Azusa Tomori.
Nếu tại Học viện Aisu có xếp hạng độ nổi tiếng, cái tên đó chắc chắn chễm chệ top đầu.
“Tomo-chan ơi! Cảm ơn cậu tuần trước đã giúp tớ nhé!”
“Cậu cũng cảm ơn đi chứ, Takakura? Nhờ Tomori, cậu mới có chuyến hẹn hò với cái anh sinh viên cậu thích mà…!”
“Đúng là Azusa có khác! Cậu lúc nào cũng giúp đỡ mọi người hết á.”
Căn phòng học buổi sáng, ngay khi vừa bước vào trường thì Tomori đã được vài cô gái chào đón nhiệt liệt.
Thì đó là cô ấy mà ha, người hay gọi là [Bạn quốc dân] ấy.
Đây là chuyện thường ở huyện.
“Tớ mừng cho cậu lắm, Takakura. Cũng may Tomori bên phe mình chứ không phải bên địch.”
“Ừ, nếu Azusa là tình địch thì chắc mình không có cửa nữa…”
“Nếu so sánh thì Tomo-san giống đóa hoa ngoài tầm với… À không hẳn.”
“Chuẩn mà. Tomo-chan chính xác là mặt trái của đóa hoa trên đỉnh núi.”
Tôi đồng thuận với lời của bạn cùng lớp.
Mác “đóa hoa ngoài tầm với” tượng trưng cho một thứ xa vời mà không thể vươn tới hay một vật rất mắc tiền.
Nhưng trái lại Tomori lại gần với mọi người.
Nói cách khác—
“Chifuyu đúng đó. Tớ chỉ là cỏ dại ven đường thôi.”
Tomori mỉm cười khiêm tốn nhưng sáng chói, đáp.
Phải, cổ không phải đóa hoa ngoài tầm với.
(Cũng chẳng phải cây cỏ dại tầm thường.)
Lấy hoa bồ công anh làm ví dụ, cô ấy sẽ là bông hoa bồ công anh đẹp nhất thế gian.
Còn nếu cô là hoa nở lề đường, hẳn ai nấy đều sẽ tự động vây kín mà ngắm.
Tomori xinh đẹp đến độ khiến tôi không thể ngừng nghĩ đến những điều đấy.
Dẫu vẻ đẹp đó nào phải từ thế giới khác.
Đôi mắt to tròn tự nhiên luôn nắm bắt sự chú ý của người ta.
Mái tóc bob màu hạt dẻ được cắt tỉa gọn gàng ở vai kèm dải ruy băng đỏ tươi.
Tuy vóc dáng khá nhỏ nhắn nhưng đường nét cơ thể hoàn hảo vẫn in rõ trên bộ đồng phục.
Khi cô cười đều đẹp hơn tất thảy.
Nụ cười đầy mê hoặc đến mức làm tan chảy lòng dạ lạnh lùng nhất.
Như tôi đã nói, cô ấy mang vẻ đẹp khác bình thường.
Nhưng khó thể phủ nhận là một cô nàng rất xinh đẹp.
Có cụm từ đã trở nên phổ biến từ lâu: [Một Idol chỉ được ngắm]. Tuy nhiên, tại Học viện Aisu thì Azusa Tomori là [Một Idol có thể kết thân].
“Azusa ới, cậu cho tớ chép bài tập với nhé?”
“À ừm, Azusa-chan, cậu có thể tới giúp câu lạc bộ board game tuần này được không? Tụi tớ muốn cậu tham gia đấu giải chung á… Với lại tụi tớ đang gặp rắc rối vì thiếu người…”
“Tomori, Tomori! Lần sau ta đi chơi nha! Ông senpai ở câu lạc bộ cứ kì kèo tớ rủ cậu hoài!”
“Okay! Bài tập của tiết 2 toán nhỉ? Tớ sẽ cho cậu mượn vở, nhớ chép đàng hoàng đấy nhé. Còn giải đấu board game chắc cú tớ sẽ tham gia! Sự kiện mà có trò như Gatan hay Sonnukaruka thì tuyệt. À về chuyện đi chơi… Cho tớ kiếu đợt này nha.”
“Ủa gì? Sao có mình tớ bị từ chối vậy trời?”
“Có phải senpai cậu nhắc là Fujishiro từ câu lạc bộ bóng đá?”
“Trúng phóc… Khoan! Bộ Fujishiro-senpai tỏ tình cậu hả?”
“Tớ đâu có nói thế đâu.”
Tomori cười khước từ.
Nhưng đám bạn cùng lớp đều nhận thấy.
Những gì cô vừa nói chỉ là ngụy biện nhằm che giấu sự suy xét với Fujishiro-senpai.
(Lại vẻ này nữa á?)
Nếu Azusa Tomori có điểm yếu, đó là tính thận trọng khi không hẹn hò với một ai dù có nhiều bạn bè, bất kể nam hay nữ.
Hình như Fujishiro-senpai có ngỏ lời tạo mối quan hệ với Tomori.
Xui thay, anh ta chưa thể ghi bàn vào khung thành trong lòng cổ.
Tuy nhiên, anh ta không chịu bỏ cuộc mà cố dùng hậu bối để thách đấu “hiệp phụ”.
“Hả! Thiệt là Fujishiro-senpai á?”
“Anh ấy là chủ lực của đội bóng đá! Ba mẹ còn là nghị sĩ! Ảnh là một trong những người đẹp trai của lớp 12 đó, phí quá đi!”
“Năm nay có nhiêu người?”
“Con trai của luật sư, người thừa kế tập đoàn game lớn, một hiện là người mẫu của công ty tài năng…”
“Hội người Tan nát cõi lòng của Azusa ngày càng hào nhoáng hơn rồi!”
Đó quả là đội hình xa xỉ.
Từ đầu ở đây đã nhiều học sinh với danh hiệu ảo ma thế rồi, vì học viện Aisu là một trong trường top ở tỉnh Kanagawa có điểm số trung bình trên 70.
Trường cung cấp hệ thống giáo dục tích hợp từ tiểu học đến đại học.
Dù mới là ngôi trường lịch sử ngắn ngủi, được Đại học Aisu thành lập từ 10 năm trước nhưng danh tiếng trường đã vượt ra Nhật Bản.
Nơi sản sinh những cá nhân ưu tú bậc nhất ở các lĩnh vực khác nhau.
Đồng thời, do học phí khá cao nên mấy người chức cao xin xọ như tôi thấy ban nãy mới nhập học được.
Và Azusa Tomori là người đứng đầu trên các học sinh danh dự đó.
(Gia đình cũng bình dân nhưng năng lực xuất sắc khỏi bàn.)
Ở lớp cô xếp thứ nhì.
Mặc dù trong câu lạc bộ về nhà, cô ấy sở hữu thể chất phi thường đủ để đứng đầu ở các bài thi thể dục.
Có lời đồn cô nhận lời mời đặc biệt từ hội học sinh ngay tuần học đầu tiên nhờ tài năng vượt trội.
Ngạc nhiên là tuy có địa vị xuất chúng, cô vẫn bình đẳng với mọi người từ bọn con trai dân thể thao đến các cô gái hướng nội.
[Bạn quốc dân.]
Ra là lý do cô ấy được bạn bè gọi thế.
“Hay cậu thử xài twitter hoặc insa nhỉ? Cá sẽ có nhiều người thích cậu đó.”
“Thôi. Tớ chả rành SNS lắm trừ khi có lý do chính đáng mới xài… Ồ nhân tiện, hình như giáo viên sẽ vào trễ cả lớp tự học ha?”
Qua chỉ huy của Tomori xinh đẹp, cả lớp tất bật chuẩn bị tự học một cách trật tự.
Vậy là một ngày bình yên lại bắt đầu.
Nguyên lớp đoàn kết dưới trướng vị lớp trưởng hoàn hảo, vừa học giỏi lẫn xuất chúng.
“----Còn giờ cậu làm gì vậy, Kimitaka Kagisaka-kun?”
Ừ, ngoại trừ một người.
“Tôi đang đọc tập manga mới ra lò hôm nay.”
Trong khi đọc e-book trên điện thoại, tôi nhỏ giọng đáp lại Tomori, người ngồi kế bên tôi.
“Cậu mà cứ đọc manga hoài, coi chừng điểm thấp nghe chưa?”
“Khỏi lo. Này là tôi nghỉ giải lao ấy mà.”
“Quả thật trong tiết cậu cũng học chăm.”
“Tôi cũng làm bài và ôn tập đàng hoàng chứ bộ.”
“Thiệt á? Vậy sao cậu không làm tròn vai trò lớp phó đi?”
Lời nói độc địa hoàn toàn đối lập vẻ ngoài tươi sáng ban nãy.
Tomori mỉm cười tựa thiên thần nhưng câu từ như ác quỷ.
“Ồn ào.”
“Tớ đoán vì điểm cậu cao nên chẳng thèm bận tâm đến cả lớp ha, đồ chỉ biết bản thân mình.”
“Rồi đúng rồi, cái đồ độc tài.”
“Thái độ của cậu vẫn rác như thường. Có phải cậu đã ăn đồ lên mên nào đó mà đầu óc bị bệnh không?”
“Chuẩn. Cậu ghen tị à? Kiếm ai đó không não mà nói chuyện đi.”
Cuộc trò chuyện đầy lời lăng mạ tuôn ra. Đây là mọi ngày của tôi và Tomori.
“Ai nấy đều xôn xao đó. Rằng có Tomori thì Kagisaka chỉ là lớp phó bù nhìn.”
“Không, tớ muốn lấy cậu làm gương cho mọi người. Dù điểm số xuất sắc, tớ cần phơi bày bản tính tồi tệ nhất của cậu để tất cả cùng tiến bộ—”
“Con đĩ nhiều chuyện.”
“!?... Cậu định nói ‘xinh đẹp’ nhỉ?”
“Ai cậu cũng gần gũi nên ‘đĩ’ là hợp nhất.”
“Tên thô bỉ! Rác rưởi! Đồ xấu xa!”
“Lời lẽ thô chẳng kém.”
“Trời, vậy nên cậu mới chẳng có mống bạn, Bocchi-kun.”
“Ugh!? Ê tôi có vài người nhá…”
“Chắc là bạn qua mạng thôi ha? Cái quan hệ chỉ qua việc follow nhau trên Twiiter. Là tớ thì sẽ chặn hết mấy kẻ ích kỷ như cậu, và bài trừ ra khỏi cộng đồng.”
“...Này, ăn nói thô lỗ thế?”
“Đừng bận tâm.”
Ngón tay thon trắng muốt của Tomori chỉ tôi.
“Tớ chỉ cọc cằn với cậu thôi, Kagisaka-kun.”
Cô le đầu lưỡi đỏ tươi.
À, tôi từng nói Azusa Tomori có một điểm yếu nhỉ, để tôi sửa lại.
Bên cạnh chuyện từ chối người khác, có điểm xấu khác ở cô ta.
Cô sẽ phun ra những lời gay gắt chửi rủa, với mỗi mình tôi.
“Ủa? Kagisaka lại bị mắng nhiếc nữa à?”
“Lạ thật? Azusa luôn tốt bụng với mọi người mà lại cay độc duy cậu ta.”
“Chà, hợp tác của Kagisaka bằng chạm đáy nên đành chịu.”
Những tiếng thì thầm vang từ xa.
“Tại sao từ đầu lớp phó là Kagisaka?”
“Thì điểm cao nè. Cậu ta thuộc top lớp còn gì.”
“Ra là lý do Kuonji-sensei ứng cử cậu ấy.”
“Azusa thì xếp thứ hai. Trong khi tên này…”
“Phải, chắc vậy Tomori mới ghét? Một gã cô đơn có vấn đề.”
Lớp trưởng toàn năng thân thiện với tất cả và tên lớp phó chẳng giao tiếp nổi một ai.
Đó là danh tiếng của Azusa Tomori và Kimitaka Kagisaka.
“Nè, anh chàng cô đơn!”
Tomori nói nhỏ đủ để mình tôi nghe thấy.
“Nghe mọi người nói vậy cậu có buồn không?”
“Không hẳn? Sự thật mà. Cậu cũng ghét tôi khác gì?”
“Hiển nhiên. Tớ ghét loại người có tài năng mà không biết cố gắng. Cậu là người luôn đứng đầu lớp mà toàn đùn đẩy việc của ban cán sự cho tớ…”
“Theo Tomori nói thôi, ‘Cậu khỏi cần động tay làm chi’.”
“...”
[Cái đó…] Tomori ngập ngừng nhưng lại thôi.
[Đã không có động lực thì mắc gì phải làm ban cán sự.]
Mới tháng trước. Vài tuần sau khi tôi được bổ nhiệm làm ban cán sự lớp 2-A, Tomori nói.
[Kagisaka-kun, hình như cậu không ưa làm việc với tớ nhỉ.]
Cô bĩu môi hờn dỗi.
(Công bằng mà nói thì ban cán sự chả vui tí nào.)
Không phải tôi ghét ở bên Tomori.
Chẳng qua vì mấy chuyện hồi cấp 2, tôi tự nhiên khó ở trong nhóm đông người.
“Tớ không hối hận lời mình nói. Nguyên nhân là tại cậu không chịu nỗ lực.”
Tomori thở dài rồi quay mặt đi.
(Có một người thản nhiên nói ra suy nghĩ cũng hay.)
Tomori là [Bạn quốc dân].
Cô ấy muốn chỉnh đốn lại tôi nên hay tiếp cận ở lớp, nhưng nếu cô dần thân thiết, tôi phải đối mặt với hàng trăm phản ứng dữ dội từ bạn của cổ.
Có lẽ nói đôi ba câu vu vơ sẽ không ai ghen tức. Tomori chắc cũng hiểu.
Tuy nhiên, quan hệ bất hòa với [Bạn quốc dân] có thể gây nên ấn tượng xấu xung quanh tôi…
(Kệ đi).
Mặc xác người ngoài, tôi đúng là kiểu cô độc theo chủ nghĩa cá nhân.
Ngay cả không là bạn bè với [Bạn quốc dân] thì cuộc sống học đường của tôi chả sao hết.
—Ít nhất, đó là suy nghĩ tôi vài ngày trước.
「Sao anh lại nói mấy thứ này?]
Mấy ngày qua, tình hình đã quay ngoắt.
「Mình bảo ‘Cậu không cần động tay’. Ý mình để thúc đẩy anh ấy thôi mà, ai ngờ anh ấy dừng thiệt đâu chứ.」
「Mình chả bao giờ thành thật, mồm miệng toàn đi chơi xa.」
「Gần gũi quá cũng không tốt, nhưng chuyện đi quá xa rồi… Đà này mình chẳng thể kết bạn với K-kun mất…」
Những lời độc thoại hiển thị trên điện thoại tôi. Đó là dòng tweet tôi tình cờ thấy.
「Đây.」
Theo dòng tweet, một cây bút xanh trời lăn từ bàn Tomori. Đúng hơn là vô cớ lăn về chỗ tôi.
「Nhặt nó đi, nhặt lên, nhặt lên!」
Tomori cư xử như chả để ý đến cây bút… cô giả bộ và bấm trên chiếc điện thoại màu đỏ. Song, cô háo hức liếc tôi.
Hành vi của cổ cứ như chú cún con đang ngậm đồ chơi tha thiết gọi chủ chơi cùng.
“Tomori. Cậu làm rơi bút nè.”
Nhưng… thành viên đội bóng rổ ngồi sau Tomori nhanh chóng lụm cây bút dưới sàn.
“À cảm ơn. Tớ không biết luôn á!”
Tomori mỉm cười trìu mến, dẫu vừa quay về trước, cô lại nhìn cây bút xanh với vẻ ủ rũ.
Giống cún con thiệt.
Hệt chú chó Golden đang hờn dỗi vì bị chủ ngó lơ.
「... Ngốc xít. Anh dư sức lụm nó mà.」
Hơn hết, trên tài khoản phụ của cô ấy là dòng nhắn bất bình với tôi.
(Lạy chúa. Đừng nhìn tôi kiểu đó chứ.)
Thiết nghĩ không nên giúp cô ấy, do cảm giác tội lỗi từ cái bĩu môi dễ thương mà tôi vô ý rơi cục gôm.
Cơ thể Tomori tức khắc run lên.
‘Gì đây? Cậu làm rơi gôm hả? Cậu ấy có để ý không?’ Nhìn qua đôi mắt tôi hiểu cô đang thắc mắc, tôi chờ đợi.
Sau ít giây lặng lẽ, không thể chịu được nữa, Tomori cam chịu lụm gôm lên.
“Kagisaka-kun, đây…”
“Ồ, xin lỗi. Làm phiền cậu lụm nó giùm—”
“Hình như tớ tìm thấy rác nè. Tớ đi vứt nhé?”
“Thứ lỗi nhưng đó là cục gôm của tôi?”
“Cái gì? Không đời nào! Tớ lỡ chạm rồi! Vi khuẩn cô độc sẽ lây lan và bạn bè Line của tớ sẽ giảm xuống 0 mất! Dù tớ có hơn 300 bạn cơ!”
“Chúc mừng. Đây là cơ hội cho cậu làm mới vòng quan hệ.”
Nói đùa xong, tôi nhận lại cục gôm từ Tomori.
Tôi mở điện thoại như giả vờ đọc truyện.
「Whoaaaaaaaa!」
Tài khoản cô đang rất hỗn loạn.
「Mình chạm rồi -! Omg! Mình được chạm ngón tay của K-kun rồi!」
「Wow, nguy hiểm quá! Mình cười mất!」
「K-kun mà thấy chắc sẽ nghĩ mình là con dở thôi!」
Xui thay, tôi đã có định kiến sẵn.
Rốt cuộc, Azusa Tomori đã bày tỏ cảm xúc thật trên mạng xã hội.
Tên tài khoản là ‘tomochan’.
Không người theo dõi, không theo dõi ai.
Tuy chẳng phải acc riêng tư nhưng hẳn là bị khuất một góc của Internet.
Không tweet nào tiết lộ tên thật hay thông tin cá nhân.
(Nói cách khác, đây là tài khoản bí mật.)
Vấn đề ở chỗ đây là tài khoản của cái cô miệng lưỡi độc địa kế bên tôi.
“... Không.”
Đó không phải chuyện chính.
(Ai mà chả có một mặt giấu kín.)
Tôi cũng vậy.
Bơ đi mà sống.
Tuy có đọc trộm dòng tweet hôm nay và lỡ đáp ứng nguyện vọng của Tomori, tôi chỉ cần tránh sang một bên…
「Ahhh, K-kun, em yêu anh lắm đó!」
?
「Yêu, yêu anh, yêu anh nhất quả đất! Em là người duy nhất biết con người thật của anh… đáng tin cậy và tốt bụng…」
“.....”
「Nếu là tài khoản phụ thì em có thể bộc lộ em yêu anh nhường nào. Em thắc mắc nếu tỏ tình thì cảm xúc anh sẽ ra sao?」
… Cô hỏi cảm xúc gì cơ?
Cô muốn biết thì thử quay mặt qua đây xem.
“Hửm? Kagisaka-kun, cậu ổn chứ?”
Tomori hỏi han đầy khác thường, cô trở nên vui vẻ sau khi tiếp xúc với K-kun.
“Mặt cậu hơi đỏ kìa? Cậu không khỏe hả?”
“Im đi.”
“Hở…”
“Đừng cố quan tâm tôi bằng cái thiện ý đó, đồ đĩ!”
“Hả?! Thái độ cậu là sao? Nhân cách cậu vẫn thối nát như thường!”
「Thi thoảng, mình thành thật thì tốt biết mấy!] Tomori lẩm bẩm.
Tôi mà được nói thật ‘Tôi biết tài khoản phụ của cậu’ thì dễ hơn nhiều.
Nhưng đâu có được.
Mặc dù tỏ ra không bận tâm nhưng mọi xúc cảm bộc lộ với tôi.
Cái sự thật đáng xấu hổ này mà bị lộ, chắc cổ sẽ nghỉ học hay tệ nhất là treo cổ tự sát vì ngại mất.
(Thế bất nào thành ra vầy?)
Tôi thở dài, nguyên nhân đã rõ.
Ấy vậy đã 58 tiếng rồi.
Chuyện xảy ra lúc tôi chưa biết bộ mặt thật của [Bạn quốc dân].