Trans: EviLiam
Editor: Da Di Dan~
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi để Samya nghỉ ngơi trên giường trong lúc tôi đi lấy nước. Nước là nguồn tài nguyên rất quan trọng bởi vì nó là nền tảng của mọi sự sống. Tôi dự định sẽ quay trở lại hồ cùng với hai bình nước cỡ vừa mà tôi đã tìm thấy ở trong căn cabin. Hai chiếc bình được treo trên hai đầu của một cái đòn gánh và có dây thừng buộc chặt phần miệng bình để dễ dàng mang vác.
“Trông có vẻ nặng lắm đây,” tôi lẩm bẩm, nhưng đây là nhiệm vụ thiết yếu để mở đường cho cuộc sống bình yên của tôi. Tôi có thể nhờ Samya giúp đỡ, nhưng em ấy hẳn sẽ tự trách bản thân khi chẳng thể nào nhấc nổi mấy cái bình này mất. Vậy nên, tôi xốc lại tinh thần và nhấc chiếc đòn gánh lên vai.
Trái ngược với những gì tôi tưởng tượng, mấy cái bình này chẳng hề nặng một chút nào. Tuy chúng không đến mức nhẹ tựa lông hồng, theo nghĩa đen ấy, nhưng nó cũng nặng cỡ một chiếc thùng nhựa cỡ lớn ở thế giới trước kia của tôi. Những chiếc bình này được làm từ loại gốm gì vậy chứ?
“Khoan đã, không phải như thế…”
Mấy cái bình không hề nhẹ; chỉ là tôi quá khỏe mà thôi. Phải chăng nàng Giám Hộ kia đã đánh giá đây là mức sức mạnh tối thiểu tôi cần để sống sót trong cái thế giới này chăng, có lẽ nào…? Thôi thì để khi khác nói về vấn đề đó vậy. Ngay lúc này, tôi phải đi lấy nước, vậy nên tôi hướng thẳng về phía hồ.
Chuyến đi mất khoảng chừng ba mươi phút, bao gồm cả thời gian đổ đầy mấy cái bình. Từ bây giờ, tôi sẽ quay trở lại đây mỗi ngày. Mấy chiếc bình đựng chưa bao giờ là quá nặng đối với tôi, bất kể dung tích là bao. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, tôi thực sự đã khỏe hơn trước đây rất nhiều.
Khi tôi trở về căn cabin, tôi ăn sáng với một ít súp nấu từ đậu phụ và thịt ướp cùng với Samya. Sau đó, tôi dẫn em ấy về phòng ngủ để nghỉ ngơi và hồi phục, trước khi quay trở lại xưởng.
Tại đây, tôi đã tìm ra câu trả lời cho câu hỏi tại sao giờ tôi lại mạnh mẽ đến vậy.
Tôi nghĩ xem mình nên thử rèn cái gì đầu tiên và quyết định sẽ làm một con dao nhỏ. Để rèn một món đồ lớn hơn sẽ cần nhiều thời gian hơn, và trí nhớ cơ bắp của tôi cần có cơ hội để đồng bộ hóa với dữ liệu và kinh nghiệm rèn mới được cài đặt vào não bộ tôi. Do vậy, tôi nghĩ rằng mình nên bắt đầu với mấy món đồ nhỏ trước.
“Nhưng trước hết, mình cần một chút phép thuật,” tôi nói. Tôi tạo ra lửa để nổi lửa lò rèn, và lò rèn sẵn sàng phản ứng lại với ma thuật. Lớp than bắt đầu âm ỉ cháy và ánh sáng đỏ thẫm phát ra từ giữa các mẩu than. Tôi biết rằng lò rèn sẽ tự động luân chuyển ngọn lửa mà tôi tạo ra để duy trì nhiệt độ ổn định trong toàn bộ lò, nhưng tôi không biết chính xác nó hoạt động như thế nào. Đúng như mong đợi từ một vật phẩm ma thuật. Cảm ơn chúa, tôi đã không phải đốt lửa từ đầu.
Sau khi lò rèn hoạt động, tôi dẫn hướng ma thuật của mình về hướng cái thổi lửa. Tôi tưởng tượng mình đang bơm năng lượng qua cơ thể và triệu hồi một cơn gió thổi ra từ lòng bàn tay. Nó chỉ là một cơn gió thoáng qua, không mạnh đến mức có thể thổi bay một người. Giống như lò rèn, cái thổi lửa nhận lấy luồng ma lực của tôi và bắt đầu hoạt động - nó sử dụng gió của tôi như nhiên liệu mà không cần thêm bất kỳ sự can thiệp thủ công nào khác từ tôi.
Tôi điều khiển phép thuật của mình để khởi động lò rèn và ống thổi, rồi từ từ tăng nhiệt độ của ngọn lửa lên. Tôi đang định sử dụng những thanh sắt dài 4 cm và dày 1 cm từ kho chứa nguyên liệu thô. Tôi đoán chúng là hàng khuyến mãi khi “được tăng” căn nhà. Dùng kẹp gắp một thanh sắt, tôi đút nó vào lò lửa.
“Mình nghĩ mình đã sẵn sàng rồi đấy, nhưng ở đây thực sự rất ngột ngạt.” Tôi độc thoại.
Ở 800°C, thanh sắt bắt đầu đổi màu. Tuy nhiên, để có thể uốn cong một cách dễ dàng thì nó cần phải nóng hơn nữa, vậy nên không khí gần lò rèn nóng như thiêu đốt là điều hiển nhiên. Người tôi ướt đẫm mồ hôi, vì vậy tôi đành phải cởi áo khoác da ra. Dẫu vậy, tôi vẫn mặc chiếc áo gai dầu để bảo vệ mình khỏi những tia lửa lạc.
Dùng cái thổi lửa, tôi thổi cho ngọn lửa bùng lên cao hơn để tăng nhiệt độ hơn nữa, đến mức nó đủ nóng để nung nóng thanh sắt. Khi thanh sắt đã đạt đến nhiệt độ hoàn hảo, tôi gắp nó ra và bắt đầu dùng búa giáng vào nó. Ngay lúc ấy, tôi nhận ra rằng để trở thành một thợ rèn cần phải khỏe biết nhường nào.
“Giờ thì mình đã hiểu rồi,” tôi nói với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Những tia lửa bắn ra theo từng cú đập của tôi trong lúc tôi tạo hình cho thanh sắt. Việc này thực sự giống hệt như cách mà nó được miêu tả qua những thước phim mà tôi đã từng xem qua ở tiền kiếp. Thật là phấn khích làm sao khi được tự mình trải nghiệm việc này! Tôi đang định tạo hình thanh sắt thành một thanh kiếm nhật, nhưng tôi sẽ không cố gắng để làm nó thật tinh xảo. Sau khi thanh sắt có hình dạng phù hợp, tôi để nó nguội đi một lát trong lúc tôi dùng bữa trưa.
Trong lúc dùng bữa cùng Samya, tôi hỏi em ấy xem có thành phố nào ở gần đây không. Em ấy bảo có một thị trấn cách đây một phần tư ngày đường, mặc dù em ấy cũng thừa nhận bản thân cũng hiếm khi nào ra khỏi khu rừng. Về cơ bản thì việc đi và về trong cùng một ngày là điều khả thi, nhưng nó cũng sẽ không dễ dàng như dạo chơi trong công viên đâu.
Sau bữa trưa, tôi bắt Samya quay trở lại giường nghỉ ngơi thêm rồi mới quay trở lại làm việc. Vào lúc tôi trở lại xưởng, ngọn lửa đã tàn và lạnh đi đáng kể. Tôi cho nó thêm một ít than để tăng nhiệt độ lên lại, đây là việc mà tôi phải tự tay làm.
Đến giờ, tôi đã ở công đoạn cuối cùng của quá trình rèn rồi. Các thợ rèn kiếm truyền thống Nhật Bản thường làm việc vào ban đêm để họ có thể xác định được chính xác nhiệt độ của ngọn lửa thông qua màu sắc của nó. Tuy nhiên, vì kỹ năng rèn của tôi là gian lận nên tôi có thể phân biệt được nhiệt độ ngay cả khi trời vẫn còn sáng. Khi lưỡi dao đã nóng đến nhiệt độ thích hợp, tôi nhúng nó vào nước lạnh để làm nó cứng lại. Trong lần rèn đầu tiên của mình, tôi muốn cả phần cạnh sắt lẫn phần sống dao đều phải cứng như nhau, vì vậy tôi không phủ đất sét lên bất kỳ bộ phận nào của lưỡi dao như tôi vẫn thường hay làm để tôi luyện chọn lọc.
Khi tôi nhúng con dao xuống nước, một tiếng xèo lớn vang vọng khắp xưởng. Âm thanh đó giống như âm thanh phát ra từ một cái chảo nóng bị dìm vào trong nước vậy, nhưng to hơn gấp nhiều lần. Tôi có thể cảm thấy con dao trong tay đang dần nguội đi, và sau một lúc, tôi lấy nó ra. Một luồng hơi nước khẽ cuộn quanh lưỡi dao. Và để hoàn thiện nó, tôi cần phải mài lưỡi dao trên một phiến đá mài.
Sản phẩm khai xưởng của tôi đã hoàn thành. Tôi không có ý định sử dụng nó cho bất cứ việc gì cụ thể, vì vậy tôi đã không làm chuôi và miếng bảo vệ cho nó và cũng sẽ không làm gì thêm ở phần chuôi dao. Tôi sẽ phải quấn phần chuôi lại bằng dây trước khi muốn sử dụng, nhưng điều quan trọng là tôi đã hoàn thành sản phẩm đầu tiên của mình.
Tiếp theo, tôi muốn kiểm tra độ sắc bén của lưỡi dao. Mặc dù tôi không có mục đích sử dụng cụ thể nào cho nó, nhưng tôi vẫn muốn chắc chắn rằng nó có thể cắt xuyên mọi thứ — dù sao thì đó cũng là mục đích sử dụng chính của một con dao mà. Tôi lấy một khúc gỗ làm bệ tạm thời và đặt một bó rơm lên trên cái bệ.
Tôi dùng dao chém xuống bó rơm.
Bó rơm bị cắt làm ra làm đôi… cùng với khúc gỗ.
Hả? Cái quần đùi gì vừa xảy ra vậy?
Con dao tôi làm ra để thử nghiệm lại có thể cắt xuyên qua một khúc gỗ ư?! Chuyện đó có hơi... không, rất khó chấp nhận. Đó là con dao đầu tiên của tôi mà! Chắc chắn, kỹ năng của tôi có được nhờ gian lận, và phải thừa nhận rằng tôi đã nỗ lực rất nhiều cho sản phẩm đầu tiên của mình, nhưng ngay cả như vậy, kết quả này thật khó mà nuốt trôi. Con dao cứ như một vật phẩm ma thuật vậy. Trên thực tế, nó quá sắc nét; đến độ nó thực sự có thể làm ai đó bị thương.
Hay là không phải kỹ năng rèn dao của tôi mà là do kỹ năng sử dụng dao của tôi thuộc hàng đỉnh của chóp nhỉ?
Tôi phải thử nghiệm để tìm hiểu thêm mới được.
Tôi lấy lại con dao mà tôi đã dùng để cắt quần áo của Samya ngày hôm qua và thử lại theo cách cũ. Lưỡi dao cắt ngọt qua bó rơm, nhưng khúc gỗ thì không hề hấn gì. Cơ thể mới của tôi dường như sở hữu một mức độ kiếm thuật nhất định – hay tôi nên gọi nó là khả năng dùng dao nhỉ? – nhưng đây là bằng chứng cho thấy con dao mà tôi đã rèn ra thực sự nằm ở một đẳng cấp khác.
Ở Trái đất, người ta gọi tình huống này là “dùng dao mổ trâu để giết gà”. Không ai ngu ngốc đến mức mà mua một con dao có thể cắt xuyên qua cả cái thớt cùng với thịt cả. Tuy vậy, con dao này có tiềm năng trở thành một món vũ khí đấy. Những con dao thông thường chỉ hiệu quả với đối thủ không có áo giáp — đa số thậm chí còn không thể cắt xuyên qua được cả lớp áo da. Nhưng con dao của tôi sẽ không gặp vấn đề gì với áo da cả, duy chỉ có kim loại là có thể đủ sức để ngăn chặn nó.
Dù sao đi nữa, tôi cũng không định bán con dao này. Con dao này hóa ra lại tốt hơn tôi mong đợi, nhưng tôi chỉ định tạo ra nó như một sản phẩm thử nghiệm, hơn nữa kích cỡ của nó nhỏ hơn những con dao thông thường. Thế nên tôi quyết định sẽ giữ nó để phòng thân.
Tôi làm một cái vỏ cho con dao từ khúc gỗ mà tôi đã vô tình chẻ đôi kia. Tôi cắt ra hai miếng ván gỗ lớn hơn con dao một chút và có độ dày bằng con dao. Tôi khoét phần giữa của hai miếng ván, bôi keo vào hai bên của chúng và phủ một lớp da lên phần miệng của vỏ dao. Nó là một cái vỏ khá đơn giản, nhưng giờ đây tôi có thể mang con dao theo bên mình rồi.
Bước sang thử nghiệm tiếp theo — mục tiêu của tôi là kiểm tra xem mọi thứ tôi làm có đạt chất lượng cao như vậy hay không. Làm ơn hãy bảo là không đi.
Tôi quyết định làm ba con dao lớn hơn một chút so với con dao tôi vừa làm, cỡ bằng một con dao dùng để sinh tồn. Tuy nhiên, tôi sẽ cố gắng ở các mức độ khác nhau. Con dao đầu tiên tôi làm với cùng nỗ lực như những con dao khác của mình; trong lần thứ hai tôi sẽ cắt bớt một số công đoạn; Lần thứ ba, sẽ là hoàn toàn không có chút cố gắng nào. Tôi vớ lấy ba tấm kim loại, đốt lò lên và bắt tay vào làm việc.
Phải mất cả ngày để tạo hình cho ba con dao. Tôi tính hoàn thành và thử nghiệm chúng vào buổi sáng hôm sau. Đã đến lúc đánh thức Samya dậy theo quy trình điều trị của em ấy rồi.
“Này, đến giờ ăn tối rồi,” tôi nói. “Dậy đi!”
Em ấy rên rỉ và trở mình trên giường, khiến cho tấm trải giường kêu lên sột soạt. Giọng của em ấy nghe có chút gì đó rất gợi tình.
“Giấc ngủ quan trọng, nhưng thức ăn cũng quan trọng không kém! Em không thể hồi phục nếu em không chịu ăn. Thôi nào, dậy đi.”
Tôi giật phăng tấm chăn ra khỏi người em ấy và được chiêm ngưỡng cảnh tượng một Samya hoàn toàn không mặc gì cả. Hóa ra em ấy là kiểu người không mặc đồ khi ngủ… Whoops. Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.
Samya uể oải ngồi dậy. “Từ khi nào mà đã muộn như vậy rồi? Và tại sao em vẫn cảm thấy mệt mỏi như vậy chớ? Em thực sự đã ngủ cả ngày rồi kia mà.”
“Đó chỉ là phản ứng tự nhiên sau khi bị chấn thương nghiêm trọng thôi. Cơ chế sinh tồn của cơ thể em đang bảo tồn năng lượng và ngăn chặn chuyển động dư thừa trong khi cơ thể hồi phục và bổ sung lượng máu đã mất,” tôi trả lời.
“Whoa, anh giống như một cuốn bách khoa toàn thư biết đi vậy á.”
“Không đến mức đó đâu.” Chúng chỉ là sự kết hợp của những kiến thức tôi đã học được từ hai thế giới tách biệt nhau mà thôi.
Căn phòng dần trở nên tối om, thế nên tôi thắp một chiếc đèn lồng lên. Đây là lần đầu tiên tôi dùng đến nó vì hôm qua tôi đã ngủ quên quá sớm trước khi cần dùng đến nó. May mắn thay, chiếc đèn lồng cũng là một món đồ ma thuật, nên tôi có thể thắp sáng nó chỉ bằng chút xíu ma lực – tất cả những gì tôi cần phải làm là tập trung năng lượng lại. Sau một lúc, ma lực phát ra từ tôi đã đi vào chiếc đèn. Ma pháp lửa, cùng với ma pháp gió, cả hai đã tạo nên khả năng ma thuật chính của tôi.
“Anh cũng biết dùng ma thuật nữa à?!” Samya thốt lên.
“Chỉ vài thứ đơn giản mà thôi,” Tôi nói.
"Các gia tộc cổ thật đặc biệt..." cô ấy nói với sự kính phục. Ngay cả việc có ít nhất một khả năng ma thuật cũng là điều hiếm thấy. Tôi không chắc rằng ma thuật phổ biến đến mức nào, nhưng tôi biết rằng đa số người ở thế giới này không thể sử dụng nó.
Chúng tôi đến phòng khách để ăn tối. Tôi thêm một ít rau củ vào món súp còn dư lúc sáng và hâm nóng lại. Có thêm một miệng ăn, nhưng lượng lương thực dự trữ vẫn còn khá nhiều. Tất nhiên, nó sẽ không thể kéo dài hơn một hoặc hai tháng. Tôi phải tìm cách kiếm tiền trước khi hết thức ăn, bằng cách bán đồ của tôi ở thành phố gần nhất hoặc mở dịch vụ sửa chữa. Mặc dù vậy, tôi không muốn rời đi trước khi Samya hồi phục. Tôi sẽ không thể ngủ được mất nếu có chuyện gì xảy ra với em ấy khi tôi đi vắng, đặc biệt là sau khi tôi đã cứu mạng em ấy một lần.
Chúng tôi trò chuyện một chút trong khi ăn. Theo bản năng, cả hai đều tránh thảo luận về quá khứ của mình. Em ấy kể cho tôi nghe về cuộc sống hàng ngày của mình, và tôi hồi tưởng về khung cảnh lúc còn ở Trái đất. Tôi đã từng rất xúc động khi nhìn thấy những ngọn núi cao chót vót với những đỉnh núi tuyết vĩnh cửu. Những thông tin đó sẽ không để lộ bất cứ điều gì quan trọng.
Sau bữa tối, chúng tôi mạnh ai về chỗ nấy ngủ. Tôi cuối cùng đã ngủ trên bàn trong phòng nghiên cứu, nhưng tôi đã quen với việc đó từ hồi còn làm công việc lập trình của mình. Samya đã khăng khăng rằng em ấy sẽ là người ngủ trong phòng nghiên cứu, nhưng tôi đã quyết định ngăn cản. Em ấy vẫn đang trong quá trình hồi phục. Và cuộc tranh luận kết thúc ở đó.
Em ấy đã rời phòng một cách miễn cưỡng và thế là ngày thứ hai của tôi kết thúc ở đây.
(Muscle memory hay còn gọi là trí nhớ cơ bắp là tình trạng khi chúng ta tập luyện một bài tập hoặc một kỹ năng nào đó trong một thời gian dài thì não bộ sẽ ghi nhớ tất cả các chi tiết ấy. Cứ như vậy, sau một khoảng thời gian nhất định, chúng ta sẽ có thể thực hiện thành thục những động tác đó.)