Người hướng ngoại và ghét sách như tôi lại phải lòng "Phù Thủy Thư Viện"

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3529

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

WN - Chương 32 : Lớp học không có Fuzuki

Trans: Chí mạng

Ngay mua khong co em...

______________________

"Này này, Yusei! Cậu đã xem video của Tokyo On Air hôm qua chưa?" 

"Tớ đã xem rồi! Là video thông báo chia tay của Tecchin và Yumarin đúng không?" 

"Đúng vậy! Không thể tin được! Họ mới hẹn hò chưa được hai tháng mà!" 

"Tớ đã nói mà! Một người tốt bụng và nghiêm túc như Yumarin không thể kéo dài mối quan hệ với một tên lăng nhăng như Tecchin được!" 

Lớp học buổi sáng. 

Hôm nay, như mọi ngày, Hina và Yusei lại hào hứng bàn tán về những youtuber nổi tiếng. 

(Hôm nay cô ấy cũng sẽ không đến...) 

Còn Sota thì nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống của Fuzuki. 

Fuzuki đã nghỉ học đến hôm nay là tròn một tuần. 

Dù thực tế là một bạn học trong lớp đã biến mất, nhưng cuộc sống hàng ngày vẫn tiếp diễn như bình thường.

Không ai nhắc đến sự vắng mặt của Fuzuki. 

Thầy cô cũng chỉ nói về việc Fuzuki nghỉ học là do "sức khỏe không tốt". 

Người duy nhất quan tâm đến việc này chỉ có Sota. 

"Trở lại trạng thái ban đầu, hmm…"

Cậu thì thầm với âm lượng nhỏ đến mức không ai nghe thấy. 

Và lúc này, đúng như ý nghĩa của những lời ấy đang trở thành hiện thực. 

Việc Fuzuki không đến trường nữa khiến mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu── trạng thái trước khi Sota và Fuzuki gặp nhau. 

Ngày Fuzuki tiết lộ quá khứ của mình, Sota đã có một linh cảm xấu rằng điều này sẽ xảy ra. 

Nhưng mặt khác, cậu cũng lạc quan nghĩ rằng ngày hôm sau mọi thứ sẽ tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra. 

Mãi cho đến khi Fuzuki thực sự không đến trường nữa, Sota mới nhận ra rằng lời nói của cô không phải là đùa cợt hay dối trá, mà là nghiêm túc. 

(Có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa...) 

Sota nghĩ rằng điều đó hoàn toàn có thể xảy ra với Fuzuki. 

Một hình ảnh mơ hồ hiện lên trong tâm trí cậu. 

"Thật không may, nhưng vì một số lý do, Fuzuki Aoi đã chuyển trường", Okisaka-sensei nói với giọng điệu thản nhiên, và các bạn cùng lớp không hề tỏ ra quan tâm chút nào. 

Khi tưởng tượng ra cảnh đó, Sota cảm thấy một sự khó chịu như ruột gan bị lộn ngược. 

Theo nghĩa đen, cậu cảm nhận rõ ràng sự khác thường của cuộc sống hàng ngày khi Fuzuki bị loại bỏ như một "vật thể lạ". 

"Sota cũng nghĩ vậy phải không?" 

"…Hả?" 

Bị Hina, người với giọng điệu đầy hứng khởi hỏi đến, Sota ngơ ngác như chim bồ câu trúng đạn. 

"À, xin lỗi, tớ không nghe rõ. Cậu đang nói gì vậy?"

"Không phải lúc để thả hồn đâu! Video chia tay của Tecchin và Yumarin! Đã được đăng lên hôm qua! Cậu không thấy bất ngờ sao!?" 

"À, ừm..." 

Nghĩ lại thì, tối qua hình như có nhận được thông báo về video có tựa đề như thế. 

"Xin lỗi, thật ra tớ vẫn chưa xem video hôm qua..." 

"Ể!?" 

Hina ôm đầu, phản ứng như muốn nói "Ôi thần linh ơi!". 

"Không thể nào, So-chan! Đây là một sự kiện chấn động trong giới Youtuber đó!"

"Thật đấy, Sota! Thực sự rất sốc, cậu nên xem ngay!" 

Hai khuôn mặt đầy nhiệt huyết tiến sát lại gần khiến Sota vô thức lùi lại. 

"Úi chà... xin lỗi, xin lỗi, tối qua tớ buồn ngủ quá..." 

Dù lời biện hộ của cậu có hơi ngớ ngẩn, Sota vẫn không cảm thấy muốn che đậy điều đó. 

"Thôi, cũng sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi mà. Tớ hiểu việc thiếu ngủ là không tránh khỏi, nhưng cũng phải giải trí một chút chứ!"

"Kỳ thi..." 

──Kỳ thi cuối kỳ sắp tới rồi, nên cậu dạy tớ cách làm bài quốc ngữ nhé! 

──Gì cơ? 

──Ồ, ánh mắt cậu như nhìn thấy gián đấy.

Sota nhớ lại cuộc trò chuyện với Fuzuki trước đây. 

Cậu chẳng hề học hành gì cho kỳ thi. 

Tối qua cậu chỉ ngồi thẫn thờ. 

Không chỉ tối qua, kể từ khi Fuzuki không đến trường nữa, cậu thường xuyên thẫn thờ hơn. 

Những ngày qua, hình ảnh của Fuzuki cứ chập chờn trong đầu cậu, khiến cậu không thể tập trung vào việc đọc sách hay học hành. 

(…Nếu mình nói điều này ra, hai người kia sẽ phản ứng thế nào nhỉ?) 

"Này, nhắc mới nhớ, cậu đã xem phần tiếp theo của 'Chinuboku' chưa, So-chan?" 

"Chinuboku?" 

"Trời ơi, cậu vẫn còn thẫn thờ sao? 'Chúng ta trong đống đổ nát đẫm máu' đấy! Nhớ không, So-chan đã từng nói nó rất thú vị mà." 

"À... ừm..." 

──Tớ đang tìm một bộ manga mà bạn tớ đã giới thiệu, nhưng tìm mãi mà không thấy. 

──Hiểu rồi. Tên của nó là gì? 

──Ừm... 'Chúng ta trong đống đổ nát đẫm máu' thì phải.

──Tôi hiểu rồi. 

Sota lại nhớ đến cuộc trò chuyện với Fuzuki. 

(Mình bị nặng rồi đây...) 

Sota cứ nghĩ về Fuzuki mọi lúc. Cậu nhận ra mình rất muốn gặp cô ấy. 

Nhưng đồng thời, lý trí của cậu cũng mạnh mẽ ngăn cản ý muốn đó. 

──Trong thời đại hiện nay, nếu muốn ở một mình thì có thể ở một mình. 

──Tôi muốn ở một mình mãi mãi. 

Đúng như lời bản thân nói, Fuzuki đã chọn trở nên cô độc và không liên quan đến ai. 

Để đưa ra lựa chọn đó, chắc chắn cô ấy phải có một quyết tâm không hề nhỏ. 

Nhưng đến mức ấy, Fuzuki đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ. 

Sota, người được sống trong tình yêu thương của gia đình, bạn bè và môi trường sống cộng đồng, không thể hiểu được nỗi khổ của Fuzuki. 

Cậu không thể đo lường được nỗi khổ của Fuzuki, người đã nói rằng cuộc sống này còn kinh khủng hơn cả địa ngục. 

Chính vì thế, cậu không thể nói những lời vô trách nhiệm. 

Sota hiểu rằng Fuzuki đã suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết định này, và cậu nên tôn trọng ý chí của cô ấy. 

Nhiều lần, cậu đã đi đến kết luận đó. 

(Nhưng…) 

Tuy nhiên, cậu vẫn không thể thỏa mãn cảm xúc của mình và cảm thấy bứt rứt. 

"Này, So-chan, này." 

"Hả?"

Sota chợt tỉnh khi thấy tay ai đó vẫy vẫy trước mặt mình. 

"Cậu bị sao vậy? Tự nhiên cứng đờ ra..." 

"Sota, cậu ổn chứ? Có gì đó không đúng với cậu à?"

"Có phải cậu thấy không khỏe không? Cậu có muốn mình đi cùng đến phòng y tế không?" 

"À, không, tớ ổn mà! Chắc chỉ là thiếu ngủ thôi..." 

Nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người, Sota vội vàng giải thích. 

"Ừm, nếu vậy thì tốt... Nhưng hôm nay cậu phải ngủ đủ đó nhé?" 

"Tớ biết rồi mà."

‘Haha’, Sota cười khô khốc. 

"Vậy, đang nói về 'Chinuboku' đúng không?" 

"Đúng rồi! 'Chinuboku'! Tớ đang tự hỏi khi nào So-chan và tớ sẽ có thể bàn về tập hai!" 

Nhìn Hina với đôi mắt lấp lánh, Sota suy nghĩ. 

Nếu là cậu của trước đây, có lẽ đã hứa mua tập hai một cách vô thức rồi. 

Chắc chắn cậu sẽ cười rạng rỡ và nói "Háo hức quá!". 

(Nhưng...) 

Sota cảm thấy mình không có hứng làm điều đó vào lúc này. 

Cậu không muốn nói dối về sở thích của mình chỉ để hòa hợp với mọi người xung quanh. 

Đây là một sự thay đổi trong tâm trạng mà cậu chưa từng có trước đây. 

──Shimizu-kun, cậu đang ở đâu? 

(Mình đang ở đây.) 

Sota đáp lại giọng nói của Fuzuki vang lên trong tâm trí. 

Có thể bầu không khí sẽ trở nên nhạt nhẽo, có thể Hina sẽ không vui. 

Mặc dù khả năng đó thoáng qua trong đầu, Sota vẫn nói: 

"Xin lỗi, nhưng có lẽ tớ sẽ không mua tập hai đâu."