"Thứ này thật tuyệt vời! Thử nghiệm và tìm lỗi sai? Không cần thiết. Tôi chắc chắn rằng thứ này sẽ thành công. Kinh nghiệm phát minh 20 năm khẳng định như vậy. Chúng ta có thể tạo ra những thứ này.!"
"Thứ này chắc chắn sẽ thành công... tất nhiên, nó sẽ mất một khoảng thời gian, nhưng nếu dùng danh nghĩa của ngài Hầu tước thì..."
"Tệ nhất, chúng ta sẽ có một vài thất bại, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ bị lỗ."
"Thực ra, trong số những thứ được ghi ở đây, có một thứ mà mấy ngày gần đây tôi đang nghiên cứu và đã thành công. Tôi có thể đảm bảo về phần này."
Tại cuộc họp các chư hầu, mọi thứ bùng nổ ngay từ lúc bắt đầu.
Evan đã kết hợp quan điểm hiện đại và các kiến thức từ Đại chiến Yoma để phân tích và tạo ra một thị trường hợp lý.
Nó không quá phù hợp với những người ở thời đại này.
"Đây... đây thực sự là do nhị Thiếu gia viết sao? Thật không thể tin được!"
"Tôi nghe rằng những ngày gần đây cậu ấy hay làm những việc điên rồ. Nhưng thứ này? Thật sao?"
"Nếu ngài không nó đây là tác phẩm của Thiếu gia, thì sẽ đem lại nhiều sự tin tưởng hơn... Tuy nhiên... thứ này vẫn quá tốt. Ít nhất thì nó vẫn đáng để thử."
Mọi người đều không tin rằng đây là tác phẩm của Evan, nhưng họ đều đưa ra cùng một quyết định.
Đây là một kế hoạch đáng để thử ngay cả khi bị lỗ vốn.
Tuy nhiên, khi Eric giải thích rằng cậu ấy và Evan sẽ lấy một trong số các công việc, phần dược phẩm, nó đã khiến cuộc thảo luận kéo dài thêm một lúc lâu.
"Nhưng tại sao? Đó không phải lĩnh vực ít lợi nhuận nhất sao? Ngài có thể lấy phần khác tốt hơn và dễ sinh lời hơn."
Thuộc hạ trung thành của nhà Hầu tước Sherden, Tử tước Miharen hỏi. Ông ấy chính là họ hàng của quản gia trưởng, và ông ấy cũng có địa vị tương tự với quản gia trưởng của nhà Hầu tước. Ý kiến của ông ấy cũng rất có trọng lượng đối với Hầu tước.
"Ngành dược phẩm hiện là ngành bị thụt lùi nhất so với số còn lại. Không có loại thuốc mới nào được phát triển do các linh mục đã có thể chữa lành các vết thương và bệnh tật, và ở trong Hầm ngục cũng có rất nhiều loại thảo dược có tác dụng chữa trị tuyệt vời ngay cả khi không chế chúng thành thuốc."
Ngành dược phẩm thật sự đang bị thụt lùi... Không, ngay từ đầu nó đã không hề phát triển. Từ đầu, đã có những tài nguyên thay thế như các linh mục có thể chữa bệnh và vết thương thông qua các kỹ năng được ban bởi Thần.
Thực tế, nhà thờ không hài lòng lắm với ý tưởng về thuốc. Họ muốn việc chữa trị được thực hiện bằng các phép thuật hệ thánh, chứ không phải bằng khoa học của con người. Đây là do một khoản tiền tài trợ lớn của nhà thờ đến từ việc chữa trị.
"Đúng vậy. Việc kinh doanh dược phẩm không phải chỉ là đi mua các loại thảo mộc với giá thấp rồi bán lại chúng với giá cao hơn để kiếm một tý lợi nhuận đâu. Chúng ta có khu sản xuất thuốc không? Bây giờ chúng ta chỉ có vài người có khả năng chế thuốc..."
"Nhưng Evan đã quyết định như thế. Em ấy muốn giúp đỡ mọi người thông qua ngành dược phẩm."
Không quan trọng ý tưởng của Evan có hay đến đâu, cậu ấy vẫn còn quá nhỏ để tham gia vào cuộc họp.
Chỉ có những người trưởng thành và có quyền lực cũng như mưu trí nằm dưới quyền của Hầu tước mới có thể tham gia vào cuộc họp này.
Tuy nhiên, Eric là người kế vị của Hầu tước, nên cậu ấy có thể tham gia. Vai trò của cậu ấy trong cuộc họp chính là đại diện cho vị trí của Evan.
"Những người có thể được hưởng lợi từ các linh mục là những người thường xuyên tiến vào Hầm ngục hoặc những người có tiền. Có rất nhiều người khác không nhận được sự điều trị của họ. Trong những trường hợp như những người không có tiền hoặc không thể gặp được các linh mục, thì cơ hội sống sót duy nhất của họ chính là thuốc."
Thật sự là như vậy. Thường dân không dễ gì mới có thể mời một linh mục tới chỗ họ. Rất nhiều người đã chết vì không được chữa trị kịp thời.
Nếu ngành công nghiệp dược phẩm có thể phát triển, nếu các lọ thuốc hồi phục được bán với giá rẻ và có một hệ thống sản xuất hiệu quả... thì có thể giảm đáng kể tỉ lệ tử vong ở người nghèo.
"Evan thật sự đã nói như vậy?"
"Đúng vậy. Ta nghĩ em ấy đã nghe được rất nhiều câu chuyện từ lũ trẻ mà em ấy đã đem về dinh thự dạo gần đây. Em ấy đã tìm thấy chúng từ chợ nô lệ..."
"Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu nhị Thiếu gia không quá thân thiết với chúng. Cậu ấy nghĩ ra những ý tưởng này vì cậu ấy ở gần với bọn trẻ... Tôi không nghĩ nhà thờ sẽ thích điều này."
Cả căn phòng chìm vào im lặng vì những lời vừa được nói ra.
Đúng là thế. Không phải nhà thờ chính là lý do lớn nhất khiến ngành dược phẩm không thể phát triển sao?
Các nhà đầu tư không dám chạm vào lĩnh vực này vì khó có thể thu được lợi nhuận lớn từ nó và họ cũng không dám hứng chịu sự giận dữ từ phía nhà thờ.
"Việc này đã được quyết định. Phía nhà thờ sẽ không dám can thiệp, và những thường dân sẽ được giúp đỡ."- Hầu tước nói với tông giọng chắc chắn.
"Vậy, Ngài Hầu tước, nếu một cuộc xung đột với nhà thờ..."
"Chúng sẽ không dám đối đầu với chúng ta", Hầu tước cười, rồi ông nói tiếp.
"Phía kiếm được nhiều tiền nhất từ Hầm ngục chính là phía nhà thờ. Những mạo hiểm giả cung cấp cho chúng rất nhiều tiền. Bời vì chúng là quốc giáo, nên chúng ta đã làm ngơ chúng bám rễ sâu vào trong thành phố của chúng ta. Nhưng nếu chúng phản đối việc chúng ta làm vì lợi ích của người dân, chúng ta sẽ đuổi chúng đi."
Tất nhiên là có lý do để Hầu tước có thể tự tin đến vậy.
Mặc dù gọi chung là 'nhà thờ', nhưng lại có rất nhiều giáo phái khác nhau thờ phụng nhiều vị thần khác nhau.
Trong thành phố hầm ngục, giáo phái thờ phụng thần Đất thống trị. Tất nhiên cũng có những nhà thờ của các vị thần khác, và mục tiêu của chúng chính là chống lại nhà thờ thần Đất, vốn được coi là quốc giáo và nhận được sự hỗ trợ chính thức từ chính phủ.
"Nhưng nếu ta ném chúng ra khỏi thành phố và để một giáo phái mới lên nắm quyền thì sao? Liệu giáo phái đó còn dám chống lại việc phát triển dược phẩm không? Tất nhiên là không", - Hầu tước cười khúc khích.
"Nhưng nhà thờ thần Đất là quốc giáo. Nếu Bệ hạ..."
"Nếu chúng ta thật sự rơi vào tình huống đó, ta sẽ thảo luận với Bệ hạ. Con trai ta đơn giản chỉ muốn giúp đỡ mọi người. Nếu ta không thể giúp gì cho chúng, thì ta không đáng để làm một người cha!"
Quyết tâm của Hầu tước giống như sắt thép. Ông ấy không thể từ chối đứa con trai yêu dấu của mình, và ông ấy cũng có lý do chính đáng, nên không có gì đáng lo. Nếu Hoàng đế sử dụng quyền lực của mình, ông ấy cũng sẵn sàng thắt thòng lọng vào cổ để giúp đứa con trai!
"Woah, ngài Hầu tước. Sau khi thấy được quyết tâm của ngài, thực sự không ai dám thay đổi ý kiến của ngài."
"Lời nói của ngài giống như một ngọn núi vậy. Rất ngầu."
"Chúng ta sẽ làm những điều không tưởng. Tôi rất mong đợi đấy."
Các chư hầu, những người từng do dự vì không muốn bị Hoàng đế treo cổ, bỗng phấn khích bày tỏ sự ủng hộ với Hầu tước.
"Vậy giờ ta sẽ đưa ra quyết đinh cuối cùng. Chấp thuận. Mở rộng kinh doanh, tất cả các sản phẩm mới sẽ được sản xuất dưới danh nghĩa của Hầu tước, và thành lập nhà thuốc Brotherhood."
Ngay khi có được sự chấp thuận của Hầu tước, Evan bắt đầu những bước đầu cùng Eric và Maybell. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là tìm một địa điểm, một dược sĩ, và trên hết, tìm kiếm nguyên liệu.
Những người khác có thể nghĩ rằng họ những gì họ mua là nguyên liệu để làm thuốc, nhưng Evan lại có một suy nghĩ khác.
'Mình sẽ mua tất cả các loại cây có độc tính trên khắp thế giới này.'
'Giúp đỡ người dân cũng tốt đó, nhưng mình cần phải sống sót để có thể làm được điều đó.'
Quyết tâm của Evan rất vững vàng.
Tuy nhiên, cậu ấy cần phải đợi đến khi việc kinh doanh hoạt động trôi chảy, nếu không thì cậu sẽ làm cạn nguồn vốn ít ỏi của chính mình. Nên cậu quyết định chịu đựng một thời gian.
Nhưng vấn đề bây giờ chính là...
"Cái gì? Không có dược sĩ?"
"Đúng, thưa ngài. Trong thành phố này, nhà thờ có sức ảnh hưởng vô cùng khủng khiếp, nên không có dược sĩ nào muốn đến đây..."
Một bước lùi không thể ngờ tới. Không có dược sĩ thì nhà thuốc không thể hoạt động. Lý do chính là những gì Maybell vừa giải thích. Không ai muốn tới thành phố này do lo sợ phía nhà thờ.
Một ý nghĩ nảy ra trong đâu Evan. Cho tới Đại chiến Yoma 2, có khá nhiều cửa hàng để người chơi có thể mua các loại thảo mộc và thuốc, nhưng trong Đại chiến Yoma 3, cốt truyện diễn ra trong thành phố hầm ngục, rất khó để tìm thấy cửa hàng bán thuốc.
Hóa ra là do phía nhà thờ! Cậu đã không nghĩ đến câu chuyện phía sau!
'Đến cuối cùng mà vẫn không thể tìm được một dược sĩ, có lẽ mình sẽ tự học cách chế thuốc.'
Đây là một trong những việc mà cậu thường làm ở kiếp trước, để có thể cứu sống được 'Evan'. Cậu ấy có lẽ là người chơi đầu tiên trong Đại chiến Yoma 3 giành được danh hiệu 'Bậc thầy Giả kim thuật'. Đây cũng là lý do tại sao cậu tự tin nhận lấy phần kinh doanh dược phẩm.
Tuy nhiên, mọi người sẽ không muốn sử dụng thuốc được làm ra bởi một đứa trẻ 9 tuổi.
Cậu ấy thật sự cần tìm một dược sĩ. Dù chỉ là một người biết sơ các điều cơ bản. Evan là một thiên tài về dược phẩm, nên cậu tự tin rằng mình có thể dạy cho người dược sĩ đó.
Nhiều ngày trôi qua nhưng vẫn chưa tìm được dược sĩ phù hợp.
"Bên lĩnh vực sản xuất gạch đã bắt đầu có thành công..."- Evan nói.
"Họ đang muốn trợ cấp cho chúng ta. Chúng ta nên làm gì đây Evan? Chúng ta có nên nhận nó không?" - Anh trai của cậu, Eric, trông có vẻ bối rối.
"Ông chú Randolph phụ trách phần kinh doanh sản xuất gạch phải không? Không, em nghĩ chúng ta không nên nhận nó. Ông ấy sẽ sớm chiếm quyền kiểm soát chỗ này nếu chúng ta đồng ý..."
"Evan, em thật sự là em trai anh sao?"
Thật khó để diễn làm một đứa trẻ 9 tuổi khi cậu đang phải điều hành một doanh nghiệp.
Khi Evan đang cố nghĩ ra một điều ngớ ngẩn gì đó để nói, thì cậu đã được cứu bởi tiếng gõ cửa.
"Chủ nhân. Là Shine đây."
"Có gì sao, Shine? Cậu đã tìm được dược sĩ rồi sao?"
"Không..."
Cánh của chầm chậm mở ra. Shine với trang phục quản gia xuất hiện.
Rồi một hình bóng quen thuộc bước đến từ phía sau cậu ấy.
"Tôi mang đến cho ngài... người có năng lực nhìn thấy tài năng," - Shine trả lời.
"Chào quý ngài, đã một thời gian rồi nhỉ. Hãy để những lo âu và phiền muộn của ngài cho tôi. Nếu ngài muốn tìm người, thì tôi có thể giúp ngài một cách nhanh chóng nhất."
Người đứng đầu của chợ nô lệ, nơi cậu đã mua Shine và Belois.