(Theo nguồn dịch của mình thì chương 1 có tới hơn 20k chữ, dù không chắc số lượng từ có còn nhiều cỡ đó khi dịch qua tiếng Việt hay không, nhưng chắc cũng không xê xích gì nhiều nên mình mạn phép tách chương 1 ra đăng từng phần.
Nhân tiện chương 2 dài gấp bốn lần chương 1...)
Nếu muốn được chiêm ngưỡng ma pháp mùa xuân thì hãy đến xem lễ khai giảng của học viện ma pháp Kimberly.
Lời trào phúng này đã được người ta truyền tai nhau từ xưa tới nay. Rời khỏi thành phố Galatea và hướng về phía đông tiến lại băng qua thêm hai ngọn núi liền sẽ thấy được con đường dẫn tới điều đó. Vào thời gian này, Thịnh Hoa Lộ (Flower Road) dẫn đến khuôn viên trường học đang muôn hoa đua nở, bao gồm cả anh đào trong đó. Không có cảnh tượng nào thích hợp để chào đón những tân sinh ôm ấp bao hoài bão và chồ mong bước vào cánh cổng trường học hơn khung cảnh này.
Nhưng mà nếu tỉnh táo suy ngẫm lại thì sẽ thấy cảnh sắc này không bình thường chút nào. Dù có cố gắng tìm kiếm xung quanh thế nào cũng không thể tìm thấy bất kỳ nụ hoa chưa nở hay đã tàn nào. Thịnh Hoa Lộ có chiều dài vượt hơn một cây số, hai bên đường trồng tới hàng ngàn loại hoa cỏ. "Toàn bộ cây cối đều như đang phối hợp cùng thời khắc này để khai hoa" điều này có thể không?
"Ồ --- đến cả "Jack không nở hoa" cũng trổ bông luôn rồi.”
Oliver ngước nhìn lên cây hoa anh đào cổ thụ đã một ngàn năm tuổi, có thể xem như bậc bô lão của Thịnh Hoa Lộ này, trong lòng lặng lẽ thở dài một hơi. Khiến cho toàn bộ thực vật nở hoa trong lễ nhập học là một trong những bài kiểm tra cần thiết dành cho học viên năm thứ sáu của học viện ma pháp Kimberley trước khi thăng lên làm học sinh cuối cấp.
Có người gọi sự kiện này là Buổi Tụ Hội của Tà Giáo, cũng có người xem nó là Show Diễn Của Địa Ngục, đây mới là sự thật về "ma pháp mùa xuân" --- còn nếu nhìn theo góc độ của người ngoài cuộc thì đó đúng thật là một quanh cảnh "huyền ảo hiếm có", nên là khi mọi chuyện kết thúc học viên năm thứ sáu thường sẽ kêu than và gọi đây là "hoạt động truyền thống ngu xuẩn nhất."
"Này, anh bạn! Áo sơ mi rơi ra rồi kìa!"
"Áo choàng của nhóc dính lông mèo kìa, phủi nhanh đi!"
"Có mang khăn tay chưa? Vệ sinh gì chưa? Đừng có kiềm chế làm gì. Nếu không chịu được mà thấy xấu hổ, thì cứ cho trưởng ban biết!"
Đám hoa thược dược nhao nhao nhướng hàng mi, không ngừng soi mói dòng học sinh mới trước mặt mình. Trong mọi sinh vật sống trên con đường này, bọn chúng là ồn ào nhất. Có khả năng suy nghĩ và giao tiếp, được gọi bằng cái tên "Cây tự hào" (Pride Plant), những nhóm học sinh đi bên ngoài không ai có thể may mắn thoát khỏi sự tọc mạch của bọn họ.
"---Ái chà! Quả nhiên!"
Không ngoài dự liệu, một bông hoa vươn ra khỏi luốn, rung rung nhụy hoa bắt chuyện với Oliver.
"Người anh em này, trông cậu có vẻ khẩn trương lắm đấy!"
"---Vậy sao?"
Oliver nghe xong liền đánh giá lại bề ngoài của mình --- quần dài màu xanh sậm phối với áo sơ mi màu tro cùng chiếc áo choàng đen, bên hông treo một cây bạch trượng và một thanh trượng kiếm. Thân người cậu cao chừng 150 phân, chiều cao bình quân của một thiếu niên 15 tuổi, tóc đen ngắn vừa phải.
Không chỗ nào có vấn đề cả, nhìn kiểu gì cũng trông như một tân sinh mới nhập học bình thường của Kimberly.
"Ừm, có đấy. Mặc dù không biết cậu đang sợ cái gì, nhưng mà thư giãn chút đi! Đâu phải lúc nào cũng có thể tham gia lễ khai giảng như thế này đâu, phải cố mà tận hưởng nó chứ! Đúng vậy --- mặc kệ tương lai đáng sợ cỡ nào đang đợi chờ phía trước, hôm nay ít nhất phải chơi vui nhiều hơn một chút!"
"Cảm ơn đã quan tâm. Nhưng mà thưa quý cô ---- nếu còn tiếp tục theo tôi thì lông mi của cô sẽ rơi mất đấy."
"Trời ạ, vậy thì không được!"
Cây thược dược vẫn đang phối hợp theo bước chân Oliver, nhận ra mình đã vươn dài quá mức nên liền trở lại luống hoa của mình. Oliver thở dài và lại bắt đầu bước.
"Cái bọn này rốt cuộc đang dọa nạt hay cổ vũ người ta vậy, chọn một thôi không được sao."
Một học sinh mới đang bước ngay bên nói với Oliver. Nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, Oliver thấy được một thiếu nữ xinh xắn, nhỏ nhắn cùng mái tóc xoăn. Ngoại trừ nữa thân dưới là váy ra, đồng phục mà thiếu nữ mặc trên người trông y hệt cậu. Có vẻ là một nữ pháp sư mới giống cậu.
"…Khụ."
Thiếu nữ nhìn chằm chằm Oliver, dựa vào nét mặt khẩn trương của cô thì dường như cô đã dùng hết can đảm của mình để bắt chuyện với cậu. Oliver cố gắng ghi nhớ gương mặt của người đầu tiên nói chuyện với mình, mỉm cười lên tiếng.
"Ừm, nói cũng đúng...--- Cậu đã quen đối phó với cây kiêu ngạo rồi à?
Câu trả lời thiện ý chủ động của thiếu niên khiến vẻ mặt của thiếu nữ buông lỏng ra.
"Không, lần đầu mình thấy cái loại lắm mồm thế này đấy. Đám trẻ ở quê mình thân thiện dễ thương hơn nhiều."
"Ha ha, không cần để ý lời mấy cây thược dược đó đâu. Mấy cái loại này ở quê tớ thì chỉ như tiếng gió thổi lá rụng thôi."
Hai người vừa mới bắt đầu nói chuyện, một giọng nói nữa vang lên từ sau lưng họ. Họ liền quay đầu nhìn lại, liền phát hiện một nam sinh tóc nâu cắt ngắn, cậu khá cao so với lứa tuổi của mình.
"Những loại thực vật ma thuật thế này sẽ có tính cách khác nhau tùy theo đặc tính ma thuật của đất nơi chúng cắm rễ. Chỉ là ở Kimberley thì lũ có tính cách thô lỗ cộc cằn thế này rất nhiều. Đàn anh đàn chị khóa trên chắc phải vất vả với chúng lắm ha?"
Cậu ta giải thích như thể bản thân đã tự mình trải nghiệm qua vậy. Xét theo khuôn mặt cùng đôi tay rám nắng, Oliver đoán rằng cậu có xuất thân từ một gia đình nông dân ma pháp, cậu thoải mái đáp lại:
"Sáu năm nữa thì chúng ta cũng sẽ gặp phải tình huống tương đồng thôi, tớ nghe nói có thể kiểm tra xem chất lượng học sinh khóa đó dựa trên tình trạng nở hoa của Jack đấy."
"A... Là cái Show Diễn Của Địa Ngục trong lời đồn ấy hả? Năm nay Jack đã hoàn toàn trổ bông hết rồi --- nghĩa là học viên khóa thứ 7 năm nay rất ưu tú phải không."
Thiếu nữ tóc xoăn lên tiếng, khiến cả ba người cùng ngước nhìn về hướng một gốc anh đào. Mới nhìn thì trông nó chẳng khác gì những gốc cây nhiều tuổi bình thường khác, nhưng quan sát cẩn thận hơn thì sẽ thấy vân vỏ cây tạo nên hình ảnh gương mặt của một ông lão --- nếu là bậc bô lão trong nhóm thực vật kiêu ngạo thì phải chăng gốc anh đào này cũng có thể nói chuyện sống động như lũ thược dược đây.
"--- Nói trở lại, hai cậu này, ông Jack nở hoa hoàn toàn cũng ấn tượng đó, nhưng tớ để ý chuyện này hơn."
Thiếu niên cao lớn nói xong thì nhìn lên dòng người phía trước. Oliver và thiếu nữ tóc xoăn cũng nhìn qua theo, thiếu niên cao lớn hơi hạ giọng xuống.
"...Các cậu cảm thấy "đó" là cái gì?"
Nơi mà cậu ta chỉ tới --- giữa dòng người do tân sinh tạo thành, có một thiếu nữ ăn mặc khác hoàn toàn với phần còn lại.
Thứ mà thiếu nữ ấy mặc không phải là quần cũng chẳng phải váy dài, cùng với một chiếc áo tựa như vạt áo dài bắt chéo nhau ở trước ngực, thắt vào nhau bằng một chiếc đai, bên hông mang một thanh đao hơi cong. Mặc dù không biết tên gọi chính thức của bất kì món nào trong số đó, nhưng vẻ ngoài độc nhất của cô ấy khiến ba người đồng thời nghĩ đến cùng một từ.
"…Samurai ư."
"Một samurai. Còn là con gái nữa?”
"Ừm. Vậy là tớ không có nhìn nhầm."
Cả ba đều có chung ý nghĩ, thiếu niên cao lớn hạ giọng lầm bầm. Dù có muốn gọi thì thiếu nữ bên kia cũng ở quá xa, nên cậu liền kiễng chân, thẳng lưng lên để nhìn kĩ hơn.
"Cái này còn hiếm hơn cả lũ thược dược biết nói lắm mồm nữa. Một samurai từ Azia ở phương đông thì làm gì ở lễ khai giảng của Kimberly vậy?"
Nội tâm Oliver cũng có nghi vấn hệt vậy. Cậu và hai học sinh kia đến từ Liên Hiệp Quốc Gia Yunion, khoảng cách từ đây tới Azia là rất xa, nên có thể nói là gần như không có giao thiệp qua lại gì.
Những thông tin hiếm hoi bọn họ có được về nơi ấy đến từ những chiếc tàu buôn ít ỏi và những mạo hiểm giả có lòng hiếu kỳ nồng đậm, rồi dựa vào đó mà tự tưởng tượng thêm. Cũng vì vậy mà đối với họ, Tượng Quốc Indus, Trung Ương Quốc Chena, và Nhật Chi Quốc Yamatsu cũng được xếp vào phạm trù đó.
"Mà, nếu cô ấy cũng ở trong này cùng chúng ta, thì hẳn cũng là học sinh mới đúng không?"
"Vậy tại sao cô ấy lại không mặc đồng phục? Thanh katana bên hông kia trông có vẻ không phải trượng kiếm. Có lẽ nào đó là đồng phục của học viện Azian?"
"Đừng có nhìn chằm chằm người ta mãi thế chứ, chắc là có nguyên nhân gì đó. Như quyết định chuyển trường tới quá đột ngột nên không kịp chuẩn bị chẳng hạn."
Thiếu nữ tóc xoăn mắng thiếu niên cao lớn, Oliver ở bên cạnh cũng gật đầu.
"Không chỉ mỗi khu vực xung quanh trụ sở học viện tại Yelgland, Kimberly còn chiêu mộ những đứa trẻ có tài năng ma thuật từ khắp nơi trên thế giới. Có lẽ cô ấy cũng nhập học trong hoàn cảnh giống vậy --- như cậu thôi."
Câu nói bất ngờ của Oliver bỗng nhiên chuyển tới trên người mình làm thiếu nữ tóc xoăn sững sờ giây lát rồi trừng to hai mắt.
"Ơ, hở --- bị phát hiện rồi à? Mình còn tưởng mình đã hoàn toàn thông thạo ngôn ngữ rồi kia."
"Cách mà cậu phát âm a và o còn dính chút giọng địa phương. Hẳn là cậu đến từ biên giới bắc Liên Hợp Quốc Gia, vùng phụ cận của Hồ Thủy quốc Farnland phải không?”
"...A, cậu đoán đúng rồi. Mình còn đang định cho các cậu bất ngờ khi giới thiệu..."
Thiếu nữ bĩu môi, không cam lòng thì thầm. Oliver đáp lại bằng một nụ cười khổ, đồng thời nhìn quét qua khung cảnh xung quanh mình.
"Xem ra còn có rất nhiều học viên không đến từ Liên Hợp Quốc Gia. Cơ mà --- chỉ có mỗi cô gái đó là tới từ Azian. Xét cho cùng, phần lớn quốc gia đã biết tới đều không phát triển lắm về phương diện ma thuật cho nên muốn tìm được những mầm non mang tài năng ma thuật cũng khá là khó khăn.
"Ừm… Khó mà tưởng tượng được cuộc sống không có ma thuật nó như thế nào."
"Ít nhất thì việc chăm sóc cây cỏ bên đó hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều"
Thiếu nữ tóc xoăn nói trông khi đưa mắt nhìn sang chỗ cô gái samurai đang trò chuyện với đám hoa thược dược. Sự so sánh tương phản thú vị đến mức làm Oliver khẽ bật cười.
"A... Ư --- các cậu nhìn kìa! Là biểu diễn ma thú!"
Ngay khi rời khỏi Thịnh Hoa Lộ và bước qua cánh cổng học viện to lớn để vào trong khuôn viên trường, thiếu niên cao lớn thốt lên một câu. Oliver liếc nhìn theo rồi cũng không khỏi thở dài thán phục. Những con kì lân (unicorn) hình thể ưu nhã, griffin tự hào giang rộng đôi cánh đại bàng của mình, cùng với lớp vảy vàng lóng lánh dưới ánh mặt trời của fafnir --- một hàng ngay ngắn những sinh vật ma thuật, một vài con trong đó còn cao hơn nhiều so với loài người đang diễu hành trong sân trường.
"Oa, hoành tráng thật! Không hổ danh là Kimberly, không chỉ thực vật, đến cả động vật cũng hấp dẫn như thế!"
Không chỉ thiếu niên cao lớn, những tân sinh khác cũng không giấu được hưng phấn mà xem tới sững người. Đoàn diễu hình dường như đang cố ý phối hợp với bọn họ, tạm thời không đi tiếp nữa để bọn họ có đủ thời gian chiêm ngưỡng.
Mặc dù đang nhìn đoàn diễu hành với sự kinh ngạc --- nhưng khi thiếu niên cao lớn nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh mình đang nhíu mày nghiêm trọng thì ngay lập tức quay sang cô với vẻ nghi ngờ.
"Này, cậu sao thế? Hưng phấn lên coi, ở chỗ khác không thấy được diễu hành kiểu này đâu."
"Mình biết chứ. Chỉ là mính không cao hứng nổi thôi."
Thiếu nữ tóc xoăn nói rồi chỉ về một góc trong đoàn diễu hành. Oliver và thiếu niên cao lớn nhìn theo, họ trông thấy một sinh vật ma thuật hình người, vạm vỡ, cao khoảng ba mét --- troll, một loại hình á nhân, mặc bộ đồ mộc mạc đơn giản và đang chậm chạp lết theo.
"Các cậu xem đi, con troll đó bị buộc diễu hành xung quanh như những ma thú khác vậy."
"Ừ? A,... Phải."
"Làm sao có thể chịu được chuyện này đây?"
Thiếu nữ bực tức hỏi, thiếu niên cao lớn thì nghiêng đầu khó hiểu.
"Tạm thời mặc kệ việc có chịu được hay không... Vấn đề ở đây gì cơ? Troll hoang dã là những sinh vật nguy hiểm, nhưng nếu được nhân loại nuôi dưỡng thế này thì sẽ trở thành gia súc thích hợp cho việc vận chuyển mà?"
"Haiz… Cậu về đọc thêm sách đi."
Thiếu nữ thở dài tựa như đang cảm thán trước sự vô tri của đối phương, sau đó lại chỉ ngón tay về phía cậu và nói tiếp.
"Nghe rõ đây, theo nghiên cứu của đại hiền triết Rod Farquois, ba trăm nghìn năm trước, con người và á nhân có chung một tổ tiên. Cậu có hiểu thế nghĩa là gì không? Chúng ta và bọn họ là họ hàng xa tách ra từ cùng một gốc từ rất lâu trước kia đấy!”
Thiếu nữ tiếp thục thể hiện kiến thức của mình, tiếp tục nói với người thiếu niên đã bắt đầu do dự:
"Thế cậu có biết có những tộc á nhân nào đã được thừa nhận là sở hữu "nhân quyền" trên thế giới không?"
"À thì… đầu tiên là Tinh Linh (Elf)."
"Chính xác. Còn hai tộc nữa---."
"Người lùn (Dwarf) và bán nhân mã (centaur)."
Một giọng nói lạnh nhạt xen vào giữa cuộc đối thoại. Hai người ngạc nhiên quay lại tìm kiếm nguồn gốc âm thanh và trông thấy một thiếu niên nhỏ thó cùng quyển sách dày cộp trong tay. Trông đối phương có vẻ không vui lắm, ánh mắt bị ngăn lại bởi cặp kính dường như đang tỏ vẻ hai người rất phiền.
"Mấy cái thường thức kiểu đấy thì cần gì phải đặc biệt xác nhận lại chứ. Hơn nữa --- hai người nói chuyện nhỏ lại chút được không, làm phiền tôi đọc sách đấy."
"Ơ? A, ừ, xin lỗi."
Thiếu nữ tóc xoăn cúi đầu trong vô thức, làm lỡ mất cơ hội hỏi sao đối phương lại đọc sách vào lúc này."
"Đó là griffin… mà không, hippogriff sao? Hình dạng cánh trông không giống với minh họa trong sách của tôi cho lắm. Lẽ nào tên chủ cửa hàng đó bán sách bị lỗi cho mình…"
Thiếu niên đeo kính lẩm bẩm trong lúc liếc qua liếc lại giữa quyển sách và đoàn diễu hành sinh vật ma pháp. Thiếu nữ thấy tình trạng đó thì tằng hắng lấy giọng một tiếng rồi nói:
"…Khụ, chính xác. Chỉ vậy thôi. Kobold, siren, goblin, harpie, pygm--- mặc dù trong ma pháp sinh vật học còn có nhiều chủng á nhân khác được ghi lại, nhưng chỉ có ba loài có được nhân quyền. Nói thêm là, chuyện đó cũng chỉ mới xảy ra gần đây thôi. Ở 20 năm trước centaur không khác gì troll cả, đều bị đối xử như súc vật chuyên chở sử dụng nhiều lần.
Thiếu nữ nhanh chóng lấy lại dáng vẻ vốn có. Oliver thán phục lắng nghe lời giải thích của nhỏ.
"Nhưng nếu lần theo ma pháp sinh vật học để truy tìm nguồn gốc troll phân nhánh khỏi cây phà hệ còn muộn hơn cả centaur nữa, điều này đã được chứng minh qua nhiều nghiên cứu học thuật. Nhưng mà cho dù hiện tại centaur đã được xét là "con người" chúng ta vẫn đang đối xử với troll không khác gì nô lệ. Cậu không thấy điều đó quá sai lầm sao?"
Thiếu nữ lấy ngón trỏ chỉ mạnh vào người thiếu niên cao lớn, còn cậu thì rơi vào suy ngẫm.
"Ấy... khoan đã nào, mặc dù tớ không phải chuyên gia gì cả, nhưng xếp elf, centaur, và troll trong cùng một hạng mục chẳng phải là hơi kỳ sao? Troll không thể nói và cũng không biết viết. Chúng là loại sinh vật chỉ có mỗi sức mạnh cơ bắp thôi. Với lại chúng cũng tấn công con người nữa. Cậu muốn tớ đối xử với chúng như con người sao hả?"
"Troll đúng là không biết nói cũng không biết viết, nhưng những điều khác thì mình phản đối. Ấn tượng thô bạo mà troll mang tới chỉ bắt đầu hình thành khi chúng ta bắt họ nô dịch cho chiến tranh. Chính chúng ta đã thuần hóa và bóp méo ý chí của họ bằng bạo lực."
Oliver âm thầm đồng tình. Troll có dáng người to lớn nên phương diện sức mạnh rất ưu tú, trí tuệ cũng vừa đủ --- Chính vì vậy mà theo nhiều cách, việc bị pháp sư bắt làm nô lệ là kết quả tất yếu.
"Ý cậu là troll hoang đã không tấn công con người sao? Không, chuyện này là có nhé, ở quê tớ năm nào cũng có vài người bị troll làm bị thương."
"Lãnh thổ bị xâm lấn thì hiển nhiên phải đánh trả rồi. Elf và centaur không phải cũng vậy sao? Điểm mấu chốt là có thể phân biệt cùng tồn tại."
Thiếu nữ rất tự tin với kết luận của mình, nhưng thiếu niên cao lớn thì vẫn chưa chịu phục.
"Cho dù cậu có nói là phân biệt cùng tồn tại, nhưng lượng nhân khẩu của quốc gia này đang ngày một tăng thêm. Nếu không mở núi khai hoang thì chúng ta không thể dựng thêm ruộng đồng hay xây thêm thành thị được. Nếu muốn tranh luận vấn đề này tới cùng thì... Tới cả cái trường này trước đây cũng là nhà của các á nhân đấy."
"A... Nói vậy thì cực đoan quá đấy. Mình cũng không phủ định việc mở đất khai hoang, nhưng bọn họ nên được quyền lợi sống trên nơi mình được sinh ra."
"Cái này thì khó nói lắm. Cậu nghĩ thử xem --- giả thiết là nếu ở lập trường ngược lại, bọn họ sẽ quan tâm con người sao? Cậu nghĩ bọn họ sẽ cho rằng "nhân loại cũng có quyền được sinh tồn, không nên xâm lấn bọn họ" rồi nhẹ nhàng bỏ qua cho chúng ta sao?"
"A..."
Lời của thiếu nữ nghẹn lại bởi lí lẽ của cậu đã trúng ngay điểm nhạy cảm, tình thế nghịch chuyển, thiếu niên cao lớn tiến thên một bước.
"Để tớ dùng kinh nghiệm thực tế để nói cho cậu biết, đối với người ở thôn quê thì --- troll cực kỳ đáng sợ. Ruộng nương nhà tớ cũng thường hay bị bọn chúng phá hoại, mặc dù đôi khi chúng tớ cũng sẽ mai phục chờ chúng tới, hoặc đi sâu vào rừng để tấn công chúng, nhưng cha mẹ chưa bao giờ cho tớ đi cùng cả. Bởi chỉ cần một sai sót cũng sẽ dẫn tới cái chết."
Đây cũng là sự thật, Oliver nghĩ trong lúc nhìn sang để xem phản ứng của thiếu nữ. Thiếu niên cao lớn có kinh nghiệm thực tế khiến lời cậu nói có thêm sức nặng. Thiếu nữ cay đắng cắn chặt răng, dường như không tìm ra được lời phản biện phù hợp.
"…Không phải như vậy."
Thiếu nữ đột nhiên lẩm bẩm. Cô cúi gằm mặt xuống, hai má phồng ra hờn dỗi, giọng nói thì trở nên trẻ con hơn khi nãy nhiều.
"…Nhà mình không giống vậy. Troll nhà mình… Patro khỏe mạnh và tốt bụng, cậu ấy chưa từng đối xử thô bạo với mình hết. Mỗi khi thấy mình chuẩn bị khóc, cậu ấy lại cho tớ cưỡi trên vai… Không phải nói dối đâu. Troll là những sinh vật hiền lành."
"Khó tin thật. Tớ chưa bao giờ nghe có ai để troll đi chăm sóc trẻ con hết. Chắc hẳn ba mẹ cậu đã huấn luyện nó rất tốt."
Thiếu niên cao lớn nói với vẻ khâm phục trên mặt, nhưng Oliver thì lại lấy tay ôm trán --- câu nói này không ổn chút nào. Dù cho nó không hề mang ý chế nhạo thì vẫn vô cùng không ổn. Không ngoài dự đoán của Oliver, thiếu nữ tóc xoăn lộ ra vẻ phẫn nộ.
"Huấn luyện...! Cậu chỉ nghĩ được như thế thôi sao? Chính vì những người như cậu mà troll mới sợ hãi con người đấy!"
"Cậu nói cái gì? Cậu mới là người quá xem nhẹ troll hoang dã đấy! Tớ đoán là cậu không biết, bọn chúng không chỉ phá hoại ruộng đồng mà còn sẽ phóng thải! Phân của bọn chúng chồng chất như núi nhỏ! Nếu như cậu tận mắt xem qua thì tuyệt đối sẽ không nghĩ về chúng như vậy nữa đâu!"
Hai người bắt đầu chửi qua mắng lại, đây đã không phải là tranh luận nữa mà biến thành một trận cãi vả của con nít rồi. Tiếng cãi cọ của hai người khiến những tân sinh khác ném những ánh mắt hiếu kỳ qua đây, thiếu niên đeo kính đứng một bên đọc sách phiền chán ngẩng đầu lên.
"…Đừng bắt tôi phải nhắc lại. Có muốn cãi nhau thì cũng be bé thôi chứ---"
"Ồn ào chết đi được! Bên đó đang lộn xộn cái gì vậy?"
Đi cùng với giọng nói lanh lảnh đặc biệt, một nữ học sinh đẩy đám tân sinh ra rồi bước tới. Cô gái mặc đồng phục phẳng phiu chỉnh tề, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực hiên ngang. Làn da màu nâu của cô mặc dù cũng khá hiếm thấy, nhưng thứ đáng chú ý nhất là mái tóc gồm những lọn vàng của cô --- nó hoàn mỹ tới mức khiến người ta liên tưởng tới những cuộn tơ làm bằng vàng ròng.
"Cho dù lễ khai giảng còn chưa bắt đầu thì cũng đâu có nghĩa là các người được phép trễ nãi! Một khi đã bước qua cánh cổng kia, chúng ta đã là học viên của Kimberly cả về danh nghĩa lẫn thực tế! Với tư cách là học viên của một học viện có bề dày lịch sử lâu dời, ngay từ lúc này phải biết chú ý lời nói và hành động của chính mình."
Ngữ điệu của thiếu nữ cũng ấn tượng như vẻ ngoài của cô, khiến người ta không có cảm giác mình đang bị mắng bởi một người cùng trang lứa. Nhưng hai cái kẻ đang cãi nhau kịch liệt kia thì không để ý tới sự trách cứ của cô, ngược lại, họ còn trừng mắt nhìn cô.
"Đến đúng lúc đấy. Này cậu---!"
"Cậu nghĩ gì khi thấy con troll kia?!"
Hai người chỉ về phía con troll, họ kéo luôn cô vào cuộc tranh cãi. Có vẻ là không tính tới trường hợp này, thiếu nữ tóc lọn rơi vào do dự.
"Sao tự nhiên mấy cậu lại hỏi cái này? Troll... là con troll chủng Gasney trong đoàn diễu hành sao?"
Thiếu nữ tóc cuộn bối rối nhìn theo hướng hai người chỉ, cô nheo mắt lại, ánh mắt bỗng lóe lên một cái nhìn sắc bén.
"Theo tớ thì con troll này khá là thuần chủng đấy. Dựa vào cấu trúc xương, chiều cao và mớ cơ bắp đó… Tính ra còn có thể tiếp tục làm việc nặng trong thêm 30 năm nữa. Không hổ là ma thú của Kimberley. Tớ chắc chắn là nó phải có giá tận ba mươi triệu belt nếu được bán ngoài thị trường đó."
Câu trả lời ngoài mong đợi khiến hai người dừng việc cãi nhau lại, kinh ngạc mở to mắt. Thiếu nữ tóc lọn lại nhìn về phía hai người lần nữa, rồi như bừng tỉnh, cô đặt tay trước ngực.
"Ra là vậy. Các cậu gặp bất đồng ý kiến khi đang đánh giá con troll này phải không? Chuyện này quả thực là sự khảo nghiệm nhãn lực của một ma pháp sư. Nhưng thề trên danh dự của gia đình mình, tớ có thể chắc chắn nó là một con Gasney thuần chủng, chắc chắn không hề bị lai tạp với dòng máu của Krand bạo lực hay Ellney thấp kém… Mặc dù việc tâm trạng bất ổn của nó khá là đáng lo ngại."
Nhìn con troll thêm phát nữa rồi lập tức dời mắt về, thiếu nữ tóc lọn đắc ý nói:
"Phải bổ sung thêm, nếu muốn chọn một con troll tốt, thì phải để ý tới lý lịch của người nuôi trước khi quan sát vẻ ngoài. Tớ từng nghe là có tên nào đó mua một con troll hoang từ nguồn không xác định, kết quả là con troll đó mọc ra sừng rồi dài thêm theo thời gian. Điều tra ra mới biết nó có pha lẫn máu orge---"
"…"
"…"
Hai cái kẻ vốn dĩ đang nhao nhao tranh cãi không tìm thấy chỗ để chen miệng vào nên hoàn toàn lâm vào tình trạng câm họng. Thiếu nữ tóc lọn bắt đầu bình luận về giá trị thương phẩm của con troll một cách vô cùng tự nhiên, khiến cho hai người --- đặc biệt là thiếu nữ tóc xoăn hiểu rằng "văn hóa và giá trị thường thức của hai bên khác biệt quá nhiều, cơ bản là không thể tranh luận".