“Chào buổi sáng, Azusa-san… Ủa sao vậy?”
“Hửm? Sao?”
“Sắc mặt hơi tiều tụy kìa.”
“Ahaha làm gì có, Suzuka.”
Nói dối trắng trợn.
Vừa bước tới trường tôi mệt rả người.
“Hừ, bực quá! Gió gì đâu mạnh dữ thần?”
Chifuyu bước vào lớp lát sau, cố sửa lại mái tóc ánh bạc.
Một buổi sáng đầy gió.
Thường tôi không bận tâm chuyện tóc tai, nhưng nay thì khác.
(Không ai để ý ha?)
Tôi yên vị xuống ghế, kìm nén nỗi lo. Đây là sự lo lắng khác thường trong tôi.
Tôi đang bận vớ đen bên dưới váy. Và ẩn dưới nữa… là cái quần lót đen tuyền kia.
(... Để tôi trình bày đầu đuôi.)
Thực ra tôi không định mặc nó chút nào.
Chợt một khả năng xẹt qua đầu tôi.
Lỡ Kagisaka-kun xem được tweet hôm qua?
Lỡ vì vậy mà Kagisaka-kun quay ngoắt thái độ?
Thú nhận cậu ấy đã thấy tài khoản của tôi, nắm thóp tình cảm của tôi, rồi… tới hỏi tôi liệu—
Nếu tôi mặc đồ lót bình thường làm cậu ấy thất vọng thì sao!
(... thiệt tình, mình overthingking khiếp.)
Tôi dần kinh tởm bản thân vì đã có những suy nghĩ đó trước khi tới trường.
Tôi đeo vớ do lo về cái thứ dưới váy mình.
(Ngay cả khi đã biết tâm tình… Ch-chắc cậu ấy sẽ không lập tức bám mình đâu nhỉ?)
Tôi không hiểu nghĩa của câu Chifuyu nói ‘đàn ông là sinh vật suy nghĩ bằng đầu dưới.’
“Sáng tốt lành.”
Có người đột nhiên bắt chuyện, sự căng thẳng chạy dọc lưng tôi.
Là Kagisaka-kun, người vừa đặt cặp xuống ngồi kế bên tôi.
“Chào buổi sáng. Nhân cách khác à? Kẻ ngại giao tiếp lại chủ động chào tớ?”
“Không, không có lý do cụ thể, chỉ…”
“Chỉ?”
“Có vẻ cậu đang vướng bận trong lòng.”
Chết tiệt.
Tại cậu hết chứ ai!
Không lẽ cậu ấy trêu tôi vì đã thấy tweet?
“Nguồn cơn gây rắc rối là cậu. Liệu cậu có thể một lần làm việc được không?”
“Tiếc quá, tôi còn vài anime vẫn muốn xem.”
“Cậu mắc chứng nghiện anime bẩm sinh à. Cậu thử đi phẫu thuật trích xuất não đi biết đâu khỏi bệnh?”
“Cậu mới là người cần khám. Mấy thứ độc hại tràn ra miệng cậu rồi kìa.”
Trong khi đùa giỡn như thường lệ, tôi quan sát cậu ấy.
Chifuyu nói cậu ấy sẽ ghim mắt vào nửa dưới của tôi, không thể nào, Kagisaka-kun nào phải loại người thế.
“...!”
Nhưng trái ngược mong đợi, Kagisaka-kun nhìn thẳng tôi.
Ánh mắt rõ ràng tia xuống dưới váy.
S-sao có thể?! Kagisaka-kun là kẻ nghe theo đầu dưới ư?!
“Cậu ổn không? Vớ rách kìa.”
“!?”
Tôi bèn kiểm tra và đúng là có một đường rách chạy quanh bắp chân phải.
(Sao cứ phải là hôm nay chứ?)
Nghĩ lại, tử vi ban sáng đã báo cung hoàng đạo của tôi là thấp nhất.
Từ trận gió lớn đến những thứ khác, chả có gì theo ý tôi cả… Không, nó trái ngược cơ.
“Whoa, tớ không biết á.”
“Cậu bình tĩnh thật… Khoan, làm gì vậy má?”
“Để rách xấu hổ lắm, tớ sẽ cởi ra.”
“Má trẻ vô vệ sinh nữ hay đâu đó đi?”
“Đừng có làm quá. Hèn chi cậu thành hướng nội đó. Tớ mặc váy nên không sao.”
Xạo đấy.
Mặc váy đi chăng nữa thì tôi vẫn lựa chỗ tránh con trai mà cởi.
Hiện tại thì khác.
“Mmm…”
Lồng ngực đập rộn ràng, tôi cởi giày trong nhà ra. Trong khi ngồi trên ghế, tôi luồn hai tay vào trong váy và chầm chậm kéo vớ xuống.
Ở góc độ này, không ai thấy được.
Ngoại trừ Kagisaka-kun ngồi cạnh tôi.
“Fuu…”
Tôi nín thở ngay lúc chiếc vớ đen tuột ra, lộ cặp đùi trắng nõn. Chết cha.
Nó dâm hơn mình nghĩ!
“Nmmmh…”
Tôi đỏ mặt kìm nén sự xấu hổ, thở phào khi đã cởi đến mắt cá chân.
Chiếc váy đung đưa… Tôi khẽ nhấc chân phải lên rút vớ ra.
Song làm tương tự với chân trái.
(Cái này… tệ rồi…)
Muốn kiếm lỗ chui quá!
Mỗi lần nhấc chân là váy rung lắc, tạo nên góc nhìn khá khiêu khích từ chỗ Kagisaka-kun.
“Tập ‘Kimi Hana’ gần đây là về Chúa nhỉ?”
Tuy nhiên, đương sự phiền phúc kế bên không thèm liếc một cái.
(T-tên này…!)
Tại cậu ta mà tôi xấu hổ tía tai đó!
Còn hắn toàn tán gẫu về anime!
Nếu đã đành, đến lúc tung đòn combo rồi!
“Xong rồi. Còn vớ thì…”
Cố ý bình luận sự việc, tôi đi lấy chiếc vớ cao tới đầu gối.
Nhằm dự phòng cho ngày mưa, tôi có để hờ đôi vớ trong tủ. Cầm chúng trên tay quay lại chỗ ngồi, tôi xỏ vớ vô.
Hệt lúc cởi ra, tôi nhấc chân lên làm váy lắc lư…
Dẫu…
(... Err, nhìn trộm đi ông tướng?)
Kagisaka-kun kế bên vẫn dán mắt vào điện thoại.
Chịu đựng ngại ngùng, tôi thử bắt chéo chân vài lần khi kéo vớ đến đầu gối, cố tạo thành khung cảnh quyến rũ, nhưng vô dụng.
Hay mình… không có nét hấp dẫn?
Mình không được coi là đối tượng yêu đương chăng?
Chẳng hiểu sao, tôi trực chào khóc vì lý do khác ngoài xấu hổ…
(... Ngốc xít. Tớ đã đi tới vậy… nếu đúng là cậu không xem tweet hôm qua, ít nhất cũng phải liếc nhìn một cái chứ.)
Cậu hành động như thể rõ tớ nghĩ gì… Chắc không phải đâu?
Tôi chưa hề đụng tài khoản kể từ khi xóa tweet.
Trừ khi có lý do đặc biệt, làm sao cậu ấy đọc suy nghĩ tôi được.
“Tomori-san.”
Đồng thời, giáo viên chủ nhiệm Kuonji-sensei, bước vào lớp kêu tôi.
“Dạ, sao vậy cô?”
Che giấu mọi vòng xoáy cảm xúc hiện lên mặt, tôi cười đáp lại.
Kệ đi.
Hôm nay mới bắt đầu mà.
Tôi thừa thời gian kiểm tra Kagisaka-kun.
“À, cô có việc nhờ em đây.”
Tuy nhiên…
Nghe yêu cầu của Kuonji-sensei, tôi nhận ra tử vi sáng đã đúng.
Tiết năm chiều.
Bây giờ là sinh hoạt chủ nhiệm.
Thông thường, Kuonji-sensei sẽ đứng trên bục giảng, nhưng…
“Ủa? Kuonji-chan đâu?”
“Cô ấy có chuyến công tác đột xuất. Nên là lớp trưởng, tớ sẽ tạm thời thay.”
Tôi trả lời câu hỏi từ bạn nam trong khi đứng trên bục.
Bỗng chốc, sự chú ý khắp lớp đổ dồn tôi.
(Mình không ngờ phải lên bục đứng vầy.)
Nếu biết, tôi đã không mặc bộ đồ lót đó rồi.
Đó còn chưa phải vấn đề duy nhất——
“Tập trung, bắt đầu tiết sinh hoạt nào.”
Mọi người đã xem qua tài liệu tớ phát chưa?
Tôi đeo poker face hỏi cả lớp trong khi thầm nguyền rủa sự bất hạnh của bản thân tận đáy lòng.
“Chủ đề hôm nay là biện pháp phòng ngừa truy cập SNS.”
——Ah.
Muốn chửi thẳng mặt tôi của tối qua quá đi.
“Một thứ các cậu cần cẩn thận khi dùng SNS là hình xăm kỹ thuật số. Thông tin dạng văn bản hay hình ảnh nếu đã đăng lên mạng thì rất khó để xóa, giống hình xăm thật vậy.”
Tôi đọc to nội dung tài liệu mà Kuonji-sensei đưa. Từng lời như dao găm đâm tim tôi.
“Một khi thông tin ấy bị ai đó lưu lại… nó có thể lan truyền mà chủ nhân không hay biết…”
Nếu!
Nếu như có ai đã lưu tấm selfie trước gương…?!
“Vì vậy, chúng ta đừng nên đăng tải hình ảnh video do cơn bốc đồng.”
“Haha, hiển nhiên ha?”
“Nhưng–. Tồn tại vài cô gái đăng những tấm selfie tục tĩu trên tài khoản bí mật để lôi kéo đàn ông.”
“Có loại cô gái đó giữa chúng ta ư?”
“Chà, học sinh tiểu học thời nay còn phải tham gia khóa học SNS mà.”
“Làm gì có đứa con gái mù tịt internet lại có lối suy nghĩ ngu xuẩn về đàn ông vậy đâu.”
“Azusa, cậu cũng nghĩ thế phải không?”
“À, ừ.”
Xin lỗi nha, nhưng nhỏ đó chình ình đây nè!
Tệ hơn, không chỉ đăng ảnh thôi đâu mà còn mặc nội y khiêu gợi nữa.
“Tomo-chan, sao vậy?”
“Cậu đổ mồ như tắm kìa. Cậu sốt hả?”
“Haha, chắc hôm qua cậu mặc đồ mỏng đi ngủ luôn hả?”
Thứ mặc đồ thiếu vải là nửa dưới tôi cơ.
Vừa đọc to tờ giấy, nội nghĩ tới việc đứng trước mọi người với loại nội y này…
Thậm chí tôi định dùng điện thoại trong túi nhắn cầu cứu lên tài khoản ẩn.
Nếu Kagisaka-kun thấy, có thể cậu ấy sẽ giúp.
(... Không, mơ đi…)
Cảm tưởng Kagisaka-kun chẳng thèm nghía qua nữa.
Bằng chứng là thái độ cậu hôm nay vẫn như thường.
Tôi cố thu hút sự chú ý vài lần, nhưng cậu còn chẳng liếc mắt một cái.
Hôm qua Chifuyu nói cậu ấy sẽ hứng thú với tôi là rõ. Đời nào chuyện như mơ ấy– xảy ra.
(... Dù mình đã nghĩ khoảng cách cả hai xích lại hơn.)
Đâu vào đấy, cá chắc Kagisaka-kun không đếm xỉa loại người như tôi——
“Gì mà câm như hến vậy, lớp trưởng?”
Tuy nhiên…
Lúc tôi đang mơ hồ, lớp phó Kagisaka-kun luôn thờ ơ tiến tới bục giảng.
Cậu ấy giật lấy tờ in.
“Mệt thì đến y tế đi. Này để tôi phổ biến cho.”
“Whoa? Hiếm ghê. Kagisaka đang làm nhiệm vụ ban cán sự.”
“Cậu thay Azusa có kham nổi không?”
“Đành hủy đợt này thôi nhỉ?”
Làn sóng trách móc từ cả lớp đổ về.
Qua những hành động rắc rối của Kagisaka âu dễ hiểu, nhưng tôi có thể làm gì?
Chuyện đã đi xa vầy đến cả tôi cũng cần thời gian trấn tĩnh…
“Nhìn mặt tôi muốn làm lắm à.”
Ấy thế, cậu không hề bối rối và nói:
“Tomori đã nhờ tôi trước tiết.”
Vâng?!
“Cậu ấy nói, [Nếu không khỏe, tớ sẽ cần người thế. Cậu rảnh rỗi lắm nên đảm nhận nhé?].
Kagisaka-kun thở dài.
Kinh ngạc và bối rối quay cuồng đầu tôi.
Dĩ nhiên, tôi có yêu cầu vậy đâu chứ.
“Bị hủy thì tôi còn lợi hơn.”
“Chờ đã…!”
“Đồ lười nhác! Tomori đã nhờ thì nói sớm hơn đi!”
“Bỏ chuyện hủy hiếc hết! Vốn là nhiệm vụ Azusa giao nên cậu phải làm tử tế vào!”
“Đừng lo lắng, Tomo-chan! Cậu tới y tế nghỉ ngơi đi. Bọn tớ sẽ canh chừng Kagisaka đảm bảo cậu ta làm đàng hoàng!”
“Gì đây hả? Mấy người động lực cao vút thế?”
Lớp phó cười gượng nói” ‘Cứ tưởng thoát rồi’.
Lời phàn nàn và bất mãn ban nãy hệt giả dối khi mọi người đều tập trung lên bục.
(...Thật chói lọi.)
Cả lớp dán mắt vào Kagisaka-kun.
Mặt khác, không ai nhận ra mình đang bị cậu ấy thao túng.
Chỉ lời dối trá giản đơn, cậu ấy dễ dàng nắm thóp phòng học ngay lập tức.
Một sự bịp bợm ghê gớm.
Vẻ tự tin của cậu chân thật tới mức khó tin rằng cậu đang nói dối.
(Câu ‘Bị hủy thì tôi còn lợi hơn’ đã ảnh hưởng mọi người xung quanh.)
Cách cư xử trưởng thành tới độ ai mà ngờ cậu ấy chỉ là học sinh cấp 3.
Tôi có thể nói Kagisaka-kun không chỉ là kẻ gây rối bị đám đông vùi dập đơn thuần.
——Nhưng.
Tại sao cậu ấy giúp tôi?
Tôi thậm chí chưa tweet trợ giúp trên tài khoản…
(Không…)
Cầu cứu không thành vấn đề.
Tôi là người duy nhất am hiểu.
Dù người ấy không cầu xin giúp đỡ, Kagisaka-kun là kiểu tốt bụng sẽ chìa tay giúp.
Đó là lý do tôi yêu cậu ấy.
Ký ức in sâu trong tâm trí.
Khoảng một năm rưỡi trước vào ngày đông giá rét.
Ngày tổ chức thi tuyển sinh cấp 3.
“Bắt đầu có tuyết rồi á.”
Tôi lẩm bẩm trong khi ngắm nhìn những bông tuyết đáp xuống từ bầu trời.
Ở vỉa hè, những học sinh mặc đồng phục xám giống tôi, ai nấy bận áo khoác sưởi ấm.
(Hi vọng không có ai lỡ vấp té gây thương tích.)
Tôi cứ lo về những sự cố đó khôn xiết.
Giải quyết rắc rối ở trường đã trở thành một phần cuộc sống của tôi.
Tất cả khởi đầu từ việc cô bạn của tôi bị bắt nạt ở công viên gần nhà hồi tiểu học.
Cô ấy xuất thân từ gia đình nghệ sĩ và rất có năng khiếu piano, nhưng lại thường xuyên bị bắt nạt vì tính cách nhút nhát.
Nên tôi đã ra tay giúp.
Đám bắt nạt tụ thành một nhóm, tôi thì ăn hành suýt thua, một bạn trạc tuổi tình cờ đi ngang qua và lao tới giúp đỡ, bằng cách nào đó mà cả bọn giành chiến thắng.
Nhớ lại, đó là khoảnh khắc rất gian nan nhưng lời nói của cô bạn tôi giúp cứ hằn sâu: [Cậu y chang một anh hùng, đồng minh của công lý vậy á.]
Từ đó về sau, tôi dần dần giải quyết rắc rối của người khác.
(Kì lạ là mình có khả năng ấy.)
Tôi luôn có khả năng giải quyết nhiều sự cố ở một mức độ.
Hơn nữa, tôi tin rằng một người mang những năng lực như vậy nên hành động vì lợi ích người khác.
(Có lẽ vì thế mình mới yêu thích các anh hùng.)
Từ sự ngưỡng mộ thúc đẩy, tôi tiếp tục siêng năng, để rồi nhận được biệt danh [Bạn quốc dân]. Nhưng——
Ngày hôm đó, tôi mắc phải một sự cố đến bàng hoàng.
“Whoa, chú chó đang gặp nguy hiểm!”
Cô gái đi trước tôi hét lên.
Âm thanh còi xe inh ỏi.
Trên đường tôi đến trường có một ngã tư.
Mặc dù đèn đã chuyển xanh, vài chiếc xe vẫn kẹt cứng.
Thứ chặn đường họ là…
(Nó đang làm gì vậy?)
Một con Golden Retriever sủa dữ dội.
Có vẻ là chó nhà vì nó có đeo vòng cổ.
Hình như nó đang đi dạo với chủ thì bị lạc.
Con Retriever bị bấm còi liên tục.
(Mọi người đều phớt lờ…?!)
Tôi đảo mắt quanh nhưng không một ai tới phụ.
Cô gái lúc nãy hét toáng giả vờ không nhìn thấy gì tiếp tục đi.
Chuyện thường ở huyện.
Hôm nay là thi tuyển sinh, nơi học vấn tương lai của học sinh được ấn định.
Trừ khi lấy lý do đột ngột bệnh hay gặp tai nạn mà giáo viên chấp thuận, việc trễ nải thi là nghiêm cấm, đồng nghĩa là không thể bước xa trên con đường học vấn.
Vậy nên ai nấy đều bơ chú chó Retriever.
“—-----—”
Định thần lại, tôi vứt chiếc ô màu đỏ đang cầm chạy ra giữa ngã tư.
Tôi không cần ai khác giúp đỡ.
Không chắc liệu họ có chung tay không, và tôi cũng rất tự tin vào bản thân.
(Trước đây tự mình giải quyết hết chứ đâu.)
Kể cả hôm nay…!
“Đừng sợ! Có tao đây!”
Xoa dịu chú chó Retriever sủa ầm ĩ, tôi nắm sợi xích trên mặt đất.
Dùng lực kéo nó về phía vỉa hè.
(À, tạ ơn Chúa.)
Giờ yên tâm được—
“Grrr!”
—Chết, mình hạ thấp cảnh giác rồi.
Con Retriever hoảng bị kéo bất ngờ mà nhe răng sắc nhọn sủa.
Song, nó lao tới tôi—
“Kyaa?!”
Tức khắc—tôi bị ai đó đẩy ra.
Tôi cố gắng giữ thăng bằng tránh té nhoài.
Nhanh mắt kiểm tra tình hình, tôi chú ý tới người đã đẩy mình.
“Bình tĩnh đi. Không sao đâu.”
Giọng nói thật điềm tĩnh và nhã nhặn. Người ấy… một cậu trai quấn chiếc khăn đỏ quanh cổ đang túm cổ con Retriever.
(Đồng phục lạ quá, học sinh nơi khác?)
Kì thi tuyển sinh bao gồm mọi học sinh từ các trường, chắc đúng thế rồi.
“Mày lạc chủ à? Rồi rồi, chắc mày sợ hãi lắm.”
Cậu ấy từ tốn nói với chú chó, mặc kệ cổ tay phải bị chảy máu, có lẽ cậu đã bị cắn vì bảo vệ tôi.
Sự điềm tĩnh đó dường như tác dụng trấn an khi tiếng gầm gừ lắng xuống.
“Yosh. Cún ngoan.”
Cậu thở dài rồi nhặt sợi xích lên.
(... Tuyệt thật. Cậu dễ dàng thuần phục một con chó lớn.)
Như thể cơn thịnh nộ ban nãy là hư vô, chú Retriever ngồi yên trên vỉa hè.
Giờ đâu phải lúc ấn tượng đâu trời!
“Cậu có sao——”
Tôi mau chóng chạy tới.
Lớp tuyết dưới đường nhuộm sắc đỏ bởi máu chảy từ tay cậu ấy.
Vết thương có thể rất sâu…!
“Cậu có sao không?”
Tuy nhiên, cậu ấy có vẻ không bận tâm thương tổn chút nào.
“Xin lỗi đã đẩy cô đột ngột.”
“À ờm… Không sao! Quan trọng hơn–”
“Yên tâm. Chú chó này để tôi lo. Cô sắp đi thi mà nhỉ? Tốt nhất cậu nên mau lên.”
“Nhưng còn cậu…?”
“Ổn mà. Tôi có rớt cũng chả sao.” Cậu nói, “Bằng chứng đây.”
Cậu ấy đưa tôi một thứ nhỏ bé. Tấm bùa khắc dòng chữ [Đậu nguyện vọng mong muốn].
Nó mang thiết kế đáng yêu như được một cô gái làm hơn là mua ở đền.
“Tôi sẽ tự đi tìm chủ nó.”
“Không! Cậu cứ đi đi, tớ tìm cho!”
“Tại sao?”
“Cậu đang cố giúp tớ không trễ thi đúng không?”
[Tôi có rớt cũng chả sao.]
Có lẽ chỉ là nói dối. Vì không ai đặt mục tiêu thi đậu lại ở đây cả.
Hơn hết, cậu ấy đưa tôi tấm bùa để tôi ngừng hoảng loạn.
“Chúng ta vừa mới gặp! Cậu không nên vì một người xa lạ mà đi xa–”
“Cô.”
Bằng giọng điềm tĩnh trái ngược sự kích động của tôi, cậu ấy khuyên nhủ.
“Cô, người đã cố cứu một chú chó lạ, nói được vậy à?”
“!”
“Chuyện quen biết không quan trọng. Cứu giúp người hoạn nạn là đương nhiên.”
“Nó…”
Một lập luận khó chối cãi làm tôi nghẹn lời.
Lời cậu ấy chính xác là hành động của tôi bấy lâu nay.
Giúp đỡ những học sinh thân quan lẫn lạ lẫm.
Nhưng đó là lý do vì sao tôi không thể bỏ cậu một mình…!
“Hay cô ngốc tới mức không thấm nổi những điều ấy?”
“Uhh…”
Bất ngờ bởi lời cậu ấy thốt, tôi chìm vào im lặng.
Dường như cậu ấy cố ý khiêu khích tôi.
“Hiểu rồi, ra là từ đầu cô đã tự ti sẽ thi rớt nên chỉ kiếm cớ che đậy sự thất bại.”
“... Này!”
“Viện cớ rằng, ‘Vì giúp một chú chó hoang mà mình thất bại, nên đó không phải lỗi của mình,’ dùng phương kế hèn hạ để bảo vệ lòng tự trọng thật thảm hại. Sao tôi dám giao nó cho kẻ vô vọng–”
“Tốt thôi, cậu đã nói thế thì tôi sẽ đi!”
Bất ngờ trước bản thân, tôi hét lên.
“Cậu phải chắc không ngược đãi chú chó!”
“Chắc chắn. Nó là con chó ngoan. Chẳng hung dữ như ai kia.”
“... Đáng khinh bỉ. Cậu hẳn ít bạn bè lắm.”
“Trúng phóc. Còn cô có vẻ nhiều bạn. Do tính cách ngây thơ và ngốc nghếch của cô chăng.”
“Kẻ cô độc không quyền có nói tôi vậy! Thật mừng! Mừng vì người như cậu sẽ không tham gia kì thi!”
Dứt lời tôi sẽ chẳng gặp lại cậu ta nữa, tôi quay ngoắt đi.
Thái độ cậu ta chọc tôi tức điên.
Và… cảm giác hối hận.
Sau khi liều thân giúp tôi và chú chó Retriever, cậu ta đột nhiên nói mấy điều khó chịu.
Tôi tiếp tục rảo bước trên đường tới trường không ngoảnh lại.
Nhưng… tại sao cậu ta trở mặt nhanh thế?
Tôi nghĩ vậy khi đi tới cổng Học viện Aisu–bỗng chốc tôi ngợ ra.
Cuối cùng tôi cũng thấy sự thông minh và tốt bụng của cậu ấy.
Tôi muốn quay lại thật nhanh, nhưng đâu được.
Nếu làm vậy, mọi nỗ lực cậu ấy làm sẽ vứt đi.
(–Làm ơn. Xin hãy đến kịp giờ. Xin hãy vượt qua kì thi. Tôi đã nói lúc trước, nhưng…)
Cậu ấy mới là người nên đậu hơn là tôi!
Tôi nắm chặt lá bùa cậu đưa và tuyệt vọng khẩn cầu.
Khung cảnh tuyết rơi như mờ cả chốn thành thị.
Niềm hối tiếc trong tôi dần đà mạnh mẽ hơn.
*****
Vài tháng sau…
Không ngờ tôi gặp lại cậu ấy.
“Đại diện các tân học sinh, hãy lên phát biểu.”
Nơi tổ chức lễ khai giảng tại khán phòng của Học viện Aisu.
Chúng tôi, những học sinh thi đậu cấp 3 ngồi ở hàng ghế khán giả.
Trước các giáo viên thúc giục, cậu trai vô danh ngày ấy lại bước lên sân khấu.
“Hở, không phải Tomori đại diện sao?”
“Cậu ta là thủ khoa chăng?”
Khán phòng bỗng náo nhiệt.
Phải, một giáo viên đã bí mật thông báo tôi xếp hạng hai.
Đây là lần đầu tiên trong đời mà tôi vụt mất top đầu.
“Tớ chưa thấy cậu ta bao giờ. Học sinh nơi khác ư?”
“Khó tin quá, nhiều năm rồi mới có một người khác dân bản địa trở thành học sinh đại diện.”
“À họ cậu ấy là ‘Kagisaka’ đó?”
Kagisaka?
“Ờm, cái tin đồn người tới trễ buổi thi tuyển sinh?”
“Đúng. Mặc dù đã quá thời gian cho phép, cậu ta vẫn được đặc cách tham gia kì thi.”
“Kagisaka, đa số thành viên gia đình đều ưu tú trong lĩnh vực y tế phải không?”
“Tại vì ba mẹ cậu ấy là nhân vật cốt cán? Kiểu bác sĩ xuất sắc được các chính trị gia và quan chức tin tưởng?”
“Ba mẹ tôi cũng là bác sĩ nhưng không thể so sánh với nhà Kagisaka. Họ dường như có liên hệ với giới tài chính và chính trị.”
“Vậy nên giáo viên mới tạo ngoại lệ?”
“Nếu thế thì kết quả chả quan trọng? Cậu ta trở thành đại diện cũng nhờ cái xuất thân gia đình thôi!”
“Nó… tội nghiệp Azusa…”
Không, không thể là sự thật!
Tôi muốn lớn tiếng bác bỏ những tiếng xì xào ấy.
Đời nào có chuyện cậu ấy được chọn làm đại diện chỉ vì gia thế.
Chỉ mình tôi biết sự thật.
(Rằng cậu ấy không chủ ý tới trễ.)
Cậu đã ra tay giúp chú chó Retriever đi lạc mà chẳng ai quan tâm.
Cậu còn giúp đỡ một người không cần như tôi.
Cậu đóng vai kẻ bị xa cách để đảm bảo tôi đến kịp điểm thi.
Như thể cốt truyện về Anh hùng vậy.
“———”
Nhưng, cậu ấy không có ý định gì khác mà chỉ khẽ chào tôi.
Đó là dịp tái ngộ của bọn tôi.
Kimitaka Kagisaka.
Nghĩ lại thì không nghi ngờ gì nữa, khi ấy tôi đã bị Kagisaka-kun hớp hồn—
“Kagisaka-kun!”
Quay lại hiện tại.
Đang là chiều tối, tôi gọi Kagisaka-kun ngay lúc thấy cậu ấy ra khỏi trường.
Cơn gió mạnh ban sáng đã lắng bớt.
“Cậu khỏe hơn chưa?”
“Ừ… Cảm ơn hôm nay cậu đã giúp.”
Cuối cùng, tôi nghe theo cậu ấy và rời đi giữa tiết sinh hoạt.
Là lần đầu giả bệnh nên tôi chỉ nằm nghỉ một lát rồi về lại lớp cho kịp giờ tan.
Tôi vừa chặn đường cậu ấy để bày tỏ lòng thành.
“Đồ nói dối. Cậu đã lừa cả lớp.”
“Cũng tại tôi không nổi tiếng bằng Tomori thôi. Ây da, tôi chả đứng lớp nữa đâu.”
“Thật lãng phí. Có năng lực thì cậu nên tận dụng chứ.”
“Năng lực năng liếc gì.”
Không hiểu sao, giọng Kagisaka-kun nghe tự ti.
“Quan trọng hơn, Tomori chủ động cảm ơn hiếm à nha.”
“Mặt khác, cậu vẫn xa cách như thường. Cậu sẽ không chịu chấp nhận đền đáp của tớ nhỉ?”
“Tôi không đặc biệt làm vậy vì muốn nhận công lao.”
“Cũng đúng. Nhưng…”
Rảo bước dọc theo những cây anh đào được các tán lá xanh tô điểm, tôi ngước nhìn khuôn mặt chàng trai cao hơn mình và truyền đạt suy nghĩ bản thân.
“Dù không kêu ‘giúp’, Kagisaka-kun lại giúp tớ một lần nữa.”
“Lại?”
“Ngày thi tuyển sinh cậu cũng giúp tớ mà?”
“Có á?”
“Đúng là cái gã tồi tệ. Cậu nhớ rõ còn gì.”
“Bắt bài rồi. Chuyện đấy để lại ấn tượng cũng phải. Dù tôi đã xúc phạm cậu khi chia tay nhưng cậu vẫn tới lịch sự cảm ơn sau khai giảng.”
“Tất nhiên. Vì tớ biết cậu cố tình nhập vai phản diện.”
Lúc ấy, tôi không hiểu mục đích cậu ấy, quả thực Kagisaka-kun rất nhạy bén.
Biết không thể thuyết phục tôi qua ngôn từ, cậu ấy chọn cách chọc giận tôi.
Tất cả chỉ vì muốn tôi đi thi kịp giờ.
Tôi đã không biết mà còn đùng đùng bỏ đi.
Và…
[Azusa-chan, cậu vẫn tốt như ngày nào.]
[Cậu không cần nói dối bảo vệ Kagisaka!]
[Thằng đó đã giúp chú chó và Tomori? Nực cười.]
Bọn họ cứ nói thế, chẳng ai lắng nghe nghiêm túc.
Âu cũng dễ hiểu vì cách Kagisaka-kun tác động ở trường.
Loại người thiếu hợp tác, lạnh nhạt xung quanh và cô độc. Dẫu——
“Dừng lại đi, nó làm tôi khó chịu lắm.”
“Ể…”
“Bỏ cái bộ mặt hối lỗi giùm. Tai tiếng là tự tôi chuốc lấy. Không phải lỗi của Tomori.”
“Kagisaka-kun…”
Phải, con người thật của cậu rất khác.
「Không ai ngoài mình thấu.」
「K-kun là một người tốt bụng và tin cậy.」
Tôi lẩm bẩm như thể khoe khoang trên chiếc điện thoại trong túi.
(Vậy nên mình muốn sửa đổi cậu ấy. Mình muốn cả hai cùng nhau dìu dắt cả lớp với tư cách ban cán sự. Mình muốn chúng mình là bạn bè.)
Nghĩ lại, khoảnh khắc tái hợp——Chắc chắn tôi đã phải lòng Kagisaka-kun mất rồi.
(Mục tiêu mới đã được tạo.)
Chàng trai luôn giúp đỡ mọi người và tôi.
Từ bây giờ, không đơn giản là giúp người khác…
「Em sẽ trở thành người mà anh thích. Đó là lý do dù yêu K-kun mức nào, mình quyết không tỏ tình trước. Bởi vì…」
「Mình muốn nghe câu ‘Anh yêu em’ trực tiếp từ miệng K-kun!」
Vừa bước chân khỏi cổng, Kagisaka-kun đứng lại.
Trước khi tôi nhận ra, cậu ấy đang liếc nhìn điện thoại cầm trên tay phải.
“Chuyện gì vậy? Cậu đang xem video về chó hay sao à?”
“À… ừ, đại loại thế.”
“Hmm, video hẳn đốn tim lắm mới khiến cậu vừa đi vừa xem.”
“Ừ… đúng, tôi cũng nghĩ dạo này xem hơi quá đà.”
Mặc kệ nhận xét mỉa mai của tôi, cậu ấy bày tỏ suy nghĩ thành thật.
Có lẽ ánh chiều tà làm mặt cậu hao hao đỏ.
Hay cậu ấy đang xem tài khoản bí mật…? Tôi định nghi ngờ, nhưng…
(Sao có chuyện đó được.)
Tôi đã tự ti quá mức.
Cậu ấy cho tôi lon cà phê, ăn karaage tôi làm, còn trao tôi bức ảnh.
Không phải vì cậu ấy thấy tài khoản phụ của tôi.
Tất cả là do Kagisaka-kun bản chất là người tốt.
(Mình nên cảm ơn Chifuyu. Bạn bè là tuyệt vời nhất trên đời.)
Tuy nhiều thứ xảy đến, tôi nhận ra điều gì mới là quan trọng và cảm giác gần gũi Kagisaka-kun hơn xíu.
Quả hệt Chifuyu Kazami dự đoán.
Chữ ‘風’ (gió) trong cái họ, cậu ấy thổi một luồng gió suôn sẻ cho mối quan hệ bọn tôi-
“?!”
Phấn khích quá.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua!
Chắc hẳn là tàn dư của cơn gió mạnh ban sáng.
Không thể chống đỡ, tôi nhận hết toàn bộ sức gió.
Đầu tóc trở nên rối bù.
Tôi không kịp lấy tay che.
Váy thì tung bay dữ dội.
“Ah-”
Chờ đã.
Tôi quên béng mất sự thật rằng Kagisaka-kun đã cứu tôi tiết sinh hoạt.
Nhớ lại thì, ẩn dưới váy là…
“!”
Mặt Kagisaka ở kế bên đông cứng, rõ ràng ửng đỏ.
Trăm phần trăm không phải do mặt trời lặn.
“... Cậu thấy chưa?”
Cảm nhận mặt tôi cũng đỏ y chang, tôi run run hỏi.
“Ê, cậu thấy chưa?”
“Không thấy.”
“Chắc không?”
“Chắc chắn.”
“Cứ thành thật đi. Tớ không giận đâu.”
“...”
Cậu ấy hít thật sâu rồi dựng lên biểu cảm nghiêm nghị.
“Bộ đồ lót đó hơi hở hang quá à? Màu đen còn có dây hai bên, mang cảm giác dâm dục rõ–”
“Vậy là cậu có thấy?!”
“Ê ê. Cậu kêu không giận mà.”
“Đâu có giận! Tớ chỉ muốn hét… Thôi thì, nghe này Kagisaka-kun! Tớ mặc thứ này là có lý do cả!”
“... Lý do gì cơ?”
“Thì… Tại Chifuyu hết đấy! Cậu ấy đã khiến gió thổi…!”
“Cũng đúng, cơn gió nãy khá mạnh, nhưng mà…”
“Khoan, đó không phải điều tớ muốn nói—”
“Đổ lỗi cho Kazami chẳng phải vô duyên à?”
“Từ từ! Đã bảo không phải vậy mà!”
Tôi có muốn nói thế đâu!
Phàn nàn trong thâm tâm, tôi thay đổi kế hoạch ban đầu và đi chung với Kagisaka-kun dọc con đường hằng ngày để phân bua.
Kazami (風見) một họ bên Nhật tạo thành từ ký tự kanji "風" (cơn gió) và "見" (quan sát), có thể hiểu là "Người trông thấy cơn gió". Gợi lên hình ảnh một người biết hòa nhập môi trường xung quanh. Chữ kaze (風) trong họ Kazami của Chifuyu có nghĩa là "cơn gió"