“Điểm số, tài năng, ngoại hình, thân thế... Chắc, anh vẫn đang nghĩ tất cả những điều đó toàn là phóng đại, nhưng đó là sự thật.” Tetsuo tiếp tục nói với tông giọng cho thấy rằng cậu đang rất nghiêm túc.
Sự chênh lệch về thứ hạng trường của chúng ta chỉ là một sự khác biệt nhỏ nhặt giữa anh và tôi. Cho dù cả hai người có học cùng trường với bọn tôi đi nữa, thì rồi anh cũng sẽ nhận ra rằng xét theo nhiều góc độ, giữa chúng ta có rất nhiều điểm khác biệt. Cảm xúc mà Haruka và Chiaki Wakaba dành cho nhau có thể là chân thật, nhưng đồng thời cũng là một sai lầm. Haruka vốn dĩ đã đưa ra một quyết định đúng đắn, nhưng bởi vì quá mềm yếu, nên vào ngay lúc này, chị ấy vẫn phạm lỗi.”
Seiji cau mày. “Thật ra cậu đang cố ám chỉ điều gì?”
Tetsuo trừng thẳng vào cặp mắt của Seiji với thái độ ngạo mạn.
“Điều tôi đang muốn nói ở đây là, mặc dù Haruka là người đã chủ động mời Chiaki Wakaba đến ngày hôm nay, thì cũng đừng nghĩ rằng họ sẽ trở lại với nhau như lúc trước một lần nữa. Haruka không hề có ý định đó; chị ấy dẫn tôi theo để chứng màynh rằng mình vẫn còn quan tâm đến Chiaki Wakaba, nhưng chị ấy nhất định sẽ không mắc cái lỗi ấy lần hai và có lại mối quan hệ thắm thiết đó đâu. Các người... Anh và Chiaki Wakaba cần phải sáng mắt ra đi và đừng có mơ tưởng điều chi hết!”
Tetsuo nghiêm túc cảnh cáo Seiji.
Liếc nhìn về phía người đối diện, Tetsuo để ý cậu thiếu niên mà cậu biết đến với cái tên Seigo Harano đang nhìn cậu chằm chằm như thể đang nhìn một tên ngốc vậy.
‘Ê ở đây có một thằng ngu này! Mọi người mau mau lại xem đê!” Lòng Seiji thôi thúc muốn hét to những lời này.
‘Không cần tới bài phát biểu về sự khác biệt này nọ của thằng khốn này, thì ngay lúc đầu Chiaki cũng chẳng hề có ý định đó nhá, rõ chửa!’
‘Haruka đưa mày đến đây để ngăn Chiaki có bất kỳ suy nghĩ về chuyện quay lại, trong khi Chiaki dẫn ta đến đây để... Mày thật sự nghĩ cô ấy đưa ta đến đây đơn giản là để cho ta ngắm gái đẹp hay sao!?’
‘Bản thân thậm chí còn không biết mấy quy tắc cơ bản khi suy nghĩ dựa trên lập trường của người khác; bộ não chỉ toàn bã đậu không à!!?’
Những ý nghĩ này liên tục tuôn vào tâm trí Seiji hệt như một cơn huyết lũ chảy xiết không ngừng.
Chiaki chỉ đến đây để gặp lại bạn gái cũ; và có lẽ sau đấy tình huống rất có thể đang tiến triển theo một hướng nào đó, nhưng Seiji chắc chắn 100% rằng cô không đến đây để làm lành và trở thành đôi một lần nữa.
Đúng, cô ấy vẫn nhớ nhung Haruka Shimizu sau khi chia tay, nhưng liệu cô có mặt dày tới mức muốn trở nên gần gũi lần nữa với Haruka sau khi bị mời một cách đột ngột như vậy không? Mơ đi nhé!
Chiaki Wakaba nhất định không phải là loại người đó. Đúng hơn, cô ấy chỉ muốn giải tỏa và sống lại quãng thời gian ngọt ngào họ đã ở với nhau để làm vơi đi nỗi luyến tiếc mối tình ấy, khi và chỉ khi Haruka không chống đối ý kiến đó.
Thậm chí nếu cô ấy vẫn muốn quay lại với Haruka, thì người con gái ấy cũng sẽ không bao giờ tự mình đưa ra yêu cầu ấy; mà phải là do chính miệng Haruka tình nguyện nói ra.
Não tên Tetsuo Sasaki bị chập mạch à? Nó khinh bỉ người khác đến mức từ “ngạo mạn” cũng không đủ để miêu tả nữa là; đúng là ngu xuẩn.
Tetsuo bối rối về cái cách mà Seiji nhìn cậu.
Nếu “Seigo” trở nên hung hăng, hoặc giận dữ, thì cậu còn hiểu được. Nhưng cái cách cậu ta nhìn như thể cậu là một tên ngốc là thế nào?
Cậu đã phạm phải sai lầm nào nữa sao? Tetsuo nhớ lại những lời cậu vừa nói.
Không, cậu chẳng hề nói gì sai cả. Sau khi tự mình kiểm chứng lại, cậu xác nhận sự quả quyết của mình một lần nữa rồi nhìn thẳng vào Seiji, với đôi mắt chứa đầy sự kiêu ngạo.
Seiji cảm thấy như năng lượng của cậu đang bị hút cạn đi khi trông thấy cái thái độ vững như bản thạch của Tetsuo. Quên đi, không thể nào nói lý với một thằng ngu được. Tốt nhất là cứ để Tetsuo tin vào những gì mà nó cho là đúng.
Chỉ là... vẫn chẳng hề dễ chịu một chút nào.
“Sasaki-san, cậu trong câu lạc bộ nào ở Cao Trung Koaki thế?” Seiji mở miệng hỏi.
‘Cái câu hỏi đột ngột này là sao?’ Tetsuo lại bối rối.
“Tôi ở trong câu lạc bộ Karate; mặc dù tôi không phải đội trưởng, nhưng tôi đã từng giành được tiền thưởng từ nhiều cuộc thi trước đây,” cậu ta bắt đầu nói với giọng tự hào.
“Oh?” Seiji nhướng mày lên đi kèm với một nụ cười ma rãnh bắt đầu hiện trên mặt cậu.
Nếu Chiaki hoặc Mika có thể thấy mặt cậu ngay lúc này, họ nhất định sẽ nhận ra rằng nụ cười đó có nghĩa là cậu bắt đầu toan tính chuyện gì đó xấu xa!
Bởi vì đây không phải là nụ cười thường ngày của Seiji; có gì đó đáng sợ ẩn chứa đằng sau nó.
“Thật hoàn hảo, tôi cũng mới tự học được vài món đòn võ tự do. Tại sao chúng ta không đến nơi nào đó vắng vắng để giao lưu võ thuật tí nhỉ?”
Tetsuo cau mày.
“Muốn đánh nhau với tôi à?”
“Đừng nói thế chứ. Tôi chỉ muốn luyện tập với cậu thôi, át chủ bài của câu lạc bộ Karate, Tetsuo Sasaki-san.” Nụ cười của Seiji toả ra chút sát khí. “Vừa rồi cậu nói hùng hổ lắm, nên lẽ dĩ nhiên là cậu sẽ không từ chối một lời thách đấu, nhỉ?”
Đây là một lời thách thức trực tiếp.
Tetsuo Sasaki vẫn giữ im lặng.
“Nếu điều này sẽ giúp anh nhận ra sự khác biệt giữa chúng ta, được thôi. Tôi sẽ cho anh thấy sức mạnh thật sự là gì!”
Sau khi Chiaki và Haruka đã xong buổi tâm sự của họ, cả hai người bước ra khỏi căn phòng của quán café nhưng không hề thấy bóng dáng hai cậu con trai, đáng lẽ ra đang phải chờ họ trước cửa.
Chiaki gọi Seiji và biết được họ đang chờ hai người ở tầng trệt.
Khi hai cô gái xuống tầng dưới, họ nhìn thấy hai người con trai đang ngồi bên cửa sổ.
Tuy nhiên, kỳ lạ thay, Tetsuo Sasaki lại đang nằm gục trên bàn, không hề động đậy vì lý do nào đó.
“Có chuyện gì với cậu ta vậy Seiji?” Chiaki nghi ngờ hỏi.
“Thật ra trong lúc đợi hai người, bọn tớ đã có một cuộc trò chuyện thân mật.” Seiji gãi má. “Sau khi nghe rằng Sasaki-san đây là thành viên giỏi nhất của câu lạc bộ Karate, tớ đã hơi tò mò một chút và nhờ cậu ta chỉ tớ vài chiêu, cậu ấy đã tốt bụng chấp nhận, thế nên bọn tớ đi ra con hẻm phía sau quán café này và có giao đấu với nhau chút, nhưng...”
“Tớ đã không kiểm soát sức mạnh của mình tốt lắm và đã vô tình làm cho Sasaki-san đo ván luôn.”
Chiaki lẫn Haruka hoàn toàn không thể nói được gì.
“Cả hai người đã ra ngoài và đánh nhau sao?” Chiaki nheo mắt và mắng Seiji thẳng tay: “Tại sao cậu có thể làm điều đó, hả Seigo!?” Tuy cậu không hề tham gia bất kì câu lạc bộ thể thao nào, nhưng cậu thừa biết mình sở hữu một thể chất mà bất cứ hội đoàn nào ở trường chúng ta đều ao ước cơ mà! Tại sao cậu lại không nhẹ tay với một người bình thường như Sasaki-san vậy!?”
Mặc dù bề ngoài, có vẻ như cô đang chỉ trích Seiji, giọng điệu cô lại cho thấy rõ ràng rằng cô đang khen ngợi cậu ta.
‘Giỏi lắm, Seiji của tôi à! Tôi biết là cậu sẽ không làm tôi thất vọng mà!’
Chiaki chẳng có gì khác ngoài những lời khen trong tim cô.
Haruka Shimizu vẫn chết sững người khi cô thấy cậu con trai tóc nâu bất tỉnh trước mặt mình.
Tetsuo, một người bình thường sao?
Tetsuo Sasaki là một trong mười thành viên mạnh nhất trong câu lạc bộ Karate, nơi có rất nhiều thành viên tài năng như thể đó là bản chất của trường Koaki vậy.
Gia đình Tetsuo sở hữu một võ đường, thế nên thằng bé đã học và tập luyện Karate kể từ lúc mới sinh. Cho dù không nhất thiết phải là quán quân ở mọi cuộc thi, nó vẫn đạt được thứ hạng cao ở mỗi giải đấu; đó chính là những thành tựu đáng để tự hào! Thằng bé thật sự có kỹ năng về karate.
Với tư cách là một người chị họ, Haruka đã tận mắt chứng kiến rất nhiều cuộc thi võ thuật của Tetsuo, và nền tảng vững chắc về chế độ tập luyện và quá trình phát triển từ từ để trở nên mạnh mẽ hơn đã để lại cho cô một ấn tượng sâu sắc.
Tuy nhiên.
Ngay bây giờ, ngay trước mắt cô.
Cậu em trai mạnh mẽ của cô, Tetsuo Sasaki, thực sự đã bị đánh bại và làm cho bất tỉnh bởi một người nào đó từ một ngôi trường bình thường chẳng hề tham gia vào bất kỳ câu lạc bộ thể thao nào cả sao!?
“Thật xin lỗi, tớ tưởng cậu ta rất mạnh, thế nên ta đã dùng nhiều lực hơn lúc bình thường, nhưng tớ không ngờ rằng...” Seiji nhún vai.
“Cho dù cậu ta đang bất tỉnh, cậu ta cũng không hề bị thương nghiêm trọng ở đâu cả. Chúng ta có nên đưa cậu ta đến bệnh viện để kiểm tra không?” Chiaki nhìn về phía Haruka.
Haruka vẫn bất động, cố gắng thoát khỏi cái cảm giác trộn lẫn giữa kinh ngạc và khích động, nên cô mất những mười hai giây để có thể nhận thức trở lại.
Cô nhìn lại Chiaki.
Biểu cảm của Chiaki khá điềm tĩnh, nhưng mắt cô lại cho thấy sự hài lòng với kết quả này.
Haruka dần đảo mắt về phía Seigo Harano.
Gương mặt Seiji hiện lên vẻ ngây thơ vô số tội.
‘Cậu... thật ra cậu là ai!?’
Haruka thực sự rất muốn hỏi cậu ta câu hỏi này khi cô nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai của cậu ta.
Nhưng lúc này, tình trạng của Tetsuo quan trọng hơn nhiều.
‘Để họ đưa em cô đến bệnh viện sao?’
Haruka đã có thể mường tượng ra cảnh Tetsuo sẽ chấn động như thế nào khi biết được điều gì đã xảy ra với thằng bé!
Và trên hết nếu thằng bé lại phải chịu đựng cảnh bị Chiaki trêu chọc không thương tiếc nữa thì điều đó thật sự quá tồi tệ.
Chiaki chắc chắn không hề thông cảm cho Tetsuo, cả Seigo Harano cũng thế, người đang đứng về bên cô.
Tetsuo đã không thể chịu đựng lời khiêu khích của họ từ lúc đầu, thế nên nếu họ đổ thêm dầu vào lửa... Haruka cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình khi chỉ mới nghĩ đến đó.
Chỉ còn duy nhất một lựa chọn.
“Tôi sẽ đưa Tetsuo đến bệnh viện. Ổn rồi, cả hai người có thể về.” Haruka thở dài.
“Như thế không được? Seigo của tớ đã đánh cậu ta bất tỉnh, nên cậu ta phải ở đó xin lỗi khi Tetsuo tỉnh dậy.” Chiaki như thể đang cố gắng xin lỗi, nhưng thực tế, cô đang cố che giấu đi tiếng cười của cô.
Ngươi dám khinh thường người khác sao, tên khốn? Át chủ bài câu lạc bộ Karate của một trường danh tiếng sao? Cảm giác khi bị đánh bại bởi một kẻ tầm thường từ một ngôi trường vô danh chẳng hề góp mặt vào bất kì câu lạc bộ thể thao như thế nào hả!?
Ừ, tôi thật sự rất muốn thấy Tetsuo Sasaki sẽ trưng ra bộ mặt nào khi cậu ta tỉnh dậy đấy! Oh yeah~
‘Chiaki, cậu trở nên hơi độc ác đấy’, Seiji nghĩ trong đầu như vậy khi cậu để ý tới khuôn mặt vui vẻ của cô gái tóc óng bạc bên cạnh cậu.
Mặc dù, nói thật thì, Seiji cũng rất muốn xem biểu cảm mà thằng ranh tóc nâu này sẽ làm khi nó tỉnh giấc, nhưng cậu đã quyết định rủ chút lòng nhân từ. Sau cùng, sẽ tốt hơn khi cho cậu ta giữa một chút lòng tự trọng.
“À, tớ nghĩ là Sasaki-san sẽ không muốn thấy tớ khi cậu ta tỉnh lại đâu, vì tớ đã thất lễ với cậu ta, nên tốt nhất là nghe theo lời của Shimizu-san vậy,” Seiji đáp.
‘Eh, chúng ta sẽ để yên cho thằng nhóc đó à?’ Chán thật~ Chiaki hờn dỗi. Nhưng bởi vì Seiji đã nói thế, nên là hãy dừng tại đây vậy.
“Vậy cậu nghĩ như thế nào Haruka? Có thật sự ổn khi bọn tớ rời đi như vậy ư?”
“Làm ơn, hãy đi đi!” Cô gái màu tóc xanh chỉ có thể yêu cầu điều này một cách bất lực từ tận sau trong tim cô.
Trans: Shiranai.
Edit: Nhokdauto. Lâu lâu cho ae biết group còn sống.