Tôi có một giấc mơ.
Tôi nhận ra ngay tức thì.
[Đừng lo. Cứ để nó cho tôi.]
Tôi sẽ không bao giờ quên.
Chuyện xảy ra một năm rưỡi trước vào ngày đông lạnh giá.
[Cô tới thi phải không? Tốt nhất cô nên mau lên.]
[Nhưng cậu…]
[Ổn thôi. Tôi rớt cũng chả sao.]
Nhằm trấn an tôi, [Đây là bằng chứng.]
Cậu ấy trao tôi một thứ nhỏ bé. Thứ đó——
*****
Tôi bị tiếng intercom đánh thức.
(Ơ chết, mình lỡ ngủ quên.)
Tôi ngồi dậy khỏi chiếc sofa ở phòng khách, duỗi lưng ngáp một cái.
Tắt ‘chế độ ngủ’, tôi đi tới mở cửa nhà.
“Ồ? Azusa, bồ mới dậy hả?”
“Ahaha, cậu biết liền á?”
“Đầu tóc bù xù. Chỉ mỗi tớ là để ý rõ thôi.”
“Cái đó là câu trong anime?”
“Đúng rùi. Bồ ổn hem? Nếu mệt thì hẹn hôm khác.”
“Không sao! Tớ mệt tí nhưng đừng lo!”
Chỉnh tóc tai xong tôi mời bạn thuở nhỏ, Chifuyu Kazami vào căn hộ trong tòa chung cư 15 tầng.
“Mẹ bồ đâu, Azusa?”
“Mẹ đi ăn với mấy người bạn rồi.”
“Ginza nữa hả? Mong là dì ấy mua quà về.”
“Mẹ tớ là thợ làm bánh nên kiểu gì lại chả đồ ngọt. Cậu đi rửa tay nhé?”
Hướng dẫn cậu ấy, tôi đeo chiếc tạp dề xanh nhạt lên.
Hôm nay là chủ nhật.
Lớp dạy món tráng miệng của Azusa mở cửa.
Tôi sẽ dạy cô bạn thuở nhỏ đang bận thường phục kia làm bánh.
*****
“Mmm, ngon lắm luôn!”
Chifuyu, người vui vẻ cắn miếng bánh phô mai nhận xét.
“Ngạc nhiên ghê. Khó tin cái bánh này do tớ làm á!”
“Chifuyu quá chú tâm việc đo bằng mắt. Nấu ăn cũng giống toán học. Nếu cậu đo lường nguyên liệu tỉ mỉ và tính toán chính xác, món ăn sẽ ngon hơn.”
“Muu, bồ nói dễ lắm ý. Mỗi lần tớ tự làm toàn thất bại thôi.”
“Cậu làm bánh để gây ấn tượng với người ta, phải không?”
“Đúng…”
Đôi má Chifuyu chợt ửng đỏ. Đó là bí mật, Chifuyu đã trót yêu một người.
Một anh lớn tuổi học ở trường khác.
“Đành chịu thui. Hình như anh ấy không thích gặp tớ tí nào.”
“Cậu định rủ anh ta đi chơi bằng bánh tự làm?”
“Ừ, anh ấy nói thích đồ ngọt… huhu.”
Bạn thuở nhỏ tôi ngượng chín mặt.
Hmm, tôi hơi ghen với người Chifuyu thích à nha. Tôi chưa bao giờ thấy Chifuyu say đắm nhường này.
“Cảm ơn bồ đã dạy nhé. Tớ muốn trả ơn bồ cái gì đó.”
“Ah, mấy bức ảnh tớ gửi thì cậu có thể đăng lên nhóm lớp không?”
“Hở? Chú chó con này thì sao?”
“Bạn gái thật của Kagisaka-kun.”
“Gì cơ?”
Tôi giải thích tường tận cho Chifuyu đang bối rối.
Dĩ nhiên, tôi giấu nhẹm chuyện mình dựa vai Kagisaka-kun ngủ.
“Ra vậy. Bình tĩnh suy xét thì không đời nào Kagisaka có bạn gái.”
“Nói kiểu đó hơi quá.”
“Nhưng nó không giúp gì tớ. Tớ cứ thắc mắc tại sao cậu ta tránh mặt tớ hoài.”
“Cũng đúng...”
Kagisaka-kun đơn thuần chả muốn kết giao với người khác.
Nên cậu ấy hay cư xử lạnh lùng, đối với Chifuyu, cậu ấy đi xa hơn tới mức thường xuyên phớt lờ.
Có vẻ có lý do đằng sau.
“Dù gì thì, sao cậu muốn đăng bức này lên nhóm lớp?”
“Ai nấy đều tò mò bạn gái Kagisaka-kun là ai mà?”
“Chà, không ngờ tên cô độc đó lại chủ động kêu.”
“Có thể Kagisaka-kun sẽ đối mặt hàng tá câu hỏi tuần sau, tớ nghĩ tốt hơn nên làm nó thành tin chấn động trước.”
“Kagisaka nhờ bồ á? Vậy nên bồ mới có bức ảnh?”
“Đại loại vậy.”
Tôi bịa hết đó. Hoàn toàn là mục đích cá nhân thôi.
Chẳng qua là lời cảm ơn nho nhỏ cho chiếc khăn tay cái ngày bọn tôi chung tàu hôm nọ.
“Nhân tiện, đây là Kagisaka hồi nhỏ? Ủa sao mặt cậu ta có miếng tem?”
“Không biết nữa. Lúc tớ nhận thì đã vậy rồi.”
——Lại là lời nói dối.
Tôi chính là người che mặt Kagisaka bằng tem khi chuyển thành ảnh trên mạng.
(Mình chỉ bảo vệ quyền riêng tư thôi.)
Chắc chắn.
Không phải tôi đắm chìm cảm giác tự hào nghĩ, [Mình là người duy nhất biết Kagisaka như nào hồi nhỏ!]
“Bồ tốt quá thể, Azusa. Nếu muốn xua tan hiểu lầm, cứ để Kagisaka tự lo liệu.”
“Nhưng Kagisaka-kun đâu có trong nhóm?”
“Đúng thật.”
“Tớ đã nhiều lần mời vì đáng buồn khi mỗi cậu ấy là không có.”
Kết cục thất bại toàn tập.
Cậu ấy chối từ bao công sức của tôi.
“Có khi chả ai biết LINE của Kagisaka-kun cơ.”
“Có lý. Tớ chẳng nghĩ cô đơn như cậu ta trao đổi liên lạc.”
“Tớ thậm chí không có LINE của cậu ấy…”
“Azusa, bồ quan tâm cậu ta nhỉ.”
“——Đâu đâu? Trách nhiệm của lớp trưởng ý mà.”
“À à, cậu muốn sửa đổi cái tên xa cách với lớp.”
“Cậu ấy. Mặc dù tính cách tệ hại… nhưng tớ nghĩ sẽ làm tốt nếu cậu ta cố gắng.”
“Ồ yeah. Tsubacchi cũng nói tương tự.”
“Homura-kun?”
Đáp lại câu hỏi, Chifuyu thì thầm như thể che giấu bí mật.
“Điểm Kagisaka tuy cao, nhưng môn thể dục lại khá tệ. Tsubacchi bảo có thể do cậu ta cố tình.”
“Ồ…”
“Trường ta có judo là môn thể dục tự chọn cho lớp 10 đúng không? Tsubacchi từng gặp cậu ấy.”
“Ừm ha, Homura-kun thuộc câu lạc bộ judo.”
Hầu hết mọi người sẽ ngạc nhiên khi nghe bởi vì trông Homura-kun giống tham gia đá bóng hay bóng rổ hơn.
Cậu ấy thực sự đủ trình xếp hạng cao ở Liên Cấp…
“Chuyện là trong tiết thể dục, Tsubocchi đã đấu randori với Kagisaka. Chính lúc đó, cậu ấy nhận định Kagisaka không phải người thường.”
“Tại sao?”
“Một judo đai đen nắm rõ kỹ năng đối thủ chỉ qua vật lộn với họ! Nó gọi là Gin Kamu!”
“Gin Kamu?”
“Bồ không biết? Để lần sau tớ cho bồ mượn cả series! Mà quay lại, quan trọng là Kagisaka liệu đang giấu sự thật cậu ta có thể chơi thể thao.”
Cậu ấy có khả năng nhưng lại giấu?
Nhắc mới nhớ, tôi từng có suy nghĩ y chang.
“Tsubacchi, cậu ấy đã hứng thú với Kagisaka kể từ đấy.”
“Homura-kun cũng chung lớp Kagisaka-kun năm ngoái.”
“Cậu khác gì, Azusa. Cậu từng là ban cán sự với Tsubacchi mà.”
“Đúng vậy. Chifuyu, có lẽ năm ngoái cậu khác lớp nên không để ý… Một ngày trước hội thao, vài rắc rối đã xảy ra.”
“Rắc rối?”
“Một nam sinh và nữ sinh đã đánh nhau.”
Đó là chuyện bình thường.
Ở các sự kiện trường, luôn có những rạn nứt giữa tình đoàn kết nam nữ.
Phương châm của tôi là ngăn chặn mọi rắc rối từ tận gốc rễ, nhưng khi ấy, đây là hội thao đầu tiên nên tôi bù đầu bù cổ.
Khi tôi nhận ra, một cách phóng đại tình hình trên bờ vực cuộc nội chiến.
“Homura-kun và tớ cố giữ mức trung lập, nhưng chúng tớ còn không có cơ hội đàm phán hai phe. Tình hình rất gian nan.”
“Theo tớ nhớ thì lớp Azusa hôm đó khá ôn hòa mà?”
“Chà… vì Kagisaka-kun đã hành động, [Tôi đếch chịu nổi cái cuộc chiến vô nghĩa này nữa.] Cậu ấy nói song xé lá cờ lớn mà chúng tớ làm để cổ vũ nhân hội thao. Lá cờ mà tất cả dành trọn tâm huyết.”
“Không phải quá đáng sao?! Tên đó đã đi quá xa!”
“Ban đầu tớ sốc chứ. Nhưng cuối cùng, nó trở thành chất xúc tác tạo hòa giải.”
“Gì cơ?... Ý bồ là sao?”
“Lời chửi rủa từ nam lẫn nữ hướng về Kagisaka-kun.”
“Hở, tớ tưởng cậu ta bên phe con trai… không lẽ.”
“Ừ. Kagisaka-kun đã chẳng can dự cuộc xung đột rồi, như tớ và Homura-kun.”
Một kẻ ngoài cuộc chống lại đám đông.
Đó là vị trí của Kimitaka Kagisaka.
“Vậy nên con trai và con gái mới đoàn kết.”
“Giống như nhân vật chính và kẻ thù hợp sức đối đầu kẻ thù chung?”
“Từa tựa vậy. Mọi người đâu ai muốn phá hỏng buổi hội thao. Hẳn lòng họ đều tìm cách thỏa hiệp.”
Bọn tôi nhanh chóng làm lá cờ mới và dần xin lỗi nhau trong quá trình, ngày lễ hội bắt đầu cả lớp đã hòa giải.
Hội thao của lớp 1-B kết thúc tốt đẹp.
Tại nhà hàng okonomiyaki, khoảng thời gian tiệc tùng như cuộc cãi vã hôm qua chưa hề có.
——Ngoại trừ một người.
Duy nhất Kagisaka-kun, người đã không tới buổi đi chơi sau ra về.
“Đến phút chót, nhờ Kagisaka mà hội thao lớp 1-B mới suôn sẻ?”
“Phải, tất cả đều theo đúng kế hoạch của Kagisaka-kun.”
“Hả? Kế hoạch…?”
“Cậu ấy cố tình xé lá cờ để cả lớp đoàn kết. “Kagisaka-kun thiếu hợp tác, nhưng không phải loại người vô duyên vô cớ phá hoại.”
“Nếu đúng vậy thì ảo khiếp… thật khó tin mọi thứ là kế hoạch của cậu ta.”
‘Rốt cuộc đó có phải việc tính toán thông thường.’ Chifuyu nhai bánh phô mai.
(Mình hiểu tại sao Chifuyu nghĩ vậy.)
Không ai lớp 1-B biết do Kagisaka-kun dựng nên. Tôi thì khác.
Ngày diễn ra hội thao, tôi đã gọi và nói chuyện Kagisaka-kun.
-
[Tại sao hôm qua cậu làm thế? Tự biến mình thành kẻ phản diện!]
[Phản diện? Cậu nói gì vậy?]
[Đừng giễu cợt tớ! Cậu tưởng tớ không nhận ra à? Chúng ta có thể cùng nhau sửa—]
[Cái giai đoạn đó trôi qua rồi. Cậu thông minh nên hiểu nhỉ.]
[Nhưng! Cuối cùng, mọi chỉ trích lại nhắm vào cậu–]
[Thế là tốt nhất. Mặt khác, suy nghĩ của Tomori khá mơ mộng.]
[Vô lý…]
[Đôi khi, không phải ai cũng đạt kết có hậu. Cậu thân là lãnh đạo, hãy nhìn nhận hợp lý hơn. Nếu kiên quyết theo đuổi lý tưởng, có ngày cậu sẽ mất đi vị trí.]
[Đủ rồi… Cậu thuyết giáo hơi nhiều đấy! Sao cứ nói như thể cậu biết mọi thứ vậy hả?]
[Tôi hiểu mà. Chắc cậu chưa từng trải qua cảm giác thất bại đến nỗi muốn chết ha? Nên cậu mới thử sức làm mọi việc mình muốn.]
Lời lẽ đó tưởng chừng có thể nhìn sâu trái tim tôi.
Đúng, tôi chưa thất bại lớn đến vậy.
(Nhưng… Kagisaka-kun thì khác ư?)
Câu từ chín chắn đang khuyên nhủ, cảnh báo tôi.
Lúc ấy, cậu mang bộ mặt tiếc nuối, như phạm phải thất bại lớn tới nỗi chết quách đi.
(Thành ra cậu ấy chỉ dẫn lớp tránh mắc sai lầm.)
Điềm tĩnh đọc được biểu cảm các học sinh, đưa thử thách giúp mọi người đoàn kết và đảm bảo tiêu cực chỉ hướng vào bản thân…
“Hệt như Nhân vật chính.”
Hình ảnh anh hùng trong truyện, Kimitaka Kagisaka hy sinh chính mình để giải quyết sự cố.
Homura-kun hẳn cũng nghĩ giống tôi.
Cả hai bọn tôi đều tôn trọng Kagisaka-kun—
“Nhân vật chính? Thế lại giống Azusa.”
“Tớ á?”
“Bồ ngưỡng mộ những anh hùng mà? Một chiến binh năng lực bánh Anpan của biệt đội siêu anh hùng, hay ông già Noel lễ Giáng Sinh. Vậy nên bồ luôn giúp đỡ mọi người.”
“Điều đó…”
“Hồi tiểu học, tớ hỏi tương lai định vào câu lạc bộ hay hội học sinh thì bồ nói, [Anh hùng không dễ gia nhập một tổ chức nào.]”
“Cậu đừng có nhắc chuyện cũ nữa.”
… Bộ mình đã nói mấy thứ xấu hổ đó á?
Quen nhau từ nhỏ, cô nàng nhớ những thứ tôi quên lãng.
“Ra vậy. Tớ cứ tò mò sao bồ khó chịu với Kagisaka hoài.”
“Không phải. Chỉ là… tớ muốn kết bạn và giúp cậu ấy thay đổi. Kagisaka-kun thiếu quyết tâm nhưng năng lực cực kỳ cao. Bỏ mặc cậu ấy thì thật lãng phí. Nếu chúng tớ…”
“Lớp trưởng và lớp phó làm đồng hữu giỏi nhất?”
“Tớ không tính xa tới vậy.”
Đồng đội? Nghe ngại sao sao.
“Nếu muốn sửa đổi cậu ta tại sao bồ lại gay gắt?”
“Có phải mọi lúc đâu! Lần đầu gặp, tớ nói chuyện rất tử tế! Nhưng rồi…!”
“Do cậu ta đáp lại bằng giọng lạnh băng?”
“Đúng! Chuyện cứ tiếp tục cho đến khi nhận ra, ngôn từ của tớ đã trở nên độc địa…!”
“Bồ cũng chả muốn Kagisaka nhận chỉ trích đúng không?”
“... Cậu nói gì?”
“Đừng ngại mà giả ngơ. [Bạn quốc dân] dần thân thiết riêng một người, những kẻ khác sẽ ghen tỵ. Đặc biệt đó là thủ phạm gây ra sự cố tại hội thao, vậy nên bồ mới ăn nói thô tục nhể?”
“Ugh… Cậu biết hay thế?”
“Đồ ngốc. Tớ hiểu bồ tốt bụng hơn ai khác. Dù sao thì… Đó là lý do biến quan hệ giữa hai người là mến-ghét.”
Chifuyu lấy ống hút khuấy ly trà đá.
“Rắc rối nhờ.”
“Tớ rất buồn. Gần đây tớ cũng nói chuyện gay gắt hơn nhiều—”
“Không! Cứ chửi bới Kagisaka tùy thích! Thứ tớ bực bội là cách bồ đối xử như thể cậu ta là người đặc biệt nhất vậy!”
“Không, không hề…”
“Có đó! Ngay cả bạn thuở nhỏ là tớ, bồ cũng chưa từng ăn nói xuồng xã! Và bồ quá để tâm Kagisaka mặc dù cải tổ cậu ta không thành!”
“Tại vì…”
Tôi không nói được.
Kể chuyện tôi bắt đầu tương tư cậu ấy hằng ngày trong khi cố đổi thay cậu quá đỗi xấu hổ.
Thân là người luôn luôn đi giúp đỡ, không một học sinh nào hồi đáp tôi lạnh lùng vậy.
Do đó cả hai có thể trêu nhau thoải mái.
(Chifuyu chắc không biết, nhưng…)
Tôi đã quen Kagisaka-kun trước khi học cấp 3.
Chuyện là vào ngày thi tuyển sinh.
Một ngày trời đông giá rét—.
“Thật vô vọng khi trông đợi ai đó như Kagisaka.”
“Cậu quá đáng á nha. Tớ giận đấy, Chifuyu.”
“Chàng trai tớ thích chắc chắn ngầu hơn.”
“Cậu có thèm kể về anh ta bao giờ đâu mà nói!”
“Thì… Nếu bồ biết, cá rằng phản đối cho coi.”
“Cậu yêu loại người gì chứ… Bocchi-kun vẫn tốt hơn.”
“Ngừng lấy gã cô độc so đo đi. Người tớ thích là Kazarina–”
“Kazarina?”
Khi tôi hỏi lại, Chifuyu lúng túng kêu, “Ah!”
Tôi nhớ từng nghe cái tên đó.
Họ là băng nhóm du côn có tiếng ở tỉnh này, căn cứ thuộc Shin Himegaoka.
Họ được cho là giúp những thanh thiếu niên không nơi nương tựa.
Dẫu vậy…
“Cậu chắc chưa? Kazarina nhiều lời đồn đáng sợ lắm.”
“... Ví dụ?”
“Có lời đồn về kẻ lãnh đạo thành lập băng. Hắn ta mạnh khó tin đến yakuza cũng phải né. Còn vụ hắn đánh bại một võ sĩ chuyên nghiệp tới thách đấu, trí óc tinh tường chẳng kém.”
“...”
“Mái tóc màu đỏ rực và được thành viên trong băng gọi bằng biệt danh… Ý là, người cậu thích không phải hắn nhỉ?”
“D-dĩ nhiên! Kệ đi! Anh chàng tớ yêu ngầu lòi hơn Kagisaka! Anh ấy không phải kiểu khó gần!”
“Kagisaka-kun dạo đây đã…”
“Đã sao?”
“Uhh…”
Nguy quá. Xém tí tôi đề cập chuyện cả hai vừa gần nhau mới đây.
(Kagisaka-kun mấy nay tốt tính đến lạ.)
Cậu ấy mua cho tôi cà phê, ăn karaage tôi làm nè, tặng tôi bức ảnh cậu nghĩ dễ thương.
Có gì đó tôi không ngờ tới từ trước giờ.
Như thể cậu ấy nhìn vào trái tim tôi bằng loạt cử chỉ ân cần.
“...?!”
Bất chợt, trường hợp tệ nhất vụt qua đầu tôi.
“Ủa gì dzậy? Tự nhiên chết lặng thế kia.”
“À… ừm. Cậu biết đấy, mọi người hay nhờ tớ tư vấn này nọ đúng không? Đây là về bạn tớ… cô ấy có một tài khoản bí mật trên mạng.”
“Mhm, mmm.”
“Trên đó, cô ấy thường viết về chàng trai cô thích. Bỗng, chàng trai ấy đột ngột tử tế với cổ…”
“Ah, xin chia buồn.”
Chifuyu siết chặt tay lại.
“Cái tài khoản chắc chắc đã bị lộ.”
“!?”
“Chả lẽ cô bạn đó thổ lộ điều xấu hổ trên mạng?”
“...”
“Tweet như trẻ cấp 2 sến súa nè, ‘Mình yêu anh ấy chết đi được!’ hay ‘Tại sao mình không thể thành thật hơn?!’”
“...”
“Cũng tại cô ta thôi. May quá, Azusa. Người ta khi nói ‘Đây là về một người bạn’- thường là về chính đương sự cơ, nhưng nếu là bồ, tớ thấy bất khả thi… uh, bồ ổn chứ?”
“... Sao?”
“Bồ nhợt nhạt quá. Đừng bảo nãy giờ là chuyện của chính bồ nhá?”
“Ahaha, làm gì có-!”
Tôi đánh trống lảng trong khi uống hết ly trà đá.
(... Giờ sao đây?)
Tim tôi đập không ngừng.
Lỡ Chifuyu đúng và Kagisaka-kun tìm thấy tài khoản ẩn của tôi…
Cậu ấy sẽ biết hết mọi tâm tình tôi mất.
“Hay thử khóa tài khoản xem?”
“Chà…”
“Hiểu rùi!《Liệu anh ấy sẽ thấy tài khoản và hiểu lòng mình thì sao!》. Cậu đó chắc đang hi vọng vậy!”
Sai saiiii!!!
Thiết nghĩ cậu ấy không thể biết được, tôi chả buồn chỉnh riêng tư.
Đáng lẽ không nên nghi ngờ giả thuyết của Chifuyu… chắc thế?
“Này, cậu nghĩ cô ấy nên làm gì?”
Tôi nghiêm túc hỏi.
Bất chấp bề ngoài, Chifuyu rất đáng tin cậy.
Đôi lúc cô ấy lo liệu sự việc theo cách khó ngờ tới–
“Lấy tài khoản nhắn kiểu《Ngươi đang xem đúng không?》"
“Câu này cũng từ anime?”
“Chuẩn!... Quay lại chủ đề. Bị phát hiện tài khoản thì xấu hổ thật, nhưng lại là cơ hội tốt chứ.”
“Cơ hội tốt?”
“Người kia tự tìm được tài khoản phải không? Thế nghĩa là có hứng thú với bạn bồ rồi.”
“Ể-ể?!”
“Theo tớ, người kia thích cô ấy.”
“Th-thích…”
Thật ư?
Kagisaka-kun thích… mình?
“Nhưng đã chắc bị phát hiện đâu!”
“Chưa chắc thì sao không kiểm tra thử?”
“Bất khả thi! Nếu làm thế, cậu ta sẽ gạt đi bằng câu 《Hở? Cậu chẳng phải tự tin quá à?’ Một kết quả vô nghĩa!”
“Bồ đưa câu trả lời cụ thể đến đáng ngờ… Tớ có ý này!”
Chifuyu nảy ra sáng kiến tuyệt vời khác, cậu ấy đứng dậy làm làn tóc bạc đung đưa.
“Bồ nhớ món quà sinh nhật tớ tặng năm ngoái không?”
“Uh…”
Sao không nhớ được.
Nghe có vẻ giống đùa, nhưng thứ bạn thuở nhỏ tặng tôi là—
*****
“... haiz.”
Tôi tắm xong trời đã chợp tối.
Bận bộ pajama nằm ườn trên giường, tôi nhìn lại dòng tweet ban sáng.
「Hôm nay, mình sẽ cùng C-chan làm bánh. Mong là suôn sẻ.」
Yeah, nhìn có vẻ ổn.
「K-kun liệu thích bánh không ta. Mình muốn tặng anh ấy chiếc mới làm.」
… Thì, cái này chắc cũng ổn…
「Nếu tặng nên tới thẳng nhà vì K-kun sống một mình… Khoan. Anh ấy sống một mình nhỉ?」
Còn này… Tàm tạm…
「Tới nhà con trai sống một mình nấu ăn giúp… Không phải mình cố dụ dỗ anh ấy đâu ha? Bình tõm! Nếu có đi thì chắc gì đã xảy ra như trên…」
“....”
「Hoang mang quá đi?! Qua đó mình cần chuẩn bị gì đây? Đồ lót đáng yêu… Từ từ! Hay xài bộ đồ lót gợi cảm mình có…」
“... Ugh!”
Không chịu đựng nổi, tôi vùi mặt vào gối kìm nén hét:
‘Bình tĩnh nào!’ quái gì chứ?!
Đến cả người đầu toàn hoa cũng không tweet thứ trẻ con như vậy!
“Chết quách cho rồi…”
Có lẽ vui mừng khi gần gũi chút với Kagisaka-kun mà tôi để đầu mình đi hơi xa.
Cái tài khoản mà bị lộ, tôi biết nhìn mặt cậu ấy kiểu gì trời.
(... Vẫn chưa rõ ràng.)
Khả năng mọi sự chú ý trước giờ chỉ là trùng hợp. Có một cách để tìm ra.
[Bồ nhớ món quà sinh nhật tớ tặng năm ngoái hông?]
[Bộ đồ lót kỳ cục đó hả? Cái màu đen có mỗi dây và phơi bày hết đủ thứ, hệt một con điếm?]
[Gì?! Tớ tặng vì thấy nó dễ thương mà! Bồ nên cảm động mới phải!]
[... Trò đùa hết vui rồi.]
[Không hề đùa——Hiện tại tớ đang mặc bộ tương tự nè! Muốn xem không?!]
[Tớ không có nhu cầu.]
[Phiền phức… Vậy! Bồ nhớ thì dễ rồi. Kêu cô ấy chụp lúc bận đồ giống vậy lên tài khoản xem.]
[... Hả?]
[《Hôm nay, mình sẽ quyến rũ anh ấy bằng đồ lót gợi dục siêu cấp!》. Cứ để cổ đăng tweet đóng vai cô gái có IQ bằng 0 đang tìm kiếm tình yêu từ daddy.]
[Ý tưởng của Chifuyu mới là thứ IQ bằng 0.]
[Huhu, lỡ hiệu nghiệm sao. Nếu anh ta tìm thấy tài khoản, chắc chắn sẽ bứt rứt khôn nguôi. Bắt đầu nhìn chằm chằm nửa dưới của cô ấy. Thậm chí là trộm nhìn dưới váy luôn cơ.]
[Không, người đó không đi xa tới mức…]
[Hahaha, đàn ông là lũ suy nghĩ bằng đầu dưới mà.]
‘Tóm lại, nếu xác thực rằng đúng là bị phát hiện… Ơ, thôi trễ mất! Tớ muốn xem anime lúc phát sóng ngay nên về nhé!’
Bạn thuở nhỏ tôi phóng đi như con lốc.
“Quả là đồ ngốc chính hiệu.”
Cậu ấy đã đề xuất kế hoạch táo bạo đến vậy. Nhưng đứa ngốc thực sự là…
“Không thể tin mình lại chụp mấy bức này.”
15 phút sau khi Chifuyu về, tôi lục lọi quà sinh nhật năm ngoái ở ngăn tủ.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng, tôi do dự mặc nó.
Dùng chiếc gương lớn trong phòng, tôi chụp vài bức selfie.
“Cá chắc gây ra tác động lớn đây.”
Điện thoại hiển thị hình ảnh Azusa Tomori đứng trước gương.
Tay phải cầm điện thoại, tôi che mặt lại trong khi tay trái vén váy lên.
Ẩn dưới là đồ lót màu đen hổ thẹn.
Cặp đùi trắng nõn và bộ nội y đen tuyền tạo sự tương phản rõ rệt.
Được thêu hình hoa hồng quyến rũ. Lớp vải ren mỏng tạo cảm giác trong suốt, lộ làn da… Cực kỳ khêu gợi.
“Mình mà đăng bức ảnh này… có khi tài khoản cút mất.”
Thế này thì sao?
Quay lưng với gương, tôi làm tư thế liếc mắt qua vai.
Lấy điện thoại che mặt, một tay vén váy đằng sau lộ hết cặp đùi. Do ít vải nên bờ mông đầy đặn của tôi hiện một cách quyến rũ.
Tôi ghi kèm một câu dưới bức ảnh:
「K-kun nè, ngày mai em sẽ mặc đồ lót khác mọi ngày nhé.(Nháy mắt).」
“...!”
Vừa định nhấn đăng tweet thì tôi mới bừng tỉnh.
Tôi khác gì con phò dâm dục đâu.
“Đành nghĩ cách khác vậy.”
Tôi chợt quẫn trí mà lại làm chuyện này.
Đời nào tôi chịu chụp mấy bức phản cảm như vậy đâu.
“Nhưng…”
Lỡ hoạt động thật thì sao?
Lỡ cậu ấy quay ngoắt thái độ khi xem những bức ảnh này?
Lỡ cậu ấy thú nhận đã xem tài khoản bí mật và thừa biết cảm xúc của tôi… sau đó… đến với tôi.
Đúng vậy!
Món quà sinh nhật chính là nội y đẹp nhất tôi có!
“Azusa? Con còn thức chứ?”
Hết hồn vì bị gọi tên, tôi run lẩy bẩy. Mẹ tôi gọi từ bên kia cánh cửa.
“Con có. Sao vậy mẹ?”
“Mẹ nghĩ vừa nghe tiếng hét đâu đó.”
Ôi ôi.
Tôi hét một cách kìm nén mà vẫn bị mẹ nghe.
“Con đang xem phim kinh dị hả? Nhớ đừng thức khuya nhé, ngủ đi——”
“Dạ, chúc mẹ ngủ ngon.”
Tôi hiên ngang cắt đứt trò chuyện.
(... Hên mẹ không vào phòng mình.)
Bộ nội y đen tuyền tôi mặc nãy được gấp gọn gàng để trên bàn.
Mẹ mà thấy sẽ phát sinh hiểu lầm nào đây…?
Tôi bỗng nhận ra.
“... Ah.”
Tôi xóa tweet mới nhất nhanh đến kinh hồn–dòng chữ xấu hổ và tấm selfie trước gương với váy được vén lên.
Ngay lúc giật mình vì mẹ gọi, tôi đã vô tình bấm vào điện thoại. Thành ra, bức selfie đồ lót của tôi phơi bày hết…!
(Không! Chưa bị lộ!)
Không lượt thích, tweet lại hay bình luận nào!
Và mới chỉ công khai 30 giây thôi!
Xác suất Kagisaka-kun thấy là gần bằng 0!
(Nhưng… nếu cậu ấy thấy…?)
Đã là 10h48 tối. Kagisaka-kun hẳn cũng nằm trên giường.
Nếu nãy giờ cậu ấy lướt tài khoản của tôi…
“Ugh…”
Chết tiệt.
Mình lo thế không biết?
Tôi tắt đèn rồi chùm trăn kín mít.
“Ngủ ngon.”
Song lẩm bẩm lần nữa nhằm đánh lạc hướng con tim đang đập như trống.
Ngay cả khi ép bản thân ngủ, trái tim tôi vẫn đập mạnh không ngớt.
t ko rành lắm mà chắc reference trong HunterXHunter Gin = bạc. Có lẽ reference "Golden Kamui" Câu thoại nổi tiếng của Dio Brando. Trong mấy tập đầu của Jojo p3 thì đây là khúc Joseph và Avdol sử dụng Harmon quay lén Dio trên TV.