Akashima đứng chờ, không chắc phải xử lý thế nào với những sinh vật màu đen đang tràn qua ngọn đồi. Cách di chuyển của chúng thật dị thường. Hầu hết là loài bốn chân, nhưng lại chẳng hề có sự vững chãi như những loài vật khác. Dáng đi của chúng trông như thể chỉ cần một đợt sóng nhỏ cũng đủ khiến chúng vấp ngã dưới sức nặng khổng lồ của bản thân.
“Quét IFF chủ động đã hoàn tất,” Endo nói. “Có tín hiệu!”
“Cái gì?!”
Thẻ nhận dạng của lực lượng cứu hộ Liên Hợp Quốc từ chiến dịch tại Novaya Zemlya đã lẫn lộn với bầy quái vật đang tiến về phía họ.
Chúng bị những con vật này truy đuổi sao?
“Chế độ Tay máy: Cứu hộ! Dò tìm thẻ quân nhân của chúng và nhặt lên!”
Hệ thống A.I. chọn một sinh vật nhỏ trong bầy và đặt lên cánh tay khổng lồ.
“Lỗi giao thức cứu hộ! Cái thứ đó không phải người! Lại lần nữa!” Endo ra lệnh. Nhưng con vật nằm trên lòng bàn tay của Akashima đã tan vụn thành bột trắng trước khi A.I. kịp nhặt một con khác. Giữa những mảnh vụn còn sót lại là những mảnh vải rằn ri rách nát bay lả tả trong gió.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng bốn người điều khiển Akashima khi họ nhận ra thứ màn hình đang hiển thị.
Không!
Những tiếng đập liên hồi vào lớp giáp kéo họ trở lại thực tại.
“Giữ vững vị trí và rút lui!”
“Chúng ta quay về thung lũng có lá cờ thứ ba! Tăng tốc động cơ đẩy và không được để mấy thứ đó đến gần!”
“Nhưng chúng—” người phi công ngập ngừng, nuốt ngược câu “có thể từng là người” vào trong. Nghĩ đến việc làm hại hay giết chết những sinh vật như vậy…
“Giờ thì quá muộn rồi!”
Đương nhiên, những con vật đó không thể đập Akashima đủ mạnh để xuyên qua lớp giáp dày đặc của nó.
Nhưng họ có thể nghe thấy.
Họ có thể nghe thấy tiếng bám víu tuyệt vọng của hàng trăm bàn chân trườn lên con mech. Chúng muốn một thứ gì đó, nhưng chúng vỡ vụn thành cát trắng trước khi kịp bày tỏ mong muốn của mình.
Máy sắc ký cho thấy những dấu tay màu trắng đó được làm từ natri nguyên chất.