Trans: Chí mạng
Nơi lần đầu gặp chưa bao giờ là dĩ vãng...
*chap này main hơi chán nhỉ
______________________
Một sự việc xảy ra đột ngột.
"Ồ!"
"Kya..."
Giờ nghỉ trưa.
Tiếng kêu lên đầy kinh ngạc của Yusei và tiếng hét ngắn của Fuzuki vang lên ở cửa lớp học.
Yusei vừa mới ăn trưa xong tại căng tin cùng nhóm bạn thân, trong đó có Sota, sau đó tách nhóm để đi vệ sinh và quay trở lại lớp học một mình.
Trong khi đó, Fuzuki cũng đang rời khỏi lớp học, có lẽ để đi vệ sinh hoặc làm nhiệm vụ của một thành viên ban thư viện.
Nói tóm lại là hai người họ đã đụng vào nhau ngay tại cửa lớp học.
Yusei có thể chất tốt và cơ thể rắn chắc nên việc Fuzuki nhỏ nhắn va vào không làm cậu ta lung lay chút nào.
Tuy nhiên, Fuzuki với vóc dáng nhỏ hơn đã nhận phải cú va chạm không nhẹ, và cô ngã ra sau ngồi bệt xuống đất.
Việc va chạm trong lớp học chật hẹp là điều thường xuyên xảy ra, và thường thì cả hai chỉ cần nói "xin lỗi" là xong.
Nhưng điều không may ở đây là, người mà Fuzuki va phải lại là Yusei.
Và một điều nữa là cuốn sách Fuzuki đang cầm đã rơi ngay trước mặt Yusei.
"Cái gì đây?"
Yusei nhặt cuốn sách cũ kỹ và mòn rách lên như thể đang cầm một miếng giẻ bẩn.
Khi đó Sota, người đã về lớp trước và đang nói chuyện phiếm với Hina và Mio, mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
"Cuốn sách bẩn thỉu gì thế này? Gì đây? 'Mặt trăng của sa mạc'?"
Fuzuki giật mình, mở to mắt.
"Cái tiêu đề kiêu ngạo gì đây? Là loại sách dành cho người hay tỏ vẻ tự cao sao?"
Yusei cười khẩy chế giễu.
Ngay lập tức.
"Trả lại đây!!"
Tiếng hét phẫn nộ như cắt ngang bầu trời vang lên khắp lớp học.
Một cô gái đam mê đọc sách, mờ nhạt, ít nói và không có sự hiện diện trong lớp.
Tiếng hét phát ra từ đáy lòng của cô gái vốn luôn im lặng trong lớp khiến cả lớp im phăng phắc.
Nhưng sự im lặng đó chỉ diễn ra trong chốc lát.
"Vừa rồi là Fuzuki-san đúng không?"
"Đây là lần đầu tiên mình nghe thấy giọng của cô ấy..."
"Sao cậu ấy lại tức giận thế nhỉ?"
Cả lớp bắt đầu bàn tán.
Không ai trong lớp hiểu lý do tại sao Fuzuki lại tức giận đến như vậy.
Nhưng Sota thì hiểu.
Cậu hiểu lý do tại sao Fuzuki lại giận dữ đến mức đau đớn.
──"Tôi nghĩ bản thân sẽ còn suy nghĩ về cuốn sách này thêm vài ngày nữa"
Hình ảnh Fuzuki âu yếm vuốt ve bìa sách cũ hiện lên trong đầu cậu.
Cuốn sách mà cô ấy gọi là kiệt tác, đọc đi đọc lại nhiều lần đến mức có tình cảm sâu đậm, "Mặt trăng của sa mạc".
Việc bị tước đi cuốn sách mà cô ấy coi trọng đến thế và bị gọi là "cuốn sách bẩn".
Đủ để giải thích lý do cho sự giận dữ như lửa cháy của Fuzuki.
Yusei không thể ngờ rằng cô gái ít nổi bật nhất trong lớp lại có thể hét lên như vậy, nên cậu ta đứng im lặng trong vài giây.
Nhân cơ hội đó, Fuzuki đứng dậy và giật lại cuốn sách từ tay Yusei.
Cô ôm chặt cuốn sách vào ngực như một người mẹ bảo vệ con mình và trừng mắt nhìn Yusei.
"Ơ, chuyện gì đang xảy ra thế?"
"..."
Hina chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mắt nhìn quanh bối rối. Còn Mio thì lặng lẽ quan sát tình hình.
(Fuzuki...)
Trong tình cảnh đó, Sota định bước tới chỗ Fuzuki.
Nghĩ đến tâm trạng của Fuzuki lúc này, cậu không thể ngồi yên.
"Ơ, ơ, So-chan, cậu làm sao vậy?"
Khi đứng dậy và bị Hina gọi, Sota đột nhiên tỉnh táo lại.
Theo quan điểm chung của lớp, Sota và Fuzuki không có bất kỳ mối liên hệ cá nhân nào. Nếu cậu bước tới chỗ Fuzuki lúc này, sẽ bị ánh mắt "Tại sao?" từ các bạn cùng lớp đổ dồn vào.
(Và nếu tiến lại, mình sẽ làm gì...?)
Cậu có thể bảo vệ Fuzuki bằng cách nói với Yusei rằng "cậu làm cô ấy sợ rồi, dừng lại đi" sao?
Nếu cậu làm vậy, mối quan hệ hiện tại với Yusei chắc chắn sẽ bị rạn nứt.
Thậm chí, vị trí của cậu trong lớp cũng có thể thay đổi.
(Nhưng Fuzuki...mình phải làm sao đây...)
"So-chan?"
"À, không... không có gì đâu..."
Cậu muốn giúp Fuzuki, nhưng lại sợ vị trí của mình trong lớp sẽ bị ảnh hưởng.
Sota bị giằng xé giữa hai cảm xúc đó, cuối cùng không thể hành động và ngồi lại ghế với câu trả lời mơ hồ.
"Chỉ là cuốn sách thôi, đừng có nổi điên như thế chứ."
Yusei ném lời nói với giọng điệu thấp về phía Fuzuki.
Nếu Yusei để Fuzuki thắng thế, điều đó sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cậu ta.
Hiểu rõ điều này, Yusei cố tình gây áp lực lên Fuzuki.
"..."
Vai của Fuzuki bắt đầu run rẩy khi cảm nhận áp lực từ Yusei.
Cô cụp mắt xuống, mím chặt môi và lùi lại với vẻ sợ hãi.
"Này, đừng có im lặng sau khi vừa hét lên. Mất cân bằng cảm xúc à?"
Yusei tiến tới gần Fuzuki, tin chắc rằng mình đang áp đảo.
Giọng điệu và biểu cảm của cậu ta rõ ràng mang tính khinh miệt, coi thường người khác.
Sau khi cười khẩy, Yusei nói một cách đầy kiêu ngạo.
“Vì thế mà cô không có bạn bè!”
"────"
Lời nói của Yusei khiến Fuzuki nín thở và ôm chặt ngực.
Sota có thể thấy rõ cô ấy bị sốc nặng.
Cơ thể run rẩy của cô trông thật cô đơn.
Có ai đó trong lớp bật cười khúc khích.
Rồi những tiếng thì thầm to nhỏ, rõ ràng lẫn trong đó là sự nhạo báng bắt đầu vang lên trong lớp học.
Nhìn Fuzuki bị mọi người nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ và bị nói xấu sau lưng thật đau đớn.
"Ôi trời…"
Vẫn ôm cuốn sách trong tay, Fuzuki lao ra khỏi lớp một cách quyết liệt.
Không ai đuổi theo cô.
Cơ thể của Sota cử động một chút, nhưng chỉ có thế thôi.
Cuối cùng, tất cả những gì cậu có thể làm là đứng im không làm gì cả và nhìn sự việc diễn ra.
Yusei bị bỏ lại. tặc lưỡi và nói, "Có chuyện gì với cô ta vậy?"
"Thật sự không hiểu nổi."
Yusei nhún vai và bắt đầu bước đi như không có chuyện gì xảy ra, tạo ra bầu không khí rằng mình không hề làm gì sai.
Không ai trong lớp dám phàn nàn với Yusei, người thuộc tầng lớp cao nhất trong lớp.
Các bạn cùng lớp chỉ đề cập một vài câu về sự việc vừa rồi, rồi nhanh chóng trở lại những chủ đề ban đầu.
Ngay lập tức, lớp học lại ồn ào như thường lệ.
Như thể sự tồn tại của Fuzuki trong lớp không hề quan trọng.
"Xin lỗi, đã để các cậu phải chờ!"
Yusei quay lại chỗ ngồi của Sota và những người khác, nở nụ cười và giơ tay chào.
"Trễ quá đó, Yusei. Nhưng mà vừa nãy thật đáng sợ nhỉ?"
Hina vừa bấm điện thoại vừa hỏi.
"Ừ, đúng thật."
Yusei ngồi phịch xuống ghế và thở dài.
"Tưởng rằng không nói gì, tự dưng lại nổi giận, rồi còn trừng mắt nhìn. Thật chẳng hiểu nổi."
"Giọng cô ấy lớn thật đấy. Tớ thấy ngạc nhiên.”
"Đúng vậy. Cô ta đúng là kiểu con gái tâm thần điển hình."
(──Không phải vậy.)
Trong lòng Sota kiên quyết phủ nhận điều đó.
Cậu nhớ lại những ngày khi tiếp xúc với Fuzuki trong tháng qua.
Fuzuki chắc chắn không phải là cô gái đầu óc có vấn đề.
Ngược lại, cô ấy chỉ đơn giản là một cô gái bình thường và rất yêu sách...
(Chỉ là một cô gái bình thường thôi...)
"Sota cũng nghĩ vậy, đúng không?"
Một cảm giác sôi sục đang dâng lên trong lòng Sota.
Cậu không thể tưởng tượng được việc mỉm cười và gật đầu như mọi khi nữa.
"Sota?"
"...Tớ không nghĩ vậy đâu."
Trước khi nhận ra, Sota đã trả lời như vậy.
điên nghe nặng quá:v Điểm đáng chú ý ở đây là cuốn sách đâu hay do nhỏ qua nên tay che rồi, chắc do WN