"Tôi hi vọng ngài không có quá nhiều yêu cầu đặc biệt về dược sĩ, thưa quý ngài. Sẽ khó có thể tìm được một người nào đó nếu yêu cầu quá đặc biệt."
Evan gật đầu với nụ cười cay đắng. Cậu thầm cười nhạo số phận của mình. Suy nghĩ về việc nếu không tìm được một dược sĩ thì cậu cần phải làm gì tiếp theo.
"Dược sĩ chỉ cần đáp ứng những yêu cầu cơ bản là được. Ta đã có một vài kế hoạch và phương pháp tổng thể, càng tốt nếu có ai đó có chút kiến thức về các loại thảo mộc."- Evan nói với người đứng đầu chợ nô lệ.
"Nếu chỉ nhiêu đó thì việc tìm người sẽ dễ hơn rất nhiều. Thưa quý ngài, ngài sẽ thấy dược sĩ mà ngài yêu cầu sớm thôi."- Ông ta khẳng định với nụ cười đáng tin cậy trên khuôn mặt.
"Tôi sẽ tìm ở các vùng ngoại ô của thành phố để tìm dược sĩ hoặc bất cứ ai có kỹ năng pha chế thảo mộc. Oh, và thưa quý ngài, tôi sẽ rất vui nếu có thêm khoản tiền cho việc thay mặt Hầu tước. Tuy nhiên, nếu ngài cần một số lượng lớn dược sĩ, thì ngài nên nghĩ một biện pháp khác thay thế vì nhà thờ chắc chắn sẽ can thiệp vào việc này bằng cách nào đó. Ngài sẽ phải có biện pháp đề phòng bọn chúng."- Người đứng đầu chợ nô lệ nói bằng giọng u sầu.
"Chúng ta sẽ tự lo liệu việc này."
"Dù sao thì mối quan hệ giữa nhà thờ và người dân sống tại thành phố hầm ngục cũng không mấy tốt đẹp. Thêm nữa, tôi có mang danh sách một vài dược sĩ địa phương theo yêu cầu của cha ngài. Ngài có muốn xem qua?"
"Tôi cũng đã thêm một vài người không ở gần đây, và việc này cũng đã làm chính bản thân tôi bất ngờ đấy! Như thể tôi không phải là chủ của chợ nô lệ!" - Ông ta nói vài câu bông đùa.
Người đứng đầu chợ nô lệ đưa ra một sắp giấy dày, và Evan nhận lấy nó. Cậu xem qua một cách cẩn thận. Trên đó có tên, quê quán, tuổi tác và giới tính.
"Sẽ rất thuận tiện nếu chọn các dược sĩ sống gần đây, Nếu xét độ tuổi và giới tính, quý ngài nghĩ sao về những cái tên này. Naira, hoặc Eum..." -Người đứng đầu chợ nô lệ đưa ra những gợi ý-" Có lẽ ngài muốn kiếm những người có kinh ngiệm hơn là những người mới vào nghề. Nhưng những người quá già thì lại chẳng sống thêm được bao lâu, và cũng mất quá nhiều thời gian khi cần triệu tập họ khẩn cấp."
"Chà, ông nói đúng. Tôi muốn những người khoảng độ tuổi 40. Độ tuổi đó là khoản tuổi xung mãn nhất, trưởng thành về mặt tinh thần lẫn thể chất. Vấn đề giao tiếp cũng dễ dàng hơn nhiều."
Khi Evan đang xem xét đống giấy và Eric thì đang quan sát cậu ấy, đôi mắt người đứng đầu chợ nô lệ sáng lên.
'Ít nhất thì trong vấn đề này, rõ ràng là ngài Evan có nhiều quyền hạn hơn ngài Eric. Nhị thiếu gia có nhiều quyền hơn Đại thiếu gia. Haha, vậy ra tin đồn là sự thật.'
Kể từ lần cuối người đứng đầu chợ nô lệ gặp và giao dịch với Evan, ông ta đã tin rằng cậu sẽ làm nên thành tựu to lớn trong tương lai. Ông ta nghĩ rằng mình cần phải duy trì mối quan hệ tốt với Evan. Bây giờ thì, ông ta đã nghe về kế hoạch kinh doanh của cậu, và đang nhìn thấy cậu xem danh sách một cách kỹ càng. Điều này đã khiến cho ông ta càng chắc chắn thêm về suy nghĩ của mình.
Sau đó, ánh mắt đó chuyển sang nhìn Shine, người đang im lặng đứng cạnh ông ta. Shine đã thay đổi rất nhiều trong nữa năm qua.
Ngay từ đầu cậu ấy là một đứa trẻ có ý chí mạnh mẽ, và ngay lúc này, ánh mắt của cậu ấy càng rõ ràng hơn. Trên tất cả, cơ thể của cậu ấy bây giờ trông rất khỏe mạnh, và thể lực của cậu cũng đã tăng rất nhiều. Những thứ này đã làm ngạc nhiên ông ta.
"Cậu có vui vẻ khi ở đây không?"-người đứng đầu chợ nô lệ hỏi.
"Tất nhiên là có. Thậm chí còn vui hơn ở bất cứ nơi nào trên thế giới,"- Shine trả lời ngay lập tức.
Ông ta suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
"Không quan trọng ông nhìn thấy gì, một nô lệ phải luôn tuân lệnh và có một mối quan hệ tốt với Chủ nhân. Ông đã từng chăm sóc cho tôi một khoảng thời gian trong quá khứ, và tôi rất biết ơn về điều đó."
"Huh, cậu bắt đầu cư xử giống ngài Evan rồi đó."- người đứng đầu chợ nô lệ trả lời.
"Một nô lệ không nên được đem ra so sánh với Chủ nhân."- Shine nheo mắt nhìn về phía Evan đang xem xét các tài liệu.
"Tôi sẽ không bao giờ có thể bằng được ngài ấy vì ngài ấy có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể thấy."
"Hả! Whoa!"
Evan kiểm tra lại cái tên trước mắt mình. Sau đó, cậu hít thở sâu để bình tĩnh lại, xé một trang giấy rồi đưa nó tới trước mặt người buôn nô lệ. Cậu chỉ vào một cái tên trên đó bằng ngón tay của mình.
"Người này... ông có thể mang cho ta người này không?" Evan hỏi với hơi thở nặng nề.
"Vâng, tất nhiên. Nhưng ông ta hiện đã ngoài 60... Hmm, tôi không nghĩ ông ta còn sống được lâu. Tôi biết là ông ta có kỹ năng chế thuốc cao cấp, nhưng chọn ai đó khác không phải tốt hơn sao?"
"Người này!"
Evan dán gần mặt tới mức cậu ấy gần tời mức cậu chỉ cách một tý nữa là sẽ hôn người đứng đầu chợ nô lệ, đôi mắt tròn xoe của cậu đầy sự mong đợi.
"Không nhưng nhị gì cả. Nhất quyết phải là người này!"
"Ồ, tôi hiểu rồi thưa ngài! Tôi sẽ mang ông ấy đến chỗ ngài."
"Mang ông ấy tới chỗ ta bằng mọi giá, nhưng hãy đối xử tử tế với ông ấy. Ông ấy là nhân tố quyết định thành công của ta đấy."- Evan thúc giục.
Người đứng đầu chợ nô lệ cảm thấy khó hiểu trước sự thay đổi đột ngột của Evan.
Evan đọc cái tên Bernard.
Bernard Garcia đã 63 tuổi. Ông ấy được cho là một người có kiến thức phong phú về dược phẩm. Ông ta sống trong rừng, thỉnh thoảng ông bán dược liệu và thuốc cho một ngôi làng gần đó. Không có thông tin nào khác về ông ấy, nhưng ông ấy có danh tiếng tốt như vậy nhờ vào việc ông ấy bán thuốc cho các người dân địa phương với mức giá thấp.
Dù bạn có nghĩ theo cách gì đi nữa, thì ông ấy cũng không phải là người có cá tính đặc biệt. Ông ấy không phải là một người nổi bật vì ngoại hình, kỹ năng hay tuổi tác.
"Nếu có bất kỳ lợi thế nào khi chọn ông ấy làm dược sĩ, thì tư duy của ông ấy rất tốt. Thành thật mà nói, tư duy không phải là yếu tố duy nhất nên được xem xét. Ngài nên xem xét trên nhiều tiêu chí khác nữa. Điều gì đã khiến ngài kiên quyết muốn chọn người đàn ông này đến vậy?"
"Đó không phải là vấn đề bây giờ. Nếu ông ấy không chấp nhận, thì hãy vui lòng nói thêm cho ông ấy tình hình hiện tại của ta. Hãy nói với ông ấy rằng chúng ta đang làm việc này để có thể giúp đỡ cho mọi người có một cuộc sống khỏe mạnh bằng cách chế những loại thuốc mới thích hợp. Ồ, và nếu ông ấy vẫn từ chối, nói với ông ấy rằng nếu ông ấy đến thành phố, ông ấy sẽ được thấy những thuật giả kim mà ông ấy chưa từng được thấy trước đây."
"Quý ngài, điều này có nghĩa là..."
"Ông đã nghe kỹ những lời ta vừa nói phải không?"
"Vâng thưa quý ngài. tôi đã ghi nhớ toàn bộ."
Người đứng đầu chợ nô lệ gật đầu, hoàn toàn bối rối bởi trước sự hối thúc của Evan. Shine bắt đầu cười khúc khích.
"Có vẻ Chủ nhân lại lần nữa nhìn thấy gì đó."
"Cậu nói đúng, Shine."-Người đứng đầu chợ nô lệ lầm bầm với giọng kinh ngạc. Ông quay về phía Shine, người đang nhìn ông ta chăm chú. Rồi ông ta nhìn xuống tờ giấy ở trước mặt mình.
"Tôi không hiểu ông già này thì có gì đặc biệt,"-Ông ấy nói.
"Oh, và..." Evan kiểm tra phần còn lại của danh sách và chỉ vào một cái tên khác.
"Chúng ta cũng cần một người trợ lý. Ta nghĩ người này có lẽ ổn. Hanna."
"Cô ấy là một cô gái 19 tuổi. Cha cô ấy là một nông dân, và ông của cô từng là một dược sĩ. Cô ấy đã học theo cả hai người ấy và có được kỹ năng khá tốt so với độ tuổi của cô. Cô ấy đã thành thạo trong việc thu hoạch, pha chế và bảo quan nhiều loại thảo mộc. Cô ấy làm việc rất tốt, và đó là một trong những người mà tôi định giới thiệu cho ngài. Không có lý do gì để bỏ qua cô ấy. Người ta nói rằng vẻ ngoài của cô ấy cũng rất đẹp, nên cô ấy có thể giúp ích cho việc phục vụ khách hàng."- người buôn nô lệ nói.
"Chà, đó cũng chính xác là lý do ta chọn cô ấy."- Evan buột miệng.
"Tôi xin lỗi. Ngài nói gì cơ?"
"Không, Không có gì. Giờ thì, đã chọn được 2 người có thể giúp cho việc kinh doanh của chúng ta, vậy nên phải bắt tay vào việc ngay lập tức!" - Evan nói với giọng đầy phấn khích.
Cậu ấy không ngừng tự lẩm bẩm. Cậu không thể kiềm chế sự vui sướng, và khuôn mặt của cậu liên tục thay đổi do phải cố kiềm chế lại không thể hiện cho người khác thấy. Dù trên mặt có một nụ cười dài đến tận mang tai, nhưng cậu cố hạ nó xuống với suy nghĩ - 'Mình không được cười.Không được!'.
Theo quan điểm của người buôn nô lệ, ông ta không thể hiểu nỗi chuỗi sự kiện vừa xảy ra. Nhưng cuối cùng thì, cả hai bên đều có được thứ mình muốn, nên có thể coi đây cũng là tình huống đôi bên cùng có lợi.
"Vậy Evan, em có biết gì về Bernard Garcia không? Sau cùng thì, ông ta là người như thế nào?"- Eric hỏi Evan khi người đứng đầu chợ nô lệ rời đi.
Trước một câu hỏi đột ngột như thế này, Evan cố giữ cảm xúc bình tĩnh trên khuôn mặt.
"Là do trực giác mách bảo."
"Huh. Trực giác? Vậy em cảm thấy rằng chúng ta cần phải có người này, thì chúng ta sẽ có lợi! Em nói chuyện như một ông già mê tín vậy!"- Eric nói.
"Uh, thì...?"
"Em có vẻ tự tin về việc này!"
Và bây giờ thì Evan cũng phải sử dụng chiêu này. Cậu ấy đã sử dụng từ 'Trực giác'. Vì giờ cậu vẫn là một đứa trẻ. Trên trán Evan đang toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng cậu không thể nghĩ được gì hơn ngoài từ 'trực giác'. Và cậu cũng không thể thay đổi lời nói của mình vì 'mũi tên giờ đã rời khỏi cung'.
"Được rồi, chắc chắn là em đúng! Anh tin ở em, Evan!"
"Cám ơn anh hai. Hãy cùng nhau cố gắng trong tương lai nào!"
"Whoa, dạo này anh đã quên mất đứa em trai của anh dễ thương đến nhường nào rồi đấy."
Lúc này, Evan đang cười rạng rỡ. Eric, người không thể kiềm chế bản thân thêm nữa mà ôm chặt Evan vào lòng, nhấc bổng cậu lên và đung đưa qua lại.
Shine, người đang xem cảnh này, bật cười trong lòng. Cậu biết rõ rằng Evan không phải chỉ chọn người bằng trực giác.
'Chắc chắn ngài ấy đã thấy được điều gì đó từ kỹ năng và kinh nghiệm của Bernard. Nếu không, Chủ nhân sẽ không nói những lời đó với sự tự tin như vậy.'
Câu trả lời của Shine cũng gần đúng, nhưng rất tiếc, cậu vẫn không thể đoán được. Thay vì nhìn vào tương lai, nếu cậu ấy nhìn về quá khứ, cậu ấy có thể đã đưa ra kết luận chính xác.
Bởi vì Bernard Garcia không phải người sẽ trở nên nổi tiếng trong tương lai, mà ông ấy là một trong những người nổi tiếng nhất trong quá khứ!
'Hmm, Bernard Garcia. Mình không ngờ ông ấy vẫn còn sống,"-Evan nghĩ.
Bernard Garcia là một nhân vật trong Đại chiến Yoma 2, được lấy bối cảnh nhiều thập kỷ trước Đại chiến Yoma 3. Ông ấy là một trong những nhân vật gây ảnh hưởng lớn trong trò chơi. Ông ấy cũng thể hiện tài năng xuất chúng của bản thân, đặc biệt trong lĩnh vực giả kim.
Nếu có một cuộc bình chọn NPC có khả năng chế thuốc giỏi nhất trong Đại chiến Yoma, mọi người sẽ không ngần ngại nó tên Bernard Garcia.
Tuy nhiên, tại Đại chiến Yoma 2, ông ấy không chỉ dùng tên giả mà còn sử dụng chiếc mặt nạ đặc biệt được tạo ra bằng thuật giả kim để che giấu danh tính thật sự của mình. Do đó, chỉ có nhân vật chính của Đại chiến Yoma mới biết khuôn mặt, tên và danh tính thật của ông ấy.
Không cần nghi ngờ gì thêm, Bernard là một người có tính cách và kỹ năng xuất sắc. Nếu người chơi không thể gặp được ông ấy, họ không thể biết được kỹ năng của ông ấy tuyệt đến mức nào. Bạn không thể dễ dàng tìm thấy ông ấy, nhưng có một cơ hội. Hơn hết, bạn có thể tìm được manh mối về ông ấy thông qua cô gái tên Hanna này. Cô ấy là một đứa nhát gan, và bạn thậm chí không thể bắt chuyện với cô ấy trước. Toàn bộ diễn biến là một nỗi đau đầu vì Hanna không thể gây sát thương cho kẻ địch dù nhiệm vụ của cô ấy là bảo vệ nhân vật chính.
Một trong những phân cảnh nổi tiếng nhất là mọi người cùng hợp tác lại với nhau và đánh bại vua Yoma. Một cảnh khác đó là khi mà chỉ có nhà giả kim Bernard và nhân vật chính cùng đồng hành. Cả hai cùng nhau chiến đấu trong trận chiến cuối cùng với quyết tâm phi thường, sãn sàng hy sinh bản thân. Cả hai đã cùng sống sót và chiến thắng. Thể hiện một tình bạn và sự hy sinh cao cả khiến cho những người hâm mộ của tựa game trở nên xúc động quá mức cần thiết!
Evan là một người hâm mộ lớn của Yoma trong một thời gian dài.
Là một người hâm mộ của toàn bộ tựa game, cậu đã cực kỳ xúc động khi thấy sự trở lại của Bernard. Rồi cậu chợt nhận ra.
"Khoan đã. Nếu đúng như vậy, vậy nghĩa là mình không chỉ có thể gặp mỗi Bernard, mà cũng có thế gặp những nhân vật quan trọng của các phần khác...? Không, không chỉ những nhân vật chính diện mà cả những phản diện may mắn sống sót ở các phần trước...?"- Ý nghĩ này xẹt qua đầu cậu, khiến cậu phân vân.
Ban đầu, trong Đại chiến Yoma 3, các cổ vật và nhân vật của những phần trước chỉ được đề cập sơ lược chứ không trực tiếp xuất hiện. Trò chơi chỉ giới hạn phạm vi trong một vài thành phố hầm ngục, bao gồm cả thành phố Sherden.
'Nhưng đây không phải là game, mà là thực tế! Nếu đúng là vậy và mình có thể gặp các nhân vật trong quá khứ, cũng có nghĩa là mình có thể gặp được các nhân vật sẽ xuất hiện trong tương lai...!' -Evan suy nghĩ kỹ lưỡng về vấn đề.
'Tại sao đến tận bây giờ mình mới nghĩ đến điều này? Mình thật là một thằng ngu khi chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này! Trong lúc ghi lại danh sách các sự kiện trong Đại chiến Yoma, tại sao mình lại không nghĩ đến việc ghi cả những phần khác? Mình nên cần phải viết thêm những thứ này vào cuốn nhật ký của mình ngay!'- Evan trở nên khẩn trương.
"Anh hai, bây giờ em sẽ đi viết nhật ký,"-Evan nói với Eric.
"Hả? À, em cứ đi đi."
Evan đi thẳng về phòng.
"Shine, cậu hãy đứng ngoài đây và không cho phép bất cứ ai vào phòng"
"Vâng, thưa chủ nhân."
"Maybell, cô cũng đi ra ngoài."
"Nhưng, cậu chủ định viết gì vào nhật ký vậy?"
Evan đuổi mọi người ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại. Tất nhiên là trong thời gian suy nghĩ, cậu ấy vẫn luyện tập slime, cơ sở cho việc sống sót của cậu.
3 ngày sau, người buôn nô lệ đưa những người mà Evan đã chọn trong danh sách tới.
"Đứa nhóc này là người tôi cần phải gặp? Ông đã nói điều gì đó táo bạo về thuật giả kim mà không ai khác biết được?"- Bernard nói với giọng buồn bã.
"Ông không thể cứ gọi con trai của Hầu tước là đứa nhóc được!"
Cuối cùng thì cũng được gặp ông ấy. Người hùng của Đại chiến Yoma 2, Bernard Garcia đang đứng ngay trước mắt Evan.