Nếu phải nói thì tôi giống một tên pháp sư tồi tệ hơn.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

2 7

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

45 159

Khi kết nối tình yêu với cô gái điện sóng cô độc thì lại siêu nặng tình

(Tạm ngưng)

Khi kết nối tình yêu với cô gái điện sóng cô độc thì lại siêu nặng tình

Fumitaka Jinguji

Từ một lời nói dối mà bắt đầu, nhưng cảm xúc lại ngày một chân thành.Đây là câu chuyện tình yêu hơi “điện sóng” nhưng cũng ngọt ngào đến lạ thường…

4 25

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

(Đang ra)

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Tappei Nagatsuki

(Phần truyện dịch sẽ được đăng tải từ Arc 6 trở đi)

14 122

Cuộc phiêu lưu của phù thủy cắm sừng

(Đang ra)

Cuộc phiêu lưu của phù thủy cắm sừng

※ Đây là 1 câu chuyện đi cắm sừng

73 3960

Tập 02 - Mira Estheim - Chương 12 - Phố thị

Thánh quốc Bajist, một quốc gia do Thánh Kỵ sĩ Zieze Maxilia sáng lập và cũng nổi tiếng với việc thường xuyên xảy ra chiến tranh, theo lời của Ash Dahl, thì nó được mô tả như sau: “Chiến tranh luôn cần một đại nghĩa chính đáng. Chính vì thế, ở đất nước này, nơi tự xưng mình là thánh, chiến tranh sẽ không bao giờ chấm dứt.”

“…Hừm, chuyện khó hiểu quá nhỉ.”

“Tôi chẳng nói gì khó hiểu cả. Thứ duy nhất khó hiểu ở đây là khả năng lĩnh hội của cô thôi.”

Tại khu phố sầm uất của thủ đô Veibar, Ash và Mira đang sải bước.

“Nhưng mà… tôi lần đầu tiên đến đây đấy. Thật sự có đủ thứ được bán ở đây luôn!”

Cô gái xinh đẹp quê mùa cứ ngó nghiêng xung quanh một cách bồn chồn.

“Chiến tranh nhiều đồng nghĩa với việc hàng hóa lưu thông cũng nhiều. Nơi đây có lượng hàng hóa phong phú hàng đầu trên đại lục, nên rất được trọng dụng.”

Vũ khí, thực phẩm, sách vở, rượu, con người. Mọi thứ đều được gắn giá trị khác nhau. Có khi chỉ với vài đồng xu để mua kẹo, người ta bán đi một nô lệ, hoặc một khoản tiền khổng lồ tương đương với dinh thự của quý tộc lại chỉ đổi lấy một chai rượu. Ở Veibar, đó là cảnh tượng thường ngày.

“Ồ, tuyệt thật đấy!”

“…”

Hôm qua, đáng lẽ Ash đã định đá vào cái mông nghèo nàn của Mira, ném cô ra ngoài đồng hoang, để cô khóc lóc van xin: “Hu hu, xin lỗi Ash sama! Vì cái đầu ngu ngốc của con bé này mà đã khiến ngài phải khó chịu. Xin hãy ban cho đứa ngốc này một chút lòng thương xót!” rồi sau đó, với nụ cười rạng rỡ, anh sẽ đáp lại bằng một tiếng “KHÔNG” dứt khoát.

Tuy nhiên, ma pháp khế ước lại có hiệu lực phức tạp, thường vượt xa cả sự tưởng tượng của một pháp sư thiên tài như anh ta. Hành động “giúp đỡ Mira” được quy định trong phạm vi nào, đến mức độ nào, đó là điều mà Ash ghét nhất, chỉ có trời mới biết.

Nếu lỡ tay khiến cô ấy chết, anh có thể phải chịu cảnh trái tim của mình bị bóp nát mãi mãi mà không chết được, một tương lai chẳng hề buồn cười với một gã pháp sư hắc ám.

Vì vậy, trên đường đưa cô về nhà, anh tiện thể ghé qua Veibar để bổ sung vật tư.

“Nào, tôi định đến một cửa hàng quen thuộc đây, còn cô thì sao?”

Anh hỏi một cách lịch sự nhưng trong lòng chỉ mong được chia tay ngay lập tức, như một quý ông giả tạo.

“Ừm… tôi không có mang theo tiền…”

“Đừng lo, cầm lấy này.”

10 tờ tiền Lel.

Dĩ nhiên là chỉ dùng ở những cửa hàng tử tế, nhưng với số tiền này, cô có thể mua sắm cả trăm vòng quanh Thủ đô Veibar mà vẫn còn dư dả.

“Tôi, tôi không thể nhận chừng này được!”

“Tại sao? Với tôi, đây chỉ là chút tiền lẻ thôi.”

Dù sao thì gã pháp sư đại gia này cũng chỉ muốn nhanh chóng nói lời tạm biệt với cô gái này.

“Đừng đùa chứ! Anh nghĩ tôi giống đám cướp hoang kia sao!? Tôi không thể nhận được. Tôi chẳng làm gì để xứng đáng có nó, nên không thể nhận số tiền này.”

“Đây là… tôi thiếu chu đáo rồi. Xin lỗi nhé.”

“Không sao! Miễn anh hiểu là được.”

Cô gái xinh đẹp nở nụ cười vô tư.

“…Vậy, cô định làm gì?”

“Ừm… tôi không có tiền, nên đi theo anh được không, anh Ash?”

“…Tôi dừng lại hít thở sâu một chút được không?”

“Không, không được đâu! Ở khu phố sầm uất thế này mà làm vậy thì sao chứ hả!? Anh là đồ ngốc à!?”

“Baju…”

Bị một đứa ngốc gọi là ngốc, anh ta lại thốt ra một âm thanh kỳ lạ mà chính mình chưa từng phát ra bao giờ.

Lúc này, gã pháp sư thiên tài quyết định nâng việc giải mã ma pháp khế ước lên thành ưu tiên hàng đầu.

“Thôi được… cứ đi theo tôi.”

Với vẻ mặt không hài lòng, anh dẫn đường, rời khỏi khu phố sầm uất và bước về phía khu vực vắng người hơn.