Chương 4. Vùng Đất Xa Lạ Với Phong Cảnh Quen Thuộc (Phần 1)
- Hả? Ý anh là sao ạ? — Han Sol bối rối nhìn Kangwoo.
Lời đề nghị này quá đường đột, cô không biết nên tức giận hay biết ơn chàng trai trẻ.
- À, tôi xin lỗi. — Kangwoo tỉnh táo trở lại, lắc đầu buông tay cô gái ra.
'Tập trung nào thằng đần này!' Đó là người mà hắn đã rất háo hức được gặp.
'Không thể trông như thằng dở người thế này được.'
- Tên tôi là Oh Kangwoo. Cô nói cô tên là Han Sol đúng không? Vết thương thế nào, có đau lắm không?
“À, vâng… Vết thương không tệ lắm.” Nhưng đột nhiên cơn đau từ vết thương khiến cô hét lên, và cô ngã xuống. “Ui da!”
Khoảnh khắc cô ấy ngã chạm đất, một vật hình chữ nhật nào đó rơi ra khỏi túi của cô.
“Điện thoại thông minh,” hắn thì thầm, mắt sáng lên khi nhìn vật thể rơi xuống.
Hắn chắc chắn đó là một chiếc điện thoại thông minh, một thứ mà hắn vẫn còn có những ký ức mơ hồ về nó.
'Mình đoán... đây vẫn là Trái đất nhỉ?' Và tên cô ấy trên điện thoại là người Hàn Quốc. Han Sol.
Hơn nữa…
'Chúng ta đang nói chuyện!' Không phải bằng ngôn ngữ của quỷ như ở Địa ngục, mà là tiếng Hàn như cách đây mười nghìn năm.
Khả năng giao tiếp là bằng chứng cho thấy đây là Trái đất và cô ấy rõ ràng là người Hàn Quốc.
'Thật tốt vì mình đã luyện tập.' Để không quên tiếng Hàn trong địa ngục theo thời gian, Kangwoo đã cấm lũ cấp dưới của mình sử dụng ngôn ngữ ma quỷ và dạy chúng những câu cơ bản tiếng Hàn.
- Cô có sao không? — Kangwoo xé một phần quần áo của mình và buộc nó quanh chân bị thương của cô gái.
Đó không phải là quần áo bình thường, nó là bộ đồ làm từ loại vải hiếm có ở Địa ngục.
- À, vâng, cảm ơn anh. — Cô đỏ mặt và kéo băng gạt lên, mặc dù cô ấy vẫn còn nghi ngờ lòng tốt từ một người lạ.
Cô vô cùng sửng sốt và đồng thời cũng cực kỳ cảnh giác với lời đề nghị nắm tay và cụm từ về việc có con.
- Cảm ơn anh đã giúp đỡ. — Nếu không có Kangwoo, cô nàng đã chết rồi.
Và nếu cô ấy bị bắt làm tù nhân, điều gì đó tồi tệ hơn có thể xảy ra.
'Xét cho cùng, người ta nói quái vật cũng bị thu hút bởi con người.' Nhờ có anh, Han Sol mới có thể sống tiếp.
Cô gái cảm thấy hối hận vì đã đối xử với chàng trai trẻ bằng sự sợ hãi.
‘Hãy biết ơn anh ta,’ Han Sol quyết định, và lại gật đầu với một nụ cười.
Mặc dù cô ấy chỉ mới trở thành Người chơi gần đây, nhưng cô ấy đã nghe nói về thế giới game khá thường xuyên.
Vì lợi ích của người chơi, hãy thật khôn ngoan khi tổ chức một tổ đội, và rồi sau đó, để sống sót, hãy phản bội bạn đồng hành một cách máu lạnh.
Tất nhiên, không phải ai cũng làm điều này, nhưng những người chơi như Kangwoo, những người sẵn sàng lao tới khi nghe thấy tiếng la hét là một điều rất hiếm.
- Đừng căng thẳng quá và ngồi xuống nhé.
- Vâng.
Chàng trai nhìn nụ cười của Han Sol và cũng mỉm cười một chút.
'Được rồi.' Giành được lòng tin của cô ấy là điều quan trọng. Chính nó.
Kangwoo muốn cô ngồi gần hơn. Không chỉ vì cô ấy là người đầu tiên hắn gặp kể từ khi trở về từ Địa ngục. Cô có thể cung cấp thông tin quan trọng cho hắn.
'Những con quái vật đó đang làm cái quái gì trên Trái đất?' Sự khác biệt giữa Trái đất mà hắn ta biết và Trái đất mà hắn ta đã đặt chân đến là rất lớn.
Và cô gái ngồi trước mặt hắn là một cách tuyệt vời để biết chuyện gì đã xảy ra với Trái đất.
'Bây giờ, đây là nhiệm vụ chính của mình.' Kangwoo bước về phía chiếc điện thoại đã rơi ra ngoài. Khi cầm chiếc điện thoại thông minh lên, hắn ngay lập tức nhấn nút 'Home'.
Đó là cách hắn ta học được những thứ mà hắn hứng thú. Nó ngay lập tức hiển thị trên màn hình khóa.
[22.05.2023 | 3:34 chiều]
“2023”? – Hắn chắc chắn đã xuống Địa ngục vào năm 2018.
Hóa ra hắn ta đang ở trong tương lai gần, chỉ năm năm sau đó.
'Việc cài đặt thời gian không bị lỗi.' Ngược lại, hắn đã mong đợi một sự khác biệt lớn hơn trong thời gian 10-20 năm.
Hắn có thể coi chuyến du hành thời gian của mình thành công vì sai số ít hơn nhiều so với dự kiến.
Nhưng chỉ trong năm năm, Trái đất đã thay đổi quá nhiều.
'Điều này có nghĩa là chỉ trong năm năm, quái vật đã xuất hiện trên Trái đất?' Kangwoo đã không nhận ra điều gì có thể xảy ra với Trái đất chỉ trong 5 năm, với rất nhiều quái vật xuất hiện trong rừng.
'Không đủ thông tin.' Rõ ràng là không có đủ thông tin để hiểu tình hình hiện tại ở đây. Kangwoo quay về phía Han Sol.
- Điện thoại của cô đây.
- À, vâng, cảm ơn anh.
- Tôi có thể hỏi cô đang làm gì ở đây không?
- Ừm… — Han Sol tiếp tục trả lời ậm ừ hơn. — Vì một số lý do, tôi phải tự mình đi săn. Ha-ha. Tôi là Người chơi mới, nhưng tôi đã quyết định đi qua cổng cấp độ E. Một việc làm ngu ngốc.
Rõ ràng từ giọng nói, cô ấy không hài lòng với chính mình.
Kangwoo hai mắt sáng ngời: 'Cổng', 'Người chơi', vậy hắn không phải ở Địa Cầu, mà là ở một tầng khác.
'Và sự thật rằng cô ấy là "Người chơi mới"...' Kangwoo nghĩ về cửa sổ trạng thái mà anh đã nhìn thấy trước đó.
- Cấp độ của cô bao nhiêu nhỉ? - anh hỏi bâng quơ.
- Tôi là người mới, nên tôi chỉ đạt cấp 6. Anh có cấp độ cao, phải không? Anh đang làm gì ở đây?
Sự thật là Kangwoo thấp hơn cô 3 cấp, nhưng cô ấy tin rằng anh có cấp độ cao.
Cô ấy sẽ nghĩ rằng thật kỳ lạ khi anh ấy dễ dàng đánh bại một lũ yêu tinh, trong khi cô ấy không thể làm điều đó với cấp 6.
Tất nhiên, cô ấy đã đánh giá không chính xác cấp độ của anh ấy vì chỉ dựa trên sức mạnh của anh.
- Tôi có lý do riêng nên đến đây.
- Ah tôi hiểu rồi. — Han Sol không hỏi thêm sau câu trả lời mơ hồ của Kangwoo, chỉ gật đầu.
Mặc dù rất hiếm khi những người chơi cấp cao xuất hiện ở cấp thấp hơn, nhưng cô không có quyền đặt câu hỏi về một anh chàng muốn che giấu lý do đến đây.
- Um…
- Cô đứng dậy được không?
- Vâng, nhờ anh, tôi nghĩ rằng mình có thể tự đi được.
- Để tôi giúp cô.
- Ồ, không cần đâu. Tôi không muốn gây thêm rắc rối nữa.
- Đừng từ chối nếu cô cần giúp đỡ chứ — Kangwoo choàng tay qua người cô gái đang lảo đảo để đỡ cô ấy.
Han Sol lúng túng nghiêng đầu, mặt đỏ bừng.
- Cô cần đến nơi nào?
- Đằng kia, — cô gái nói, chỉ tay về một hướng. Vì xấu hổ, cô không để ý rằng anh chàng cấp cao không biết cổng ở đâu.
- Đi thôi. — Kangwoo giữ chặt cô gái và họ đi từ từ.
'Thật tốt là cô ấy không hỏi bất kỳ câu hỏi không cần thiết nào.' Cô ấy chắc chắn không thể biết gì về hắn, nhưng để tránh những tình huống khó chịu, hắn ta phải cố gắng không gây nghi ngờ.
'Nếu không, cô ấy sẽ nghĩ mình bị điên mất.' Hắn không muốn trông giống như một kẻ tâm thần toàn phần trước mặt người đầu tiên hắn gặp, còn là trước một người xinh đẹp như vầy.
Hắn phải hòa hợp với dân bản địa.
Kangwoo nghĩ về việc hắn vô tình gặp Han Sol, người hiện đang đi cùng hắn.
- Đằng đó…
Trước mặt họ là một cánh cổng trắng như tuyết.
Nó cao khoảng 30 mét. Nếu bạn so sánh nó với Cánh cổng đen mà Kangwoo đã đến, cánh cổng này lớn hơn và nhìn lực hơn nhiều.
'Đây chắc chắn không phải là Trái đất.' Nếu cô ấy đến đây qua một cánh cổng, điều đó có nghĩa là khu rừng đầy goblin này chắc chắn không phải là Trái đất.
'Nơi này... giống như địa ngục sao?' Một nơi đi qua bằng một cánh cổng cũng có thể giống như Địa ngục.
'Cánh cổng này đến từ đâu?' Kangwoo mở to mắt nhìn cánh cổng với vẻ cuồng nhiệt.
Nó không giống như Cánh cổng được hình thành trong Địa ngục với sức mạnh của Thất đại Quỷ. Chắc chắn là như vậy rồi.
- Anh Kangwoo.
- À, vâng. Đi thôi. — Lời nói của Han Sol kéo anh ra khỏi trạng thái suy tư, và họ bước vào cổng.
Bay qua hết thế giới này đến thế giới khác, cơ thể họ di chuyển trong đường hầm một cách cực kì dễ dàng.
- Hãy tập hợp đội đến cấp độ E và săn goblin nào.
- Có xe tăng không?
- Anh cần một người có nghề trộm không?
- Xin lỗi, tôi không cần.
Khi ra khỏi cổng, họ thấy một nhóm người đang thét vào mặt nhau. Cứ như thể họ đang ở trong một cái chợ vậy.
Kangwoo nhìn những người đã tập trung ở cổng vào và cảm thấy hơi nhói ở lồng ngực.
Con người.
Điều hắn vô cùng mong muốn là xung quanh hắn ta tồn tại con người.
'Mình thực sự đã trở lại.' Mặc dù trái đất khác với những gì hắn nhớ, nhưng khung cảnh vẫn vậy.
Giờ hắn biết chắc rằng mình đã trở lại, những lo lắng còn sót lại trong hắn đang dần tan biến, sự hài lòng và niềm vui đã đến thay vào đó.
Cảm giác như mọi gánh nặng của hắn đã được trút bỏ.
- ừm, anh Kangwoo… — Han Sol gọi chàng trai một cách kín đáo, và anh ta quay sang cô. - Nếu có thời gian, anh có thể ghé nhà tôi không? Tôi muốn ít nhất có thể mời anh bữa trưa.
Cô nói với giọng áy náy, đầu tiên là nhìn bộ quần áo rách nát của Kangwoo, sau đó là cái chân băng bó của cô.
Tất nhiên, sẽ phù hợp hơn nhiều nếu đề nghị trả bằng tiền bạc, nhưng cô ấy không có khả năng đó. Hơn nữa, cô không muốn chia tay vị cứu tinh của mình chỉ bằng một câu nói “cảm ơn”.
Kangwoo vô cùng ngạc nhiên khi nghe lời đề nghị của cô.
Cô gái mà hắn vừa cứu mời hắn đến nhà!
Trong mười nghìn năm qua, hắn chỉ có thể nhìn thấy những cô gái trong trí tưởng tượng của mình. Chính vì vậy, khi nhận được lời mời, hắn cảm thấy một nỗi khát khao cháy bỏng.
Sự phấn khích mạnh mẽ đến mức có thể so sánh nó với việc nhận được lời mời đồ uống tại quầy bar.
(PP: Trong phiên bản tiếng Hàn, “đến nhà để cùng ăn ramen”).(gạ nhau đó guys)
'Điều này...' Kangwoo nắm chặt tay thành nắm đấm.
Một ham muốn mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể hắn.
'Sự ấm áp', hắn bắt đầu ảo tưởng.
Hắn hình dung cảnh hai người họ cùng nuôi nấng ba đứa trẻ trong một ngôi nhà ấm cúng, khiến hắn nở nụ cười.
'Thật ấm áp,' hắn nghĩ. Trái tim đã lạnh giá hơn mười nghìn năm lại một lần nữa tràn đầy hơi ấm.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage