Note: có chút thay đổi về cách xưng hô, mong các bros thông cảm.
-------------------------------------------------------------
Phần thân dưới của tôi đang bị một thứ gì đó đè nhẹ lên.
Ngay lúc này, tôi đang nằm trên chiếc ghế sofa ngoài phòng khách trong khi bị cô em kế nằm đè lên trên mình.
Nhỏ em nuôi của tôi, người mà nhẽ ra phải ghét tôi đến tận xương tủy giờ đây lại đang nằm đè lên tôi trong khi tôi còn đang ngủ.
Thực sự tôi không biết chuyện gì đang xảy ra hết, hơn nữa sự bối rối của tôi cũng đã chạm đến giới hạn của nó rồi.
“…Có khi… mình phải dựng lão ta dậy thì mới khiến cho lão bị thôi miên được nhỉ…”
Không dừng lại ở đó, cái người mà gây ra sự khó hiểu này đang lẩm bẩm những từ ngữ kì lạ liên quan đến thuật thôi miên nào đó.
…Nghiêm túc đấy, tôi phải làm gì đây?
Nếu như Shizuku phát hiện ra tôi đã tỉnh rồi, tôi cá nó sẽ hành tôi ra bã vì đã khiến nó bẽ mặt. Thực sự thì tôi cũng chả biết con bé đang nghĩ gì trong đầu nữa, và lúc này thì chọc giận nó cũng không phải là một ý hay nên tôi chỉ còn cách nằm đó chờ cho giông bão qua đi.
Và cứ như thế, tôi giả vờ ngủ, nhưng cái tiếng lật sách cứ lọt vào tai tôi.
Dường như Shizuku đang vừa đọc một thứ gì đó vừa lẩm bẩm.
“Để xem nào… Gì đây nhỉ… ‘Một khi một đối tượng đã bị thôi miên, họ sẽ hoàn toàn nghe theo bạn. Kể cả khi bạn bảo họ khỏa thân đi bộ xuống phố, họ cũng sẽ răm rắp làm theo. Hay nếu bạn bảo họ quên đi mọi thứ trong khoảng thời gian bị thôi miên, họ sẽ hoàn toàn quên hết. Vào lần đầu bạn thôi miên họ, hãy chắc chắn rằng họ đang thức. Nhưng một khi đã thôi miên thành công, bạn không cần phải làm vậy lần nữa dù do họ có đang ngủ. Tuy nhiên, xin hãy cẩn thận, nếu như bạn thất bại trong lần đầu tiên, đối tượng sẽ không thể bị thôi miên nữa. Nhắn nhủ tới bạn, người đang mong muốn kiếm một nô lệ, tôi chúc bạn có khoảng thời gian sử dụng thuật thôi miên vui vẻ’… hmm… Mình hiểu rồi.”
Ehh… Shizuku-san…? Như vậy nghĩa là sao hả?
Em tìm đâu ra cái quyển sách điên rồ như vậy thế?
…Chờ đã, không, không, phải bình tĩnh lại đã tôi ơi.
Shizuku giờ đã là học sinh cao trung rồi, đúng chứ? Chúng tôi chỉ cách nhau có một tuổi thôi và năm nay em nó sẽ lên mười bảy rồi. Bạn có nghĩ rằng em ấy, một đứa đang ở cái ngưỡng sắp trưởng thành, lại đi đắm mình vào mấy thứ gì đó mờ ám như là thôi miên không?
Câu trả lời chắc chắn là không rồi.
Ngoài cái sự gian xảo của nó ra thì nó cũng là một đứa xinh đẹp, kết quả học tập thì lúc nào cũng luôn đứng top. Không những thế nó còn là một đứa siêng năng và hiểu biết nữa chứ.
Vì vậy sẽ không đời nào có chuyện như là Shizuku– một cô bé thông minh – lại đi thôi miên tôi như một con yandere vụng về mà không biết rằng nó thực sự có tác dụng hay là không đâu.
Aaaahh, nghĩ đến đây càng làm tôi thêm rối não.
“Fuu~, có vẻ như tất cả những gì mình cần chỉ là thôi miên cũng đã đủ để xử lý được ông anh trời đánh này rồi.”
Không, tôi không thích điều này một chút nào cả.(cười trong nước mắt)
“…Fuu… Giờ thì đánh thức lão dậy trước đã.”
Rồi em ấy bắt đầu lay tôi dậy…….. K-không ổn rồi! Nếu như tôi không làm gì đó, tôi sẽ bị em nó thôi miên mất!
Sao giờ này Shizuku, người cực kì ghét tôi, lại đang cố thôi miên tôi nhỉ?
Đến một con khỉ còn dễ dàng đoán được tại sao.
…Shizuku ĐịNh cÔng khAi giếT tÔi…!
Nếu như tôi thực sự bị thôi miên, em nó chỉ cần đưa ra một mệnh lệnh thôi là đời tôi coi như đi tong.
“Chạy mười vòng quanh sân trường trong lúc thả rông rồi hét cho đến khàn cả cổ đi.”
Tôi có thể tưởng tượng được khuôn mặt của Shizuku khi em ấy ra lệnh cho tôi làm như vậy với một giọng nói lạnh lùng.
Em có ghét anh nhiều tới cỡ nào đi chăng nữa thì có cần phải đi xa tới mức như vậy không!
Tôi phải cố hết sức giả vờ ngủ cho dù bất cứ giá nào!
“…mmm…Con no rồi.”
Tôi định trở mình, vẫn đang cố giả vờ ngủ, rồi thốt ra một câu nói kinh điển nằm trong số các câu thoại hay nhất mà nhân vật anime hay nói mớ trong lúc ngủ.
Nhưng mà..........
“Đừng cử động nữa, ông anh ngu ngốc.”
“Egu!?”
Nhỏ dùng hai chân kẹp lấy thân tôi, suýt chút nữa khiến tôi ngất xỉu vì đau. Nhắc mới nhớ, chẳng phải Shizuku có học lớp võ judo để tự vệ sao…?! Đau chết đi được…!!!
“Haiz, ông anh đầu đất này không chịu dậy làm mình tức chết mất.”
Shizuku chậm rãi cố gắng mở mí mắt tôi ra bằng những ngón tay thon dài đẹp đẽ của em. Nếu như tôi cố nhắm mắt lại một cách không tự nhiên vào lúc nào, em ấy chắc chắn sẽ biết rằng tôi đang giả vờ ngủ.
Tôi cố không phản ứng lại, đành cam chịu để Shizuku dùng vũ lực.
Chắc là sẽ không có sao đâu nhỉ…? Chứ thật ra làm gì có thứ quái gì như thôi miên chứ…! Chắc mấy đứa bạn của Shizuku lại đang lừa nó là thứ này sẽ thực sự có tác dụng…! Không… Tôi phải làm gì đó, nếu không thì cuộc sống của tôi sẽ đi tong mất…”
“Được rồi. Nhìn vào đồng năm yên này đi.”
Một đồng xu năm yên đang được buộc và đung đưa trên một sợi dây. Ồ! Cái này là mấy cái đồ thôi miên thường gặp nè--… Vậy nhưng, mắt tôi vẫn bị vô thức cuốn theo nó.
“Thả lỏng cơ thể đi nào…cho đến khi anh hoàn toàn thuộc về tôi.”
Giọng nói của Shizuku.
Một giọng nói xinh đẹp, tựa như tiếng chuông reo.
Cái thanh âm bí ẩn ấy như đang thâm nhập vào tâm trí tôi.
“Fufu, có vẻ như bước đầu tiên đã hoàn thành rồi.”
Đầu óc tôi mơ màng còn thân thể như đang lâng lâng. Tôi cố cử động, nhưng cơ thể lại không hề nhúc nhích một chút nào. Chuyện này… Không thể nào…!!
Linh tính như đang mách bảo tôi rằng, có một thế lực bất thường nào đó đang xâm nhập vào cơ thể tôi và đang cố tìm cách tước đi sự tỉnh táo của tôi…!!
“Ừm… Mình nghĩ đến đây là có thể ra lệnh được rồi đấy…”
Không… Tôi nghĩ rằng đến nước này thì mình không thể phản kháng lại lời của Shizuku được nữa rồi…
“E-Ehem…”
Hắng nhẹ một tiếng thật dễ thương,cô em gái nuôi nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Được rồi? Ông anh ngu ngốc… k-không phải… onii-chan.”
Lần cuối Shizuku gọi tôi là “onii-chan” là khi nào nhỉ? Trong khi đang ở trong trạng thái mơ hồ này, tôi lại chợt nghĩ tới một điều vô bổ như vậy.
Mái tóc đen bóng của em xõa xuống dưới tai, bờ môi em căng mọng còn hai má em thì vừa phớt lên chút sắc hồng.
Aah… cuộc đời tôi… thế là kết thúc thật rồi…
Tôi không thể chữa lành được vết thương tinh thần cho Shizuku, lại còn khiến cho em ấy ghét tôi nữa. Giá như tôi là một người tốt hơn, em ấy đã không bị dồn đến nước đường cùng này rồi.
Những ký ức về Shizuku, khi chúng tôi còn nhỏ, chợt hiện lên trong đầu tôi.
Em ấy lúc nào cũng nhăn nhó, không ngày nào trôi qua mà em ấy không bắt nạt tôi.
Cuối cùng, dù là một lần thôi nhưng tôi cũng không thể khiến em ấy nở nụ cười.
Thật là, tôi thật không xứng làm một người anh trai nhỉ…
Xin lỗi em… Shizuku…
Trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ, tôi vẫn có thể thấy được biểu cảm của Shizuku hiện rõ lên trong đôi mắt mình.
Shizuku đang nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt ngấn nước, mặt ửng đỏ như trái táo vậy.
Và rồi, chậm rãi, em mở miệng.
Với mệnh lệnh này, cuộc đời tôi cuối cùng sẽ đi đến hồi kết.
Ít nhất cho đến khi mọi thứ kết thúc, tôi cầu nguyện rằng mình sẽ không mất đi sự tỉnh táo. Tôi nghe kĩ từng chữ một mà Shizuku nói ra.
“Onii-chan, vì em… en không thể chịu thêm được nữa… Xin hãy yêu em!!”
“Sao cơ…?”
Ngay lập tức.
Cơ thể, não bộ, và sự tỉnh táo của tôi như được giải phóng .
Tôi có thể cảm nhận được rằng đúng vào lúc Shizuku định ra lệnh cho tôi, thuật thôi miên đã bị phá bỏ. Vì một lý do nào đó, nó đã thất bại.
À mà, bỏ qua chuyện đó… Shizuku định khiến… tôi… yêu em ấy sao??
Nó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng.
Câu nói của nhỏ khiến tôi thấy hơi sửng sốt.
“…Ông anh ngu ngốc… anh… vẫn đang bị thôi miên, đúng không?”
Tôi bất ngờ mở mắt ra, và thấy Shizuku đang căng thẳng nhìn tôi. À thì, Shizuku không thất bại trong việc thôi miên. Vì thế em ấy không biết phải phản ứng thế nào khi tôi không bị thôi miên nữa.
Nếu là trường hợp như bây giờ, tôi có thể giả vờ bị thôi miên. Tôi không thực sự hiểu được mệnh lệnh đó của Shizuku là có ý gì, điều đó là chắc chắn.
Theo như những gì tôi thấy, có vẻ như Shizuku đang cầm thứ gì đó bên tay trái.
Một cây búa lớn màu đen.
Nếu như tôi không bị thôi miên, tôi đoán rằng em ấy sẽ dùng thứ đó để xóa trí nhớ của tôi (về mặt thể chất).
“Trả lời đi…! Nếu như anh không trả lời, tôi sẽ giết anh trước rồi tự tử…!”
Ánh mắt của Shizuku thực sự rất nghiêm túc. Quả nhiên là nữ chính có khác, cái vẻ tsundere này làm cho em ấy nổi bật hơn so với các nhân vật khác.
Mặc dù bị ánh mắt sắc lạnh của em ấy làm cho sợ hãi, tôi cố giả vờ như mình đang bị thôi miên.
“Ô-Ồ…p-phải rồi… có tác dụng rồi.” Tôi lẩm nhẩm.
Chờ đã, không, giả vờ bị thôi miên như thế nào nhỉ?! Tôi không biết nữa!!
“Fuu~n… có tác dụng rồi sao…”
Em gái nuôi nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
Giờ thì tôi chỉ biết đánh mắt đi và nở một nụ cười cay đắng.
Shizuku đang đỏ mặt một cách đáng yêu, quyết định thử lòng tôi lần nữa.
“Vậy thì, hôn tôi đi.”
“Sao…cơ”
Và từ đó, hành trình giả vờ bị thôi miên của tôi bắt đầu.
vãi vậy bro v:,