Chương 7. Cơn giận của quỷ (Phần 2)
'Chuyện gì với thằng này vậy!?' Tae Hyun liếc nhìn nồi kim chi hầm bị lật úp và cười khúc khích với Kangwoo, người đang rú thảm thiết.
- Ê, mày bị điên à con kia? – Sao con em của hắn dám lôi một thằng vô gia cư vào nhà? Con nhỏ dường như quá tốt bụng, và nó cũng không có bất kỳ ý chí quyết tâm nào. - Mày tìm thấy tên ăn mày này ở đâu?
- Ka… Kangwoo, chạy đi! – Han Sol hét lên, phớt lờ câu hỏi của anh trai.
Tae Hyun gần đạt cấp 30, trong khi “Kẻ nuốt chửng” chỉ mới ở cấp 4.
Dù không tính đến cấp độ của Kẻ nuốt chửng, vốn không cao lắm, so với cô gái, anh ta vẫn mạnh mẽ đến khó tin.
Bất chấp điều đó, Han Sol không muốn kéo vị cứu tinh của mình vào những cuộc tranh chấp trong gia đình, và cô đặc biệt không muốn anh chàng bị tổn thương.
Một ý nghĩ hấp dẫn chợt đến trong đầu cô:
'Nếu Kangwoo cũng có thể giải quyết tình huống này thì sao?' Nhưng đó chỉ là một ảo tưởng thoáng qua, và cô gái gạt bỏ ý nghĩ đó. Tae Hyun đã là hạng B khi mới thức tỉnh lần hai, nhưng thông thường là phải đạt thức tình lần ba hoặc tư mới lên được hạng B.
Sức mạnh của Người chơi được phân loại theo khả năng và cấp độ của người đó.
Vì vậy, có thể cho rằng so với những người khác, hắn là một người chơi khá tài năng.
'Kangwoo đang gặp nguy hiểm.' Cô nhìn chàng trai trẻ với ánh mắt lo lắng.
- Aaaah, kimchi hầm của tôi! - Kangwoo khóc nức nở, nhìn súp đổ khắp sàn nhà. Hắn không thể biết được những lo lắng của cô gái.
Tae Hyun không thích phản ứng đó, và khuôn mặt hắn méo xệch.
- Này, thằng ăn mày, đừng la lối nữa và đứng dậy đi.
Kangwoo từ từ quay đầu về phía khuôn mặt tự mãn của Tae Hyun.
Cơn thịnh nộ đang dần hình thành trong hắn.
- Ơ?! - Khi đối mặt với Kangwoo, Tae Hyun, bất ngờ lùi lại một bước.
'Cái gì…?' Một con người không thể có cái nhìn đó được.
Đó là ánh mắt của một con thú hoang đang điên tiết.
'Không...' Mặt hắn tái nhợt.
Dã thú? Không, cảm giác này khác.
Đó giống như là sự thù hận đã Kéo hắn xuống, bóp nghẹt hắn. Thú vật không thể làm điều đó.
Hắn sợ hãi trước cặp mắt hắn nhìn thấy. Trống rỗng và tối tăm, chúng giống như vực thẳm sâu không thấy đáy.
'Nó giống như...' Tae Hyun đã tìm được từ thích hợp để miêu tả ánh mắt đó.
Hắn không chút nghi ngờ gì về điều đó:
-Một con quỷ.
Quỷ. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một con quỷ ngoài đời, hắn cũng không biết chính xác chúng trông như thế nào.
Nhưng vì một số lý do, hắn chắc chắn rằng không có thuật ngữ nào khác có thể miêu tả khuôn mặt và bóng tối trong mắt Kangwoo.
Tae Hyun hít một hơi thật sâu và tập trung sức lực. Đột nhiên, năng lượng tà ác lơ lửng trong không khí trước đó đã bốc hơi đi mất.
'Chắc là do mình tưởng tượng thôi.' Hắn cẩn thận nhìn Kangwoo.
Một tên ăn mày không bao giờ có thể phát ra một làn sóng cuồng nộ đáng sợ như vậy được.
Tae Hyun lắc đầu cố vứt bỏ những cảm giác vừa trải qua.
Hắn không muốn thừa nhận rằng một tên ăn mày ất ơ nào đó khiến hắn sợ hãi vì hắn đã làm đổ món kimchin hầm của tên đó, dù chỉ trong giây lát.
Kangwoo quay sang Tae Hyun, tên đang nhìn chằm chằm hắn và trầm giọng nói:
- Mày.
- Sao?
- Mày làm đổ kimchi hầm của tao đúng không?
- Ha, mày mất trí thật rồi. - Tae Hyun, chết lặng trước sự phi lý của những gì đang diễn ra, vô tình cười khúc khích và tập trung vào Sức mạnh trong nắm đấm của mình.
Khi hắn ta thấy mình ở cấp 10 của lần thức tỉnh thứ hai, hắn đã phát hiện ra một kỹ năng đặc biệt, Hỏa Quyền.
Ngọn lửa xanh bùng lên trong lòng bàn tay hắn. Do ngọn lửa, nhiệt độ trong không khí tăng lên đến mức nó dường như thắp sáng cả một góc nhà.
"Kĩ năng đặc biệt."
Đây là một khả năng độc đáo mà chỉ một Người chơi có.
Đó là một sức mạnh được cho là sẽ giúp bảo vệ Trái đất khỏi lượng quái vật khổng lồ tràn ra khỏi Cánh cổng.
- Cẩn thận! – Han Sol vội hét lên và với tay ra.
Một mũi tên nhẹ bay ra khỏi lòng bàn tay cô và hướng thẳng đến đầu Tae Hyun.
Kỹ năng đặc biệt của cô ấy là Quang Năng, hạng D.
Trên thực tế, sức mạnh của cô phù hợp với việc hỗ trợ hơn là gây sát thương.
Ngay khi Tae Hyun vung tay, ngọn lửa của hắn đã nuốt chửng mũi tên.
Một khả năng chưa hoàn thiện chẳng có gì thú vị hơn đối với Người chơi.
- Ha! – Tae Hyun nhếch mép tấn công Kangwoo.
Ngọn lửa xanh trông dày đặc hơn và hướng về phía chàng trai.
- Huh? - Kangwoo giật mạnh đầu và thoát khỏi đòn tấn công.
Đột nhiên, một lưỡi kiếm màu đen xuất hiện từ mu bàn tay của Kangwoo.
Kangwoo tập trung, cúi đầu trong giây lát, rồi sau đó, với động tác nhanh nhạy, làm chệch hướng một đòn tấn công khác, lần này vung lưỡi kiếm về phía sau.
- Ah! – Tae Hyun hét lên và loạng choạng.
'Hắn không nhanh cho lắm.' Lưỡi kiếm là một mối đe dọa, nhưng kẻ thù thiếu tốc độ.
Tae Hyun, tập trung vào lưỡi kiếm, lao về phía trước.
Ngay lúc đó, chân Kangwoo chuyển động thật nhanh và tung cú đá trúng vào thái dương kẻ thù.
Ngay từ đầu, lưỡi kiếm chẳng hơn gì một mồi nhử để đánh lạc hướng.
Thứ gì đó có thể thu hút sự chú ý của Tae Hyun và làm hắn phân tâm.
- Thằng chó!
Thiệt hại do lưỡi kiếm gây ra không đáng kể.
Tae Hyun, vẫn chửi rủa, lại vung nấm đấm vào Kangwoo.
Nhưng lần này, hắn cũng đã cúi xuống thành công và đánh trúng Tae Hyun lần thứ hai mà không tốn nhiều sức.
Kangwoo bước về phía tên nhóc đang lảo đảo và đưa tay trái ra.
Tae Hyun vội vàng kích hoạt Sức mạnh của mình, nắm đấm hắn rực cháy và hướng chúng về phía Kangwoo.
Kangwoo đoán rằng đối thủ của mình sẽ làm điều này, vì vậy hắn ta rút tay trái lại và dùng tay phải móc vào hàm đối thủ.
Khi bị trúng cú móc, hắn ta ngã xuống nền sàn phòng khách.
Tae Hyun, mặt xanh như đít nhái, nhìn Kangwoo từ dưới lên.
Điều quan trọng nhất là sức bền và tốc độ của hắn không hề giảm.
Điều đó có nghĩa là đối thủ của gã là một người chơi có cấp độ và kỹ năng thấp hơn.
Nhưng mà…
'Hắn ta là ai?' Tên này đã sử dụng những phương pháp chiến đấu mà hắn ta chưa từng nghe đến.
Tae Hyun nhận ra rằng thanh kiếm chỉ là ảo ảnh và Kangwoo ngay lập tức tìm ra điểm yếu của mình. Sử dụng lưỡi kiếm làm mồi nhử, hắn ta tiếp tục chiến đấu bằng nắm đấm.
- Ahhh! - Tae Hyun đau đến mức hét lên nhưng vẫn lao đến chỗ Kangwoo.
Nhưng kết quả vẫn như cũ. Kangwoo đã vượt qua hắn ta về sức mạnh đến mức như kiểu bản thân hắn đang hành hạ một đứa nhóc vậy.
- Mày là cái quái gì vậy?!
Không có sai sót trong hành động của Kangwoo.
Cảm giác như có một cách biệt rõ ràng trong kỹ năng chiến đấu của hắn ta.
Cảm giác như hắn đã luyện tập hàng thập kỷ và chinh chiến hàng ngàn trận.
Tae Hyun, người mới vài phút trước đã sụt sùi nhìn một thằng vô gia cư ăn kimchi hầm, giờ đây chính hắn cũng đang sụt sùi, nhưng trong đau đớn.
- Ahhh!
Thanh kiếm đen của Kangwoo đã rút khỏi tay hắn.
- Đau! Đau quá!
- Tao chưa nói xong. - Kangwoo lạnh lùng nói, lắc lắc lòng bàn tay vừa mới một giây trước còn thò ra lưỡi kiếm.
Hắn bẻ gãy cánh tay của Tae Hyun và không chỉ tiếng hét mà cả tiếng xương gãy của hắn ta cũng vang vọng khắp nhà.
- Áaaa! - Tae Hyun đau đớn kinh khủng.
Kangwoo giận tím người, lại nhìn tay phải của mình.
Cơn thịnh nộ của Chúa tể không thể được lấp đầy chỉ bằng một cánh tay bị gãy.
- Mày chưa chuộc hết tội của mày đâu. Lẽ ra mày không làm đổ nồi kimchi hầm của tao.
- Kimchi hầm?! Chỉ là món súp chết tiệt mà mày đánh tao như thế này hả! Này, tao đang đau lắm đấy!
Kangwoo Nhìn Tae Hyun một cách trầm trọng.
- Gì? – Hắn vừa nghe thấy một từ gì đó không hề ngấm vào đầu hắn ta một tí nào. - Có phải MÀY vừa nói “chỉ là súp thôi sao?” đúng không-
Nhảm cức. Thật là nhảm cức.
Mày không thể sử dụng từ “chỉ” cho “kimchi hầm” được.
Thật không thể chấp nhận được.
- Là MÀY. MÀY vừa nói. NÓ. Món kimchi hầm. Chỉ là. SÚP!?
- Ahhhhhhhhhhhhhh cứuuuu tôiiiii! -
Đã đến lúc phải có những biện pháp bạo lực hơn.
Kangwoo sút liên tục vào đầu gã như M*ssi đang rê bóng. Toàn bộ khuôn mặt của Hắn ta được bao phủ bởi đầy những vệt máu.
- Ahhh! Ahhh! – Tae Hyun rên rỉ vì đau đớn.
So với Kangwoo, hắn phải vượt trội hơn về mọi mặt. Vì thế, hắn ta đúng ra không phải cảm thấy nỗi đau khủng khiếp này.
Nhưng cơn đau ngày càng lớn hơn.
- Rồi, tao cho mày cơ hội nói lại. Mày thấy món kimchi hầm thế nào hả?
- Ahh... Kimchi hầm là một món ăn của thiên đàng.
- Chính xác, - Kangwoo cười gật đầu nói.
Hắn nắm tóc gã đang run rẩy vì sợ hãi và khẽ nói:
- Một lần nữa… kimchi hầm là gì?
- Là một món ăn thần thánh! – Tae Hyun trả lời với giọng đầy nước mắt.
Kangwoo không thích câu trả lời đó, và hắn thay đổi sắc mặt.
- Mày nói nhỏ quá đó.
- Kimchi hầm là thứ tuyệt vời nhất mà loài người từng nghĩ ra.
- Linh hồn của mày đâu! Đặt cả linh của mày vào lời nói!
- Kimchi hầm là một! Món ăn! Tuyệt vời!
- Đ*t mẹ mày to hơn cho tao! Như cái cách mày hét khi bị thọc tiết ấy! Như cái cách tín đồ cầu nguyện tới Chúa ấy! Như một thằng trai tân tới mùa động đực hú lên khi thấy một cô nàng sexy đi qua ấy ! Đặt cảm xúc của mày vào nó!
- KIMCHI HẦM LÀ MÓN ĂN NGON NHẤT TRÊN TRÁI ĐẤT! -Từ một tiếng la đã biến thành một tiếng hét chói tai.
Nhưng nó không thể đáp ứng yêu cầu của Kangwoo.
Hắn cúi xuống và hét lên:
-Giọng của mày đã đủ lớn? ĐÉO! Nâng giọng đến quãng tám luôn cho bố!
- KIMMCHII HẦMMMM!!! - Ngay sau đó, hắn ho sặc sụa vì vỡ giọng.
Kangwoo lại thức tỉnh bản tính tàn bạo.
- Mày vừa làm gì vậy? Đéo nói được câu hoàn chỉnh hả?
- Tôi... xin lỗi!
- Làm lại lần nữa. Làm đàng hoàng vào cho tao!!!
- KIMCHIIIIII HẦMMMM!!! LÀAAA MÓNNNN ĂNNN!!!! SỐOOOO MỘTTTTTT!!! - Trong tiếng hét này, hắn đã dồn hết sức lực còn lại của mình vào đó.
Giờ Kangwoo đã rất vui vẻ và mỉm cười vỗ vai gã.
- Ugh… - Tae Hyun thở ra và khóc.
Ngập trong nước mắt và nước mũi, và chẳng mấy chốc tất cả biến thành một mớ hỗn độn trên mặt hắn ta.
- Mẹ nó… Thằng điên này…
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage