Trans: Chí mạng
Em có thêm một ánh sao, tôi mất bầu trời...
____________________
Sau giờ học.
Sau khi rời khỏi lớp, Sota đi đến nơi đó.
"Chào!"
"…Chào."
Vừa bước vào phòng chuẩn bị sách, Aoi cúi đầu chào.
Đã hai tuần kể từ lần cuối cùng đến đây, khiến cậu cảm giác như có gì đó hoài niệm lạ thường.
Aoi vẫn ngồi đúng chỗ cũ, mở sách ra như trước.
"…Này."
Khi đặt hành lý xuống bàn, Aoi nhìn cậu với ánh mắt đầy trách móc.
"Thật sự rất xấu hổ."
"Tớ hiểu cảm giác của cậu, Amen."
"Cậu đang chế giễu mình sao?"
"Tớ chỉ đùa thôi mà. Dù sao thì, kết quả cũng tốt đẹp đúng không?"
"Điều đó… có thể là đúng."
Aoi có vẻ không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý với lời của Sota.
Cậu nhớ lại những sự kiện của buổi sáng hôm nay.
Sau khi tuyên bố "Aoi là bạn thân của tớ!" trước mặt mọi người, diễn biến tiếp theo diễn ra đúng như dự đoán.
Không ngoài dự đoán, Sota và Aoi bị những người bạn thân và các bạn cùng lớp liên tục hỏi dồn dập.
Họ hỏi về mối quan hệ của hai người và lý do tại sao lại trở nên thân thiết.
Một bên là chàng trai nổi tiếng trong lớp, bên kia là cô gái gần như vô hình.
Không chỉ vậy, Aoi từ một cô gái mờ nhạt và nhàm chán đã biến thành một mỹ nữ xinh đẹp, nên chuyện này làm cho mọi người không ngừng bàn tán.
Dù vậy, hầu hết các câu hỏi đều do Sota trả lời.
Mặc dù ngoại hình đã thay đổi, nhưng bên trong Aoi vẫn là một người mắc chứng giao tiếp nghiêm trọng đến mức không thể nói chuyện với nhân viên bán hàng hơn mười chữ.
Sota trả lời một cách khéo léo, dựa trên sự thật rằng họ tình cờ gặp nhau ở một nhà sách gần đó, và từ đó Aoi bắt đầu giới thiệu sách cho Sota, dần dần hai người trở nên thân thiết.
Những việc như đọc sách hàng ngày ở phòng chuẩn bị sách sau giờ học hay cùng nhau đọc sách ở quán cà phê, Sota quyết định giữ kín để tránh gây thêm rắc rối.
Dù sao đi nữa, sau khi nói rõ mọi chuyện, mọi người cũng đã hiểu.
Giả thuyết của Sota rằng nếu thay đổi ngoại hình một cách ấn tượng và tỏ ra tự tin thì mọi việc sẽ ổn đã đúng.
Tất nhiên, không phải mọi chuyện đều suôn sẻ.
Trong lớp Sota thuộc tầng lớp cao nhất, và có không ít cô gái thích cậu.
Việc cậu thân thiết với một cô gái thuộc tầng lớp thấp, người từng bị gọi là "Phù thủy thư viện" và có ấn tượng xấu, đã khiến không ít người bị sốc.
Có lẽ cũng có những người bạn cùng lớp có cảm giác tiêu cực đối với Sota.
Tuy nhiên, không ai trong số họ thể hiện thái độ rõ ràng.
"Aoi-chan đã thay đổi hoàn toàn! Cậu làm tóc ở đâu vậy!? Cái kẹp tóc đó cũng dễ thương nữa! Nói chung là cái gì cũng đều dễ-thương hết!"
Hina, người có khả năng giao tiếp cao và thích những thứ dễ thương, ngay lập tức tỏ ra thích Aoi và nói chuyện với cô ấy một cách hăng hái.
Vì Aoi sợ hãi trước sự giao tiếp mạnh mẽ của Hina nên Mio đã chặt nhẹ vào đầu Hina, tạo nên một cảnh tượng đáng yêu.
Về phần Yusei, do sự việc ngày hôm trước, cảm thấy khó khăn khi nói chuyện với Aoi, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Sota và Hina, cậu ta cũng đã có thể trò chuyện được đôi chút.
Riêng Mio, vì đã biết rõ tình hình nên đã dễ dàng chấp nhận Aoi.
Trên đường đến trường, tim của Sota đập thình thịch vì không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào, nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng diễn ra suôn sẻ.
Dù ngoại hình của Aoi đã thay đổi rất nhiều, nhưng việc trở lại cuộc sống hàng ngày khiến Sota cảm thấy vui mừng khôn xiết.
"...Gì vậy?"
Nhận thấy ánh nhìn của Sota, Aoi hỏi.
"Quả nhiên, cậu để tóc mái ra trông dễ thương hơn."
"Dễ thương..."
Mặt Aoi đỏ bừng lên như con bạch tuộc luộc.
"Vậy nên, đừng trêu chọc mình nữa..."
"Không, tớ nói thật đấy."
Đó là những lời chân thành từ tận đáy lòng Sota.
Tóc của Aoi được cắt tại tiệm làm tóc quen thuộc của Sota.
Theo lời của người thợ làm tóc quen thuộc: "Thật lãng phí khi để một viên ngọc thô như thế này mà không mài giũa!"
Nhận định của Sota rằng Aoi sẽ trở nên dễ thương hơn khi được chăm sóc đúng cách đã hoàn toàn chính xác.
Thậm chí còn vượt xa mong đợi.
Từ ấn tượng mờ nhạt và u ám, Aoi đã biến thành một cô gái xinh đẹp khiến ai cũng phải ngoái nhìn khi đi trên phố.
Thành thật mà nói, Sota không ngờ rằng Aoi có thể thay đổi đến mức này.
Sau khi hoàn thành việc làm đẹp, Aoi hỏi với vẻ ngại ngùng "Thế nào...?" thì Sota đã nhìn cô không chớp mắt một lúc lâu.
Vì chuyện đó mà hôm qua cậu đã nghỉ học, nhưng với việc được chứng kiến sự thay đổi ngoạn mục của Aoi thì việc đó không hề uổng phí.
"Nói mới nhớ..."
Trong khi vẫn nhìn vào cuốn sách Aoi nói.
"Otori-kun đã xin lỗi mình. Cậu ta nói xin lỗi vì chuyện hôm trước."
"Thế thì tốt rồi. Mà nếu cậu ta không xin lỗi thì tớ cũng sẽ bắt cậu ta phải xin lỗi thôi."
"Dù mình cũng không để tâm lắm..."
"Dù sao đi nữa, không nên để lại những khúc mắc kì lạ. Giữa bạn bè với nhau thì tốt nhất là nên tạo ra mối quan hệ không cần phải giữ ý quá nhiều."
"Điều đó thì đúng thật."
Lúc đó, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Sota.
"Một độc giả người Nhật Bản, Shimizu Sota, đã nói rằng: ‘Các khoản vay mượn giữa bạn bè nên được thanh toán càng sớm càng tốt’."
"Đúng là một câu danh ngôn nông cạn."
Aoi khẽ cười.
"Nếu tự xưng là độc giả, thì ít nhất cậu phải đọc xong một ngàn cuốn sách đã."
"Rồi sẽ đến lúc tớ tự xưng được thôi. Kiểu gì cũng đọc đủ nghìn cuốn sách thôi mà."
"Điều đó có nghĩa là…"
Sota đặt cuốn sách lên bàn và nói với Aoi.
"Tớ đọc xong cuốn này rồi. Cậu lại giới thiệu cho tớ cuốn khác đi."
"...Thật hết cách với cậu."
Dù thở dài, nhưng Aoi vẫn mỉm cười hài lòng.