Chương 8. Cơn Thịnh Nộ Của Quỷ Dữ (Phần 3)
- Hah-hah-hah- Tiếng hét vang khắp nhà cùng vẻ mặt cay đắng của Tae Hyun.
'Tại sao mình lại bị thằng khốn đó đánh bại được chứ?' Nếu là nhân vât trong thế giới truyện tranh, hắn sẽ không khó chịu như vậy.
Nhưng hiện giờ hắn ta lại không bị tẩn bởi một gã to cao gì, mà bị một tên tầm thường ất ơ từ đâu xuất hiện.
'Một thằng ất ơ cuồng kimchi hầm.' Tae Hyun nhìn Kangwoo với ánh nhìn cay đắng.
Kangwoo rất vui với phản ứng đó và mỉm cười với hắn ta.
- Gì? Trông tao phản ứng y hệt một thằng cuồng kimchi hầm đúng không?
- Dạ... không! - Vì Kangwoo nói trúng tim đen nên Tae Hyun vội vàng dời mắt đi.
Kangwoo tiếp tục với vẻ hài lòng:
- Mày... Mày đúng là chả biết cái đếch gì cả- và chắc chắn không đời nào gã ta có thể biết được.
Vì Kangwoo đã sống mười ngàn năm chỉ nhờ vào những quyết định và cảm xúc của hắn.
Hoặc có thể bởi vì quỷ có tuổi thọ không giới hạn.
Dù không ăn không uống nhưng chúng có thể tồn tại vĩnh viễn.
Cũng có khả năng Kangwoo, người hiện tại có nửa phần là Ma Lực, có thể sống mãi mãi.
Tuy nhiên…
Vẫn còn một nửa của hắn là con người.
Hắn nhớ lại, bằng cả tâm hồn và thể xác, là cảm giác được thưởng thức đồ ăn thức uống ngon là như thế nào.
Nhưng không thể tìm thấy và cảm nhận được cảm giác đó ở bất cứ đâu trong Chín Tầng Địa Ngục.
Bởi vì bản chất của quỷ khác xa với với cảm giác đó.
Vì lẽ đó, hắn ta cũng không thể thỏa mãn mong muốn của mình.
Hắn ngăn mình bằng mọi cách đánh mất đam mê và tâm trí.
Trong mười nghìn năm, duy trì một tâm trí vững mạnh và sống sót trong những trận chiến bất tận được với những con quỷ bất tử, là mục tiêu chính của hắn.
Tồn tại như một con người trong thế giới của quỷ giống như bị tra tấn vậy.
Hắn không bao giờ thỏa mãn.
Cảm giác đói khát không bao giờ biến mất.
Địa ngục được gọi là Địa ngục bởi vì những cột lửa rực cháy và bề mặt sa mạc rộng lớn.
Hắn ta liên tưởng Địa ngục với sự trống rỗng.
- Mày sống trong một gia đình tuyệt vời, nhưng mày lại không trân trọng điều đó, cũng giống như mày không thể hiểu được giá trị của không khí mà mày đang hít lấy hít để vậy.
Nếu không khí biến mất, một người đàn ông trưởng thành còn không thể đứng vững nếu thiếu nó, và chỉ trong vòng một phút, hắn ta sẽ chết. Nhưng sự thật là không ai biết ơn không khí cả.
Hối tiếc chỉ đến khi một cái gì đó mình đã từng sử dụng trở nên không thể tiếp cận được.
- Xi… xin lỗi! Tôi sai rồi! - Tae Hyun không biết gã đó đang nói về cái gì.
Nhưng bây giờ hắn không thể làm gì tốt hơn ngoài việc xoa tay để nói lời xin lỗi.
- Được rồi, tao sẽ chấp nhận lời xin lỗi của mày, - Kangwoo nói và kéo Tae Hyun sang một bên.
- Á! Xin hãy tha cho tôi!
- Yên tâm, mày sẽ không chết đâu.- Hắn không cảm thấy có lỗi với Tae Hyun, nhưng dù tay đã vấy máu, hắn cũng không muốn giết gã.
Tất cả chỉ vì một lý do duy nhất:
- Tao quá mệt với việc giết chóc rồi.
Mặc dù giết nhau là tiêu chuẩn ở Địa ngục, nhưng nó chắc chắn là một tội hình sự đặc biệt nghiêm trọng trên Trái đất.
Tất nhiên, nếu tha mạng và để hắn đi, có thể sẽ có những vấn đề tồi tệ hơn, nhưng Kangwoo sẽ giải quyết vấn đề đó ngay bây giờ.
- Cảm… cảm ơn anh! - Tae Hyun cúi đầu, hạnh phúc khi nghe những lời Kangwoo nói rằng hắn sẽ không chết.
Kangwoo nhìn cái đầu đang cúi xuống của Tae Hyun khẽ mỉm cười.
- Mặc dù, chết có lẽ còn tốt hơn cho mày.
Tae Hyun im bặt.
- Mày sẽ hiểu ngay ấy mà. - Kangwoo nói và vận Ma Lực.
Đó là Quyền năng của Nỗi sợ.
Người bị quyền năng này của Orobas ảnh hưởng sẽ trở nên sợ hãi và biến thành một con rối không thể kháng cự dù chỉ trong tiềm thức.
Nó không phải là một năng lực cần nhiều Ma Lực, nhưng điều kiện để triệu hồi rất khắc khe.
'Thật khó để đạt được sự đe dọa hoàn toàn.' Không dễ để đe dọa một người đủ để nỗi sợ hãi khắc sâu vào linh hồn hắn ta.
Là một Quyền năng chỉ có thể được sử dụng trong những điều kiện hoàn toàn phù hợp với điều kiện đã được khắc lên nạn nhân. ( ý là nếu muốn dùng cái quyền năng này, main phải khắc một cái điều kiện trước đó – nỗi sợ lên nạn nhân rồi mới sử dụng nó để tăng cường nỗi sợ đó lên )
'Mình cần phải thử một lần.'
- Ahhh… - Quyền năng chắc chắn sẽ khuếch đại nỗi sợ hãi đã có sẵn.
Tae Hyun đái ra quần và nhìn Kangwoo như một kẻ điên.
- Giờ mày sẽ sống với cảm giác đó cho đến hết đời, - Kangwoo nói với một nụ cười toe toét đáng sợ.
- Không… tôi không… muốn…- Giọng nói đau lòng của Tae Hyun nói lên rằng hắn không còn tí sức lực nào.
Kangwoo nhún vai và trả lời một cách bình tĩnh:
- Nếu tao đã làm đến mức này rồi, thì cũng không còn gì mà tao cần từ mày để thỏa mãn tao nữa đâu. - Câu nói trước đây Tae Hyun nói với Han Sol giờ quay trở lại với hắn ta như một chiếc boomerang.
- Thôi, cút đi. À đừng nói cho ai biết chuyện gì đã xảy ra ở đây đấy. - Kangwoo lười biếng vẫy tay đuổi hắn đi như đuổi một con ruồi.
Hắn đã hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của Kangwoo.
Ngay cả khi bị tra tấn, hắn cũng sẽ không nói với bất cứ ai về bất cứ điều gì.
Tae Hyun, người trông hoàn toàn suy sụp, loạng choạng bước ra ngoài.
Han Sol nhìn thấy hắn rời đi liền đi về phía Kangwoo.
Cô đến gần anh và cúi thấp người.
- Cảm ơn anh, Kangwoo. Nếu không có anh, tôi sẽ không đủ mạnh mẽ để…
Đây là người đàn ông đã cứu cô khỏi goblin cách đây không lâu.
Và bây giờ, anh đã cứu cô khỏi Tae Hyun, kẻ đã hành hạ cô trong nhiều năm. Cô không biết phải cảm ơn Kangwoo như thế nào cho đủ…
Đó không phải là một hành động có thể được đền đáp chỉ bằng những lời nói biết ơn.
- Kangwoo, tôi sẽ cảm ơn sự giúp đỡ của anh bằng mọi cách có thể, - cô ấy nói với giọng rõ ràng và chân thành, và lại cúi đầu.
Kangwoo quay đi và mỉm cười một chút.
- Dọn dẹp trước đã, vì ngôi nhà giờ trông như một mớ hỗn độn nhỉ.
- A, đợi một chút, tôi sẽ…
- Hai chúng ta cùng làm sẽ nhanh hơn đó. - Kangwoo nói và bắt đầu dọn dẹp.
Han Sol làm theo anh.
Trong lúc dọn dẹp, cô cẩn thận:
- Anh sống ở đâu?
- Ah… - Vì câu hỏi bất ngờ, hắn chỉ có thể thở dài thườn thượt.
'Mình đoán phòng trọ của mình giờ chắc không còn đâu.' Hắn ta đã không trả tiền thuê nhà trong năm năm, vì vậy chắc hẳn ai đó đã chuyển đến căn phòng nhỏ của hắn.
Đến tận bây giờ Kangwoo mới nhận ra rằng mình thực sự là một tên lang thang đến nỗi không có chỗ để ngủ.
'Được rồi, đầu tiên mình cần tìm một nơi để ở.' Đó không phải là một mối quan tâm lớn đối với hắn.
So với trước đây thì bây giờ, hắn ta đang có một nguồn sức mạnh rất lớn.
Với sức khỏe của hắn ta thì không khó để có được một chỗ ngủ mới.
- Vì một số vấn đề, tôi hiện giờ chưa có nơi nào để ở cả.
- Huh? Ý tôi là…
- Chà, đến thời điểm này, cô có thể nói rằng tôi là một kẻ nay đây mai đó không ở một nơi cố định. - Kangwoo nhún vai nói.
Han Sol nhíu mày suy tư.
- Nếu vậy… - Vì những suy nghĩ của cô ấy, má cô đỏ bừng và giọng nói của cô ấy trở nên trầm lắng hơn một chút. - Đến khi… cho đến khi anh tìm thấy ngôi nhà, anh có muốn ở lại với chúng tôi không? - Trong cơn lo lắng, cô nắm chặt cả hai tay.
Trên thực tế, cô ấy đã hành động như một người không trong trạng thái tỉnh táo nhất.
Anh ấy chắc chắn đã làm rất nhiều cho cô, nhưng cô ấy chỉ mới biết anh chàng trong hơn một vài giờ. Một lời đề nghị như thế chắc chắn sẽ không xuất hiện trong tâm trí của một người tỉnh táo.
'Mình biết, nhưng...' Cô ấy muốn tìm hiểu rõ hơn về Kangwoo.
Cô quan tâm đến việc anh ta là ai và anh ta sống như thế nào.
Cụ thể hơn, Han Sol đã thể hiện sự quan tâm đến anh ta.
'Ừm...' Kangwoo hai mắt sáng lên.
Một lời đề nghị mà hắn không thể từ chối.
Hiện giờ, đối với một người không có nơi nào để đi, một ngôi nhà để thư giãn sẽ là điểm khởi đầu để làm quen với Trái đất.
Gia đình cô có thể sống trong điều kiện tồi tệ, nhưng điều đó không quan trọng với hắn.
'Và tiền... mình có thể tự kiếm được.'
Nếu ai đó nói với hắn rằng điều quan trọng nhất trên Trái đất là quyền lực, hắn sẽ bẻ ngay lại tiền mới là thứ quan trọng nhất.
Trong một xã hội tư bản, tiền là một thứ gì đó thần thánh.
- Cảm ơn cô, vậy thì tôi xin phép sẽ ở lại làm phiền cô một khoảng thời gian vậy.
Sự phấn khích khiến mặt cô càng đỏ hơn.
Lúc này cô mới nhận ra việc mình làm thực sự điên rồ.
- Han Sol, xin hãy chăm sóc tôi.
(PP: Đó là một cụm từ cổ điển ở Hàn Quốc khi ai đó làm điều gì đó cho bạn.)
- Vâng tất nhiên rồi!
Họ bắt tay nhau và gật đầu.
- Anh có thể sử dụng căn phòng mà anh trai tôi từng ở.
- Đã rõ. - Kangwoo gật đầu và bước vào căn phòng mà cô gái chỉ cho.
'Có hai điều mình cần ưu tiên.'
Hắn cần kiếm tiền để sống và tích lũy Ma Lực, thứ có thể được sử dụng thay cho Vạn Ma Hạch đang bị phong ấn.
Hàng trăm sức mạnh mà hắn ta sở hữu là một cách hiệu quả để giành chiến thắng áp đảo trong những trận chiến.
Để có một cuộc sống dễ dàng trong tương lai, hắn cần tăng số lượng Ma Lực mà hắn có thể sử dụng một cách hoàn chỉnh.
'Trình độ của thằng Tae Hyun cũng tốt đấy.' Mặc dù tốc độ và sức mạnh của nó thì là vậy, nhưng kỹ năng chiến đấu của nó thì không, vì vậy không khó để đánh bại gã.
Nhưng nếu hắn gặp ai đó có cấp độ và kỹ năng chiến đấu cao hơn, sức mạnh phong ấn của Vạn Ma Hạch có thể gây ra vấn đề.
Tích lũy Ma Lực là một việc cần thiết.
'Cũng giống như tiền.' Trong khi đọc các bài báo trên internet, hắn đã thấy một bài viết về cách kiếm tiền của Người chơi khi săn quái vật.
- Han Sol, cô có đá Mana không?
- Có. Tôi đang ở cấp E nên không đắt lắm đâu.
- Tôi có thể xem qua không?
- Tất nhiên. - Cô ấy gật đầu nồng nhiệt và lấy ra một viên đá sáng trắng như tuyết từ trong túi xách của mình.
Kangwoo lấy viên đá mana cấp E của cô ấy và nghĩ về một bài báo trên Internet.
'Đá càng sẫm màu, cấp độ của chủ sỡ hữu càng cao.'
Hóa ra đó cũng là trường hợp của Cổng.
Cổng F là một cổng màu trắng như tuyết, càng lên cao thì càng tối màu.
Cấp đá Mana càng cao thì càng mạnh, và giá của nó trên thị trường thì càng đắt.
Phương thức kiếm tiền của Người chơi là săn quái vật để lấy đá Mana.
Kangwoo, cầm trong tay một viên đá mana cấp E, nhắm mắt lại.
Hắn tập trung đọc thông tin bên trong viên đá.
'Mình không thể cảm nhận được Ma Lực.' Hắn nhớ lại khoảnh khắc khi hắn đang ngấu nghiến năng lượng của goblin.
Mặc dù yếu ớt, nhưng cơ thể goblin lại chứa Ma Lực.
Hắn đã mong đợi rằng nguồn gốc của goblin và đá mana giống nhau và cũng sẽ có Ma Lực trong những viên đá, nhưng có lẽ hắn đã nhầm.
Viên đá Mana chứa năng lượng khác với Ma Lực. Nó được gọi là "Maryok".
(PP: Thực ra nó chỉ là “bùa”, “Mana”. Nhưng những cái trước không dịch thì cái này cũng không dịch luôn).
'Ma Lực được lấy từ đâu nhỉ?' Lần gần đây nhất hắn sử dụng Sức manh của Kẻ nuốt chửng, hắn thậm chí còn không nghĩ rằng những con quái vật có Ma Lực, và không thể xác định thời điểm hắn lấy nó, bây giờ thì đã quá muộn để kiểm tra.
'Mình sẽ phải tìm ra nó.' Từ giờ đó sẽ là nhiệm vụ tiên quyết.
Quái vật có cả Ma thạch và mana có thể chuyển đổi thành tiền thật là một thực tế quan trọng.
Bằng cách săn quái vật, hắn ta có thể đạt được hai mục tiêu cùng một lúc.
- Han Sol, có Trung tâm hỗ trợ người chơi nào quanh đây không?
- Không. Anh phải đi tới Seoul.
- Ok, tôi hiểu rồi. Cô có thể cho tôi biết làm thế nào để đến đó không?
- Vâng. Tôi cũng có một số việc tại trung tâm.
- Cô có việc hả?
-Vâng. Tôi nhận ra mình không có kỹ năng và sức mạnh. Ngay cả khi mất thời gian, tôi muốn tìm hiểu chúng trước chuyến đi tới cổng tiếp theo.
Có một trường đại học ở Hàn Quốc hỗ trợ người chơi mới và cung cấp sự thăng hạng an toàn lên hạng 2 của cấp 10 cũng như hướng dẫn về các kỹ năng đặc biệt.
Tuy nhiên, vì học phí cao nên những Người chơi có thu nhập thấp như Han Sol thường không kham nổi.
Nhưng những kinh nghiệm gần đây cho thấy rằng nếu cô không biết cách sử dụng một kỹ năng đặc biệt, việc vào cổng có thể so sánh với việc đi tự sát.
- Hmm… - Kangwoo nheo mắt.
'Mình có nên giúp cô ấy không nhỉ?' Với thực lực của mình, sẽ không khó để giúp Han Sol nâng cao trình độ.
Trên thực tế, cấp độ của cô ấy cao hơn, vì hắn chỉ có kỹ năng chiến đấu và tất cả các loại quyền năng.
Nếu hắn ta dẫn theo một người khác đi săn, nó sẽ không đến mức thành gánh nặng.
'Không.' Hắn lắc đầu. 'Nó sẽ làm giảm hiệu quả đi săn.'
Có lẽ để sau này. Nếu bây giờ, xét về kỹ năng của cô ấy, cái hại sẽ lớn hơn cái lợi gấp nhiều lần.
Hắn không cần một tổ đội nơi mọi người cản đường nhau.
Hắn có cảm tình với Han Sol, đó là sự thật.
Cô ấy là người đầu tiên hắn gặp khi hắn trở lại Trái đất, và là cô gái đầu tiên chuẩn bị món kimchi hầm mà hắn đã thèm muốn bấy lâu nay.
Nhưng sau khi tính toán thiệt hơn, không có lý do gì để đưa cô đi cùng.
'Chúng ta phải tách nhau ra thôi.' Suy cho cùng, hắn vẫn là một người biết tính toán.
Không. Nói chính xác hơn, mười nghìn năm trong Địa ngục đã khiến hắn ta phải tính toán.
Trong địa ngục, đầy những con quỷ mạnh mẽ, hắn ta là một kẻ yếu đuối ở dưới đáy xã hội. Để tồn tại ở một nơi như thế này, hắn phải trở nên…
Xảo quyệt.
Tất nhiên, theo thời gian, số lượng quỷ hắn ăn tăng lên và hắn ta được kính trọng, nhưng thói quen không thể biến mất.
'Đầu tiên, mình phải lấy lại được sức mạnh cái đã.'
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage