Người hướng ngoại và ghét sách như tôi lại phải lòng "Phù Thủy Thư Viện"

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3529

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

WN - Chương 35 : Bản chất thực sự của tôi

Trans: Chí mạng

____________________

Sota ngồi xuống cùng Mio dọc theo hàng rào của sân thượng, bắt đầu kể về những sự kiện đã xảy ra. 

Cuộc gặp gỡ với Fuzuki tại nhà sách và điều đó đã khiến cậu bắt đầu đọc sách. 

Việc cậu bắt đầu đọc những cuốn sách được Fuzuki giới thiệu, và sau giờ học hai người cùng nhau đọc sách trong phòng chuẩn bị sách của thư viện. 

Và lý do tại sao Fuzuki không đến trường nữa… Sau sự việc với Yusei, Fuzuki đã nói rằng:"一Tôi muốn ở một mình mãi mãi."

Sota chỉ giải thích một phần nhỏ về quá khứ của Fuzuki, rằng cô ấy đã bị bắt nạt từ thời tiểu học đến sơ trung, điều này đã dẫn đến việc cô ấy nói:"一Tôi muốn ở một mình mãi mãi." 

Vì biết rằng Fuzuki không muốn nhiều người biết về điều này, cậu đã giữ kín. 

"… Ra là như vậy à." 

Mio thở dài sau khi Sota kể xong và gật đầu. 

Khi kể lại, Sota cảm nhận được một tháng rưỡi vừa qua thực sự đầy những sự kiện dày đặc.

"Điều đầu tiên tớ nghĩ đến là Yusei chính là tội phạm lớn." 

"Tớ cũng nghĩ thế." 

"Nếu không có thói quen thích vượt trội hơn người khác của Yusei thì chuyện này đã không xảy ra." 

"Thật sự tớ muốn giảng giải cho Yusei một trận. Nhưng dù có trách móc về những gì đã xảy ra cũng không thay đổi được gì."

Tuy nhiên, Sota cũng có linh cảm rằng dù không có vụ việc này, có lẽ điều này sẽ xảy ra vào một lúc nào đó. 

Miễn là Fuzuki có cảm giác sợ hãi mạnh mẽ đối với đám đông, cô ấy sẽ chọn ở một mình, dù sớm hay muộn. 

"Thôi, bây giờ chuyện của Yusei thì để sau..." 

Mio nhìn chằm chằm vào Sota và hỏi. 

"Sota này, cậu muốn làm gì?" 

"Tớ nghĩ rằng nên tôn trọng ý chí của Fuzuki." 

"Thật à?" 

"G-Gì cơ?" 

“Đó là thật lòng sao?”

"……" 

Cảm giác khó chịu cuối cùng hiện lên trong lòng Sota cho thấy đó không phải là ý muốn thật sự của cậu. 

"Trong thâm tâm thì... tớ nghĩ rằng nên tôn trọng ý chí của Fuzuki, nhưng trong lòng thì tớ muốn cô ấy trở lại trường." 

"Nhưng hiện giờ thì cậu đang nghiêng về việc tôn trọng ý chí của cô ấy, đúng không?" 

Sota gật đầu, Mio mỉm cười nhỏ và nói, "Tớ hiểu rồi." 

Tiếng hô hào của các câu lạc bộ thể thao vang lên từ sân trường, và đôi khi những cơn gió mùa thu mang theo mùi hương lạ từ đâu đó. 

Sau một lúc im lặng, Mio nói tiếp.

"Đúng là cách đấu tranh nội tâm của Sota nhỉ." 

"Cậu đang khen tớ đấy à?" 

"Một nửa là khen."

"Nửa còn lại thì sao?" 

"Tớ nghĩ cậu thật ích kỷ." 

Cảm giác ngực thắt lại chợt xuất hiện. 

Khi Sota hỏi bằng ánh mắt rằng điều đó có nghĩa là gì, Mio bình tĩnh nói với một giọng trầm lặng nhưng mang âm hưởng kỳ lạ. 

"Tớ nghĩ rằng, việc quan tâm người khác và việc ngừng suy nghĩ vì không muốn bị tổn thương là hai điều khác nhau. Sota từ trước đến giờ luôn có thói quen kiềm chế bản thân để phù hợp với người khác, nhưng lý do cậu làm vậy là... tóm lại là vì cậu không muốn bị ghét, đúng không?" 

Từng lời nói của Mio như từng nhát dao đâm sâu vào lòng Sota, không thể rút ra, chứng tỏ rằng cô đã nói trúng tim đen của cậu.

"Khi cậu làm vừa lòng người khác và tránh xung đột, ít nhất cậu sẽ không bị ghét. Vì thế, cậu đóng nắp cảm xúc và ý kiến thật của mình lại và trở thành một người chỉ biết nói đồng ý." 

Sota cảm thấy như bản thân đang bị phân tích đến từng chi tiết. 

Có vẻ như khi người ta bị chỉ trích đúng chỗ, họ sẽ cảm thấy bực bội. 

Một cảm xúc nóng bừng không biết trút vào đâu cứ quẩn quanh gần trái tim cậu, khiến Sota cảm thấy khó thở. 

Cảm giác như mình đang bị chứng minh là một người nông cạn, khiến Sota muốn bịt tai lại. 

Tuy nhiên, cũng có một cảm giác mạnh mẽ rằng cậu không thể lảng tránh ở đây. 

Rốt cuộc, Mio đã nói và đưa ra kết luận. 

"Việc tôn trọng ý muốn của Fuzuki-san chỉ là cái cớ... thật ra cậu chỉ đơn giản là sợ đối mặt với Fuzuki-san, và vì thế cậu tự làm khổ mình. Có phải vậy không?" 

"... Không sai." 

Sota đáp lại theo phản xạ. 

Giống như thủ phạm thú nhận toàn bộ tội ác khi bị thám tử tài ba vạch trần, Sota nói. 

"Trong thâm tâm tớ biết điều đó. Vì tớ hiểu rõ bản thân nhất... Đúng như Mio nói, tớ chỉ đơn giản là sợ đối mặt với Fuzuki thôi." 

Nhớ lại thì từ trước đến giờ, Sota luôn là một người thiếu ý kiến hay sở thích riêng. 

Chính xác thì không phải là không có, nhưng không đủ mạnh để cậu chủ động đưa ra.

Thay vào đó, mong muốn một thế giới nơi mọi người luôn cười và hòa thuận với nhau mạnh mẽ hơn, cậu tránh xung đột và đồng ý với tất cả mọi người. 

Kết quả là, cậu bị người ta nhìn với ánh mắt nghi ngờ rằng cậu không đứng về phía ai và bị gọi là người ba phải. Đó là một ký ức đau đớn mà cậu không muốn nhớ lại. 

"Tớ nghĩ Sota nên ích kỷ hơn một chút." 

Mio nói như đang khuyên nhủ một đứa trẻ.

"Việc không tự khẳng định bản thân, nhìn thì có vẻ không gây xung đột nên dễ tiếp cận, nhưng với một số người, họ cảm thấy cậu không mở lòng với họ, và điều đó khiến họ cảm thấy cô đơn."

"Điều đó... có phải là trải nghiệm cá nhân không?" 

Khi cậu hỏi một cách rụt rè, Mio bĩu môi một chút, như thể đang giận dỗi. 

"Tớ đã cảm thấy cô đơn. Dù đang hẹn hò, nhưng mỗi khi đi chơi hay ăn uống, chỉ có tớ nói ra nơi muốn đến hay món muốn ăn, cậu chẳng bao giờ nói ra điều bản thân muốn cả." 

Những ký ức đau buồn tràn ngập trong đầu Sota khi cậu nghe những lời đó. 

(Đó có phải là lý do chúng mình chia tay không...?)

Máu trong người Sota như dần rút đi. 

"Aaaaa... xin lỗi! Thật sự xin lỗi vì mọi thứ... Thật sự rất xin lỗi." 

"Chuyện đã qua rồi. Lúc đó tớ cũng chưa trưởng thành, nên chúng ta đều có lỗi." 

Sota cúi đầu xin lỗi liên tục, trong khi Mio với vẻ mặt điềm tĩnh trả lời. 

"Quay lại vấn đề chính. Tóm lại, tớ nghĩ Sota nên nói ra những suy nghĩ thật của mình với Fuzuki-san. Nếu không, cậu chỉ lãng phí thời gian trong sự mơ hồ, đúng không?" 

"Đúng là như vậy... nhưng..."

(Thậm chí nếu mình nói ra suy nghĩ của bản thân... thì cũng vô ích thôi...)

Sota có cảm giác như vậy. 

Nếu muốn gặp Fuzuki, có lẽ cậu có thể gặp. 

Chỉ cần đến nhà sách nơi Fuzuki làm thêm. 

Nhưng nếu gặp được thì sao?

Fuzuki sẽ không bị thuyết phục nếu không có lý lẽ hợp lý.

Dù có bày tỏ cảm xúc thật của mình, Sota dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Fuzuki từ chối một cách dứt khoát, "Tôi hiểu suy nghĩ của cậu, Shimizu-kun. Nhưng tôi thì khác." 

Có vẻ như Mio đã nhận ra sự do dự trong lòng Sota. 

"Đây chỉ là suy đoán của tớ thôi..." 

Với tay chống cằm, Mio nói ra những lời đúng trọng tâm. 

"Fuzuki-san thực sự là một người rất cô đơn, phải không?"