Nếu phải nói thì tôi giống một tên pháp sư tồi tệ hơn.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Tạm ngưng)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

160 1335

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Tạm ngưng)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

12 45

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

7 31

The Undead King of the Palace of Darkness

(Đang ra)

The Undead King of the Palace of Darkness

Tsukikage

Đây là câu chuyện về vị Vua Undead hèn nhát. Trong hành trình theo đuổi tự do, cậu lao đầu vào những cuộc chiến và đôi khi lại quay đầu bỏ chạy.

36 847

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 82

Tập 02 - Mira Estheim - Chương 10 - Bữa tối

Sau khi tắm xong, thay quần áo và bước ra khỏi phòng riêng, mùi thơm ngát của gà tây nướng xộc vào mũi Ash.

“A, vừa hay món ăn xong rồi đấy. Mau xuống đây đi!”

Mira bước ra từ nhà bếp, vẫy tay với nụ cười rạng rỡ, hào hứng như muốn nổ tung.

“…”

Quả thực Ash đang đói. Dù không ăn uống đầy đủ cũng chẳng chết, nhưng mùi thức ăn quả thực khơi dậy cơn thèm ăn của anh.

Khi bước vào căn phòng nơi bữa ăn được bày biện, anh thấy trước mắt là một loạt món ăn sang trọng.

“Hừm…”

“Tôi hơi tự tin về tài nấu nướng của mình đấy.”

“Tôi ấn tượng đấy. Dù là con người thế nào đi nữa, ai cũng có ít nhất một điểm mạnh, nhỉ.”

“Ehehe…”

“… Haahhh.”

Trước cô nàng ngốc nghếch xinh đẹp hoàn toàn không hiểu chút mỉa mai nào, Ash bất giác thở dài. Anh ngồi xuống với vẻ mặt cau có, đâm dao vào miếng bít tết và đưa lên miệng.

“…”

“… N-ngon không?”

“…”

Im lặng tuyệt đối.

Tiếp theo, anh đâm nĩa vào đĩa salad và đưa lên miệng.

“… Ngon không?”

“…”

Cố tình phớt lờ.

Rồi anh nghiêng ly rượu vang, nhấp một ngụm và để lưỡi của mình cảm nhận hương vị.

“… Dở à?”

“N-ngừng làm ồn đi! Cô không thể im lặng một chút được sao?”

“Tại anh chẳng nói gì về món ăn cả!”

“Cô ăn uống mà lúc nào cũng phải nói cảm nhận về món ăn à? Ừ thì cô có thể làm thế, nhưng ta thì không.”

“Grừ… Đồ keo kiệt!”

Không hiểu vì sao lại thành “gã keo kiệt”, nhưng nghĩ đến lý do cũng thấy ngu ngốc, nên gã pháp sư xấu tính tiếp tục ăn.

“… Mira, cô không ăn à?”

“Ơ! Tôi được ăn sao?”

“… Dù sao tôi cũng chẳng ăn hết nổi đống này. Tôi không hẹp hòi đến thế đâu.”

“Cảm ơn anh… Nhồm nhoàm… Nhồm nhoàm…”

“Ăn uống thô tục kinh khủng… Cô đúng là sự lãng phí khì là một mỹ nữ đấy.”

“… Ahyuhan, hahahinhahohehohe…”

“Đ-đừng có nói chuyện khi miệng đầy thức ăn!”

“Ph-phuhihaen.”

Nhồm nhoàm.

“… Haaahhhh, ngon quá! Nguyên liệu đều tươi mới cả. Anh mua từ bao giờ thế?”

“8 năm trước.”

“Lại đùa rồi! Hahahah”

Mira cười lớn như thể đó là trò đùa, nhưng đó là sự thật. Thực phẩm được bảo quản bằng một loại ma pháp đặc biệt để giữ độ tươi, có thể không hỏng trong hàng chục năm. Ban đầu, phép thuật này dùng để bảo quản thi thể, nhưng giờ lại được áp dụng vào đời sống hàng ngày.

Dù vậy, Ash biết giải thích dài dòng với cô nàng ngốc này cũng chẳng ích gì, nên anh chỉ thở dài.

“Anh Ash… Anh không ăn cà rốt à?”

Trên đĩa salad lớn, cà rốt còn sót lại khá nhiều.

“… Từ nhỏ tôi đã không thể nào thích cà rốt được. Không cần ăn đâu.”

“Ngon lắm, ăn đi mà.”

Hýt hýt.

“AAAAAA――――――! Sao cô lại bỏ vào đĩa của ta!? Ta nói không cần mà!”

“N-nhưng nó ngon mà.”

“Chỉ cô thấy ngon thôi! Nhưng tôi ghét nó!”

“Anh chỉ là kén ăn thôi! Khi lớn lên, khẩu vị sẽ thay đổi mà! Hôm nay thử đi!”

“Tôi không muốn ăn! Lớn rồi mà còn phải ăn thứ mình ghét à!”

“Kén ăn thì dinh dưỡng sẽ mất cân bằng đấy!”

“Tôi tự cân bằng dinh dưỡng bằng thứ tôi thích là được!”

“Khự… Nói thế này thì cãi thế kia. Anh là con nít à!?”

“Đó phải là lời của tôi mới đúng!”

“Để thừa là không được! Tôi không dọn dẹp cho đến khi anh ăn hết đâu!”

“Cô là thầy tôi à!? Đừng xen vào chuyện của tôi!”

“Anh không thấy có lỗi với những người nông dân làm ra chúng sao!?”

“Cô là mẹ tôi à!? Với lại, tôi đã đóng góp to lớn cho nền nông nghiệp lục địa này, nên chẳng thấy có lỗi gì cả! Họ còn phải cảm ơn tôi mới đúng!”

“Dù sao thì! Tôi đi dọn dẹp đây, anh ăn hết rồi hẵng về phòng nhé!”

“Khự… Cô chẳng thèm nghe…”

Chưa kịp nói hết câu, Mira đã đứng dậy và nhanh nhẹn rời đi về phía nhà bếp.

“C-Cô nàng ngốc này thật bận rộn…”

Nhồm nhoàm…

“Anh không thấy có lỗi với những người nông dân làm ra chúng sao!?”

Lời nói vừa nãy của Mira vọng lại trong đầu Ash.

Thực ra, anh vốn là con trai của một gia đình nông dân trồng lúa mì. Từ nhỏ, với tính cách khó chiều, anh thường khiến mẹ phiền lòng vì không ăn cà rốt. “Này, Ash! Ăn cà rốt đi! Con không thấy có lỗi với người nông dân trồng cà rốt sao!?” mẹ mắng, còn anh đáp: “Con sẽ học giỏi, trở thành người tài, phát minh ra ma pháp giúp nông dân đỡ khổ, nên con chẳng thấy có lỗi gì cả.” Đó là cuộc trò chuyện thường ngày giữa mẹ và con họ.

Cuối cùng, Ash phát minh ra loại phân bón ma pháp đã cách mạng hóa nông nghiệp lục địa, nhưng đó là 30 năm sau khi mẹ anh qua đời.

“… Thật tình. Lại khiến ta nhớ đến mấy chuyện vớ vẩn.”

Pháp sư hắc ám thì thầm, tay ấn lên trán.

“Thế nào rồi? Anh ăn xong chưa…..Ahaha!”

Mira nở nụ cười rạng rỡ.

Ash đã biến mất, nhưng đĩa salad trên bàn đã trống không.