Enjoy!
----------------------------
Haruno Hinata muốn về nhà
Đây vốn chỉ là lớp học nấu ăn trải nghiệm dành cho những người mới bắt đầu.
Thế nhưng, giữa những gương mặt học viên hôm nay, tôi đã thấy một người không ngờ tới — Haruno Hinata, Idol của trường tôi.
Cô mặc bộ trang phục giản dị: áo len trắng cùng quần jeans. Nhưng khoác thêm chiếc tạp dề hồng in hoa cùng chiếc khăn tam giác buộc gọn trên đầu, trông cô vừa duyên dáng vừa ngọt ngào, toát lên vẻ đáng yêu đến khó cưỡng.
Nhưng…
Cô ấy vốn là người hoàn hảo về mọi mặt: học tập luôn đứng đầu, thể thao xuất sắc, ca hát và piano đều tài hoa. Gương mặt thì rạng rỡ chẳng kém gì minh tinh trên màn ảnh, lại thêm tính cách thân thiện, dịu dàng.
Một “siêu mỹ nữ” đúng nghĩa.
Vậy nên, việc trông thấy Hinata trong một lớp học nấu ăn dành cho người chưa biết gì, quả thực khiến tôi ngỡ ngàng, chỉ biết lặng nhìn gương mặt cô trong thoáng bối rối.
Có lẽ cô cũng nhận ra ánh mắt ấy. Bằng nụ cười quen thuộc vẫn thường nở trên môi khi ở trường, cô khẽ nghiêng người chào:
“Rất mong được anh chỉ dạy.”
“Haruno… san?”
“Ể…?”
Bất ngờ bị gọi tên, cô thoáng nghiêng đầu, mỉm cười ngập ngừng.
Đúng thôi, dù đã từng cùng lớp năm nhất, tôi và cô chưa từng nói chuyện đàng hoàng. Với một người nổi bật như cô, đứng đầu trong mọi “thang bậc” của lớp học, việc chẳng nhớ rõ một kẻ mờ nhạt như tôi cũng là điều hiển nhiên.
Trong lòng dấy lên chút hụt hẫng, nhưng tôi vẫn cố giữ bình thản.
“Tớ là Akizuki… Akizuki Yuuya. Cùng lớp năm nhất đó.”
“Akizuki… Yuuya… kun?”
Đôi mày thanh tú của cô khẽ cụp xuống, giọng nói ngập ngừng, thiếu tự tin.
“Ừ, là tớ. Có lẽ tớ mờ nhạt quá, cậu chẳng để ý cũng phải, haha.”
“Không, không phải vậy đâu… Chỉ là… trông cậu khác hẳn ở trường…”
Đôi mắt to tròn của cô chớp liên hồi, ngắm nhìn tôi từ mái tóc được vuốt gọn cho đến bộ đồng phục trắng tinh khôi.
Ban đầu tôi nghĩ đó chỉ là câu nói xã giao, nhưng vẻ nghiêm túc trong giọng điệu và ánh mắt cô lại khiến tôi tin rằng đó là sự thật.
Hơn hết, việc Hinata lập tức gọi đúng tên đầy đủ của tôi khiến tôi bất giác thấy tim mình khẽ rung động. Có lẽ cô vẫn nhớ tôi từ trước, chỉ là không nhận ra trong dáng vẻ khác biệt hôm nay.
“Akizuki-kun cũng đến để học nấu ăn sao?”
“À, không. Tớ… làm trợ giảng ở đây. Đây là lớp học của mẹ tớ mà.”
“Trợ… giảng?”
Đôi mắt long lanh mở lớn vì ngạc nhiên, vẻ mặt ấy đáng yêu đến mức khiến tim tôi lỡ nhịp. Rồi cô liếc nhanh về phía mẹ tôi.
Mẹ chỉ mỉm cười gật đầu xác nhận.
“Nhưng mà thật bất ngờ đấy. Không ngờ Haruno lại tham gia lớp nấu ăn cho người mới. Tớ cứ nghĩ cậu là siêu idol, việc gì cũng giỏi cả chứ.”
Ngay khi lời nói buột miệng ấy thoát ra, tôi thấy rõ gương mặt Haruno khựng lại. Đôi mắt cụp xuống, hai má đỏ ửng như đang bị tổn thương.
“…Tớ về đây.”
Haruno quay gót thật nhanh.
── Chết tiệt.
Tôi chẳng hề có ý châm chọc, nhưng có lẽ đã vô tình chạm vào niềm kiêu hãnh của cô ấy. Nếu để cô nàng bỏ đi thế này, chắc chắn mẹ sẽ nổi trận lôi đình.
“Khoan đã!”
Không kịp suy nghĩ, tôi vội vươn tay giữ lấy cổ tay cô nàng.
“Ah…!”
Một tiếng kêu khe khẽ, trong trẻo như tiếng chuông bạc vang lên từ môi cô. Haruno giật nhẹ, kéo tay lại, đôi mắt to tròn xoáy thẳng vào tôi.
Bàn tay nhỏ nhắn kia được cô giữ chặt nơi ngực, như thể đang ôm một thứ gì đó thật quý giá.
Ánh mắt ấy… pha lẫn giận dữ, bối rối và ngỡ ngàng. Nhưng rõ ràng là ánh nhìn kiểu: “Cậu đang làm cái gì thế?”
── Thôi bỏ mịa rồi.
Dù trong phút nóng vội, cũng không nên nắm lấy tay một cô gái như thế. Và dĩ nhiên, cái nhìn cảnh giác, phòng bị ấy là hoàn toàn xứng đáng dành cho tôi.
“A… xin lỗi, Haruno. Tớ không có ý đó đâu…”
“Khoan đã nào, Yuuya! Không có ý đó nghĩa là sao, hả?”
Mẹ tôi sải bước thật nhanh, đứng chắn ngay giữa tôi và Haruno, ánh mắt nghiêm khắc lia về phía tôi.
Thế nhưng ngay sau đó, gương mặt bà lại dịu dàng trở lại, nở một nụ cười ấm áp khi quay sang Haruno.
“Xin lỗi con nhé, Haruno-san. Thằng con trai ngốc nghếch nhà bác chẳng có chút tinh tế nào cả. Bị một cậu trai mà mình không hề thích bất ngờ nắm tay, thì thấy ghê ghê là chuyện thường tình thôi nhỉ?”
“Ơ? Không… không phải vậy đâu ạ. Cháu không hề thấy khó chịu gì cả.”
“Thật không? Con cứ thoải mái nói thật lòng đi mà~”
Trời ạ, mẹ ơi! Trước mặt bạn cùng trường, hơn nữa lại là cô gái nổi tiếng số một, mẹ mà dìm hàng con trai mình thế này thì con biết chui vào đâu đây?
“Không, thật đấy ạ. Cháu không thấy ghê tởm gì hết. Chỉ là… bị nắm tay bất ngờ nên cháu giật mình một chút thôi…”
Quả thực, Haruno trông hơi lúng túng, ánh mắt chớp liên hồi.
Ở trường, hình ảnh quen thuộc của cô luôn là nụ cười rạng rỡ, đầy tự tin, bước đi lúc nào cũng hiên ngang.
Tôi vẫn ngỡ rằng một người con gái được nhiều người theo đuổi như vậy hẳn phải từng trải lắm trong chuyện tình cảm. Nhưng giờ đây, nhìn cô khẽ bối rối, tôi lại bất ngờ nhận ra: có lẽ cô ấy cũng mang trong mình nét ngây thơ, vụng dại như bao thiếu nữ khác.
Hoặc cũng có thể là vì việc bị phát hiện tham gia khóa học nấu ăn dành cho người mới bắt đầu khiến cô thấy xấu hổ, nên mới trở nên rụt rè như vậy.
“Dù sao thì, Yuuya nhà bác trông thế thôi chứ thật ra là người hiền lành, lại rất biết quan tâm. Con cứ yên tâm nhờ nó giúp đỡ nhé~”
“À… vâng ạ.”
“Có điều, vừa mới bị nắm tay đường đột xong mà bác lại khen nó là quý ông, thì nghe chẳng thuyết phục tí nào nhỉ~”
Aaaah! Trời ạ!
Mẹ đúng là thảm họa. Tưởng đâu bà chịu ra tay cứu nguy, ai ngờ lại buông thêm một cú chốt hạ khiến tôi chỉ muốn độn thổ.
“D-dù sao thì, thật lòng xin lỗi nhé, Haruno. Tớ không có ý gì xấu đâu. Chỉ là… khi cậu nói muốn bỏ về, tớ hoảng quá… Tớ hứa sẽ không bao giờ làm vậy lần nữa.”
“Ừm… tớ hiểu mà.”
Câu trả lời ấy được thốt ra cùng ánh mắt khẽ cúi xuống, đôi gò má của Haruno cũng ửng hồng như đoá hoa e ấp.
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi bỗng đập dồn dập, như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực.