Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

1 6

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

(Đang ra)

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò, xoay quanh một cậu con trai vô tình được nhiều người thích và một cô gái xinh đẹp quyết tâm chiếm trọn trái tim cậu.

4 8

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

232 20618

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

12 158

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

60 7537

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

173 1071

Web Novel - Chương 28: Hai nàng phù thủy(8)

Sử dụng phép dịch chuyển để thoát khỏi dungeon, chúng tôi đặt chân đến lối ra nằm ở sườn núi.

"Josie, Leo, hai đứa có nhìn thấy không? Đó chính là Venetia."

"Ồ…"

Khi nhìn từ xa, thành phố Venetia giờ đây thịnh vượng và tấp nập hơn nhiều so với cái ngày tôi giúp gia tộc Laplace gây dựng lại. Đoàn thương nhân lũ lượt kéo vào thành, từng nhóm mạo hiểm giả nối đuôi nhau rời khỏi đấy, chỉ vài khung cảnh nhỏ đã phần nào thể hiện bầu không khí nhộn nhịp, sôi động của thành phố.

Sống ở hoàng cung từ nhỏ, cảnh thành phố có lẽ không gây ấn tượng đặc biệt với Leo, nhưng Josie thì lại khác. Cô chưa từng thấy Venetia bao giờ, thế nên đã hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, liên tục thốt lên những tiếng trầm trồ kinh ngạc.

Những cánh đồng lúa mì còn chưa thu hoạch xong, đung đưa trong gió, tạo thành từng gợn sóng vàng óng ả.

Lễ hội sẽ chỉ bắt đầu sau khi vụ mùa kết thúc. Nếu chúng tôi di chuyển chậm chạp như ý của Josie và Leo thì lễ hội đã tàn khi chúng tôi vừa đến nơi rồi.

"Mấy con troll sẽ không đuổi theo chúng ta nữa chứ?"

"Đừng lo. Con troll cái đang mang thai nên chúng sẽ chỉ về tổ để nghỉ ngơi thôi chứ không đuổi theo chúng ta đâu."

Tôi vỗ đầu Josie để trấn an con bé.

Mà nếu có thứ gì để lo lắng thì cũng không phải lũ troll, mà là cậu mạo hiểm giả đã bị Josie đánh ngất.

Mục đích của chúng tôi khi đến Venetia là để du lịch và rèn luyện, chứ không phải để gây sự. Nhưng tôi cũng chẳng thể trách Josie được, gieo nhân nào thì gặt quả nấy thôi… Nhưng suy cho cùng thì lỗi vẫn nằm ở tôi vì đã không nói sự thật cho Josie biết.

Nếu sau này Josie mà tìm được một người con bé thực sự thích thì tôi sẽ nói cho con bé biết sự thật. Còn hiện tại, đối với những gã đàn ông xấu số bị con bé đánh bất tỉnh… thì đó là vấn đề của họ.

Vào lúc này thì thứ duy nhất tôi cần làm là thuyết phục cậu mạo hiểm giả đang giả vờ bất tỉnh kia.

Nếu không hóa giải được hiểu lầm này thì bọn tôi chắc chắn sẽ tự rước họa vào thân. Tôi đã thoáng nghĩ đến việc giết cậu ta, nhưng nếu làm thế trước mặt Josie thì không ổn chút nào. Hơn nữa, xét đến cách cậu ta đối phó với con troll, nếu tôi đủ khôn khéo thì biết đâu cậu ta còn có thể trở thành một người thầy tốt cho Leo.

"Nếu cậu không chịu tỉnh lại thì chúng tôi sẽ bỏ cậu lại đây đấy. Một đứa hay ngủ gật là quá đủ rồi."

Cứ như chưa từng bất tỉnh, đôi cậu mạo hiểm giả liền mở to và đứng phắt dậy với bàn tay siết chặt thanh đại kiếm.

Cảnh giác là chuyện đương nhiên, nhất là khi cậu ta dù cố gắng giúp đỡ những lại bị tấn công.

"Các người là ai? Đòn tấn công vừa nãy là gì? Và tại sao các người lại ở trong dungeon? Các người phải giải thích mọi chuyện, nếu không…"

"Nếu không thì sao?"

"Tôi sẽ buộc các người phải nói ra sự thật bằng vũ lực."

Ánh mắt cậu mạo hiểm giả trở nên sắc lạnh. Cậu ta vào thế thủ như thể sẵn sàng lao tới bất cứ lúc nào. 

Dù đối mặt với ba người nhưng cậu ta vẫn tự tin mình sẽ giành chiến thắng. Cách cậu ta vung thanh đại kiếm một cách nhẹ nhàng như lông vũ, dù vóc dáng nhỏ nhắn thật ấn tượng. Cậu ta rõ ràng không phải hạng tép riu.

Có lẽ là một anh hùng chăng?

Có thể cậu ta là một anh hùng trong những câu chuyện cổ xưa, trước cả thời kỳ của Biên Niên Sử Aria. Hoặc giống như Leo, cậu ta đã nhận được sự giúp đỡ từ ai đó để có được sức mạnh phi thường. Hoặc có lẽ… cậu ta có liên quan gì đó đến một người bạn đang sống ở Venetia.

Thấy Leo rút kiếm để bảo vệ Josie, tôi giơ tay ngăn lại và bước về phía cậu mạo hiểm giả.

Tôi không quên nháy mắt với hai đứa nó để ra hiệu rằng cứ để tôi lo.

"Chúng tôi không có ý định gây chiến với cậu. Chúng tôi đến đây để thám hiểm dungeon theo yêu cầu của Hầu tước Laplace."

"Hầu tước… Các người không giả mạo chứ? Ông ấy đã giao nhiệm vụ thám hiểm dungeon cho hội mạo hiểm giả rồi."

Hầu tước Laplace mà tôi biết hẳn đã chết già rồi, nên người kế vị chắc phải là con trai ông ấy. Mà nếu nhớ lại thì lúc tôi còn ở đây, cậu con trai ấy mới chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, giờ thì chắc cũng đã ngoài sáu mươi với vài đứa cháu rồi. Việc một mạo hiểm giả lại nghi ngờ chúng tôi giả mạo quý tộc… cho thấy Hầu tước Laplace vẫn được người dân tin tưởng.

"Thứ này có chứng minh được lời nói của chúng tôi không? Dường như cậu không tin tôi."

Tôi lấy ra huy hiệu gia tộc Laplace từ trong kho đồ và đưa cho cậu ta xem.

Một chiếc huy hiệu đặc biệt với ba bánh răng xoay tròn bên trong một ngôi sao lớn.

Mỗi bánh răng tượng trưng cho quá khứ, hiện tại và tương lai, tuy rằng chi tiết đó có lẽ quá sâu sắc để nói trong một cuộc trò chuyện thông thường. Nhưng đó rõ ràng chính là gia huy của gia tộc Laplace.

"Huy hiệu đó đúng là của Hầu tước Laplace… nhưng điều đó vẫn không giải thích được tại sao các người lại tấn công tôi."

Cậu ta vẫn tỏ ra nghi ngờ.

Nếu tôi giải thích lý do thật sự ở đây thì Josie có thể sẽ nhận ra bài học về giáo dục giới tính mà tôi đã dạy cho con bé là nói dối.

"Tôi là một pháp sư. Và cô bé đó là đệ tử của tôi. Còn về lý do chúng tôi tấn công cậu… cậu có thể cho tôi mượn tai một chút không? Tôi hứa sẽ không làm gì khả nghi cả, nên là cậu có thể hạ kiếm xuống được không? Nếu cậu thấy có gì bất thường thì hoàn toàn có thể tấn công tôi bất kỳ lúc nào.

Tôi giơ cả hai tay lên để chứng tỏ mình không có ý định tấn công và tiến đến gần chàng mạo hiểm giả, thì thầm để Leo và Josie không thể nghe thấy.

"Thật ra, nếu một nữ pháp sư nắm tay cậu quá ba giây, cậu sẽ khiến cô ấy mang thai đấy. Đó là lý do tại sao tôi không cho phép bất cứ ai, ngoài chồng, nắm tay mình. Cậu chắc không muốn đột nhiên trở thành một người cha đâu nhỉ?"

"Cái… cái gì… Tôi cũng có người mình thích! Tôi không muốn đột nhiên trở thành một người cha! Với lại tôi không tin cái lời nói dối vớ vẩn đó!"

Gương mặt cậu mạo hiểm giả đỏ bừng khi nghe nhắc đến chuyện mang thai. Cậu ta trông có vẻ bằng tuổi Josie, nên có lẽ không quen với những cuộc trò chuyện người lớn. Cậu ta lùi lại và lườm tôi.

"Cậu nghĩ đó là lời nói dối à? Vậy tại sao cậu không thử nắm tay tôi xem?"

Tôi vẫy tay đầy tinh nghịch, mời gọi cậu ta.

Pháp sư vốn rất hiếm nên cậu ta không có cách nào để biết được liệu tôi có nói thật hay không.

Pháp sư sẽ không để lộ thân phận cho thế giới biết cho đến khi cuộc xâm lăng của Quỷ vương bắt đầu, hai trăm năm nữa.

Một mạo hiểm giả bình thường sẽ không biết được liệu sinh lý của một pháp sư có khác với người thường hay không.

"Cho dù cậu có khiến tôi mang thai thì tôi cũng sẽ không đổ lỗi cho cậu đâu. Nào, muốn đan tay không?"

Ực—

Khi tôi xòe ngón tay để dễ dàng đan vào, tiếng nuốt nước bọt của cậu ta nghe rõ đến bất thường.

Tôi suýt bật cười trước phản ứng đó, giống hệt như cái lần tôi đã đưa ra bài học giáo dục giới tính lố bịch kia cho Josie.

"Sao nào? Đàn ông không thích chuyện này sao? Chuyện làm cha ấy?~"

"Tôi tin! Tôi tin cô rồi! Nên làm ơn, bỏ cái bàn tay biến thái đó ra!"

Bàn tay biến thái? Chỗ nào trên đời này tìm được một bàn tay thon thả, xinh đẹp đến nhường này chứ?

Không thể nhịn được nữa, cậu ta lấy hai tay che mặt và gục xuống. Tôi vỗ lưng cậu ta, rồi khiến cậu ta giật mình rồi co người lại.

"Thế tin tôi rồi chứ? Chúng tôi chỉ đến đây để thám hiểm dungeon theo yêu cầu của Hầu tước Laplace thôi."

"Tôi tin. Tôi tin cô rồi…"

"Vậy thì cậu phải xin lỗi con bé đàng hoàng. Nói là, 'Tôi xin lỗi vì đã nắm tay cô mà không xin phép'."

Sau khi thấy cậu ta gật đầu đồng ý, tôi quay lại chỗ hai đứa kia đang đứng đợi và đưa ra dấu hiệu chiến thắng.

Nếu cậu ta thực sự nắm tay tôi thì tôi sẽ giả vờ mang thai bằng cách truyền mana vào quần áo.

"Thưa quý cô Estelle, rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

"Đó là bí mật của phụ nữ. Muốn biết không?"

Tôi trả lời câu hỏi của Leo bằng một tiếng ngân nga và khe khẽ hát một bài hát.

Dù cậu ta có nghe thấy cuộc trò chuyện thì cũng chẳng giúp ích được gì.

Cậu mạo hiểm giả, giờ đã bình tĩnh lại, đeo thanh đại kiếm ra sau lưng và tiến đến gần chúng tôi.

"Tôi xin lỗi vì đã nắm tay cô lúc nãy. Tôi suýt chút nữa đã vô lễ quý cô pháp sư. Cô có thể tha thứ cho tôi không?"

Cậu ta cúi người một góc 90 độ, chân thành xin lỗi. Josie, bối rối, liếc nhìn hết tôi rồi lại đến chàng mạo hiểm giả.

Sao con bé lại lo lắng thế nhỉ? Chỉ cần chấp nhận lời xin lỗi giống như với Leo thôi mà.

"Tôi mới là người phải xin lỗi vì đã đột nhiên dùng ma thuật với anh! Anh có bị thương ở đâu không?"

"Tôi tự hào là người dẻo dai nhất Venetia, nên tôi không bị thương gì đặc biệt đâu. Tên tôi là Nicks, và tôi là một mạo hiểm giả ở Venetia. Nếu không phiền, tôi có thể hỏi tên của quý cô pháp sư này không?"

"Tôi là Josie."

Tôi liếc nhìn Leo, người trông có vẻ không hài lòng và cau mày.

"À, tôi hy vọng mình đã không cản trở nhiệm vụ của Hầu tước khi ra tay."

"Có người đã cản trở chúng tôi, nhưng vì chúng tôi đã hoàn thành cuộc điều tra rồi nên đừng lo."

Nicks, cậu mạo hiểm giả vừa tự giới thiệu đã gãi gáy một cách lúng túng.

"Vậy, giờ thì các vị đang đến Venetia sao? Thế để có thể chuộc lỗi, tôi sẽ hộ tống các vị đến Venetia một cách an toàn. Làm ơn hãy cho phép tôi được toại nguyện!"

Cậu ta lại cúi đầu một lần nữa, khiến Josie và Leo nhìn về phía tôi.

Chúng đang chờ tôi đưa ra quyết định.

Lúc đầu thì tôi vốn định tách ra và dịch chuyển đến đó, nhưng… lắng nghe những cuộc phiêu lưu của Nicks trong khi di chuyển chậm rãi cũng không phải là một ý tồi. Giải trí rất khan hiếm trong thời đại này, nên đó có thể là một trải nghiệm tốt cho Josie và Leo.

"Nếu cậu kể cho chúng tôi nghe những cuộc phiêu lưu của cậu trên đường đến Venetia thì tôi có thể sẽ tha thứ cho sự bất lịch sự ban nãy."

"Nếu những câu chuyện về cuộc phiêu lưu của tôi có thể nhận được sự tha thứ của mọi người thì tôi rất sẵn lòng! Vậy chúng ta đi thôi! Mặt trời sắp lặn rồi."

Nicks hối thúc chúng tôi mau đi nhanh, rồi dẫn đầu.

Xét theo tính cách của cậu ta thì chuyến đi đến Venetia chắc chắn sẽ không hề nhàm chán.

Đôi mắt của Josie lấp lánh khi nghe nhắc đến những cuộc phiêu lưu, trong khi Leo, người vẫn đang cau mày, tỏ vẻ không mấy hào hứng.

Tôi vỗ lưng cả hai và cùng nhau tiến về phía Venetia.