Phải, “cô gái” xinh đẹp với mái tóc thiên thanh đó chính là Hoshi Amami đang mặc đồ con gái và đội tóc giả.
“Hehe, vậy là không thể qua mắt được senpai rồi…” Hoshi xoa xoa đầu nơi cậu bị đánh vừa cười và thè lưỡi.
“Đương nhiên là cậu không thể qua mắt tôi rồi, tên ngốc!” Seiji cốc đầu cậu ta thêm lần nữa.
“Ouch…”
“Vậy nên đừng làm như thế lần nào nữa!! Cậu có tin tôi đập cho cậu lên bờ xuống ruộng luôn không?”
“Nhưng Senpai, hôm qua anh nói là muốn được tỏ tình trên sân thượng còn gì? Em chỉ muốn làm gì đó cho senpai.” Hoshi giờ đang lấy cả hai tay che đầu trong khi đang quỳ dưới sàn. Nước mắt hơi ứa ra.
“Làm gì đó cho tôi? Cậu đùa à? Một thằng con trai tỏ tình với tôi như này chỉ khiến tôi gặp ác mộng mỗi tối thôi!!! Và làm ơn, đừng có tỏ ra dễ thương nữa, tên khốn này!!”
Tiếng gào của Seiji vang khắp tầng thượng, thấu đến tận bầu trời.
‘Okay, sẽ cần 1 phút để bình tĩnh lại đây.’
…
Hết một phút.
Seiji cuối cùng cũng đã định thần lại và đối mặt với Hoshi, lúc này đã bỏ bộ tóc giả ra.
“Cậu kiếm đâu ra bộ tóc giả vậy?”
“Em mượn nó từ một người bạn trong câu lạc bộ kịch. Sau đó em mới biết cô ấy là người quen của Wakaba-san, vậy nên em hỏi cách liên lạc với chị ấy rồi Wakaba-san đã giúp em…”
“Tôi hiểu rồi.”
Mặt Seiji bỗng giật giật nhẹ khi cậu ta nghĩ tới biểu hiện kì lạ của Chiaki. Cậu thực sự muốn đập một ai đó cho hả giận.
Đây rõ ràng là cậu đã bị gài mà, khỉ thật!
“Thành thật mà nói, bắt tôi thấy thứ như thế vào sáng sớm… Giờ hết muốn làm gì luôn.”
“Nhưng…Wakaba-san nói rằng Senpai sẽ rất vui mà?” Hoshi lo lắng trong khi nối chụp hai ngón trỏ và ngón cái của mình lại, tạo thành hình kim cương.
“Chiakiiiiiii!!”
‘Đã có nhân chứng làm chứng cho toàn bộ vụ việc. Cô ta bị kết án có tội, và sẽ nhận sự trừng phạt thích đáng lần tới chúng ta gặp mặt.’
Seiji nắm chặt nắm đấm. “Vui vui cái con khỉ ấy! Kể cả khi mấy đứa trap cũng có thể dễ thương, nhưng đối với tôi, chúng nó chỉ dễ thương khi là 2-D thôi!!”
“Vậy sao…Tiếc ghê ấy, Em khá tự tin mà…”
“Tiếc cái gì cơ!? Đừng có tự tin với ba cái thứ kì quặc như thế!!”
“Nhưng đây mới thực sự là em mà.”
“Kể cả là sự thực cũng không quan trọng! Cậu nói cậu muốn đàn ông hơn còn gì?”
“Ờ thì, kể cả có như vậy…” Hoshi mỉm cười. “Em đang nghĩ rằng làm con gái cũng không tệ lắm.”
“Ngưng! Nếu cậu dám nói nữa thì đừng trách tại sao tại sao cậu lại ăn đòn!!!” Seiji quả quyết nói.
‘Mình biết senpai sẽ phản ứng như thế mà.’ Hoshi nghĩ thầm, miệng cười gượng.
‘Nhưng đây thực sự là những gì em nghĩ, senpai. Không có cách nào để có thể thể hiện hết sự cảm kích và ngưỡng mộ của em với senpai. Nếu có kiếp sau, em muốn được làm con gái… Nhưng bây giờ, cuộc đời này, em là con trai. Thế nên…’
“Đùa thôi, em là con trai mà, nên…Em sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trong tương lai mà thôi.” Hoshi nhìn thẳng vào mắt Seiji. “Em sẽ thật chăm chỉ, để cải thiện bản thân và trở nên mạnh mẽ, để có thể… trở nên xứng đáng với việc là đàn em của senpai!”
Seiji choáng váng.
Cậu có thể thấy được quyết tâm của Hoshi.
Một khoảng lặng giữa hai người.
“Cái gì mà trở nên xứng đáng? Cho dù có xứng đáng hay không, cậu vãn là đàn em của tôi.” Seiji tủm tỉm cười trong khi đảo mắt về phía bầu trời.
“Nhưng cậu cũng rất tuyệt vời khi quyết tâm thay đổi. Cứ giữ vững tinh thần như thế, và hướng về mục tiêu từng bước một.”
“Vâng…” Hoshi quay lại và cũng nhìn lên trời.
Cả hai yên lặng nhìn chằm chằm vào khoảng không một lúc.
“Vậy…tình hình thế nào rồi?” Seiji phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“Hai chị của em… Họ sẽ rời khỏi nhà và tạm sống với ông bà” Hoshi nói với giọng nhẹ nhàng. “Và em… Em sẽ sống cùng dì Rika.”
Seiji rướn mày, ngạc nhiên.
“Bố mẹ cậu thì sao?”
“Ông em muốn họ tự suy ngẫm về hành động của mình và quyết định sẽ ly hôn hay vẫn sống chung… đại loại như thế.”
Bầu không khí lại yên lặng.
“Nghe có vẻ cậu vừa có một buổi họp mặt gia đình khá “căng” ấy nhỉ.”
“Vâng, như senpai đã dặn, bọn em nói với dì Rika về mọi thứ. Sau đó…Dì dẫn ông bà và cả chú của em tới.”
“Ông bà em… họ khá nghiêm khắc. Bố… rất sợ họ.” Hoshi cười ngượng. “Nếu em có thể nhìn ra sự thật sớm hơn và nhờ giúp đỡ…từ dì Rika, ông bà và chú… Mọi chuyện đã không xảy ra như ngày hôm nay.
Seiji không biết đáp lại thế nào.
“Em rất hối hận… Nhưng cũng cảm thấy rất vui vì ít ra mọi chuyện đã không trở nên tồi tệ hơn. Hai chị của em giờ cũng đã thật sự muốn thay đổi, vậy nên… họ chắc chắn sẽ trở nên tốt hơn dưới sự dạy bảo của ông bà.
“Bố mẹ em… đang được giám sát bởi chú, và em tin rằng họ sẽ tự nhận ra lỗi lầm của mình. Còn em sẽ tiếp tục làm việc tại cửa hàng của dì và luyện tập để trở nên mạnh mẽ hơn.”
Nụ cười cảu Hoshi càng lúc càng tươi tắn hơn khi cậu nhìn về phía hình bóng cao ráo bên cạnh cậu. “Và em thấy rằng, sau tất cả, điều tốt nhất em nhận được đó là gặp được senpai. Kể cả khi có phải chịu đựng rất nhiều thứ gần đây, nghĩ đến việc đó là những điều em phải trải qua để gặp senpai, em thấy rằng nó cũng rất đáng.”
‘Cám ơn vì đã cứu em. Vì đã cứu các chị của em. Vì đã ngăn chặn việc cả gia đình em bị kéo xuống vực thẳm. Cám ơn vì mọi thứ…Thật tốt khi thế giới này đã cho em gặp senpai.’
Seiji cười và quay qua nhìn về phía người kế bên mình.
“Đừng nói như thể tôi là siêu nhân hay gì chứ, tên ngốc. Tôi chỉ đơn giản là senpai của cậu, đồng thời là bạn cậu; chỉ thế thôi.”
Chỉ thế thôi nhỉ.
Hẳn là ‘chỉ thế thôi’.
Hoshi tiếp tục mỉm cười. Nụ cười của cậu lúc này cứ như nói rằng cậu là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Cậu không thể cầm được nước mắt, và chúng dần lăn dài trên má cậu.
Ahhh cậu không muốn khóc, cậu không muốn tỏ ra đáng xấu hổ trước mặt người này thêm nữa.
Nhưng cậu không thể ngăn nó được.
“Cám ơn…Senpai…”
“Cậu cuối cùng cũng ngưng xin lỗi rồi nhỉ? Ít nhất đó cũng tính là tiến bộ đấy.”
Seiji nhìn vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt nhưng lại mang nụ cười rất tươi tắn của Hoshi.
Sau đó, cậu đảo mắt, quay đi và rời khỏi.
“Tôi đã nhận được sự cảm kích của cậu. Không cần tỏ ra lịch sự như thế nữa đâu, đàn em.”
Cậu vẫy nhẹ tay và rời đi.
Hoshi khắc ghi hình bóng đẹp trai ấy vào trí nhớ và từ từ cúi đầu chào.
…
*Ding!* một thông báo mới hiện lên trong hệ thống của Seiji.
Thông báo hiện ra trước mặt cậu.
[Một bạn nam của bạn đã có điểm tình bạn đối với bạn đạt trên 100. Phần lựa chọn trong mục [Tình bạn] đã được mở khóa. Bây giờ bạn đã có thể nhìn thấy thang điểm tình bạn với những người bạn có giới tính là nam. Và nếu người bạn nam nào với 60 điểm tình bạn hoặc cao hơn tặng cho bạn một món quà với tình cảm của họ, bạn cũng sẽ nhận được phần thưởng thông qua mục [quà tặng].]
[Đã có người đầu tiên với điểm ưa thích hoặc tình bạn với bạn đạt mức trên 100 . Bạn đã nhận được thẻ phần thưởng của nhân vật này.]
Seiji không biết phải nói gì.
Cái gì cơ, điểm ưa thích… nhầm, điểm tình bạn đạt trên 100!?
Đây…chỉ có thể là Hoshi.
Nếu 1 điểm tình bạn bằng 1 điểm ưa thích, vậy thì… nó còn cao hơn điểm ưa thích của Mika dành cho cậu.
Seiji nhận thêm một cú shock mới từ hệ thống của mình.
Con trai có điểm tình bạn, và nó có thể đạt trên 100…
Khi Mika đạt 90 điểm, hện thống đã báo rằng cô sẽ luôn sắn sàng đồng ý làm bạn gái cậu. Bây giờ Hoshi có hơn 100 điểm tình bạn, cậu ta sẽ làm gì?
Thôi, Ứ dám nghĩ nữa luôn.
Hoshi Amami! Tình bạn của cậu với tôi hơi quá cao rồi đấy.
Seiji ngậm ngùi.
Thật tốt khi lựa chọn mới được mở khóa, nhưng cảm giác hiện giờ… khó tả thật!
Hệ thống… Mi đang đùa đúng không?
Mi chỉ là một hệ thống giả lập hẹn hò, mà giờ lòi ra thêm cả lựa chọn về [tình bạn]? Không phải trò đùa thì là gì?
Nếu tinh thần của cậu mà có thể hét lên được thì chắc bọn người ngoài hành tinh cũng nghe thấy mất.
Cậu cần 3 phút để bình tĩnh.
Mà khoan, sau 3 phút nữa thể nào Hoshi cũng xuống tới đây…
Seiji buộc lòng phải bước tiếp…
Cậu ta đáng lẽ phải thấy vui vì mở khóa được lựa chọn mới, nhưng giờ cậu còn chả muốn nhìn vào nó.
Khi cậu đến cuối cầu thang, cậu chợt thấy hai cô gái xinh đẹp với ngoại hình giống hệt nhau đang đứng đấy.
Đó là Rion và Kotomi Amami.
Trans: Namae No.
Edit: Nhokdauto1.