CHAP 59
Seiji mở giao diện hệ thống của mình ra sau khi kết thúc cuộc gọi với Chiaki.
Nhờ vào những con điểm không ngờ đến mà cậu nhận được từ lựa chọn mới [những món quà], mà giờ đây cậu đã có thêm 75 điểm cần để kích hoạt kĩ năng [Bullet time] vào tối này.
So với mục [Hành động], cỏ vẻ như sẽ dễ kiếm điểm hơn bằng mục [những món quà]…..Liệu cậu có nên trở thành một idol nổi tiếng thật sự không ta?
Seiji tưởng tượng ra cái viễn cảnh giả tưởng nào sẽ điễn ra trong đầu cậu. Cậu sẽ phải hát và nhảy một cách đầy nồng nhiệt trên sân khấu, hành xử thật sâu lắng chất chứa nhiều cảm xúc trên sóng truyền hình, và lúc nào cũng được vậy quanh bởi cộng đồng fan….vân vân và mây mây.
‘Ừ, mình vẫn chỉ nên làm Otaku!’
Cậu quyết định nghe theo trái tim mình.
Mặc dù cậu không hề ghét cái cảnh được người khác ngưỡng mộ, nhưng cậu quyết định không phát triển bản thân mình theo hướng này. Cậu cảm thấy rằng cậu rồi cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi với chuyện đó, và thậm chí còn cảm thấy tuyệt vọng nữa là đằng khác.
Seiji không muốn sống dựa trên sự ninh hót của người ta.
Hệ thống này vốn dĩ chỉ là cái cheat giúp cậu có một cuộc sống thoải mái hơn. Nếu như cậu phải làm những điều mà cậu không hề thích thú để có thể được thêm điểm, thì nó đã không được dùng đúng với mục đích ban đầu nữa rồi.
Nó như là cố gắng giành lấy một phần thưởng từ một cái game nào đấy và phải thức thâu đêm cày bừa để lên cấp độ cụ thể nào đó hết lần này đến lần khác. Trò chơi đang chơi đùa với bạn thay vì phải ngược lại.
Có thêm điểm đúng là rất quan trọng, nhưng trước tiên vẫn phải nghĩ đến những điều mà cậu thực sự muốn làm. Đó là những gì mà Seiji hết lòng tin tưởng.
Ờ thì, đó đơn giản chỉ là một lập luận logic thường thấy mà.
Và bây giờ, cậu cuối cùng cũng đã đạt được khả năng mà cậu đã thèm muốn nó từ rất lâu.
Giống hệt lúc cậu mua và kích hoạt tấm thẻ [Chiến đấu], một luồng sáng bao bọc lấy tấm thẻ khi nó bay lượn lờ trước mặt cậu. Một cái bóng đen đối mặt với vô số viên đạn bạc được khắc họa trên tấm thể.
Kích hoạt!
Lần này, Seiji đã chuẩn bị tinh thần cho những điều sắp xảy đến. Cậu nghiến chặt răng vừa nằm trên giường trong khi não bộ của cậu đang hấp thụ kiến thức vừa có được….
Cậu lấy lại được ý thức một hồi sau.
Cái quá trình học tập này đúng là khốn nạn mà. Cậu xoa xoa hai bên thái dương đang đau như búa bổ.
Seiji cuối cùng cũng đứng dậy và từ từ quan sát xung quanh.
Cậu có thể cảm thấy rằng mình như thể vừa mới biến đổi một điều gì đó khó nhận thấy. Giờ chỉ có một vấn đề: Làm sao để cậu có thể test được skill mới đây?
‘Mình không thể nào cứ đâm đầu vào đầu xe để thử sức mình với xe hơi, đúng không…?’
Cậu chợt này ra một ý tưởng sau vài giây.
Cậu đi vào nhà bếp trong căn hộ của cậu và lấy ra một con giao cắt rau củ sắc bén, ánh lên màu bạc của kim loại.
Seiji mang con dao đến giữa phòng trước khi hít một hơi thật sâu để chuẩn bị.
Rồi, cậu đột nhiên ném con dao lên trên!
Con dao xoay vài vòng với tốc độ chóng mặt, gần như chạm phải trần nhà trước khi bị lực hút trái đất kéo lại và bắt đầu rơi thằng xuống Seiji.
Seiji tập trung cao độ vào con dao đang rơi.
Cảm giác nóng đột ngột bừng lên trong người cậu, khởi động khả năng tiểm tàng của đang có trong mình.
[Bullet time], kích hoạt!
Một dòng điện phảng phất chạy xuyên xuốt cơ thể cậu.
Sau đó, Seiji cảm thấy như thể con dao đang rơi với tốc độ nhanh ấy lại đang thực sự rơi chậm lại.
Hệt như mấy cảnh slow motion được chiếu trong các bộ phim mà mọi người hay xem.
Cậu có thể nhìn thấy một cách sống động từng vòng quay của con dao; cậu có thể nói chính xác nơi mà nó sẽ rơi, và cậu thậm chí còn có thể vung tay qua lại con dao đang xoay mà không hề bị thương!
Nó hệt như thể điều mà tay kiếm sĩ trong One Piece đã làm vậy.
Nhưng nhân vật đó làm được là dựa vào sự may mắn đến ngạc nhiên, còn đây Seiji đang dùng đến năng lực mới của cậu!
Con dao gần như sắp chạm đất khi nó cách tay phải của cậu vài xăng-ti-mét.
Seiji giơ chân ra và tóm lấy cán dao bằng ngón chân ngay trước khi nó chạm đất.
[Bullet Time] kết thúc.
Seiji đột nhiên cảm thấy cơ thể cậu trở nên nặng nề, và nhịp thở của cậu cũng trở nên khó khăn. Nó như thể cậu vừa tắt đi công tắc chứa một phần năng lượng của cậu vậy.
Vậy đó là cái giá phải trả cho việc sừ dụng khả năng phá vỡ giới hạn [Bullet time]….Ngay sau khi nó kết thúc, cơ thể của cậu sẽ bị yếu đi trong một khoảng thời gian nhất định.
Thôi thì, miễn sao cậu vẫn ngủ nghỉ đầy đủ, Seiji sẽ nhanh chóng hồi phục lại khả năng thể chất bình thường của cậu thôi.
Nhưng nếu như cậu kích hoạt [Bullet time] lần nữa khi cậu đang bị suy yếu, thi sau đó nó sẽ tiêu tốn nhiều năng lượng của cậu hơn.
Seiji nhận thấy nếu cậu kích hoạt kĩ năng này nhiều lần trong khoảng thời gian ngắn thì nó có thể khiến cậu kiệt sức mà chết!
Nhưng nếu như cậu có khi nào vướng vào tình huống nguy hiểm như vậy, khả năng tải lại vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Dù gì thì, cũng giống như khi kích hoạt là bài [Chiến đấu], kĩ năng thậm chí còn mạnh hơn những gì Seiji từng mong đợi, làm cậu cảm thấy mình như vừa mới vớ được một món hời!
Dĩ nhiên nó là một cái giá hời! Vì Seiji chỉ cần chi một nửa giá là 75 điểm thay vì 150 điểm!
Vậy, sau cùng thì, đây là một cuộc đổi trác hoàn hảo.
Seiji mở hệ thống một lần nữa, lòng đầy thỏa mãn.
Khác với lúc cậu mua tấm thẻ [Chiến đấu], không có lựa chọn mới nào xuất hiệ trong hệ thống của cậu.
Điều này cũng nằm trong dự đoán của Seij; Dẫu sao, [Bullet time] đơn giản chỉ là một thẻ kĩ năng được xem là phần thưởng, không phải là một điểm trong cây kĩ năng. Nếu như cậu muốn một kĩ năng mới như là [Bullet time level 2], cậu sẽ phải hoàn thành vài nhiệm vụ cụ thể hoặc trở nên mạnh hơn để mở khóa nó.
Seiji bắt đầu nghĩ đến về kĩ năng tiếp theo mà cậu nên sắm sau khi đã xác nhận không có lựa chọn mới nào xuất hiện.
‘Liệu mình có nên tiếp tục gia tăng kĩ năng chiến đấu hay là nên bắt đầu củng cố một thứ khác? Dựa vào những gì mình có thể đối mặt trong tương lai, thì có lẽ vẫn nên gia tăng khả năng chiến đấu cho chắc, nhưng….
Ngay cả với lựa chọn mới [Những món quà], Seiji cảm thấy rằng cậu vẫn chưa tích lũy điểm đủ nhanh.
Thay vì tiếp tục gia tăng kĩ năng của cậu trong cây kĩ năng [chiến đấu], có lẽ cậu nên kích hoạt nhiều nhánh khác trong bộ kĩ năng hơn, nhờ đó cậu có thể có nhiều lựa chọn [hành động] để có thể cày điểm nhanh hơn, dẫn đến mở khóa nhiều kĩ năng mau chóng hơn…?
“Cái này giống như đang chơi game chiến thuật ấy. Như là mình có nên tuyển mộ quân sĩ mạnh hơn để từ đó gia tăng năng lực quân sự, hay là nên đầu tư vào tiềm lực kinh tế, để từ đó mình có thể thuê một quân đội cấp cao sau này….Môt quyết định kiểu kiểu thế,” Seiji lầm bầm với chính mình như vậy.
Cậu nhớ lại khoảng thời gian dài từng chơi một tựa game chuyển thuật nổi tiếng đòi hỏi dành nhiều thời gian cày cuốc trong kiếp trước của cậu.
Tựa game vốn rất phức tạp với vô số chiến lược phát triển khác nhau. Từng hành động của người chơi đều sẽ mang lại ảnh hưởng sau này.
Cái cảm giác muốn hoàn thành game vốn nằm trong máu của mấy gamer khiến họ không tài nào có thể dứt ra được một khi đã bị nó thu hút!
“Chỉ một lượt nữa thôi….Eh, sao ngoài đường bật đèn rồi?” Đây là câu nói cực kì quen thuộc do sự ảnh hưởng của game.
Seiji cũng đã từng chơi tựa game đó lúc cậu còn ở thể giới trước. Không quá chuyên sâu, nhưng cậu biết những mánh cơ bản.
Dù gì thì, cậu tin rằng dù là trò chơi có rất nhiều lựa chọn, nhưng nó vẫn chỉ có hai hướng chính – một là gia tăng sức mạnh ngay lập tức, hai là tính toán nguồn tài nguyên để có thể trở nên mạnh hơn vào một thời điểm nào đó sau này.
Trong trò chơi đó, cậu luôn chọn phương án hai.
Còn về tình hình hiện tại…Seiji liếc nhìn bảng hệ thống của mình trong sự phân vân. Cuối cùng,cậu đã ra quyết định.
‘Mình không biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, nên không có cách nào mình có thể đưa ra một quyết định đúng được.
Nếu đã là vậy, mình chỉ cần làm những gì mà con người của mình thích làm ngay từ đầu thôi!’
Bên cạnh đó, cậu đơn giản chỉ cần lập một bản lưu tại thời điểm này là xong. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.
‘Kế tiếp, mình sẽ đổi lấy nhánh [học vấn – thẻ kích hoạt kĩ năng viết].’
Thanh [học vấn] của Seiji đã đạt được một chỉ số cao khi cậu đã mài dũa nó để kiếm điểm.
Cậu tràn trề hi vọng, về những gì có thể xảy ra với cậu sau khi đã kích hoạt kĩ năng [viết]!
Nếu cậu có kĩ năng, cậu muốn tự tay viết ra những cuốn tiểu thuyết…. những cuốn light novel!
Những cuốn tiểu thuyết không từ kiếp trước của cậu; cậu muốn viết ra những câu chuyện mới mẻ hoàn toàn do cậu nghĩ ra – loại mà khiến cho ai ai cũng yêu thích!!!
Thay vì chấp nhận thân phận một đọc giả, Seiji mong ước được trở thành tác giả của một trong số những gì mà cậu ưa thích. Đây là một trong những giấc mơ chưa thực hiện được trong kiếp trước của Seiji.
Trong thế giới mới này, cậu chắc chắn phải thực hiện hóa giấc mơ ấy!
Nếu không, thì có gì khác vơi cuộc sống trước của cậu, một con người bình thường, không nổi bật!?
‘Trên trái đất, mình chỉ là một con cá nằm dưới đáy hồ ăn không ngồi rồi, và bây giờ…đã đến lúc mình phải lên bờ rồi.’ Nụ cười Seiji càng lúc càng rộng ra lộ cả hàm răng khi mà cậu nghĩ về những khả năng vô tận mà tương lại đang nắm giữ.
Trans: Nhokdauto1