Chuyện gì xảy ra sau đó?
Seiji không hề biết.
Sau cùng thì, cậu rời đi cùng Mika và Chiaki.
Hoshi thì ở lại.
Bây giờ là giờ tan trường. Seiji buộc phải ngồi lại lớp để viết bản kiểm điểm cho cái tội cúp tiết không lý do.
Mika và Chiaki cùng đi với cậu, nên dĩ nhiên là cả hai cũng phải chịu chung hình phạt.
Lúc đang viết, cả hai cô gái trộm nhìn Seiji và nhận thấy rằng cậu đang chi đang nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, cây bút trong tay không hề chuyện động.
Qủa là một cảnh buồn mang mác đáng nhớ, ôi tuổi trẻ…Quên đi; chụp ảnh cái đã!
“Chiaki!” Mika mắng bạn mình khi cô thấy Chiaki lấy điện thoại ra để chụp một tấm ảnh.
“Xin lỗi, chỉ là cảnh ấy đẹp quá mà. Tớ không kiềm lòng được...” Chiaki gãi đầu. “Cậu muốn một pô chứ?”
Mặt của Mika hơi đỏ lên khi cô gật đầu.
“Cậu… nghĩ cậu ấy đang nghĩ gì vậy?” Mika hỏi sau khi cô nhận được một bản copy của bức ảnh.
“Chắc là vẫn đang nghĩ về những chuyện mới xảy ra.”
“Mm, tớ cũng nghĩ vậy, vì… Seiji là một người tốt tính mà.”
“Mm, yeah.” Đôi mắt của Chiaki sáng lên khi cô hết nhìn cậu con trai sang cô bạn Mika. “Cậu hiểu được bao nhiêu vậy? Mấy sự việc trong võ đường ấy?”
Mika chớp mắt, vẻ mặt ra vẻ suy tư lắm. “Tớ thực sự không thể nói được….Tớ chỉ cảm thấy là mọi thứ mà Seiji làm đều là vì lợi ích của bọn họ.”
“Tớ biết là cậu sẽ không hiểu mà, nên cho phép tớ giải thích cho nhé, Uehara-san!” Chiaki hắn giọng một tiếng rồi tạo kiểu, hành động như thể mình là giáo viên vậy. “Điều mà cậu chắc chắn sẽ để ý đến nhất là vào khúc cuối, lúc mà Seiji dường như trở nên xấu xa hơn.”
“Seiji đó có hơi đáng sợ, nhưng nghĩ lại thì, cậu ta trông cũng khá ngầu ~” Chiaki nhấp môi trong hào hứng. “Chúng ta sẽ gọi cậu ấy là Dark Seiji!”
“Sao cậu lại còn tạo thêm biệt danh cho vụ đấy nữa vậy!?” Mika lớn tiếng hỏi. “Cậu ấy lúc đó…Tớ đúng là có để ý rất nhiều, nhưng chỉ vì là tớ không thích câu ấy như vậy, dù thế điều đó vẫn cần thiết, phải không?”
“Seiji chắc đã cho nó là điều cần thiết, và tớ nghĩ cậu ấy không làm gì sai cả, vì tớ cũng chẳng thể nghĩ ra cách nào tốt hơn,” Chiaki giải thích. “Theo quan điểm của tớ, Seiji hoá thành Dark Seiji là vì ba mục đích!”
“Đầu tiên, là tác động mạnh đến cặp song sinh! Thứ hai, là để đóng vai kẻ xấu và đáng thức bản chất tốt đẹp của Hoshi Amami! Hai lý do trên khá là dễ hiểu, nhưng còn về điều thứ ba, thì tớ dám cá rằng cậu thậm chí còn chẳng nghĩ đến.” Chiaki cười đầy tinh nghịch.
“Vậy ý cậu là tớ ngu lắm chứ gì…” Mika bĩu môi.
“Chỉ là cậu không nghĩ quá xâu về nó thôi; cậu có thể nhận ra nếu dành thêm chút thời gian để nghiền ngẫm.” Chiaki biện minh trước khi tiếp tục, “Mục đích thứ ba của cậu ấy chắc là khiến các thành viên câu lạc bộ Karate thấy thương hại cặp song sinh và từ đó để lại trong họ sự đồng cảm. Nếu như các thành viên nhìn cặp song sinh như những thân phận đáng thương, thì sau đấy khả năng họ bắt nạt hai người đó là rất ít.”
“Dù gì thì, hai chị em đấy đã mất hết các công cụ đe doạ, nên rất có khả năng sẽ có rất nhiều người sẽ đến trả thù cặp song sinh và bắt nạt bọn họ. Tuy vậy, sau cái màn trình diễn đấy của Seiji, khả năng này đã giảm sút đáng kể.”
“Oh…” Mika gất đầu thông hiểu. “Nghe có vẻ đúng đấy….”
“Bây giờ, nếu như cặp song sinh ấy vẫn ở lại trường, thì ít nhất… họ cũng sẽ không phải chịu quá nhiều điều tệ hại đáng lẽ phải nhận.”
“Vậy là Seiji đã cân nhắc rất kỹ chuyện này…”
“Yeah, nhưng mục tiêu thứ ba của cậu ấy chỉ là điều mới được thêm vào, vào những phút cuối cùng. Mục tiêu chính là điều đầu tiên và điều thứ hai: khiến cho hai chị em họ rơi vào hố xâu của tuyệt vọng, trước khi để cho Hoshi, người quan tâm bọn họ nhất, đến và cứu cả hai.” Chiaki giả vờ ra giọng bề trên một lần nữa. “Đây là cách làm tàn độc nhất trong sắp xếp của Seiji; cậu ta buộc phải dùng đến nó sau khi cặp song sinh từ chối làm theo thoả thuận.”
Mika lại một lần nữa gật đầu.” Tớ nghĩ rằng... cậu ấy đã thành công rực rỡ rồi, chứ nếu không, Seiji đã không bỏ đi như vậy.”
“Hành xử như là một tên đốn mạt như thế…cậu ta chắc là người đau đớn hơn cả.”
“Yeah, nhưng cậu ta vẫn làm vậy vì cậu ta là một tên tốt bụng ngu ngốc mà.” Chiaki nhẹ nhàng mỉm cười.
Trong khi hai cô gái đang thảo luận với nhau về suy nghĩ của mình, thì cậu con trai lại đang đau đầu về những hành động của mình,
‘Whoa, mém tí nữa là mình diễn không tròn vai rồi…Trời ạ, một điều nhục nhã như thế, mình chỉ có thể làm trong một lúc thôi.’ Seiji thở dài. ‘Đóng vai như ông chẳng dễ chút nào cả, Lelouch nổi loạn ạ!’
Kế hoạch của cậu nhiều lúc đã có thể đổ bể.
Thứ rõ ràng nhất đó là địa điểm mà Rion và Kotomi cất giấu đống tài liệu đe doạ. Nếu như hai người đó giấu những bản sao chép ở nơi khác….Việc lục soát nhà họ thì dễ rồi, nhưng nếu như còn những chỗ giấu khác mà chỉ mình họ biết được, thì tình huống lúc ấy rất bất lợi cho cậu.
Nhưng đó không phải là vấn đề.
Cặp song sinh đã quá tin tưởng vào lớp phòng vệ của mình… Hoặc có lẽ họ cảm thấy không an toàn khi dấu chúng ở bên ngoài…Bộ cả hai thấy vậy là không đảm bảo? Nó quá phiền phức chăng? Hay là cả hai thấy an tâm rằng mình cũng đã lưu dữ liệu trên mạng rồi nên không cần phải tốn công tạo ra mấy bản sao chép trên giấy nữa chăng?
Hay là trong thâm tâm, họ không nghĩ rằng sẽ có ai đến…
Không cần biết là vì lý do nào, cặp song sinh cũng đã quá ngây thơ trong vụ này… Nếu không, Seiji vẫn có thể giải quyết, tuy nhiên nó sẽ rắc rối hơn.
May mắn thay, mọi chuyện đã không tiến triển theo hướng đấy, và những điều mà cậu lo lắng cũng không xảy ra, do vậy cậu vẫn thành công.
Còn về phần tác dụng… thì cũng ổn thoả.
Seiji chắc chắn rằng mình đã chứng kiến vẻ hối hận thật sự trên khuôn mặt của Rion và Kotomi…đó là vẻ mặt của những người cuối củng cũng đả nhận ra sai lầm của mình!
Từ bây giờ bọn họ chắc sẽ thay đổi tích cực thôi/
Vấn để hiện tại là về cha…và mẹ của hai người đó.
Tất nhiên, kết quả tốt nhất là cặp song sinh thành thật thú nhận lỗi lầm của mình, cha mẹ tha thứ, Hoshi thì vui mừng, và gia đình bọn họ có thể trở về với cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng cơ bản thì điều đó là chuyện không thể.
Mối quan hệ trong gia đình ấy đã hoàn toàn vụn vỡ rồi.
Trở lại một gia đình bình thường không phải là không thể, nhưng rõ ràng là chuyện đó sẽ không xảy ra tromg một sớm một chiều. Cần phải có một tác động từ bên ngoài!
Seiji tung ra con bài tẩy của mình, thứ mà cậu đã để riêng cho giây phút này.
Rika Amami – chủ của cậy, Hoshi và dì và cô của cặp song sinh!
Sau khi rời khỏi trường, cậu mượn điện thoại Chiaki để gọi Rika và giải thích sơ qua cho cô về tình hình hiện tại.
Cậu cũng gửi một tin nhắn cho Hoshi nói rằng hãy đi tìm sự trợ giúp từ dì của mình cũng như thông báo cho cô ấy biết tất cả mọi chuyện.
Đó là những gì cậu có thể làm.
Seiji không hề biết gia đình Amami sẽ xảy ra chuyện gì tối nay, cũng như tương lai nào đang đón chờ bọn họ.
Cậu chỉ có thể tin tưởng quân bài của mình…ấy bậy, Rika Amami, người chủ nghiêm khắc của cậu.
Ahh, cậu cảm thấy áp lực. Seiji cảm thấy tinh thần bị lấn át bởi sự bất lực.
Bên cạnh cậu, Mika và Chiaki dường như đang nói về chuyện gì đó.
‘Chắc là họ thấy mình đã làm một chuyện tồi tệ, nên dù muốn bàn với nhau lắm, nhưng cả hai cũng biết giữ tế nhị khi chỉ nhỏ tiếng thảo luận, tránh làm ảnh hưởng tới cảm xúc của mình… đúng là chu đáo.’
Seiji thấy mủi lòng khi cậu nhận ra tấm chân tình của các cô gái.
Đêm hôm đó.
Seiji ra ngoài một mình, hướng về phố buôn bán và bước vào một quan bar được trang hoàng lộng lẫy nhưng không kém phần thanh tú.
Bên trong được trang trí bằng những món đồ nội thất phối hợp giữa truyền thống và hiện đại. Điều này khiến cho quán bar trông thuộc tấng lớp thượng lưu, và có rất nhiều nhân viên công chức cả nam lẫn nữ, đang uống và trò chuyện vui vẻ.
Seiji lên cầu thang tới tầng hai, bắt gặp hình bóng người mà cậu đến gặp đang ngời ngay cửa sổ.
“Hey, Harano-kun!” Người đó vẫy tay về phía cậu.
Đó là Hisashi Juumonji.
Con trai thứ hai của trùm mafia Michirou Juumonji, và là một Otaku thực thụ.
Cậu ta đang khoác trên mình một chiếc sơ mi vải cotton đi cặp với quần dài. Đầu tóc cậu ta hơi bù xù, và dưới mắt vẫn còn những quầng tím, chứng tỏ con người này đang thiếu ngủ. Dảng vẻ cậu ta vẫn thảm hại như thường lệ.
Nếu chỉ đánh giả từ bề ngoài, thật khó để có ai tin được rằng cậu ta cũng là một người đầu tư và hacker chuyên nghiệp, cũng như việc người này sỡ hữu khả năng thượng thừa trong hai lĩnh vực ấy. Cậu ta có thể vươn lên vị trí giám đốc điều hành trong bất kì công ty lớn nào.
Seiji mỉm cười khi cậu ngồi đối diện Hisashi.
“Cậu đến khá sớm đấy, Jummonji-kun.”
“Tôi chả có gì để làm cả, nên mới đến sớm vậy thôi.” Hisashi thong thả giang rộng hai tay rồi đưa tờ thực đơn cho Seiji.
Seiji nhìn qua thực đơn, hỏi xem Hisashi đặt món gì, và chọn hai xuất khai vị kèm nước trái cây.
“Cảm ơn vì sự trợ giúp của cậu lần này.”
Sau khi người phục vụ lấy đơn gọi món, Seiji trực tiếp thể hiện sự biết ơn của mình một lần nữa.
“Tôi đã bảo cậu không cần phải cảm ơn tôi như thế này, nhưng tôi chấp nhận tấm lòng ấy của cậu. “Hisashi mỉm cười. “Tôi diễn khá tốt trên điên thoại, đúng chứ?”
“Rất tuyệt vời!” Seiji hết sức khen ngợi.
Cả hai mỉm cười với nhau khi bọn họ đều cảm thấy mình đều đang nói chuyện với một người thực sự thấu hiểu người đối diện
“Dữ liệu này có thể giúp ích cho cậu đấy.” Hisashi lấy ra một chiếc USB từ túi áo. “Đây chỉ là bản sao tôi làm thôi, và không có cái thứ hai đâu…Nhân tiện đây tôi nói luôn là tôi chưa kiểm tra nội dung bên trong đâu.”
Cậu ta để chiếc USB lên bàn.
Seiji nhìn nó trong vài dây.
“Cậu có thể lấy nó lại và xoá hết mọi thứ, vì với tôi nó cũng không cần thiết đâu.” Cậu chuyển ánh nhìn về phía Hisashi, rồi nói.
“Chắc chứ?” Hisashi chỉnh lại cặp kính.
“Thật lòng thì, không, nhưng… tôi không muốn dùng đến một thứ như thế này.” Seiji cười nhạt.
Hisashi nhìn chằm chằm vào Seiji hồi lâu.
“Được rồi, tôi sẽ lấy lại rồi cho nó vào dĩ vãng.” Cậu ta cầm lấy chiếc USB.
Cả hai im lặng một lúc.
Rồi Hisashi lên tiếng. “Mặc dù tôi có nghe vài chuyện từ cậu, và tôi có thể tự mình suy ra phần còn lại, nhưng đấy vẫn chưa là tất cả trong vụ này. Liệu cậu có thể cho tôi biết đầu đuôi mọi chuyện là sao không?”
“Đương nhiên rồi.” Seiji mỉm cười. “Một khi tôi đã kể rồi….nó không phải chuyện gì quá to tát, với ai đó đến từ thể giới của cậu.”
Vào lúc này, đồ ăn và thức uống của cả hai đã tới.
Hisashi cầm lấy cốc bia của mình rồi gất đầu với Seiji.
Seiji giơ cốc nước trái cây của mình và giơ về phía Hisashi.
Một tiếng keng nhẹ vang lên khi hai chiếc cốc chạm vào nhau.
Seiji thấy hài lòng rồi uống cốc nước trái cây ngon lành.
Rồi cậu nghĩ nên bắt đầu câu chuyện thế nào. “Vụ việc này là về một cặp song sinh ngốc nghếch, và cậu em trai còn ngốc hơn của họ….đây là cậu chuyện chứa đầy sự dại dột vụng về.”
Trans: Nhokdauto1.