Trans: Chí mạng
_____________________
Thắng thua có thể đoán được qua lời của Yusei.
"A! Chết tiệt! Đồ rác rưởi!"
Giờ nghỉ trưa, tại căng tin.
Yusei hét lên không thua kém gì sự ồn ào của các học sinh và đập mạnh tay xuống bàn.
"Á! Đừng có làm rung bàn, Yusei! Tớ đã viết sai chính tả rồi nè!"
Hina, ngồi cạnh Yusei, lên tiếng phản đối.
Có vẻ như cô ấy đang viết bài đăng lên Instagram hay gì đó.
"Xin lỗi, Hina. Nhưng thật sự bực quá, chỉ còn một bước nữa là chúng ta đã lật ngược được tình thế!"
Yusei nói với vẻ rất tiếc nuối từ tận đáy lòng.
Trong khi đó, Hina vừa gõ điện thoại với tốc độ ánh sáng vừa nói.
"Ừ, ừ, tớ đã xem rồi! Nhưng mà, đối thủ có hai người từ đội bóng rổ đúng không? Bên mình không có ai mà vẫn chiến đấu đến thế là giỏi lắm rồi!"
Sota cũng đồng tình với ý kiến của Hina và muốn gửi lời khen ngợi vì đã chiến đấu tốt đến vậy, nhưng Yusei, người rất khắt khe với bản thân và người khác, không thể chấp nhận điều đó.
"Dù quá trình có tốt thế nào, thua vẫn là thua! Khốn kiếp... Tiết thể dục tiếp theo, tớ sẽ thẳng thắn xin thầy cho chúng ta thi đấu lại với cùng đội hình trong giờ thể dục..."
"Thật là không chịu thua nhỉ? Buồn cười quá."
Việc Yusei nổi nóng mỗi khi thua cuộc đã xảy ra nhiều lần trong quá khứ, nên Hina chỉ cười khúc khích như thường lệ.
Trong khi đó, Sota cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trong trận đấu lần này, nguyên nhân chính của thất bại rõ ràng là do Sota. Mặc dù đối thủ có thực lực cao hơn, nhưng nếu cậu duy trì sự tập trung vào thời điểm tỷ số đang hòa đó thì kết quả có lẽ đã khác.
Với tính cách của Yusei dễ dàng khiến Sota tưởng tượng rằng cậu ta cũng đang nghĩ như vậy.
Lờ đi điều đó lúc này có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ sau này.
Sau khi suy nghĩ kỹ những lời mình sẽ nói, Sota mở lời.
"Không, Yusei, tớ thực sự xin lỗi! Rõ ràng là lỗi của tớ trong phút cuối đã gây ra chuyện này."
"Đúng là vậy đó, Sota!"
Cơn giận dữ như lộ ra rõ ràng khi mũi giáo chĩa thẳng vào Sota.
Dù không thực sự giận vì là bạn bè thân thiết, nhưng cậu ta không thể che giấu được sự tức giận.
"Trong lúc tỷ số đang hòa mà mất tập trung thì không thể tha thứ được! Hãy tự kiểm điểm đi!"
"Ừ, tớ sẽ tự kiểm điểm! Rõ ràng là thể lực của tớ đã cạn kiệt, nên tớ sẽ tăng cường chạy bộ."
"Làm ơn đấy. Hơn nữa, hãy nâng cao sự khao khát chiến thắng! Dù có chuyện gì đi nữa, thua cuộc là điều không thể chấp nhận được hơn cả cái chết!"
"Yes sir!"
Sota giơ tay chào như một người lính tuân lệnh cấp trên, khiến Yusei gật đầu hài lòng.
Đặc tính của Yusei là cậu ta sẽ vui vẻ nếu ai đó làm rõ mối quan hệ trên dưới và thể hiện rằng bản thân là cấp dưới.
(Không có nhiều người ghét việc thua cuộc đến như vậy đâu...)
Sota cũng không muốn thua cuộc, nhưng tính cách không chịu thua cuộc của Yusei gần như là bệnh hoạn.
Tuy nhiên, không cần phải nói, chính tính cách không chịu thua cuộc này là nguồn gốc giúp Yusei có thành tích cao, cả trong học tập và thể thao.
Những câu chuyện về các vận động viên Olympic không chịu thua cuộc có lẽ cũng giống như Yusei.
Thực tế, cậu ta đã vô địch giải bóng đá cấp tỉnh và thi đấu xuất sắc ở cấp quốc gia, được coi là ngôi sao thế hệ mới.
Sota rất tôn trọng Yusei vì điều đó, nhưng khi chơi với Yusei như bạn bè bình thường, sự cạnh tranh không ngừng nghỉ của Yusei đôi khi làm Sota cảm thấy ngột ngạt.
Sota coi trọng sự hòa thuận và tình bạn hơn là việc thắng thua, điều này hoàn toàn trái ngược với Yusei.
"Thôi, thôi, dừng cuộc nói chuyện này lại!"
Tiếng vỗ tay vang lên.
Hina, người mà có lẽ cũng có tính cách giống cậu(Sota nghĩ), đã thay đổi bầu không khí bằng nụ cười tươi sáng và sự vui vẻ của mình.
"Hai người đã cố gắng rất nhiều! Thế là tốt rồi mà. Mio cũng nghĩ vậy đúng không!?"
"Hả?"
Mio, người từ nãy đến giờ đang nhai một cái bánh ngọt với vẻ mặt thờ ơ, chớp mắt ngạc nhiên.
"À, ừ, đúng rồi. Thế là được rồi."
"Chắc chắn là cậu không nghe thấy gì đúng không!"
''Tớ xin lỗi, vì món bánh dưa này ngon quá nên tớ cứ mãi suy nghĩ về thành phần của nó."
"Sao cậu không xem bảng thành phần ở mặt sau đi?"
"Xem thì không thú vị đâu. Tớ muốn dùng vị giác để phân tích thành phần, sau đó kiểm tra lại."
"Mio-chan cũng thực sự đặc biệt nhỉ?"
Ai cũng nghĩ vậy khi nhớ rằng Hina có tới sáu trăm nghìn người theo dõi trên Instagram.
"Mio trông có vẻ bí ẩn, nhưng thật ra cậu là kiểu người dường như luôn suy nghĩ gì đó nhưng thực ra chẳng nghĩ gì cả."
"Sota không có quyền nói điều đó. Cậu thật sự chẳng bao giờ suy nghĩ gì."
"Ồ, bị phát hiện rồi."
"Tớ đã biết điều đó sau ba ngày gặp cậu. Cảm xúc của cậu lúc nào cũng hiện rõ trên khuôn mặt."
Mio khẽ mỉm cười.
Hồi sơ trung, nụ cười này đã làm Sota nhiều lần ngại ngùng và hoàn toàn bị mê hoặc, nhưng bây giờ sau một thời gian dài quen biết, cậu không còn cảm thấy xao xuyến nữa.
Thay vì lo lắng về chuyện xảy ra hôm qua có bị nhắc đến hay không, Sota hồi hộp chờ đợi, nhưng may mắn là Mio dường như không có ý định nhắc đến.
"Được rồi! Tâm trạng tớ đã khá hơn rồi!"
Yusei lớn tiếng. Cuối cùng, cậu ta cũng đã xử lý xong đống cảm xúc thất bại của ngày hôm nay.
"Này này! Hôm nay chúng ta đi chơi bowling không? Tớ muốn dồn hết sự bực tức vào quả bóng và đánh đổ tất cả các pin!"
"Ồ, hay đấy! Đi chơi bowling thôi!"
Đề nghị đột ngột nhưng Hina có vẻ rất hào hứng.
"Được rồi, quyết định vậy đi! Sota cũng đi chứ?"
Như thể điều đó là đương nhiên.
Yusei hỏi.
"À, ừ, chắc..."
Cậu định nói chắc chắn rồi, nhưng dừng lại ngay trước khi thốt ra lời.
Bình thường, cậu sẽ đồng ý theo đà với sự hào hứng, nhưng hôm nay thì khác.
Cậu nhận ra rằng mình không hứng thú với việc đi chơi bowling.
Chính xác hơn, hôm nay cậu không muốn ở cùng với nhóm bạn thường ngày.
Trong tâm trí... Sota hiện lên hình ảnh Fuzuki ngồi một mình trong phòng chuẩn bị sách và lặng lẽ đọc sách.
"Tớ xin lỗi! Hôm nay tớ có chút việc bận rồi!"
Sota chắp hai tay lại và cúi đầu.
"Ơ! So-chan không đi được à!?"
"Gì cơ, Sota phải đi chứ!"
Hai người bạn của Sota phàn nàn rõ ràng, khiến cậu đổ mồ hôi lạnh và trả lời.
"Không, tớ thực sự xin lỗi. Dù rất muốn đi, nhưng hôm nay tớ phải về nhà sớm..."
"Nếu là việc nhà thì không còn cách nào khác."
"Ừ, thôi được rồi."
Dù tỏ ra tiếc nuối, hai người bạn vẫn chấp nhận lý do của Sota, khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
"Xin lỗi nhé, lần sau tớ sẽ bù cho các cậu."
Đây là lần đầu tiên Sota từ chối lời mời của nhóm bạn thân, nhưng cậu nhận ra mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ.
Lo ngại rằng mình sẽ bị cho là người không nhiệt tình, không khí sẽ trở nên tồi tệ.
Những lo lắng thường trực này có thể chỉ là do cậu tự tưởng tượng.
Trong khi cố gắng giải quyết tình huống, Sota không nhận ra biểu cảm nghi ngờ trên khuôn mặt của Mio khi nhìn về phía cậu.