, tôi đã nghĩ rằng anh ấy nên từ bỏ vì tình trạng đau khổ không thể chịu đựng nổi, nhưng anh ấy không thể từ bỏ. Bị ám ảnh bởi quá khứ, anh ấy không thể tương tác với mọi người, nhưng vẫn tiếp tục tìm kiếm lý do tồn tại của mình và bám víu vào hy vọng cuối cùng mà anh ấy tìm thấy. Mặc dù bị ràng buộc bởi quá khứ và mất đi sự lựa chọn, anh ấy vẫn cố gắng tiến về phía trước, chịu đựng nỗi đau. Đó là sự yếu đuối không thể cưỡng lại được, nhưng cũng là sự mạnh mẽ đầy kiêu hãnh. Cuối cùng, anh ấy chết vì bệnh tật mà không thực hiện được giấc mơ... nhưng dường như anh ấy vẫn cảm thấy hài lòng. Trong quá trình đấu tranh để đạt được giấc mơ, anh ấy đã tìm thấy những người thực sự quan tâm và ủng hộ, và có được những người bạn thân thiết. Tôi nghĩ, cuối cùng, anh ấy đã hạnh phúc vì không phải chết một mình. Sau đó…"
Fuzuki giật mình dừng lại khi kể đến đó.
Sota ngạc nhiên nhìn chằm chằm, và khuôn mặt trắng hồng của Fuzuki dần dần chuyển sang màu đỏ như trái dâu tây.
"... Xin lỗi, tôi đã nói quá nhiều."
Đôi mắt long lanh của Fuzuki từ từ cụp xuống
Cô ấy dường như tràn ngập những cảm xúc sợ hãi của một đứa trẻ bị cha mẹ bắt gặp khi đang nghịch ngợm.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của Fuzuki, Sota không thể nhịn được mà bật cười.
"S-sao cậu lại cười?"
Giọng Fuzuki đầy bối rối và xấu hổ, có lẽ không ngờ được phản ứng của Sota.
"Xin lỗi, xin lỗi. Chỉ là, thật sự cậu rất thích sách nhỉ, điều đó làm tớ cảm thấy ấm lòng thôi."
Khi nghe Sota nói vậy, đôi mắt của Fuzuki mở to.
"... Cậu không thấy kỳ quặc sao?"
"Chẳng có gì đáng để thấy kỳ quặc cả."
Fuzuki rụt rè hỏi, và Sota trả lời một cách bình thường
"Fuzuki không thường nói về cảm nhận sách mà lại nói nhiều như vậy, chắc hẳn cuốn sách này rất thú vị... Nghe cậu kể mà tớ cũng thấy vui."
"Thấy vui vì chuyện đó thì thật khó hiểu."
"Khi thấy người khác vui, cậu không cảm thấy vui theo sao?"
"Cậu có khả năng đồng cảm cao đấy, Shimizu-kun."
"À, có thể là vậy. Tớ thường bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của người khác."
"Đúng là như vậy. Nhưng, đúng thế..."
Sau khi suy nghĩ một lúc, Fuzuki nói.
"Sự thú vị của một cuốn tiểu thuyết phụ thuộc vào mức độ đồng cảm với nhân vật chính. Nhân vật chính của cuốn sách này khiến tôi đồng cảm đến mức tưởng chừng như chính mình."
"Hiểu rồi. Quả thật, những tiểu thuyết mà tớ thấy thú vị thường là những cuốn tớ có thể đồng cảm với suy nghĩ và hành động của nhân vật chính."
"Đúng vậy, vì thế đối với những cuốn sách tôi giới thiệu cho Shimizu-kun, tôi cố gắng chọn những nhân vật chính có đặc điểm gần giống với tính cách của Shimizu-kun."
"Thật sự cậu đã nghĩ đến mức đó sao!?"
"Tất nhiên rồi. Khi giới thiệu sách, tôi nghĩ cần phải chọn dựa trên cơ sở rằng người nhận sẽ thích."
"Không, thật sự... cậu tuyệt vời quá. Cảm ơn cậu nhiều nhé."
"Không có gì... Tôi không ghét việc người khác nói rằng họ thích cuốn sách tôi giới thiệu."
Đúng như những đã nói, Fuzuki khẽ nở nụ cười vui vẻ.
Sau đó, đôi môi của Fuzuki run lên như thể cô ấy đang cảm thấy buồn về điều gì đó.
"Còn nữa, cậu đã lắng nghe lâu như vậy. Sau khi đọc xong, đầu tôi đầy những cảm xúc lộn xộn... Nói ra được làm tôi thấy nhẹ nhõm."
"Không cần phải cảm ơn đâu. Thật ra thì tớ luôn được cậu lắng nghe, nên cậu nói ra cũng tốt mà."
Sota là kiểu người luôn muốn chia sẻ cảm nhận về cuốn sách mình vừa đọc xong với ai đó, nên lúc nào cậu cũng kể cho Fuzuki nghe.
Ngược lại, Fuzuki là người cơ bản, sau khi đọc xong một cuốn sách, không nói gì nhiều về cảm nhận mà chỉ lặng lẽ chuyển sang cuốn sách tiếp theo, vì vậy cuốn sách lần này chắc hẳn rất đặc biệt.
"Đây là lần đầu tiên tôi chia sẻ cảm nhận về một cuốn sách với ai đó..."
Fuzuki nói như thể đang nhớ lại một kỷ niệm đẹp.
"Rất mới mẻ và tôi không nghĩ là tồi."
"Đúng không! Nếu cậu muốn, tớ sẽ nghe cảm nhận của cậu bất cứ lúc nào, nên đừng ngần ngại nói ra nhé."
"Đừng lợi dụng cơ hội này để làm cái cớ nói chuyện với tôi nữa."
"Không, đó không phải là cái cớ đâu! Chúng ta là bạn bè mà, nên chuyện đó là bình thường thôi."
"Bạn bè...?"
Fuzuki lẩm bẩm như thể lần đầu tiên nghe thấy từ này.
"...Tôi và Shimizu-kun là bạn bè sao?"
Câu hỏi bất ngờ khiến câu trả lời của Sota bị gián đoạn.
"Nhắc mới nhớ, lúc nói chuyện với nhân viên của quán, cậu cũng gọi tôi là bạn..."
"Khoan đã, khoan đã, khoan đã."
Sota giơ hai tay ra hiệu dừng lại và nói với Fuzuki.
"Cả hai chúng ta đều thoải mái nói chuyện với nhau, thường xuyên đọc sách cùng nhau sau giờ học, và hôm nay lại cùng nhau đến quán cà phê để đọc sách... Nếu không gọi là bạn bè thì hầu hết các mối quan hệ trên thế giới này chỉ là quen biết thôi."
"Vậy sao... Vậy à, đúng như cậu nói, nếu định nghĩa điều này là quen biết thì quả thật hơi miễn cưỡng."
"Đúng vậy, tớ và Fuzuki chắc chắn là bạn bè."
Sota nói với một nụ cười và một cái gật đầu.
Cùng lúc đó, Sota nhớ lại.
---Tình bạn, xét cho cùng, là một thỏa thuận giữa các cá nhân dựa trên những suy nghĩ thực dụng.
Đó là những lời mà Fuzuki đã nói trước đây.
Có lẽ cô ấy không có ấn tượng tích cực về từ "bạn bè."
(Có lẽ mình không nên nói một cách nhẹ nhàng như vậy...?)
Trong khi Sota đang lo lắng, Fuzuki nắm chặt tay trước ngực.
"Bạn bè... với mình..."
Giọng nói nhỏ như bị lấn át bởi tiếng ồn của quán cà phê, Fuzuki thì thầm.
Miệng nhẹ nhàng nở nụ cười, và má cô hơi ửng đỏ.
Vẻ mặt rõ ràng của niềm vui, giống như một đứa trẻ đang ôm chặt món đồ quý giá trong tay.
Sota nhìn đi nơi khác vì không thể nhìn thẳng vào Fuzuki.
Những cảm xúc khuấy động trong lòng cậu quá lớn, nếu tiếp tục nhìn, cậu sẽ cảm thấy ngộp thở.
Sau khi hít một hơi sâu để bình tĩnh lại, Sota mở lời như không có chuyện gì xảy ra.
"Hờ... quay lại chủ đề chính, chúng ta là bạn bè mà. Thỉnh thoảng chia sẻ cảm nhận về sách cũng là điều bình thường thôi."
"Ừm, đúng vậy. Nếu thỉnh thoảng...có lẽ sẽ ổn thôi."
"Hoan hô! Vậy thì lần sau cũng kể cho tớ cảm nhận của cậu nhé!"
"Tôi đã nói là thỉnh thoảng nói mà. Và cậu ồn ào quá. Đây là quán cà phê nên hãy giảm âm lượng đi."
"À, xin lỗi."
Sota chắp tay xin lỗi, khiến Fuzuki thở dài như thể nói "Thật là một người không thể làm gì được."
Khuôn mặt cô vẫn giữ lại chút biểu cảm mềm mại.
"Nhân tiện, Shimizu-kun thấy thế nào về cuốn sách của cậu?"
"Ồ, cậu hỏi đúng lúc quá. Thật sự rất thú vị!"
"Tôi biết mà."
"Ngay từ đầu, cảnh mực từ trên trời rơi xuống đã khiến tớ bị cuốn hút hoàn toàn, và còn..."