Tôi đi học về đến nhà thì cũng đã là 6 giờ 30 phút tối.
Trong căn phòng thiếu ánh sáng, chỉ độc có một nguồn ánh sáng không mấy là lành mạnh từ chiếc PC của tôi, tôi hít một hơi thật sâu rồi hét lên.
“…Làm ơn đi mà!”
Tôi cầu nguyện với Chúa rồi mở trang xếp hạng doanh thu Light novel ra.
“….!”
Tôi vẫn chưa thể thấy được kết quả, hay nói đúng hơn thì, tôi vẫn chưa xem. Tôi không thể thấy được kết quả hiện lên trên màn hình bởi vì hai mắt của tôi vẫn đang nhắm lại.
“Ít nhất thì thắng một trận cuối thôi cũng được… Mình phải thắng…!”
Tôi cầu trời cầu phật cho những nỗ lực mà tôi đã đổ vào. Rồi, thật chậm rãi, tôi mở mắt ra.
“Ah…”
Ngay khi tôi nhìn thấy bảng xếp hạng doanh thu được liệt kê ra một cách gọn ghẽ, tầm nhìn của tôi như nhòe đi.
Chắc là nước mắt đấy.
Nhưng chúng không phải là những giọt nước mắt của cảm xúc tích cực.
Chúng quá lạnh cho điều đó.
Những giọt nước mắt lạnh lẽo rơi trên má tôi.
“Mình thua rồi…. lại thua nữa rồiiiiii!!!”
Tôi hét lên thật lớn khiến cho nó vang vọng khắp khu phố. Dồn lực nhiều vào để hét như vậy có ngày thanh quản của tôi bị chảy máu mất thôi.
Tôi là Ichigaya Aoto, và là một nhà văn chuyên viết light novel trên mạng, và như bạn có thể dễ dàng đoán được, tôi đang phát điên với cái bảng xếp hạng doanh thu đây.
Đây đã là volume cuối của bộ tiểu thuyết mạng mà tôi viết theo sở thích, bộ truyện sau đó được xuất bản thành sách vì một số sai lầm nào đó, và cứ tiếp tục như vậy cho tới bây giờ. Các chỉ số doanh thu đang được hiển thị trên mạng để so sánh với các tác phẩm khác.
Tiểu thuyết của tôi, “Cô Gái Tôi Cảm Nắng Mười Hai Năm Đã Trở Thành Em Gái Tôi Ngày Hôm Qua”, không phải là một tác phẩm thành công rực rỡ, nhưng nó cũng không phải hoàn toàn thất bại.
Thành thật mà nói, vì đây cuốn tiểu thuyết hoàn thành đầu tiên của tôi nên như vậy cũng quá đủ rồi.
“Biết là vậy rồi… nhưng mà… Mình muốn đánh bại cô ta ít nhất một lần dù là lần cuối…!”
Cô ấy cũng là nhà văn viết light novel trên mạng, người đang tranh giành vị trí doanh thu cao nhất, bỏ xa tôi, mặc dù chúng tôi ra mắt cùng thời điểm.
“Sasamotomeee…! Cô là người duy nhất mà tôi không phục…!”
Tôi lẩm bẩm, rồi nén hết phần giọng của mình ra khỏi cổ họng như thể tôi là hoàng tử của một bộ tộc chiến binh.
Có một lí do đơn giản giải thích vì sao tôi bị ám ảnh với Suzuki Sasamoto; cô ấy là kẻ thù của tác phẩm của tôi.
Ngay sau khi tiểu thuyết của tôi được ra mắt, tôi đã nhận được tin nhắn trực tiếp từ cô ta trên SNS.
Nội dung thì như thế này.
⎡Ichino-sensei, anh nên ngưng viết mấy bộ tiểu thuyết em gái nuôi của anh đi, có được không? Tôi nói thật nhé, nó chẳng thực tế hay moe gì đâu. Tôi nghĩ anh nên viết truyện về bạn thuở nhỏ thì hơn. Đây chỉ là quan điểm riêng của tôi thôi, nhưng tôi thích bạn thuở nhỏ hơn là em gái nuôi. Hơn nữa, nó khá thực tế và là hướng đi tốt nhất đấy.⎦
Cô ta phê bình tác phẩm của tôi và chối bỏ cả thể loại em gái nuôi.
Như thế thì làm sao tôi tha thứ cho cô ta được?
Chưa tính đến chuyện nó thực tế tới mức nào, tôi thích viết kiểu mô típ em gái nuôi hơn bạn thuở nhỏ nhiều.
Mô típ em gái nuôi nghiêng về tình yêu ngang trái và bậy bạ hơn bạn thuở nhỏ nhiều. Hơn nữa, sự thật rằng các nhân vật chính sống chung dưới một mái nhà cũng rất thú vị. Và quan trọng hơn hết, bởi vì họ không cùng huyết thống, sẽ có phần dâm đãng hơn bởi vì họ vẫn có khả năng kết hôn.
Tôi không hề có ý định phủ nhận độ hay của thể loại bạn thuở nhỏ, nhưng tôi không thể ngồi yên mặc cho người khác phê bình mô típ/ thể loại yêu thích của mình được.
Sasatomo đã gây sự với tôi trên mạng xã hội, và tôi đã giận quá mà ghim luôn trong lòng. Tôi thậm chí còn phán lại với cô ta một lời thách đấu rằng ⎡Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy rằng nữ chính em gái nuôi của tôi quyến rũ và đáng yêu hơn nhiều nữ chính bạn thuở nhỏ của cô! ⎦
… Nhưng dù vậy… tất cả những volume mà Sasamoto viết về nữ chính bạn thuở nhỏ đều vượt tôi về mặt doanh thu.
Như vậy thì sao tôi có thể không thất vọng được chứ?
“Chếtttttt tiệtttt!!!!”
Tôi chỉ muốn gào lên cho tới khi cổ họng rách toạc ra và chết quách đi thôi.
Tôi cũng đoán chắc rằng tâm trí của mình đã bị hủy hoại rồi.
“Chết tiệt! Sao tuyệt tác em gái nuôi quyến rũ rom-com có thể thua con khốn Sasamoto đó được chứ! Nó là một kiệt tác chuẩn bị (suýt chút nữa) được chuyển thể thành anime rồi đấy!”
Mặc dù tôi vẫn chưa đủ tốt, nhưng tôi không thể nào không cảm thấy tuyệt vọng được.
Tiếng hét bất bình không thể lí giải được từ cổ họng tôi bật ra vang khắp căn phòng, khiến cho mọi thứ như rung chuyển.
Tôi đã hoàn toàn mất bình tĩnh và tâm trạng đang rất tồi tệ.
Một lúc sau, có tiếng đoàng lấn át tiếng hét của tôi. Một tiếng động rất lớn vang lên.
“Hiii!!”
Dựa vào âm thanh đó, tôi đoán rằng cánh cửa phòng tôi phải bị đạp bởi một lực rất lớn mới có thể phát ra những tiếng lách cách như vậy.
Âm thanh lớn như vậy kiểu gì cũng làm phiền hàng xóm cho mà xem. Và không nghi ngờ gì nữa, cái giọng thao tháo của tôi có thể nghe thấy dù đứng ở bất cứ đâu trong căn nhà.
Đương nhiên, người ở xung quanh có phàn nàn về cái nhà này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
“Này thằng anh kia!! Ồn ào quá đấy!!!”
Đúng như dự đoán, tôi nghe thấy tiếng nói càu nhàu của em gái nuôi.
Những bức xúc của tôi với Sasamoto cũng nhanh chóng kết thúc. Tâm trí tôi bây giờ bị chi phối bởi nỗi sợ hãi không biết điều gì sẽ xảy ra với tính mạng của mình nếu như cô em nuôi thích đóng cọc cứ trực chờ phá cửa phòng tôi như thế.
“X-Xin lỗi Shizuku!! Onii-chan đang hơi sốc một chút…!”
Không có một lời xin lỗi nào có thể khiến Shizuku nguôi giận. Tôi phải nghĩ ra một điều gì đó thôi…!!
Tôi đã phải vận dụng hết công suất chất xám của mình để tìm đường sống sót, nhưng tương lai duy nhất mà tôi có thể thấy trước được đó là bị ăn mấy phát đấm của Shizuku vào bụng. Đến đường cùng rồi.
Tôi nhắm mắt lại và im lặng chờ đợi điều sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhưng…
“Bị sốc sao… thôi được rồi… Tôi sẽ chỉ tha cho anh hôm nay thôi đấy, nếu anh còn làm loạn thêm lần nữa, tôi sẽ đấm thủng bụng anh luôn.”
“Eh… à… vâng… Anh xin lỗi…”
Không ngờ rằng, Shizuku chỉ tặc lưỡi, rồi rời đi, làm một tiếng cạch nhẹ phát ra từ cửa khi em ấy rời đi.
“Ơ… Sao lại?”
Shizuku thường ngày chắc chắn sẽ hành xác tôi rồi…
“À thì… mình đoán như vậy cũng tốt…”
Sau khi vượt qua giai đoạn khủng hoảng của cuộc đời, nỗi buồn một lần nữa lại hiện lên trong tim. Tôi nghĩ là tôi sẽ cảm thấy tốt hơn nếu bị Shizuku đánh cho nhừ tử đấy.
“…Thôi thì, hiện tại, mình cần hoàn thành báo cáo hoạt động đã.”
Tôi sẽ đăng tải tin nhắn cảm ơn cho những người đã ủng hộ tác phẩm trên web.
Cũng nhờ có các độc giả, những người đã ủng hộ tôi, mà bộ truyện này mới được xuất bản thành sách, và sự thật rằng nó có thể tiếp tục cho tới volume cuối mà không bị hủy bỏ cũng là một thành công rồi.
Khi đang cập nhật báo cáo hoạt động trên trang cá nhân và đợi một lúc, tôi nghe thấy một tiếng bíp thông báo tin nhắn.
“Ahhh…”
Khi thấy tên người gửi tin, cơ mặt của tôi dãn ra.
“Drop-san…”
Cô bạn này là một độc giả khá đặc biệt đối với tôi và đã ủng hộ tôi từ rất sớm từ lúc tôi còn vô danh.
Cả lần này nữa, cô ấy đã đăng tải một bình luận rất dài.
⎡Ichino-sensei, cảm ơn vì luôn chăm chỉ cập nhật. Tôi vừa mới đọc bản báo cáo của anh và có vẻ như tiểu thuyết của Ichigaya-sensei không được nhiều người đón nhận cho lắm. Tôi thật sự không thể hiểu nổi tại sao tiểu thuyết lãng mạn hài hước về em gái nuôi của Ichigaya-sensei lại có thể thua thiệt khoản doanh thu so với bộ tiểu thuyết hài hước đơn giản về bạn thuở nhỏ. Thật khó chịu khi thấy cô em gái nuôi quá yêu anh trai lại bướng bỉnh như vậy. Cứ phải nhìn hai người họ không chịu thật lòng với nhau cực kì khó chịu luôn ấy, cho nên khi mà cô em gái đấy thể hiện ra cảm xúc thật sự của mình, nó thực sự rất rất khó tin. Độ đáng yêu cũng đủ để khiến cho tôi muốn lụy đi mất thôi đấy. Không thể tin được rằng nó lại thua một bộ truyện bạn thuở nhỏ đơn giản như vậy. Nó là một kiệt tác hoàn hảo. Theo ý kiến riêng của tôi thì, sao không thử để anh trai và em gái nuôi tình tứ hơn một chút nhỉ? Cụ thể hơn, tôi muốn thấy người anh trai cưng chiều em gái nuôi luôn tự giày vò bản thân càng nhiều càng tốt. Cái này dựa trên kinh nghiệm ngoài đời thực đấy. Tôi nghĩ Ichigaya-sensei nên cưng chiều em gái nuôi của mình nhiều vào. Cưng chiều cô ấy. Anh hiểu chứ? Xin lỗi vì để lại bình luận dài như thế này. Tôi rất mong đợi một bộ rom-com em gái nuôi ngọt ngào đấy! ⎦
“Bình luận dài thế không biết…”
Mặc dù tôi đang cười tươi trước bình luận dài quá mức của Drop-san, nội dung mà cô ấy bình luận bắt đầu gợi cho tôi vài nghi vấn.
“Tôi không nghĩ rằng có em gái nuôi nào lại không hạnh phúc khi được anh trai cưng chiều đâu. Cái này dựa trên… kinh nghiệm sao…?”
Tôi lại suy ngẫm về em gái nuôi ngoài đời thực của tôi, Shizuku. Theo kinh nghiệm của tôi, nếu như cưng chiều Shizuku hay gì đó, tôi chỉ có thể tưởng tượng em ấy nói ra mấy từ ngữ khó nghe như: “Gì vậy? Anh là cái quái gì hả? Phiền chết đi được, sao anh không đập đầu vào tường cho chết luôn đi?”
Dù sao thì, viễn tưởng và đời thực hoàn toàn khác nhau.
Tôi toàn bị bắt nạt/hành hạ bởi em gái nuôi ngoài đời thật, nhưng tôi lại là fan cứng của những bộ tiểu thuyết về em gái/ em gái nuôi.
Nếu như lấy lời khuyên của Drop-san và áp dụng trong tiểu thuyết, thì cô ấy hoàn toàn đúng.
“Haa~… Lần sau mình sẽ thử viết thêm nhiều cảnh tình cảm xem sao~”
Thở dài một hơi, tôi mở cửa phòng và đi về phía phòng khách.
Mặc dù tôi đã định trước rằng mình sẽ đi đâu, cú sốc bị đánh bại về khoản doanh thu vẫn quá lớn khiến cho tôi khó mà có thêm động lực để viết tiểu thuyết ngày hôm nay.
Để cho tâm trí nghỉ ngơi, tôi sẽ ra phòng khách, uống một cốc cà phê, và đọc tạp chí.
Với ý nghĩ đó trong đầu, tôi pha cho mình một cốc cà phê, lấy một cuốn tạp chí, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng khách.
“…”
Những dòng chữ nhàm chán trên quyển tạp chí địa phương khiến cho mí mắt tôi nặng trĩu. Đọc đến bài báo nổi tiếng về Horumon Udon, tôi đã chìm vào giấc ngủ say.
Ý thức của tôi dao động trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
À… tôi chắc đã ngủ quên mất…
Cơ thể của tôi cảm giác nặng nề hơn bình thường. Tôi đã kết hợp song song việc viết tiểu thuyết với việc học ở trường, và volume cuối cùng đã được ra mắt gần đây. Tôi đoán rằng sự căng thẳng trong cơ thể cùng với sự mệt mỏi tích tụ cuối cùng cũng đã được giải tỏa.
Cơ thể của tôi cứng ngắc tới mức không thể ngồi dậy được.
Tôi từ từ mở mắt để có thể xem giờ.
“Ah…!”
Tôi muốn hét mà không phát ra tiếng.
Tôi đã thấy một điều khó tin qua đôi mắt mở hờ của mình.
Shizuku đang ngồi đè lên thân dưới của tôi, nhìn chằm chằm vào đồng xu năm yen được buộc vào một sợi dây với ánh nhìn tập trung.
“Cái này… có hiệu quả thật không nhỉ…?”
Tôi lập tức nhắm chặt mắt lại, giả vờ như đang ngủ.
Nhưng tôi đâu ngờ tới rằng, việc giả vờ ngủ như vậy sẽ thay đổi Shizuku và cuộc đời tôi mãi mãi.