[Yuuki Yuusuke của lớp A năm hai, xin hãy đến phòng tham khảo.]
“Hầy. Lại nữa à...”
Kể từ sau cái hôm đó, gần như ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ tan học là Yuuki lại bị gọi tên trên loa thông báo của trường.
“Lại như mọi khi à?”
Ootani vừa nói vừa cất đồ vào cặp.
“Ờ, chắc vậy.”
“Hừm, lão huấn luyện viên đó lại làm chuyện vô bổ rồi.”
“Hay là bà đi thay tôi nhỉ, Ootani? Làm người đánh bóng thay cũng được đấy.”
“Ông thừa biết là tôi luôn đứng bét trong mấy môn thể thao mà.”
“Ừ nhỉ, giờ bà nhắc tôi mới nhớ... hầy.”
Nói xong, Yuuki thở dài.
◇
“Sao rồi Yuuki!! Em đã muốn tham gia câu lạc bộ bóng chày chưa?”
Khoảnh khắc Yuuki bước vào phòng tham khảo, cậu nghe thấy một giọng nói to như tiếng cổ động của đội cổ vũ nào đó.
Người vừa lên tiếng là huấn luyện viên tạm thời của câu lạc bộ bóng chày, Shimizu Kouji.
“Hờ. Chẳng biết đây là lần thứ mấy nữa, em đã nói là không rồi mà.”
Yuuki đáp lại với giọng bất đắc dĩ.
Ngồi trên chiếc ghế xếp bên cạnh Shimizu là một thầy giáo luống tuổi với gương mặt lo âu. Với cặp kính cận cùng dáng vẻ có phần dè dặt, thầy giáo dạy môn xã hội này đã từng là giáo viên cố vấn cũ của câu lạc bộ bóng chày. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ nói lên rằng thầy ấy chẳng có tí kinh nghiệm nào về bóng chày, công việc chính của thầy là phụ trách việc vận chuyển trang thiết bị và dụng cụ, hay làm mấy việc vặt như đi gọi Yuuki đến phòng tự học theo yêu cầu của Shimizu.
Là người không thể từ chối khi người khác nhờ vả, có lẽ thầy ấy khá khó xử khi phải làm việc với người cố chấp như Shimizu.
“Nhưng mà, bản thân thầy chỉ muốn chứng kiến tài năng của em nở rộ thôi. Chỉ cần trong đội có em và Fujii thì mấy chuyện như tham gia giải đấu quốc gia không còn là mơ ước hão huyền nữa.”
“Làm gì có chuyện dễ ăn thế chứ. Hơn nữa, em khá chắc là Fujii cũng không hứng thú với việc đó đâu.”
“Em đang nói gì vậy? Bất cứ học sinh cao trung nào biết chơi bóng chày cũng sẽ muốn tham gia giải quốc gia. Đó được xem là đỉnh cao của thời học sinh, thầy biết vì thầy đã từng ở vị trí đó. Nên là Fujii cũng sẽ...”
“Nếu đó là tất cả những gì thầy muốn nói thì em xin phép.”
“Ớ, khoan đã nào Yuuki!!”
“Tiện thể, từ giờ xin thầy đừng gọi em sau giờ học. Em còn phải lo bài vở với đi làm thêm. Đặc biệt là vào thời điểm này, em không có thời gian rảnh cho mấy chuyện khác.”
Nói xong, Yuuki rời khỏi phòng tham khảo.
Đúng vậy, giờ không phải lúc thích hợp để bàn chuyện đó.
Ngay cả trường của Yuuki cũng đang chuẩn bị cho một lễ hội lớn, và chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ nghỉ hè.
Quan trọng hơn, kỳ thi cuối kỳ cũng đã ở ngay trước mắt.
Để duy trì học bổng, Yuuki phải nỗ lực nhiều hơn những học sinh khác.
Cho dù có chuẩn bị kĩ đến đâu đi nữa thì đây cũng là một trận chiến khó nhằn, cậu phải lọt vào năm vị trí đầu của bảng xếp hạng toàn trường. Từ trước tới giờ cậu vẫn luôn nằm ở vị trí số một, nhưng cuộc đời không ai nói trước được điều gì, cả trong bóng chày lẫn thi cử.
Chỉ còn hai tuần nữa là đến kỳ thi. Yuuki quyết định là sẽ dồn hết tâm trí vào việc học.
◇
“Vậy nên, sắp tới anh sẽ dành phần lớn thời gian ở phòng tự học của trường.”
Như mọi khi, hai người họ nắm tay nhau và nói chuyện phiếm trước khi ngủ.
“Thi cuối kì à...”
“Khả năng cao là anh sẽ về nhà muộn. Xin lỗi Hatsushiro nhé.”
So với tự học ở nhà thì học ở trường hiệu quả hơn nhiều khi mà cậu có thể hỏi giáo viên bất kỳ lúc nào. Đặc biệt là trong những đợt kiểm tra định kỳ, cậu có thể trực tiếp hỏi giáo viên ra đề, giờ vẫn còn sớm để ôn thi đại học, Yuuki chú trọng hơn vào những nội dung sẽ ra trong đề kiểm tra ở trường.
“...”
Nghe vậy, Hatsushiro im lặng trong giây lát.
Yuuki biết là Hatsushiro trân trọng khoảng thời gian bên cậu hơn bất cứ điều gì. Chính vì thế nên cậu mới nói cho cô nghe chuyện đó.
Sau một thoáng, Hatsushiro đáp lại bằng giọng dịu dàng.
“Không sao đâu. Ước mơ của Yuuki là trở thành bác sĩ mà, thế nên mấy chuyện như vậy là điều đương nhiên... cứ cố gắng hết mình là được.”
“Hatsushiro...”
“Đổi lại... giờ anh phải đền bù cho em, có được không?”
“...Tất nhiên là được. Nghe em nói thế anh còn thấy hạnh phúc là đằng khác.”
Ngón tay của hai người đan vào nhau, đồng thời, Hatsushiro cũng nép vào lòng cậu.
Cái ôm của Hatsushiro ngày càng siết chặt, như thể cô muốn truyền hơi ấm của mình qua cho cậu.
“Ấm thật đấy.”
“Ừ.”
“Yuuki này, đừng lo về chuyện đó, cứ cố hết mình thôi... em sẽ luôn chuẩn bị sẵn cơm nước ở nhà để đợi anh.”
“Hatsushiro...”
Sau đó, cả hai người cứ thế im lặng mà không nói thêm lời nào, mặc cho thời gian lặng lẽ trôi qua.
Trong bầu không khí yên lặng đó, dường có tiếng tíc tắc của đồng hồ cùng với hơi ấm cơ thể mà họ truyền cho nhau.
Biết ngay mà. Cứ như vầy thì làm sao tập trung được.
Đầu óc Yuuki vẫn vô cùng tỉnh táo.
Chính vì những lúc như thế này nên cậu mới phải đến phòng tự học.
Từ khi Hatsushiro tới đây, khoảng thời gian thoải mái này đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày của cậu.
Lúc đầu chỉ là vài phút trước khi đi ngủ, nhưng giờ đã thành toàn bộ thời gian ở nhà của cậu. Cảm thấy thoải mái không chỉ có Hatsushiro, xét trên một góc độ nào đó, đây có thể được xem là phần thưởng dành riêng cho Yuuki. Cậu không chắc mình có thể chiến thắng được sự cám dỗ đó hay không, nhưng trăm phần trăm là cậu sẽ bị phân tâm khi học ở nhà.
Nếu chỉ là ôn bài như mọi khi thì chẳng có vấn đề gì, nhưng đây lại là kỳ thi cuối kỳ.
...Hầy. Hai tuần lận à.
Lần đầu tiên trong đời, kỳ thi cuối kỳ khiến cậu cảm thấy khó chịu.
...Khi cậu kể chuyện này với Ootani, cô cắt ngang lời cậu bằng một câu vỏn vẹn “Nghe ông kể sến súa thấy ớn”.
◇
Những ngày sau đó, Yuuki thực sự hóa thân thành con quỷ của tri thức.
Đến trường sớm hơn một tiếng vào mỗi buổi sáng để ôn bài. Sau khi tan trường, cậu đến phòng tự học rồi ở đó cho tới giờ đóng cửa. Công việc làm thêm bị đẩy xuống ca sau để có thêm thời gian tự học, vậy nên lúc cậu về đến nhà thì trời cũng đã tối muộn. Khoảng thời gian ít ỏi còn lại chỉ đủ để ăn tối, tắm rửa rồi lên giường ngủ. Tất nhiên, cậu còn chẳng có thời gian để nói chuyện phiếm với Hatsushiro.
Dù vậy.
“Đi học vui vẻ anh nhé.”
“Mừng anh về nhà, Yuuki.”
Hatsushiro vẫn làm việc nhà như mọi khi, vẫn nói ra những câu mà cậu đã nghe đến quen tai.
Những lời đó đã trở thành động lực thúc đẩy Yuuki.
Mình không hề cảm thấy cô đơn!!
Cần phải nỗ lực hơn nữa. Dù cho có mắc phải một vài sai lầm, mình cũng sẽ không nhường vị trí đầu cho bất kỳ ai khác.
Nỗ lực... nỗ lực nào...
◇
“Chà, chắc là Hatsushiro cảm thấy cô đơn lắm đây.”
Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa. Một tuần sau cái ngày Yuuki bắt đầu tập trung ôn thi.
Fujii vừa nói vừa nhấp một ngụm cà phê sữa, như mọi khi, cậu ta đến đây chỉ để gặp Ootani.
“Ờ, biết ngay là ông sẽ nói vậy mà.”
Yuuki ngẩng đầu lên và nói, cậu cũng vừa mới ăn xong bữa trưa và đang chuẩn bị mở một cuốn sách.
“Thì đúng thế mà. Tình yêu Hatsushiro dành cho ông lớn hơn ông nghĩ đấy.”
Ootani cũng lên tiếng, trong miệng cô vẫn đang nhai bánh mì yakisoba.
“T-Thật vậy ư? E he, xấu hổ quá đi mất.”
Nhìn thấy Yuuki ngây người trong giây lát rồi bẽn lẽn đáp lại, Ootani lẩm bẩm mắng “Đồ ngốc” và thở dài. Sau đó, vẫn chú tâm vào cuốn sách cậu đang xem, Yuuki nói tiếp.
“...Dù vậy, tôi cũng không thể lơ là việc học.”
“Ồ? Nếu là tôi thì sẽ bỏ luôn bài kiểm tra để Shouko không cảm thấy cô đơn.”
Nói xong, Fujii nhìn Ootani và nháy mắt.
“Cái loại đàn ông đó có cho tôi cũng không thèm.”
Tất nhiên là Ootani đáp trả lại một cách phũ phàng.
“Ông thừa biết chuyện đó là bất khả thi với tôi mà. Học bổng rất quan trọng với tôi. Ngay cả chỗ ở hiện tại của tôi cũng được học bổng chi trả đấy.”
“Nhưng trên đời chỉ có một Shouko mà thôi!! Có không giữ thì mất đừng tìm!! Shouko is only love!!”
Nhờ trình độ tiếng Anh cao một cách lạ thường đó mà Fujii đã giành được 90 điểm trong bài kiểm tra tiếng Anh vừa rồi.
Thế nhưng, Yuuki cũng phần nào hiểu được điều Fujii muốn nói.
“Cứ làm lơ mấy cái phát ngôn bừa bãi của tên ngốc kia là được, cơ mà tôi nghĩ là ông nên nói chuyện với Hatsushiro một lần xem sao. Dù cô ấy có cảm thấy cô đơn thì Hatsushiro cũng thuộc kiểu người im lặng chịu đựng để không gây phiền toái cho ông.”
“Đúng vậy.”
“À, về chuyện của Hatsushiro...”
Ootani đang định nói tiếp thì cô bỗng ngừng lại rồi lắc đầu.
“...Không có gì, giờ chưa phải là lúc nói chuyện đó.”
“Cứ nói xem nào, bà làm tôi tò mò rồi đấy.”
“Tôi sẽ kể cho ông sau khi thi xong.”
Nói xong, Ootani khéo léo gấp miếng giấy gói bánh mì mà cô vừa ăn.
◇
“Mừng anh về nhà, Yuuki.”
“Anh về rồi đây, Hatsushiro.”
Như thường lệ, Yuuki được Hatsushiro tiếp đón sau khi trở về nhà từ ca làm thêm.
Hiện tại đã là mười một giờ rưỡi. Nhưng với Yuuki thì hôm nay có thể được xem là về sớm hơn bình thường.
“Bữa tối đã được chuẩn bị xong rồi đó.”
Hatsushiro nói với một nụ cười trên môi.
“...Ừ, cảm ơn em nhé.”
“Có chuyện gì à, Yuuki?”
“Không có gì đâu. Mau ăn bữa tối thôi nào, anh sắp chết vì đói rồi đây.”
“Fu fu. Để em dọn ra cho anh, đợi thêm một chút nữa nhé.”
Sau khi tắm xong và thay quần áo, Yuuki nhìn thấy một dĩa cà ri lớn ở trên bàn.
“Em lỡ làm hơi nhiều, anh ăn hết không?”
“Được chứ, cảm ơn em. Anh ăn đây.”
Yuuki xúc một muỗng cà ri rồi đưa lên miệng.
“...Không hổ là Hatsushiro, món cà ri của em đúng là số một.”
“Thôi nào. Ngày nào anh chả ăn.”
Hatsushiro vẫn đang cầm muỗng trên tay mà chưa ăn miếng nào, khuôn mặt của cô lộ rõ vẻ hạnh phúc khi ngắm nhìn bạn trai của mình ăn ngấu nghiến.
“Ừ, hương vị vẫn giống như mọi khi. Nhưng đó mới là điểm khiến cho món ăn này trở nên tuyệt vời.”
Món cà ri đặc biệt của Hatsushiro được chế biến từ nhiều loại rau củ ninh nhừ, hương vị của từng nguyên liệu được hòa quyện với nước sốt cà ri, tạo nên một cảm giác mới mẻ nhưng cũng không kém phần đậm đà. Đây chính là hương vị quen thuộc mà Yuuki đã nếm vô số lần trong mấy ngày qua.
Yuuki uống một ngụm nước rồi nói.
“Không chỉ là nấu ăn thôi đâu. Nhờ có em quán xuyến nhà cửa, mỗi lần đi hay về đều được nghe giọng em, tất cả những điều đó đã tạo ra động lực để anh cố gắng. Thật sự cảm ơn em, Hatsushiro.”
“A-Anh cứ cảm ơn như thế làm em xấu hổ lắm.”
“...Hatsushiro này. Em đang cố ép bản thân chịu đựng phải không?”
Ban đầu cậu định dùng những cách hỏi tự nhiên hơn, nhưng nói vòng vo không hợp với tính cách của Yuuki. Hatsushiro đưa tay lên vuốt tóc và nói.
“Không, không phải vậy đâu... em chỉ đang làm những việc thường ngày thôi mà.”
Hatsushiro nở một nụ cười giống như mọi khi.
“Vậy ư. Thế chắc anh nhầm rồi.
Cô ấy đang dùng tay phải vuốt tóc, mỗi khi có điều gì đó khiến Hatsushiro bận tâm thì cô ấy sẽ làm hành động đó. Phải làm sao đây...
“Ừm, Yuuki này. Em vẫn bình thường mà, anh cứ tập trung ôn thi đi nhé...”
Hatsushiro nói với giọng rụt rè.
Cứ tiếp tục như vầy không phải là ý hay, rõ ràng là Hatsushiro không ổn chút nào, Yuuki thầm nghĩ. Hatsushiro không hề muốn việc riêng của mình ảnh hưởng đến thời gian học của Yuuki. Chính vì hiểu được việc ôn thi quan trọng đến mức nào với Yuuki, Hatsushiro không cho phép bản thân mình trở thành nguyên nhân khiến cậu mất tập trung.
Đúng là một cô gái tốt.
Tuy nhiên, nếu Yuuki bỏ mặc Hatsushiro lúc này thì cậu sẽ không thể tập trung vào việc học. Giữa lúc cậu đang băn khoăn không biết phải giải quyết thế nào thì nhìn thấy một chồng sách tham khảo đặt cạnh tivi. Tất cả đều là sách mà Yuuki đã mua từ năm nhất.
Hiện tại thì Yuuki không còn dùng đến những cuốn sách đó nữa, nên có lẽ Hatsushiro là người đang dùng chúng. Có vẻ như Hatsushiro đã dành khá nhiều thời gian cho việc tự học vào những lúc Yuuki ở trường.
...Mình vừa nghĩ ra một ý tưởng khá hay.
“Hatsushiro này. Anh định ôn bài một chút trước khi đi ngủ, em có muốn học chung với anh không?”
“...Ể? Không phải học ở trường sẽ tốt hơn sao.”
“Lâu lâu cũng phải đổi gió một tí chứ... bộ không được à?”
“...”
Trên gương mặt Hatsushiro lộ ra vẻ khó xử.
“...Vậy thì, nếu chuyện đó không gây bất tiện cho anh, xin hãy cho phép em học chung với nhé.”
Cô khẽ gật đầu và nói.
◇
Sự tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng, dường như không có bất kỳ âm thanh nào khác ngoài tiếng tíc tắc của đồng hồ cùng tiếng sàn sạt của bút chì kim chạy trên mặt giấy.
Yuuki đang ôn lại những lưu ý mà cậu đã ghi trong môn toán, còn Hatsushiro thì đang làm phần trả lời câu hỏi của một bài đọc hiểu tiếng Anh.
Thỉnh thoảng Yuuki lại ngước lên nhìn Hatsushiro.
Cô đang ngồi trên sàn với tư thế thẳng lưng, cây bút trong tay không ngừng di chuyển. Mặc dù trông không được trôi chảy như Yuuki, nhưng Hatsushiro vẫn viết xuống câu trả lời một cách dễ dàng.
“...Có chuyện này anh luôn thắc mắc từ nãy đến giờ, có vẻ như em học khá tốt đấy nhỉ.”
Những câu hỏi Hatsushiro đang làm không hề dễ chút nào. Một học sinh cao trung năm nhất như Hatsushiro đáng lý ra không thể giải được mới phải. Có vẻ như ngôi trường nữ sinh nơi Hatsushiro đang theo học có điểm chuẩn khá cao. Nhưng dù có là vậy đi nữa thì cũng rất ít người đạt đến trình độ này.
“Trình độ của em còn lâu mới bằng được anh, nhưng trước đây cuộc sống của em chỉ có mỗi học và học thôi.”
“Vậy ư? Nhưng cũng đúng nhỉ, em thậm chí còn chẳng có điện thoại đi động, sau khi đến đây em mới lần đầu biết đến game phải không.”
“Vâng. Đến trường vào mỗi buổi sáng, tan học là phải về ngay, sau đó làm việc nhà và tiếp tục học... Nếu so với bây giờ thì cũng chẳng khác bao nhiêu. Cơ mà, không tới trường khiến em có cảm giác là lạ.”
“Hatsushiro...”
“Nên là, em đã quen với việc học một mình rồi.”
Hatsushiro nói rồi nở một nụ cười với Yuuki.
Cô vẫn đang vuốt tóc bằng tay phải. Có lẽ Hatsushiro chỉ nói thế để Yuuki không cảm thấy lo lắng... không. Những lời cô vừa nói là sự thật, nhưng có khả năng là Hatsushiro không kể hết mọi chuyện cho cậu.
...Dù sao đi nữa, cậu cũng không thể ép cô nói ra điều đó. Cũng giống như việc Yuuki chưa từng hỏi đến quá khứ của cô. Có lẽ bây giờ chưa phải là lúc thích hợp để Hatsushiro kể cho cậu chuyện đó.
“Hatsushiro này. Ban nãy em có nói là mình chỉ đang làm những việc thường ngày nên không cần phải cảm ơn đúng không?”
“Ể? V-Vâng.”
“Nhưng mà, anh nghĩ có thể làm ‘những việc thường ngày’ đã là một điều rất tuyệt vời rồi.”
Như Ootani đã từng nói, có những người không thể nói ra điều họ đang ẩn giấu trong lòng, bạn gái của Yuuki cũng là một người như vậy. Ít nhất thì, cậu muốn cô cảm thấy thoải mái hơn khi nói chuyện với nhau.
“Bản chất của con người là luôn muốn làm những việc tiện nghi cho bản thân mình. Nhưng em lúc nào cũng cân nhắc đến người khác trước. Nếu có chuyện gì đó khiến anh cảm thấy khó chịu thì anh sẽ nói ra ngay chứ không quan tâm nó có ảnh hưởng đến người khác hay không, thế nên anh nghĩ em là một người tuyệt vời. Những việc em làm đã thực sự giúp anh rất nhiều đấy.”
Yuuki ngập ngừng một chút rồi nói tiếp.
“Nhưng mà, nếu cứ làm lơ thì em sẽ không bao giờ nói ra. Thế nên... chỉ một lần thôi, anh muốn em tỏ ra ích kỷ. Anh biết là có những chuyện mình không làm được, nhưng anh sẽ dùng tất cả khả năng của mình để giúp em.”
Nói xong, Yuuki nhìn xuống quyển vở trên bàn và tiếp tục học.
Mãi cho đến vài phút sau, bàn tay cầm bút của Hatsushiro vẫn không di chuyển, ánh mắt của cô cứ thế dán chặt vào cậu.
◇
“Rốt cuộc thì Hatsushiro vẫn không nói với ông đúng không?”
“Ừ.”
Vào buổi sáng của ngày hôm sau.
Vẫn đến trường sớm để ôn bài như mọi khi, Yuuki hiện đang nói về chuyện hôm qua cho Ootani, người vừa mới đến.
“Theo như những gì tôi nghe được thì rõ ràng là Hatsushiro đang cảm thấy cô đơn. Hay là ông dành thêm thời gian cho Hatsushiro nhỉ?”
“Không được, làm vậy không ổn đâu. Nếu làm thế thì có khi còn khiến Hatsushiro lo lắng hơn vì gây phiền phức cho tôi.”
“...Hờ. Tốt quá mức cũng khổ nhỉ.”
Ootani nói với giọng bất đắc dĩ.
“Cơ mà, tôi nghĩ là mình đã tiến thêm một bước nữa.”
Biểu cảm hiện tại của Yuuki khác hẳn với hôm trước, trên gương mặt của cậu đã không còn vẻ do dự.
“Nếu Hatsushiro đã nghĩ cho tôi nhiều đến vậy, thì tôi sẽ không phụ lòng cô ấy và tập trung vào việc học. Sau đó...”
Yuuki siết chặt nắm đấm, rồi nói với vẻ quyết tâm.
“Tôi quyết định sẽ nghỉ một ngày sau khi thi xong!!”
“Một ngày?”
“Ừ, tôi sẽ không học hay làm thêm trong ngày hôm đó, và sẽ ở bên Hatsushiro cả ngày. Để xem, mời cô ấy đi chơi hay làm gì đó tương tự... bà có nghĩ là cô ấy sẽ cảm thấy vui không? Tôi sẽ làm mọi thứ để Hatsushiro được vui vẻ.”
“...”
Ootani nhăn mặt như thể vừa uống một ly đầy si rô, sau đó thở dài rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Hở? Sao thế Ootani?”
“Đường huyết của tôi đang tăng nên phải đi mua cà phê đen để uống thôi.”
‘Rốt cuộc là sao chứ?’, Yuuki nghiêng đầu với vẻ khó hiểu.
◇
Cuối cùng cũng đến ngày thi đầu tiên.
Một vài người trông có vẻ sợ sệt, một số học sinh tỏ ra hăng hái, quyết tâm đạt được điểm cao trong kỳ thi lần này, còn có những kẻ mắt thâm quầng vì thức đêm chơi game, cứ như thể kỳ thi chẳng là gì với họ.
Và cuối cùng là người đã luôn giành vị trí đầu bảng, Yuuki Yuusuke nói thầm trong miệng ‘...Tới lúc rồi’.
Ánh mắt cậu dán chặt vào tờ đề thi được úp trên bàn.
“Tới đi, ta sẽ giết sạch không còn một mống...”
Chẳng ai nghĩ được đó là câu nói của một học sinh sắp làm bài thi cuối kỳ, nhưng tinh thần hăng hái và ý chí chiến đấu đang sục sôi của cậu là điều không thể bàn cãi. Yuuki ngồi xuống chiếc ghế gỗ với đôi mắt mở to, trông cậu lúc này chẳng khác gì một viên tướng uy nghiêm đang chuẩn bị hành quân tiến vào trận chiến quyết định.
“Bắt đầu tính giờ làm bài.”
Vừa nghe giọng nói của thầy giám thị cất lên, Yuuki lật tờ đề thi đang đặt trên bàn.
Kẻ thù (những câu hỏi) xuất hiện trước mặt cậu. Câu hỏi trắc nghiệm, điền vào chỗ trống, phần tự luận. Vô số binh lính kẻ thù lao đến tấn công Yuuki.
“Tới đi!!”
Xoẹt!! Nắm chặt thanh cự kiếm (bút chì kim) trong tay, Yuuki lao về phía kẻ thù.
“Hừm, câu hỏi lần này có vẻ khó hơn mọi khi... Nhưng, lũ khốn các ngươi vẫn chẳng là gì với ta.”
Phạm vi ra đề của những câu hỏi nằm trong bài thi đã được Yuuki nhớ kĩ, đến mức khắc sâu vào cơ thể và tâm trí cậu.
Mỗi lần Yuuki vung thanh cự kiếm (bút chì kim) thì lại có một câu hỏi bị tiêu diệt.
Là người hiểu rõ từng câu hỏi như thể đọc được suy nghĩ của người ra đề, chẳng có câu hỏi nào có thể làm khó được Yuuki, kể cả những câu hỏi mẹo hóc búa được giáo viên ra đề đưa vào để gây khó dễ cho học sinh.
Hơn nữa, thể trạng của Yuuki cũng tốt hơn nhiều so với trước kỳ thi. Trước đây cậu luôn ăn những hộp cơm được mua ở cửa hàng tiện lợi để tiết kiệm thời gian, nhưng giờ chúng đã được thay thế bằng những bữa ăn ngon lành và đầy dinh dưỡng do chính tay Hatsushiro chế biến.
Yuuki lúc này chẳng khác gì một chiến binh bất khả chiến bại có thể sánh ngang với cả đội quân. Vẫn chưa tới hai mươi phút từ khi bắt đầu làm bài, nhưng phần lớn kẻ thù đã bị tiêu diệt, và chỉ còn lại một câu hỏi cuối cùng.
“Fu ha ha ha, thật ngu ngốc và nực cười làm sao!! Lũ khốn đã cướp đi khoảng thời gian quý báu ở bên người yêu của ta!! Tới đây nào, câu hỏi cuối cùng. Để xem ngươi có thể làm được gì──”
“Yuuki, nếu em mà còn gây ồn thì thầy sẽ đánh dấu bài đấy.”
“Vâng, em xin lỗi.”
Sau khi bị thầy giám thị cảnh cáo, Yuuki tiếp tục làm bài và giải câu hỏi cuối cùng trong sự yên lặng.
Ootani nhìn cậu với ánh mắt như đang xem một tên ngốc tầm cỡ thế giới.
Câu hỏi cuối cùng thuộc dạng tự luận, mặc dù có hơi khó hơn dự tính, nhưng Yuuki chỉ mất 15 phút để giải quyết. Nếu không mắc một sai lầm nào thì cậu sẽ đạt điểm tuyệt đối.
◇
“...Hết giờ rồi, các em chuyển bài ra đầu bàn nào.”
Hôm nay là ngày thứ ba của kỳ thi cuối kỳ. Môn thi cuối cùng là môn Toán đã khép lại cả kỳ thi.
“Nếu không còn thắc mắc gì thì các em có thể ra về.”
Nói xong, giáo viên chủ nhiệm của lớp A kiêm thầy giám thị rời khỏi phòng học.
Sau khi thi xong ba môn, các học sinh có thể về trước giờ nghỉ trưa của ngày thi cuối cùng. Hơn nữa, thầy hiệu trưởng còn hủy hết những hoạt động của câu lạc bộ và cả tiết sinh hoạt lớp để học sinh có thời gian nghỉ ngơi sau những giờ thi căng thẳng. Bây giờ ai cũng vui vẻ tính đến việc nên tận hưởng khoảng thời gian này như thế nào.
“Phù.”
Yuuki thở ra một hơi thật dài.
“...Vất vả cho ông rồi. Làm bài được không?”
Ở bàn phía sau, Ootani lên tiếng hỏi trong lúc cất đồ vào cặp.
“Thực lòng mà nói, tôi khá hài lòng với bài thi lần này.”
Yuuki đáp lại với gương mặt có chút thẫn thờ.
“Chưa có khi nào mà tôi cảm thấy tự tin như lúc này. Ngẫm lại thì, thời gian ôn thi của tôi không bằng những lần trước nhưng kết quả thì lại tốt hơn hẳn.”
“Ồ, lẽ nào là do sức mạnh của bạn gái chăng.”
Ootani nói ra một câu nửa đùa nửa thật.
“Chắc vậy rồi quá. Chỉ nghĩ đến việc đưa cái này cho Hatsushiro thôi là đã khiến tôi tràn đầy động lực.”
Yuuki lấy ra một thứ từ trong cặp sách. Trên tay cậu là hai tấm vé vào cửa của một công viên giải trí nào đó. Nhìn thấy người bạn của mình trả lời với vẻ mặt nghiêm túc, gương mặt của Ootani co giật như vừa chứng kiến điều gì đó kỳ quặc.
“...À ừ, phải rồi nhỉ. Tôi ngạc nhiên là ông có thể nói ra câu đó với vẻ mặt nghiêm túc như vậy đấy.”
Sau một thoáng ngập ngừng, Ootani hạ giọng xuống và nói tiếp.
“...Yuuki này. Về chuyện của Hatsushiro ấy.”
“...Sao thế?”
“Trước đây tôi có nói với ông về việc tìm hiểu một số chuyện ở ngôi trường nơi Hatsushiro đang học phải không?”
“Ừ, đúng là bà có nói vậy.”
Dường như nhận ra sự nghiêm túc trong giọng điệu của Ootani, Yuuki nhìn thẳng vào cô.
“Ban đầu, tôi không định nói với ông về chuyện đó... nhưng bây giờ là thời điểm thích hợp để cho ông biết. Tôi có liên hệ với một người bạn hồi cấp hai để tìm hiểu về chuyện của Hatsushiro...”
Ootani khựng lại một chút rồi nói ra một điều mà Yuuki không ngờ tới.
“Ở ngôi trường nữ sinh đó... chẳng có học sinh nào tên là Hatsushiro cả.”
“...Hả?”
Yuuki ngạc nhiên đến mức không thể suy nghĩ được gì trong giây lát.
“Không không, từ từ đã nào. Làm sao có thể chứ.”
Chắc chắn là Hatsushiro đã mặc đồng phục năm nhất của trường nữ sinh đó. Không những thế, ngay cả cặp sách lẫn áo ngoài của cô ấy đều có biểu tượng của ngôi trường.
“Cả tôi cũng không hiểu. Nên giờ tôi đang thử tìm kiếm thêm vài thông tin.”
“...”
Nhìn thấy Yuuki vẫn còn đang ngơ ngác, Ootani nói tiếp.
“Xin lỗi nhé. Tôi biết là ông không muốn tọc mạch chuyện riêng tư của Hatsushiro, nhưng nếu không nói ra thì tôi cứ cảm thấy khó chịu thế nào ấy.”
“...Không sao đâu. Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết.”
“Cơ mà, cũng tới lúc ông hỏi Hatsushiro về chuyện đó rồi nhỉ? Nói chung... cứ làm những điều ông cho là đúng.”
Nghe Ootani nói xong, Yuuki chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, rồi cậu nhìn xuống hai tấm vé đang cầm trên tay.
◇
Những lời Ootani đã nói cứ quanh quẩn trong đầu Yuuki, nhưng cậu không thể nghĩ về nó mãi được, Yuuki quyết định gạt chuyện đó ra khỏi đầu và cư xử bình thường như mọi khi.
Mặc dù kỳ thi đã kết thúc, Yuuki vẫn không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội xem lại bài nào. Sau khi thi xong, cậu sẽ đến phòng tự học rồi ghi ra những câu hỏi mà mình vẫn còn nhớ rõ. Trong kỳ thi vừa rồi chẳng có câu hỏi nào có thể làm khó được cậu, nhưng Yuuki vẫn cố nhớ lại đề thi, những câu khiến cậu tốn nhiều thời gian hơn bình thường, hay những lỗi dễ mắc phải khi làm bài.
“...Có vẻ như mình cần phải khắc phục thói quen quên đổi ký hiệu khi chuyển vế phương trình. Cứ phải tốn thêm thời gian để kiểm tra đúng là phiền thật.”
Có rất ít người xem lại đề sau khi xong, một phần là vì cảm giác căng thẳng lúc ôn thi khiến họ chỉ muốn thả lỏng. Chính tính cách cẩn thận và kỹ lưỡng đó đã giúp Yuuki liên tục đạt được hạng nhất.
Thực lòng mà nói, bây giờ Yuuki chỉ muốn về nhà để đưa vé cho Hatsushiro ngay lập tức, nhưng cậu vẫn cố kìm nén suy nghĩ đó lại. Giờ mà làm thế thì chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“...Cơ mà, rốt cuộc là sao nhỉ.”
Yuuki nhớ lại những lời Ootani đã nói với cậu.
Tất nhiên, chuyện đó không ảnh hưởng cách nhìn của cậu với Hatsushiro. Cô vẫn là Hatsushiro mà cậu biết.
Như Ootani đã nói, có lẽ bây giờ là lúc thích hợp để hỏi về quá khứ của Hatsushiro. Yuuki biết cô thuộc kiểu người luôn giữ trong lòng dù có muốn nói ra đến mấy đi nữa.
...Tất nhiên, Yuuki không định ép Hatsushiro nói ra điều cô không muốn.
“Theo lời khuyên của Ootani, có lẽ mình nên bắt cô ấy nói ra dù có phải ép buộc một chút.”
Trước mắt cứ gạt chuyện đó sang một bên đã.
Giờ mình chỉ muốn làm cho xong việc này rồi về căn nhà nơi Hatsushiro đang đợi.
◇
Lúc Yuuki rời khỏi trường thì cũng đã quá trưa.
Trên đường về nhà, cậu quyết định ghé qua cửa hàng tiện lợi một chút.
“Có lẽ mình nên mua thứ gì đó cho Hatsushiro.”
Yuuki nhớ lại cuốn tạp chí manga dành cho phái nữ mà Ootani đã từng cho cậu xem, trong đó có cảnh người chồng trở về nhà sau chuyến công tác, mua một chiếc bánh về làm quà tặng vợ. Đó chính là cách thể hiện lời xin lỗi của người chồng vì đã làm vợ mình cảm thấy cô đơn khi anh không có ở nhà, và cũng là lời cảm ơn dành cho người vợ vì đã luôn quán xuyến nhà cửa.
Khi đó cậu không hiểu hành động ấy mang ý nghĩa gì, nhưng giờ thì khác, Yuuki cảm thấy đây chẳng khác gì một mũi trên trúng hai đích.
Và thế là Yuuki tiến vào cửa hàng tiện lợi. Ngay lúc cậu đang phân vân không biết nên mua loại bánh nào thì nghe thấy tiếng gọi.
“Hửm? Có phải Yuuki đó không?”
“Hở.”
Cậu nhìn thấy Shimizu Kouji đứng ở cách đó không xa, trong tay cầm một giỏ đầy bánh sô cô la và bia lon.
“Này.”
Shimizu mỉm cười rồi bước về phía Yuuki.
“Ở đây này, Yuuki!!”
Cậu tính gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, nhưng khi nhìn thấy Shimizu tiến lại gần với gương mặt đầy phấn khích, Yuuki đành phải gạt ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí.
“Chào thầy Shimizu.”
“Thật tình cờ là chúng ta lại gặp nhau ở đây nhỉ!!”
“Đ-Đúng vậy. Thầy sống gần đây à?”
“Không, nhà thầy cách đây khá xa, do siêu thị gần nhà đóng cửa nên thầy mới tới nơi này để mua sắm. Đúng là đời không ai biết được chữ ngờ. Có lẽ định mệnh đang chỉ đường dẫn lối để em vào câu lạc bộ bóng chày chăng. Em có nghĩ vậy không, Yuuki?”
Cái định mệnh quái quỷ gì thế, Yuuki thầm nghĩ trong bụng.
Hờ, thật đúng là hết cách mà, mình chẳng muốn gặp người này chút nào...
Nguyên nhân chính là do Shimizu cứ khăng khăng mời Yuuki vào câu lạc bộ bóng chày. Nhưng chẳng hiểu sao, Yuuki lại không thích nói chuyện với ông thầy này. Shimizu thuộc kiểu người thân thiện và nhiệt tình, người như thế đáng lý ra phải dễ làm quen mới đúng...
Yuuki chưa từng cảm thấy như vậy trước đây, thế nên cảm giác kỳ lạ đó khiến cậu có chút khó hiểu.
“Chẳng biết đây là lần thứ mấy nữa, tóm lại là em không có ý định tham gia câu lạc bộ bóng chày.”
“Thôi nào, đừng như vậy chứ. Thầy chắc là em có thể sắp xếp thời gian họ... Hửm? Em cũng tới đây để mua bánh à Yuuki?”
“Ể? Vâng. Em nghĩ là mình nên mua thứ gì đó để ăn mừng sau khi thi xong.”
Mặc dù không nhắc đến cô bạn gái đang đợi ở nhà, nhưng những lời Yuuki vừa nói là sự thật.
“Thế à. Nếu đã vậy thì, thầy biết có một loại bánh khá ngon nhưng hơi mắc một chút. Để thầy mua cho em nhé.”
“Thầy không cần phải làm thế đâu.”
“Đợi một chút nhé, thầy sẽ quay lại ngay!!”
Không đợi Yuuki nói tiếp, Shimizu bước về phía một quầy bánh kẹo khác.
...Phải chuồn trước khi cha đó quay lại mới được.
Ngay lúc cậu đang nghĩ vậy thì một giọng nói cất lên.
“Ừm, Yuuki. Có chuyện gì à? Sao trông anh có vẻ không vui thế?”
Hatsushiro đang đứng gần đó, trên người cô là bộ đồng phục mà Yuuki đã nhìn đến quen mắt.
“À, không có gì đâu. Em đang đi chợ à?”
“Vâng. Em đang nấu bữa tối thì nhận ra là chúng ta chẳng còn chút xì dầu nào cả...”
“Vậy ư. Thế thì hãy đi mua cùng nhau nào, để anh cầm giỏ cho.”
“Cảm ơn anh nhé.”
Yuuki nhận lấy chiếc giỏ từ tay Hatsushiro, ở bên trong có một chai xì dầu mà cô đã bỏ vào từ trước.
“Yuuki này, anh định mua gì ở quầy bánh kẹo vậy?”
“À.”
Yuuki đưa tay lên gãi má.
Dĩ nhiên là cậu không thể nói rằng mình muốn mua bánh để cảm ơn Hatsushiro vì cô đã ủng hộ cậu trong suốt thời gian ôn thi. Cuối cùng... Yuuki quyết định là sẽ dời lại đến ngày mai. Cậu muốn làm Hatsushiro cảm thấy bất ngờ thay vì nói thẳng ra.
Trong cuộc sống thường ngày, thi thoảng cũng phải có một chút yếu tố bất ngờ.
Trước khi sống chung với Hatsushiro, Yuuki chẳng bao giờ để ý đến mấy chuyện như thế, nhưng giờ cậu đã nhận thức được tầm quan trọng của nó. Mặc dù không tinh tế như Fujii, nhưng cậu vẫn tự thưởng cho bản thân một lời khen vì đã biết chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.
“Không, không có gì đâu.”
“Yuuki. Thầy mua bánh rồi này!!”
Thôi xong. Giờ lão còn phá mình nữa chứ.
Shimizu bước đến chỗ hai người, trên tay cầm một hộp bánh trông có vẻ đắt tiền.
“Thầy có thể đảm bảo hương vị của chiếc bánh này...”
“...Hở? Có chuyện gì à?”
Shimizu bỗng nhiên khựng lại rồi nhìn chằm chằm về một hướng.
Yuuki nhìn theo ánh mắt của ông ta thì thấy Hatsushiro đang đứng bất động tại chỗ với đôi mắt mở to.
“Hả, sao thế Hatsushiro?”
“Cha...”
Bộ não của Yuuki còn chẳng kịp xử lý những lời Hatsushiro vừa nói ra.
Cô ấy vừa nói gì nhỉ?
“...Kotori.”
Từ hướng ngược lại, Shimizu cũng đang gọi tên của Hatsushiro một cách tự nhiên.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại