Những ‘gốc rễ’ của Cây bọc thép run rẩy khi nó đến gần Jinwoo. Anh nhìn con quái vật khi nắm chặt cặp ‘Cơn cuồng nộ của Kamish’.
‘Mình vung nhẹ một cái thử xem sao.‘
Con dao găm trong tay phải của anh vẽ một đường chéo lên trên.
Swish-!
Cùng với tiếng ồn tách khí, một thứ gì đó rơi xuống đất với một tiếng uỵch.
“….. M-mm?”
Cây bọc thép nhìn xuống. Một trong những nhánh dày mà nó dùng làm cánh tay đã bị cắt đứt vô tội vạ và đang lăn tròn trên sàn nhà.
Sau đó, vị trí nơi con quái vật bị cắt rỉ ra nhựa cây như máu của nó. ‘Biểu cảm khuôn mặt’ của nó trở nên đẫm nước mắt và nó thét lên một tiếng rít giống như tiếng hét.
“Kuueeehk!!”
Mặc dù vậy, điều đau đớn của ai đó có thể là niềm vui của người khác. Sau khi cắt đứt nhánh / cánh tay giống như cột bê tông của Cây bọc thép trong một cú đánh, đôi mắt ngạc nhiên của Jinwoo giờ đang nhìn chằm chằm con dao găm trên tay.
‘Wowwwwww.’
Anh chỉ vung nhẹ một cái, nhưng kết quả thật tuyệt vời. Cho dù anh đâm bao nhiêu lần với Dao găm của Quỷ vương, anh không thể làm hỏng Cây bọc thép đúng cách. Nhưng bây giờ, anh đã chặt ‘cánh tay’ của Cây bọc thép như thể nó được làm từ đậu phụ?
Anh có nên nói rằng cầm đôi dao găm này trên tay khiến anh cảm thấy tuyệt vời hay không?
Buzzzz ….
Trái tim anh bắt đầu đập trở lại sau khi cảm nhận được sự rung động của những lưỡi dao siêu sắc, điều mà anh đã không cảm thấy trong một thời gian dài.
♙ Bệ hạ! ♙
Ber, đứng và quan sát lặng lẽ từ phía xa, khẩn trương gọi to.
♟ Không cần lo lắng, ta biết. ♟
Jinwoo thoải mái trả lời trước khi ngẩng đầu lên.
Trong khi đó, biểu hiện của Cây bọc thép đã thay đổi từ nước mắt thành thù hận, đôi mắt mở to và trừng trừng khi nó giơ cánh tay trái lên, không, nhánh trái của nó giơ cao.
Cứ như thể con quái vật muốn hạ gục hết sức có thể và đè chết anh, nhưng thật không may, đối thủ của nó ngày hôm nay trong trận đấu thực sự rất kinh khủng.
Jinwoo nhanh chóng vung ‘Cơn cuồng nộ của Kamish’ một lần nữa trước khi tay trái của nó di chuyển.
Xoẹt!
“Ku-uuuhuhk!”
Đột nhiên mất cả hai cánh tay, Cây bọc thép nhìn lên trời và rít lên.
‘Tuyệt thật.‘
Jinwoo khẽ gật đầu.
Anh xác nhận sức mạnh hủy diệt của cặp dao găm khi chỉ mới vung nhẹ chúng. Và bây giờ, chính là thời điểm để xác nhận những gì sẽ xảy ra khi chúng được vung lên với tất cả sức mạnh của anh.
‘Những thứ này được cho là có khả năng tương thích tuyệt vời với năng lượng ma thuật vì chúng được tạo ra từ xương Rồng, phải không?‘
Tay phải của Jinwoo bắt đầu nắm chặt chuôi kiếm dao hơn nữa.
Chỉ cần thêm một chút.
Một chút nữa, hơn một chút.
Đôi mắt của Jinwoo nheo lại. Khi anh tập trung năng lượng ma thuật trong toàn bộ cơ thể vào tay phải, luồng khí đen kịt cuồn cuộn quanh lưỡi kiếm ngày càng trở nên dữ dội hơn cho đến khi nó bắt đầu mất kiểm soát.
Trước mắt Ber, nó trông như thể hào quang đang làm biến dạng hoàn toàn không gian xung quanh.
♙ Làm sao chuyện này có thể! ♙
Cựu vương kiến vô thức lùi lại một bước trước khi bắt mình làm điều đó. Mặc dù nó biết rằng ý định chiến đấu không nhắm vào nó, nhưng năng lượng ma thuật này gây ra cảm giác ớn lạnh đến nỗi nó buộc nó phải rút lui.
Ber nhìn xuống cả hai bàn tay run rẩy của mình.
♙ Oh, bệ hạ… ♙
Ber chưa bao giờ cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào khác bên cạnh lòng trung thành tuyệt đối với Chúa tể của mình cho đến bây giờ, nhưng lần đầu tiên, nó cảm thấy tiếc cho con quái vật hình cây.
Trong khi đó, Cây bọc thép không biết làm gì ngoài việc đơn giản là rít lên trong cơn thịnh nộ thuần túy.
“Kuuuuueeeeeh- !!”
Đôi mắt đỏ ngầu của quái vật cây, dĩ nhiên, bị khóa theo hướng khuôn mặt của Jinwoo. Những nhánh của Quái vật cây đột nhiên mở rộng như lối vào một tòa nhà.
Ngay khi con quái vật chết tiệt này chần chừ đứng dậy và nhảy về phía vị trí của Jinwoo để nuốt chửng anh, anh giải phóng năng lượng ma thuật của mình tập trung ở đầu lưỡi dao cầm trong tay phải.
‘Đi!’
Giống như mệnh lệnh của anh ban hành cho Ber, với mọi thứ nó có!
Từ đầu ngón chân, chân, eo, vai và thậm chí cả cổ tay – toàn bộ cơ thể anh được sử dụng để chém hết sức.
Và kết quả cuối cùng là ….
‘…Huh?!’
Ngay lúc anh vung con dao găm, anh nhận ra rằng có điều gì đó sai sai.
‘Ơ?!’
Kagagagagagahk!!
Luồng khí màu đen bắn ra từ đầu lưỡi dao tách thành nhiều sợi dày, và như thể một con quái vật khổng lồ, đáng sợ vồ lấy một cái bằng móng vuốt của nó, mọi thứ trước mặt anh bị cuốn đi trong một lần.
Tầm nhìn mở rộng của Jinwoo có thể chia một giây thành hàng chục, hàng trăm đơn vị nhỏ hơn và phát hiện sự thay đổi bên trong, rõ ràng bắt được những khoảnh khắc của hào quang hoàn toàn xé toạc Cây bọc thép thành mảnh vụn.
‘Thánh thần thiên địa, linh cữu hoàng tuyền ơi!’
Sức mạnh hủy diệt không dừng lại ở đó và tiếp tục tiến về phía trước để lại những vết sẹo kinh hoàng trên tường và sàn phòng tập thể dục.
“Hư ử ử ử …..”
Jinwoo hoàn toàn không nói nên lời.
…Uỳnh….
Lộp bộp.
Các mảnh vụn bắt đầu rơi xuống từ bức tường của phòng tập thể dục, giờ bị sẹo bởi thứ trông giống như móng vuốt. Cuối cùng, nó không thể chịu đựng được sức ép và bắt đầu vỡ vụn cùng một lúc.
Cọt kẹt, vỡ vụn …
Ầm ầm ầm!
Bức tường của phòng tập thể dục, được củng cố bằng năng lượng ma thuật để tạo điều kiện cho các hoạt động không bị cản trở của Thợ săn, không thể chịu đựng được một đòn tấn công duy nhất và cuối cùng bị vỡ vụn.
Jinwoo nhìn những mảnh vỡ của bức tường khi sự ngạc nhiên tràn ngập trong tim anh.
“Trở nên mạnh hơn tùy thuộc vào người sử dụng, vậy đây là những gì nó có thể làm?!”
Vũ khí mang năng lượng ma thuật, chế tạo từ hài cốt của Rồng. Yêu cầu này là có thật.
♙ WOW, thật tuyệt, thưa bệ hạ!! ♙
Ber rất xúc động trước màn phô diễn sức mạnh của nhà vua đến nỗi nó khẩn trương lao ra quỳ xuống trước mặt Jinwoo.
♙ Người đầy tớ khiêm nhường và yếu đuối này không thể che giấu cảm xúc sâu sắc, chân thành của mình khỏi sức mạnh vô hạn, hằng hà sa số của Đức ngài! ♙
♟ … ♟
Dường như Jinwoo thực sự cần phải chặn kênh phim truyền hình lịch sử trên TV trong thời điểm hiện tại. Đó là tin buồn cho mẹ anh, người thích xem những bộ phim đó.
Tất nhiên, không phải là anh không thể hiểu được lý do cho sự quá mức của Ber. Rốt cuộc, trái tim của Jinwoo đang đập thình thịch trước sức mạnh vượt quá sức tưởng tượng điên cuồng nhất của anh.
Quy mô hủy diệt ‘Cơn cuồng nộ của Kamish’ bị bỏ lại – liệu một con Rồng đủ lớn để che bầu trời, tấn công với toàn bộ sức mạnh nó có gây ra sự hủy diệt như vậy không?
Jinwoo tặc lưỡi trong khi nhìn những mảnh vụn bị xé toạc của Cây bọc thép, đống mảnh vụn ghê rợn từng là một bức tường, cũng như sàn nhà có những rãnh sâu trong đó.
‘Mình có cần thay đổi tên của hai con dao găm này từ ‘Cơn cuồng nộ của Kamish’ thành ‘Vuốt Rồng (Dragon’s Claws)’ hay không?‘
Tất nhiên, mức độ hủy diệt này có được bởi vì anh đang cầm vũ khí.
Chính lúc đó. Cùng với tiếng bíp cơ học khá dễ chịu của ‘Tti-ring!’ một thông báo hệ thống mới đột nhiên xuất hiện.
▶ Bạn có muốn thay đổi tên của ‘Vật phẩm: Cơn cuồng nộ của Kamish’ thành ‘Vật phẩm: Vuốt Rồng’?◀
Jinwoo rất bất ngờ trước phản ứng này từ Hệ thống.
‘Mình cũng có thể thay đổi tên?‘
Anh vội vàng rút lại mệnh lệnh của mình, và chỉ thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận rằng tên của hai con dao găm không bị thay đổi.
“Whew ….”
Đó là một vấn đề lớn!
Nếu nghệ nhân ban đầu biết rằng tên vật phẩm của ông ta đã hoán đổi từ ‘Cơn cuồng nộ của Kamish’ thành ‘Vuốt Rồng’, ông ta chắc có lẽ sẽ đội mồ sống dậy mất.
Chỉ cần nghe thấy nó, cả tay và chân anh cuộn tròn, co rúm lại.
Jinwoo không thể không cười thầm trước điều không thay đổi của Hệ thống.
Tuy nhiên, anh khá hài lòng bởi sức mạnh của vũ khí mới. Cả về độ sắc nét hay sức hủy diệt, hai con dao găm này dễ dàng vượt qua vũ khí trước đây của anh rất nhiều.
Một nụ cười hài lòng xuất hiện trên môi anh khi anh xen kẽ ánh mắt giữa hai con dao găm ‘Cơn cuồng nộ của Kamish’ trước khi cất chúng vào trong Kho đồ của anh.
‘Chà, bây giờ thử nghiệm đã kết thúc ….‘
…Và anh phải dọn dẹp phần còn lại của hậu quả.
Jinwoo đã say sưa với sức mạnh vũ khí mới của mình, nhưng bây giờ, anh nên làm gì sau khi nhìn thấy bức tường đổ nát của phòng tập thể dục? Anh cảm thấy trái tim mình vỡ vụn.
Anh mượn nơi này một lúc, nhưng anh đã làm hỏng nó đến một mức độ như vậy.
… Anh phải làm gì bây giờ?
Jinwoo cân nhắc sâu sắc về lựa chọn của mình trước khi liên lạc với Chủ tịch Hiệp hội Woo Jincheol qua điện thoại.
☎ Hmmm, Chủ tịch Hiệp hội? Làm ơn, tôi muốn anh giữ bình tĩnh và lắng nghe những gì tôi nói. Anh thấy đấy, tôi có khoảng ba trăm con kiến làm việc rất chăm chỉ, và …. ☎
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Ba ngày kể từ khi những Cánh cổng biến mất trên thế giới.
Jinwoo, người thường dành rất nhiều thời gian để đột kích ngục tối, đã nhàn nhã ở nhà vào những ngày gần đây mà không có gì nhiều để làm.
Trong khi anh nằm trên giường, anh tiếp tục xoay xoay con dao găm ‘Cơn cuồng nộ của Kamish’ ngay phía trên.
Chính xác như cách một học sinh bồn chồn xoay xoay cây bút, Jinwoo đã sử dụng ‘Quyền năng của Đấng thống trị’ để đối phó với sự nhàm chán của mình.
Tất nhiên, sẽ luôn có một kẻ gây rối cho bất kỳ tình huống nào. Em gái của anh đang đi vào phòng tắm, nhưng sau đó, cô bé đột nhiên quay về hướng anh và kéo mạnh cánh cửa vào phòng anh. Jinwoo ngay lập tức cất con dao găm vào trong Kho đồ và giả vờ rằng không có gì xảy ra.
“Oppa, anh lại chơi với con dao của mình phải không?”
Về mặt kỹ thuật, anh đang tinh chỉnh quyền kiểm soát của mình đối với kỹ năng, ‘Quyền năng của Đấng thống trị’.
Nhưng, trước ánh mắt lo lắng của em gái, nó trông chẳng khác gì một trò lừa nguy hiểm xung quanh một anh chàng đang buồn chán.
“Không.”
Jinwoo phủ nhận mọi thứ vì anh đã giấu tất cả bằng chứng đi. Đôi mắt của Jinah nheo lại. Cô bé không tin, nhưng cô không thể làm gì được.
Nếu oppa của cô, thợ săng hạng S ở đó, đã quyết định che giấu bằng chứng, làm thế nào cô – một người bình thường bất lực, có thể tìm ra sự thật?
Jinah lườm Jinwoo bằng ánh mắt nghi ngờ trong một lúc lâu, trước khi để một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng.
“Oppa?”
“Hử?”
“Nếu anh đang buồn chán, đi ra ngoài một lúc thì sao? Ý em là, đã lâu lắm rồi anh mới nghỉ ngơi ở nhà như thế này, phải không?”
Em gái của anh đột nhiên bắt đầu nói những điều mà mẹ của họ nên nói. Thay vào đó, Jinwoo nhếch mép và nhắm mắt lại như thể anh muốn đi ngủ.
“Anh không có nơi nào để đi, em biết đấy.”
“Anh không có ai để gặp à? Giống như, bạn bè của anh chẳng hạn?”
Bạn bè, cô bé nói. Mắt anh lại mở ra sau khi nghe những lời mơ hồ đó vang lên trong tâm trí anh. Nhiều khuôn mặt thoáng qua trong tâm trí, nhưng chỉ có một khuôn mặt đặc biệt sống động trong số đó.
Vì tất cả các Thợ săn buộc phải nghỉ ngơi, nên hiện tại, tình hình của cô sẽ không khác lắm so với của anh, ngay lúc này.
Bên cạnh đó, chẳng phải anh tự nhủ mình sẽ đãi cô một bữa ăn thịnh soạn để chuộc lại tội lỗi của mình sao? Điều đó, khi anh vô tình nhìn trộm hình dạng trần trụi của cô sau khi vô tình sử dụng ‘Chia sẻ giác quan’ thông qua Người lính bóng đêm chèn vào bóng của cô? (trans: muahahahaha)
Trong thời gian này, không chỉ anh, mà ngay cả cô cũng sẽ quá bận rộn để gặp nhau, nhưng câu chuyện bây giờ đã khác. Cô thậm chí có thể xoay quanh một thanh kiếm hoặc thứ gì đó từ sự nhàm chán tuyệt đối này dường như không ai có thể vượt qua, giống như cách anh làm như vậy. (trans: lũ tự kỉ nghĩ về nhau, xoay đều xoay đều ¯_(ツ)_/¯ )
Đây sẽ là một cơ hội tốt để thoát khỏi khoản nợ đó trong tâm trí của anh.
“Suy nghĩ tốt đấy, em gái.”
Jinwoo đột nhiên nhảy lên khỏi giường và đứng trước cô bé, khiến Jinah nao núng và lùi lại một bước vội vàng.
“C-cái quái gì thế?”
“Xin lỗi.”
Jinwoo chuyên nghiệp vượt qua cô bé và đi thẳng vào phòng tắm.
Jinah nhanh chóng phát hiện ra rằng biểu hiện oppa của cô bây giờ khá đáng nghi và nhanh chóng hỏi anh khi anh chuẩn bị vào phòng tắm để tắm rửa.
“Anh tính làm gì? Anh dự định đi đâu à?”
Anh cười toe toét và trả lời cô bé.
“Anh đi hẹn hò.”
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
“Hôm nay như vậy là đủ rồi.”
Tay của Cha Haein ngừng vung thanh kiếm gỗ.
Cô đã tập luyện rất chăm chỉ đến nỗi ‘dobok’ màu trắng đã ướt đẫm mồ hôi và bám vào người cô. Cô quay lại đối mặt với người hướng dẫn của mình. (WP: dobok là bộ đồ mang khi tập kiếm, võ,… nha)
Ông là một người đàn ông lớn tuổi mặc một dobok già. Người đàn ông này, người đang mất một cánh tay, ra hiệu cho cô rằng cô nên ngồi xuống.
Cha Haein lặng lẽ gật đầu trước khi lịch sự quỳ xuống hai đầu gối và đặt thanh kiếm gỗ bên cạnh.
Ông già này là một thầy giáo.
Vì cô là Thợ săn hạng S, có rất ít người có thể bắt kịp khả năng thể chất của cô, nhưng cô vẫn cần các kỹ thuật tương ứng có thể tối đa hóa trạng thái thể chất của mình.
Đó là lý do tại sao cô chọn võ đường kendo ngoài luồng này, và bất cứ khi nào cô thấy mình có thời gian rảnh, cô đến đây để đánh bóng con đường của mình bằng thanh kiếm.
Thầy giáo của cô, Song Chiyeol, đã cùng học trò của mình tập luyện để không lãng phí một ngày đáng khen ngợi này. Ông ngồi xuống trước mặt cô và nói.
“Ta cảm nhận được rằng, gần đây, lưỡi kiếm của con – Haein chứa một chút do dự.”
Cha Haein nghe giọng nói của thầy giáo và ngẩng đầu lên. Vẻ mặt cô cứng đờ. Khi ánh mắt họ vẫn bị khóa ở vị trí này, Song Chiyeol lặng lẽ tiếp tục.
“Ta lo lắng rằng, tình cờ, con đã phát triển một cảm giác sợ hãi trong lòng.”
Cha Haein không thể trả lời.
Song Chiyeol là một Thợ săn giống như cô và mặc dù ông điều hành một võ đường, ông vẫn ra ngoài để săn lùng quái vật bất cứ khi nào Hiệp hội yêu cầu ông tham gia. Và vì vậy, ông có thể hiểu rất rõ nỗi sợ hãi của cô đến từ đâu.
Cánh cổng mà chưa ai từng thấy trước đây. Và không ai cũng có thể nói chính xác những thứ quái dị đáng sợ nào sẽ xuất hiện từ đó.
Chỉ vì là một người mạnh mẽ, điều đó không có nghĩa là họ không thể sợ hãi.
Không, ngược lại. Họ cảm thấy bản thân mình cũng tồn tại một nỗi sợ hãi mà những người bình thường, bất lực không thể cảm nhận chính xác được.
Song Chiyeol nhắm mắt lại như thể ông đang hồi tưởng lại quá khứ và từ từ gật đầu.
“Ta chắc là con đang sợ. Nhưng, ta khuyên con, đừng để nổi sợ hãi lấn át tâm trí. Ta cũng từng cảm thấy như vậy. Tất nhiên, những con quái vật mà ta đã chiến đấu không thể so sánh với những con quái vật mà con đã chiến đấu, nhưng khi ta mất cánh tay này…”
Ngay lúc đó.
Điện thoại thông minh do Hiệp hội thợ săn phát hành cho Cha Haein, chiếc điện thoại được giấu ở góc của võ đường để nó không bị cản trở, bắt đầu vang lên.
“Con nên trả lời điện thoại của mình.”
“Con xin lỗi, thưa thầy.”
Cha Haein cúi đầu ngắn ngủi trước khi chạy tới đó để nhấc điện thoại. Và sau đó….
Song Chiyeol đợi cô kết thúc cuộc gọi để ông có thể tiếp tục câu chuyện của mình, nhưng ông nhận thấy rằng biểu cảm của Cha Haein ngày càng sáng hơn sau mỗi giây trôi qua.
‘Hử…?‘
Cô đang cố gắng che giấu nó, vì cô thường vô cảm trong cuộc sống hàng ngày, ngay cả Song Chiyeol cũng dễ dàng nhận ra những thay đổi trong biểu hiện của cô.
Cô kết thúc cuộc gọi và thận trọng bước đến vị trí của ông.
“Uhm, thưa thầy, con…con có một cuộc hẹn…vì vậy…bây giờ con muốn rời đi.”
Má cô đỏ ửng. Nhìn thấy đôi mắt cô tràn đầy sức sống, Song Chiyeol nhận ra rằng suy nghĩ của ông nên dừng lại ở đó. Sự do dự hiển nhiên trong thanh kiếm của cô không phải do sợ hãi.
“Ừ, nếu vậy, con đi đi.”
Song Chiyeol bàng hoàng gật đầu và cho phép cô.
“Chà, vậy thì ….”
Sau khi nói lời tạm biệt, cô rời khỏi võ đường trong những bước chân nhẹ nhàng, sảng khoái. Ông nhìn cô rời đi và muộn màng, nở một nụ cười dịu dàng hiện trên môi.
“À, vậy ra là con bé đang yêu,…chàng trai nào may mắn thế nhỉ.”
Huhuh… (trans: ổng cười đó)
Trong khi tự hỏi ai là người may mắn nhận được tình yêu của người thiếu nữ trẻ tuyệt vời và tốt bụng như vậy, một biểu cảm mãn nguyện nổi lên trên khuôn mặt của Song Chiyeol, một người vui mừng như đệ tử quý giá của ông đã thể hiện.
Dịch bởi: Daemond
Mình đang update dần, dự định sẽ dịch full bộ này!
Có thể tham gia group: www.facebook.com/groups/283177689020690
Mọi người có thể follow người này, mỗi sáng thứ 5 vào lúc 9h sáng, anh ấy sẽ dịch truyện tranh sớm nhất cho mọi người xem, chất lượng lắm: www.facebook.com/tam.luxury