Trans: Chí mạng
______________________
"Xin lỗi, nhưng có lẽ tớ sẽ không mua tập hai đâu."
"Hả, sao vậy?
Khi Hina làm động tác "WHY?" với lòng bàn tay hướng lên trần nhà, Sota thẳng thắn nói về suy nghĩ của mình.
"Sau khi suy nghĩ kỹ thì tớ mới nhận ra, bản thân có vẻ không thích mấy tác phẩm có phong cách u ám và ghê rợn lắm."
"Ể! Thật á!?"
Đúng như dự đoán, Hina có phản ứng thái quá bằng cách kêu lên "Gaaaaan!".
Khi Sota lúng túng gật đầu, Hina nói với vẻ tiếc nuối, "Ồ, ra là vậy à."
"Phong cách ghê rợn và u ám không hợp với cậu nhỉ. Hiểu rồi, hiểu rồi!"
"Xin lỗi cậu dù cậu đã giới thiệu cho tớ..."
"Không, không, không! Cậu không cần phải xin lỗi đâu!"
Hina lắc đầu liên tục khi Sota cúi đầu xin lỗi với vẻ áy náy.
"Mỗi người có sở thích riêng mà. Bản thân tớ cũng có nhiều tác phẩm không thích. Thay vì thế, cảm ơn vì cậu đã đọc hết tập đầu tiên dù không hợp với sở thích!"
Với nụ cười tỏa sáng như mặt trời, Hina không hề tỏ ra khó chịu chút nào.
Khi Sota ngạc nhiên vì không chỉ không bị giận mà còn được cảm ơn, cậu không biết phải làm sao.
"Này này, vậy thì, cậu nói cho tớ biết sở thích của cậu đi, So-chan."
"Hả?"
"Nghĩ lại thì tớ chưa từng hỏi cậu chuyện đó nhỉ. Tớ đọc rất nhiều manga, nên tớ nghĩ tớ có thể giới thiệu cho cậu những bộ manga hợp với sở thích của cậu."
"Điều đó thì tuyệt thật, nhưng... tớ sợ làm phiền cậu lắm... "
"Đừng lo, đừng lo! Ngược lại, tớ luôn kể chuyện cho So-chan nghe mà. Tớ cũng muốn làm điều gì đó hữu ích cho cậu."
"Hiểu rồi…"
Nếu cậu đã nói đến thế thì mình sẽ nhận lời vậy.
Sota bắt đầu liệt kê những thể loại mà cậu thích và những bộ manga mà cậu đã đọc và thấy thú vị, Hina gật đầu lia lịa.
"Ồ, cậu thích những loại manga như thế à. Tớ cũng có cảm giác như vậy."
Yusei vừa nói vừa cười.
"Được rồi, tớ nắm được rồi! Có lẽ, những bộ manga mà So-chan sẽ thích là... "
Sota ghi chú lại những tựa đề manga mà Hina đề xuất vào điện thoại của mình.
(Kết quả là, mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp...)
Khi cảm thấy nhẹ nhõm, cậu nhận ra rằng những tưởng tượng tiêu cực của mình chỉ là do cậu nghĩ quá nhiều.
Nếu dũng cảm nói ra cảm xúc thật của mình một chút, hóa ra mọi người xung quanh cũng sẽ hiểu và chấp nhận.
Nghĩ kỹ thì đó có lẽ là điều đương nhiên, nhưng đối với cậu, đó là một phát hiện lớn.
Đúng lúc đó, Mio đến.
"Chào buổi sáng, Mio!"
"Chào buổi sáng, Yusei. Này, Hina, lại chiếm chỗ ngồi của tớ nữa rồi."
"À, xin lỗi Mio-chan! Vì chỗ ngồi của cậu có vẻ thoải mái quá nên tớ đã ngồi luôn."
Hina đứng dậy khỏi chỗ ngồi mà không hề tỏ ra có lỗi chút nào.
"Chỗ ngồi nào cũng như nhau thôi mà."
"Không không! Chỗ ngồi của Mio-chan có một sức hút đặc biệt đấy!"
"Tớ không hiểu ý cậu."
Mio cười khúc khích rồi ngồi xuống cạnh Sota.
"Chào buổi sáng, Sota."
"À, ừ, chào buổi sáng..."
Khi Sota đáp lại, Mio nhíu mày đầy nghi ngờ.
Rồi cô nhìn chằm chằm vào mặt Sota.
"G-gì vậy?"
"Không có gì."
Khi Mio bất ngờ quay mặt đi, chuông báo bắt đầu giờ học vang lên.
"Tạm biệt", "Hẹn gặp lại!" và mọi người trở về chỗ ngồi của mình.
"Thật hiếm khi Mio đến sát giờ vậy."
Trong lúc chuẩn bị cho tiết học đầu tiên, Sota bắt chuyện với Mio.
"Cuốn sách tớ mới mua hôm qua thú vị đến mức tớ đã đọc nó đến tận khuya."
"Ồ! Sách gì vậy!?"
Sota hỏi với vẻ hào hứng như cá gặp nước, khiến Mio tròn mắt ngạc nhiên.
"Cậu có vẻ hào hứng nhỉ. Cậu thích đọc sách à? "
"À, à, ừm... chỉ là, tự nhiên thôi mà?"
Rõ ràng là do ảnh hưởng của Fuzuki, nhưng cậu không thể nói điều đó ở đây.
Sota gãi đầu cười khúc khích để che đậy, ánh mắt Mio nhìn chằm chằm vào cậu, không chỉ chứa đựng sự nghi ngờ mà còn có một điều gì đó chắc chắn.
(...Mình bị nghi ngờ à?)
Khi Sota cảm thấy mình như một tên tội phạm đang bị thẩm vấn, Mio hỏi với giọng nghiêm túc.
"Sau giờ học, cậu có thể dành chút thời gian cho tớ được không?"