Chúng tôi đã đến trước cửa nhà ma.
Trên đường đi, Shimizu-san có vẻ khá thích thú những trò chơi khác mà cô ấy thấy và muốn thử, nhưng Takayuki đều từ chối tất cả và nói, “Thôi để tí nữa.” Tôi có cười chút trước sự từ chối của Takayuki và thấy cậu ấy có hơi tàn nhẫn.
Nhưng tôi lại thấy vui trước mối quan hệ vô cùng thoải mái của họ, và tôi thấy có hơi ghen tị với họ.
“Ừm, cậu đi trước đi!”
Lúc đến lượt của chúng tôi, Takayuki nắm lấy tay của Shimizu-san đang run rẩy và bám chặt vào tay cậu và nhanh chóng bước vào nhà ma mà không nói một lời nào.
Thực ra có lựa chọn là cả bốn chúng tôi có thể vào cùng, nhưng Shi-chan lại muốn ở bên ngoài.
“Giờ thì, mình cũng đi thôi.”
Là người đàn ông, tôi nghĩ tôi nên đi đầu, nên tôi lấy hết can đảm và nắm lấy tayShi-chan và đi vào trong nhà ma.
Nhưng đột ngột nắm tay cô ấy thế là một ý khá tồi, vì ngay khi tôi nắm tay cô ấy thì cô ấy giật bắn mình lên.
Sau cùng tôi vẫn nghĩ nó rất tệ, nhưng sau đó Shi-chan nắm chặt lại tay tôi, nên tôi cảm thấy yên tâm khi thấy không còn vấn đề nữa.
Ngay khi vào nhà ma thì tôi thấy bên trong khá tối và nhiệt độ cũng hơi thấp.
Nhưng vì cô ấy không phải lo về ánh nhìn của những người khác, Shi-chan đã bỏ kính ra và để lộ mặt thật của mình.
Ôi trời,…. trông cô ấy vẫn vô cùng dễ thương trong bộ đồ này…
Đây chắc là hiệu ứng cầu treo rồi, vì dù tôi luôn nhìn cô ấy, nhưng giờ cô ấy trông vô cùng dễ thương.
“.…. Takkun”
“Hmm? Sao vậy?”
Tôi vừa mới ngây người nhìn Shi-chan thì cô ấy gọi tôi khiến tôi bất ngờ và bối rối khi trả lời lại cô ấy.
Tôi làm được mà!
“À, này? Tớ có thể nắm tay cậu được không?”
“Eh? Tay tớ ư?”
Nhân tiện thì tôi vẫn đang nắm tay Shi-chan.
Thực ra thì chính Shi-chan đang nắm chặt tay tôi, và đúng thật là tôi không thể rút tay hay làm được gì.
Nhưng nếu có thể nắm tay Shi-chan như vậy thì mong ước của tôi đã thành sự thật rồi, và tôi không có gì để từ chối cả, nên tôi mỉm cười và nói, “Tất nhiên rồi.”
Rồi Shi-chan thở dài như thể vô cùng nhẹ nhõm, và rồi mỉm cười với vẻ hơi bối rối và nói, “Tốt rồi, tại mình có hơi sợ.”
Tôi có hơi bất ngờ vì người muốn đến đây lại cảm thấy sợ, nhưng tôi nghĩ chính vì nó đáng sợ nên sẽ khá thú vị, nên tôi tiến vào trong mà không quên nắm tay Shi-chan.
Sau khi đi được một lúc thì tôi thấy ở phía cuối đoạn đường là một cái giếng trông vô cùng khả nghi.
Tôi nghĩ nó sẽ là một kiểu sẽ có cái gì đó chui lên từ dưới đó, và tôi không biết liệu Shi-chan có ổn hay không. Tôi vừa lo và vừa nhìn sang bên cạnh.
Có vẻ như Shi-chan cũng cảm thấy điều đó và trông cô ấy có hơi run và tái mặt đi.
-không phải một chút, mà là sợ lắm đúng không?
Tôi thầm nghĩ, “Không phải nó chỉ hơi đáng sợ thôi à?” Nhưng khuôn mặt run rẩy của Shi-chan vô cùng dễ thương làm tôi không thể không cảm thấy thoải mái, dù chúng tôi đang ở trong nhà ma.
Ngay khi tôi đến chỗ cái giếng thì một con ma nữ trồi lên.
“Kya!!!”
Shi-chan bất ngờ hét lên và siết chặt vào tay tôi.
Tôi có hơi bất ngờ khi thấy con ma trồi lên từ giếng, dù tôi biết trước rồi, nhưng thành thực thì nó không phải vấn đề chính.
- Mùi hương thoang thoảng của dầu gội từ mái tóc đung đưa của cô ấy.
- Và hơn hết là cảm giác mềm mại đang chạm vào cánh tay tôi.
Nhịp tim tôi đập mạnh hơn bao giờ hết.
Một Shi-chan đang bám dính lấy tôi còn làm cho tim tôi đập mạnh hơn cả ma.
Tôi hơi hoảng khi thấy con ma trước mặt tôi và Shi-chan đang bám dính người cô lên tay tôi, nhưng tôi nhanh chóng để cho cô ấy bình tĩnh lại.
Có lẽ tôi đã cảm thấy tâm lí mình đã đạt đến giới hạn rồi, và nếu tôi không rời khỏi đây sớm thì tôi sẽ gặp rắc rối mất.
“T-Tớ xin lỗi, Takkun. Nhưng xin hãy cứ như thế này đi.”
Tôi không cần phải nói về sức công phá đó của Shi-chan đang run rẩy và dán chặt vào tôi, và nhìn lên tôi với đôi mắt đang ngấn nước mắt.
Tôi sợ cái sức công phá đó của Shi-chan hơn bất cứ thứ nào trên đời.
Nhưng nếu cô ấy sợ đến thế, vậy sao cô ấy lại muốn đến đây? Tôi muốn lên tiếng hỏi “Sao cậu sợ ma thế mà vẫn muốn vào đây vậy?” nhưng vì Shi-chan đang sợ nên tôi cố đi nhanh hết mức để có thể rời khỏi đây nhanh nhất có thể.
Kể từ đó cho đến khi chúng tôi rời nhà ma thì Shi-chan luôn bị hù bởi những con ma bất thình lình xuất hiện.
Mỗi lần cô ấy bị giật mình thì tôi có thể cô ấy đang bám dính vào tay tôi, và tôi phải cố để giữ được bình tĩnh.
Cuối cùng, dù lý do khác nhau, nhưng Shi-chan và tôi cũng đã cố gắng và đã thành công thoát được khỏi nhà ma.
“S-Sao vậy?”
Lúc chúng tôi ra thì Takayuki thấy chúng tôi rất mệt mỏi và hỏi lại chúng tôi với vẻ mặt khá bối rối, nhưng nói thật là chúng tôi không có đủ sức để trả lời cậu ấy.
Tôi nhìn sang và thấy Shi-chan cũng rất mệt, nhưng má cô ấy có hơi đỏ, và cô ấy trông rất thỏa mãn như thể cô ấy đã làm được điều cô ấy có thể làm.