Người hướng ngoại và ghét sách như tôi lại phải lòng "Phù Thủy Thư Viện"

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 7

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 12

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 7

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 482

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 539

WN - Chương 43 : Cậu thì biết gì về tôi?

Trans: Chí mạng 

Suy...

____________________ 

"Tôi đã nói rồi phải không? Tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ yêu cầu nào về việc đến trường." 

"Cậu đã nói rồi."

"Có cần phải nói lại lần nữa không? Hãy để tôi yên. Tôi muốn ở một mình. Khi tiếp xúc với người khác, mọi thứ chỉ trở nên tồi tệ hơn thôi."

Từ giọng điệu sắc bén của Fuzuki, cậu có thể cảm nhận được ý chí không thể lay chuyển của cô. 

Sự từ chối mạnh mẽ đến mức dường như sẽ bị bật lại nếu chạm vào.

Dù gần như bị áp đảo, nhưng Sota cố không để lộ sự dao động và tiếp tục nói. 

"Đã một tháng rưỡi kể từ khi tớ bắt đầu nói chuyện tử tế với Fuzuki đúng không?" 

"...Thế thì sao?"

"Tớ nghĩ chúng ta đã làm nhiều việc cùng nhau. Cậu đã giới thiệu nhiều sách cho tớ, chúng ta đã đọc sách cùng nhau ở phòng chuẩn bị sách, đọc sách ở quán cà phê... Dù tớ nghĩ chúng ta chỉ toàn đọc sách thôi, nhưng hôm nay thật sự là lần đầu tiên chơi bowling." 

"Vậy thì sao chứ?"

"Cậu đã thấy vui đúng không?"

Fuzuki nín thở.

"Tớ thì cảm thấy rất vui. Dù thế nào đi nữa, tớ cũng nghĩ rằng Fuzuki đã thấy vui khi dành thời gian với tớ. Ít nhất thì đó là những gì tớ thấy."

Đôi mắt của Fuzuki khẽ lay động. Dường như cô ngay lập tức hiểu được ý định của Sota. 

"Vui thì sao?"

Cố gắng kiềm chế sự dao động, Fuzuki trừng mắt nhìn Sota.

"Nếu cậu nghĩ rằng việc thuyết phục tôi bằng cách nói rằng sẽ vui hơn khi ở cùng người khác, nên chúng ta hãy ở cùng nhau, thì vô ích thôi. Đúng là tháng vừa qua, có nhiều điều mới mẻ và có những lúc tôi cảm thấy vui. Nhưng sau tất cả, tôi đã quyết định rằng... tôi muốn ở một mình."

"Quyết định đó không thể thay đổi sao?" 

"Trừ khi có điều gì đó cực kỳ quan trọng."

"Việc một người bạn như tớ chân thành yêu cầu không phải là điều cực kỳ quan trọng sao?" 

Sota nhìn chằm chằm vào mặt Fuzuki và hỏi.

"... Dù cậu có yêu cầu, cũng vô ích thôi. Và hơn nữa... tôi và Shimizu-kun không phải là bạn bè."

"Ơ..."

Câu trả lời này thật bất ngờ khiến Sota không thể không để lộ sự ngạc nhiên. 

"Lần trước cậu đã không phủ nhận khi tớ nói chúng ta là bạn bè."

"Lần trước tôi đã nói vậy, nhưng sau khi suy nghĩ lại, tôi nhận ra điều đó không đúng." 

"Nghe cậu nói điều này trực tiếp thật sự làm tớ tổn thương đấy." 

"Không có lý do gì để che giấu sự thật. Và còn..." 

Fuzuki nhìn xuống với sự bối rối trong mắt rồi nói. 

"Ngay từ đầu... Tôi không cần bạn bè."

"Điều đó không đúng."

Lời phản đối bật ra ngay lập tức.

"Làm sao cậu biết điều đó không đúng?"

Giọng nói của Fuzuki chứa đầy sự giận dữ.

"Bởi vì tớ biết."

"...Biết gì?"

Giọng Fuzuki trở nên thấp. 

"Fuzuki... thật sự muốn có bạn bè đến mức không thể chịu nổi."

Fuzuki đột ngột đứng dậy.

"Cậu thì biết gì về tôi chứ...!!"

Giọng nói bình tĩnh lúc trước, giờ đã chuyển sang tức giận. 

"Bạn bè chỉ là phiền toái! Lúc nào cũng phải suy nghĩ về lợi ích cá nhân, phải xem xét cảm xúc của người khác, phải thực hiện trách nhiệm trong mối quan hệ bạn bè, phải dành thời gian ít ỏi của mình... Mối quan hệ phiền toái như vậy, tôi không cần." 

Những lời nhanh chóng được thốt ra.

Nhưng với Sota, tất cả chỉ là những lời ngụy biện được Fuzuki bịa ra để tránh đối diện với cảm xúc thực sự của bản thân.

Sota chắc chắn rằng lời nhận định của mình đã chạm đến điểm yếu của Fuzuki.

Cũng giống như ngày hôm nọ, cậu đã cảm thấy tức giận không lối thoát khi Mio chỉ ra bản chất thực sự của mình.

Fuzuki thở hổn hển, trừng mắt nhìn Sota và nói. 

"Cậu đã hiểu rồi chứ? Tôi nhắc lại, tôi không cần bạn bè..."

"Mặt Trăng của Sa Mạc."

Sota thì thầm, khiến Fuzuki ngay lập tức ngưng lời.

Với đầu óc nhanh nhạy của mình, Fuzuki ngay lập tức nhận ra một khả năng, và biểu cảm đầy giận dữ của cô nhanh chóng chuyển thành sự kinh ngạc.