Trans: EviLiam
Editor: wrn, Da Di Dan~
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi bị đánh thức khỏi giấc mộng bởi một cảm giác kỳ lạ quanh cổ của mình. Không biết tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi nhỉ? Còn em gái kia sao rồi? Tôi cố gắng mở mắt ra, vẫn còn có chút mơ màng, và rồi tôi thấy em ấy – em ấy đang ngồi trên người tôi, dùng một tay bóp chặt lấy cổ của tôi.
“Chà, tôi đã nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này mà,” tôi nói một cách bình tĩnh nhất có thể. Cánh tay bóp lấy cổ tôi của em ấy không dùng quá nhiều sức lực, nhưng điều đó cũng đủ để khiến tôi không thể quên rằng em ấy có thể dễ dàng chấm dứt cuộc sống thứ hai của tôi trong lúc tôi đang ngủ, và trước cả khi tôi kịp trải qua một ngày trọn vẹn ở đây.
“Vết thương của em thế nào rồi?” Tôi hỏi.
Em ấy nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt màu vàng kim lộng lẫy, giống như một con hổ vậy. Lúc đầu thì, em ấy trông khá bối rối với câu hỏi của tôi, nhưng em ấy nhanh chóng chuyển thành trạng thái không cảm xúc. “Đau lắm,” em ấy trả lời, “nhưng chúng đang lành.”
“Tốt rồi,” tôi nói với một nụ cười nhẹ nhõm. Mọi nỗ lực cứu chữa cho em ấy của tôi đã không trở thành công cốc rồi.
“Vâng…” em ấy nói với giọng run rẩy. Đây là cơ hội để tôi đẩy em ấy ra và giải phóng bản thân, nhưng tôi không muốn bứt dây động rừng. Em ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần. “Anh đã nhìn thấy chưa?” em ấy nói với giọng đầy tức giận và đồng thời tay cũng siết chặt hơn.
“Tôi làm thế chỉ vì tôi phải chữa trị cho em, nếu không phải vì nhu cầu y tế, tôi sẽ không động vào em làm gì đâu. Tôi hứa luôn đấy,” tôi nói trong lúc cố gắng giữ giọng nói của mình ổn định nhất có thể.
“Anh nói thật không đấy?”
“Nếu tôi nói dối, em có thể bẻ gãy cổ tôi ngay bây giờ luôn.”
Em ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Sau một vài giây mắt chạm mắt, em ấy thở dài và trả tự do cho cái cổ của tôi. “Tôi sẽ tạm thời tin tưởng anh.”
“Cảm ơn em.”
“Loài người thường phát ra mùi hương đặc trưng khi họ nói dối,” em ấy nói thêm. “Anh không có mùi như thế.”
“Em có thể biết tôi nói dối hay không dựa vào mùi của tôi sao?!”
“Đúng vậy, nhưng chỉ khi loài người bối rối thôi. Mặc khác, bọn thú nhân thuộc tộc chó và sói thì có thể đánh hơi thấy mùi gian trá bất kỳ lúc nào.”
Tôi gật đầu. Nếu mà tôi đã lợi dụng sờ mó em ấy trong lúc chữa trị và rồi nói dối để lấp liếm, thì em ấy hẳn đã phát hiện ra ngay và ngay lập tức cho tôi chuyển sinh lần nữa. Đây mới chỉ là ngày thứ hai của tôi ở đây mà tôi đã lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy rồi.
Tôi đứng dậy lục lọi trong đống đồ đạc của mình và lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ rồi đưa cho em ấy. “Tạm thời em hãy mặc bộ đồ này đi,” tôi chỉ dẫn.
“Còn đồ của em thì sao?” em ấy hỏi.
“Tôi phải cắt nó ra để chữa thương cho em. Thêm nữa, chúng đã thấm đẫm máu rồi. Tốt nhất là nên vứt chúng đi.”
“Oh… Em hiểu rồi.”
“Tôi xin lỗi nếu như chúng có ý nghĩa quan trọng với em.”
“Không, không hẳn là vậy đâu. Chỉ là đống giẻ vụn thôi,” em ấy nói rồi lập tức thay đồ.
Cho đến tận bây giờ, em ấy đã “không mặc gì” rồi, không biết có giúp được gì không, nhưng tôi cũng quay mặt đi để cho em ấy có một chút không gian riêng tư. Tuy không gian hiện tại có hai người, nhưng bầu không khí khá là yên tĩnh. Âm thanh duy nhất phát ra là tiếng sột soạt của quần áo.
“Căn cabin này là của anh à?”
“Ừ,” Tôi quay mặt lại và nói vì em ấy đã thay đồ xong rồi.
“Anh làm cái gì ở tận ngoài này thế?”
“Tôi là một thợ rèn.”
“Thợ rèn sao?” em ấy hỏi.
“À thì… Tôi chỉ mới vừa chuyển đến đây ngày hôm qua thôi.” Tôi đã lưỡng lự đôi chút về việc giải thích về đời sống của mình, nhưng sau cùng, tôi quyết định nói sự thật. Có khả năng em ấy biết rõ khu vực này, và tôi không muốn khiến em ấy nghi ngờ bằng mấy lời nói bất cẩn.
“Có phải căn cabin này luôn ở đây không?”
Đây rồi! Em ấy biết chúng ta đang ở đâu.
“Lúc tôi vừa mới chuyển đến thì nó đã ở đây rồi,” Tôi đáp lời. Điều đó là sự thật mà, ngoại trừ phần nó đột nhiên từ đâu xuất hiện mà thôi.
“Em không thường xuyên tới khu vực này của Hắc Lâm, bởi vậy có lẽ em đã không để ý đến nó trước đây.”
Hắc Lâm. Tôi đã từng thấy cái tên này trên dữ liệu về địa lý đã được cài đặt vào não bộ của tôi. Mặc dùng tôi đang cố giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng ở trong lòng, tôi đang nhảy cẫng lên vì vui mừng; tôi không muốn siêu giác quan của em ta phát hiện ra bất kỳ điều gì. Nếu tôi kết hợp dữ liệu với những gì tôi đã thấy trong lúc tản bộ ngày hôm qua, tôi có thể đoán ra được vị trí của chúng tôi. Nó… có gần đây không?
“Ngay lúc này, chúng ta đang ở phần phía đông của khu rừng,” tôi mạo hiểm nói.
“Oh, em chủ yếu hay lang thang và ngủ ở phía nam và phía tây, em hiếm khi tới đây.”
Phew, tôi không biết tọa độ chính xác của chúng tôi đang ở, nhưng ít nhất tôi cũng có thể đoán được vị trí gần đúng của khu vực này.
Em ấy tiếp tục phần giải thích của mình. “Ngay khi em đi thám hiểm theo lối này, em đụng độ với một con gấu đen, và ừ thì… anh có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi đấy. Lý do duy nhất mà nó đã không giết em là bởi vì nó phát hiện ra anh đang đi đến, tôi nghĩ thế.”
“Tôi hiểu rồi.” Có thứ gì đó đủ mạnh để hạ gục em ấy đang sống trong đây ư? Ở trong khu rừng này, bản thân em ấy có thể được xem như là một con thú săn mồi mạnh mẽ. Ngoài việc em ấy là một bán hổ ra thì vì em ấy thường xuyên lang thang một mình trong rừng nên ắt hẳn em ấy rất mạnh. Tuy vậy, lúc này đây em ấy đang bị thương.
Tôi không muốn đuổi em ấy đi, thế nên tôi nói, “Tôi có một yêu cầu cho em đây.”
“Gì cơ?”
“À, cần thời gian để vết thương của em lành lại, đúng chứ?”
“Vâng,” em ấy đáp. “Thú nhân có sức chịu đựng cao hơn con người, nhưng với vết thương lớn như này, nó sẽ mất một khoảng thời gian để hồi phục hoàn toàn đấy. Em sẽ không thể đi săn hay thu thập thức ăn trong vòng hai tuần tới.”
“Vậy sao em không sống ở đây trong lúc đó nhỉ?” Tôi đề xuất.
“Huh?”
“Tôi không có ý đồ gì đâu, chỉ là lợi ích chung mà thôi.” Tôi giải thích. “Tôi mới đến khu vực này, và tôi sẽ cần một vài sự giúp đỡ trong việc rèn của mình. em cần dưỡng thương, và ngay cả sau khi em đã hồi phục, em vẫn sẽ cần một ít thời gian để thích nghi, đúng chứ?”
“Cũng đúng.”
“Em sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi ở đây. Ít nhất, em sẽ không phải lo lắng về chuyện mưa bão. Tôi cá là sẽ rất khó để đi săn trong cơn bão đấy.”
“Nghe có lý đấy,” em ấy nói rồi dừng lại một chốc để suy nghĩ.
Trong lúc em ấy cân nhắc lời đề nghị của tôi, đôi tai nhọn mềm mại của em ấy xoay vòng vòng theo hai hướng khác nhau, và tôi đã bị mê hoặc. Tôi có thể ngắm nhìn những nét hổ của em ấy cả ngày. Nhưng tôi không định nói cho em ấy biết những gì tôi đã nghĩ, vì tôi đoán là em ấy sẽ nổi giận.
“Được thôi. Tôi sẽ ở lại đây cho đến khi vết thương lành lại và tôi có thể đi lại bình thường. Cho đến lúc đó, tôi sẽ xem xét lại việc tôi muốn làm về lâu dài. Anh thấy thế nào?” em ấy hỏi.
“Hãy làm việc cho tôi.” Tôi nói.
“Tuyệt quá. Xin anh chỉ bảo thêm.”
“Tuyệt.”
Tôi đã từng nói rằng tôi muốn sống chung với một bé mèo, nhưng ngay cả trong giấc mơ điên rồ nhất, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đây sẽ là hiện thực. Tôi cho rằng một em nàng hổ cũng được tính. Giám Hộ à, đây có phải là câu trả lời của em cho yêu cầu của tôi không? Tôi thầm hỏi em ta trong đầu, nhưng không có câu trả lời. Không phải tôi đang mong đợi một câu trả lời đâu nhé.
“Nhân tiện, tên em là gì vậy?” Tôi hỏi.
“Samya.”
Hóa ra tên em ấy là Samya. “Tên đẹp đấy,” tôi nói, nhưng em ấy không trả lời. “Có chuyện gì vậy?” Cuối cùng tôi cũng đã hỏi.
“Cái tên đó quá là dễ thương. Em muốn được gọi bằng tên gì đó mạnh mẽ hơn cơ.”
“Um… như là González á?”
“Pft –”. Âm thanh phát ra từ em ấy. Một giây sau, em ấy lăn lộn trên giường, cười đến nghiêng ngả. “Ha ha ha ha! González! Cách đặt tên của anh tệ thật sự! Ha ha ha!!!”
“Đừng nói nữa. Ít nhất thì cha mẹ tôi đã cho tôi một suy nghĩ bình thường,” thất vọng vì bị em ấy giễu cợt, tôi nói. Em ấy cười nhiều đến mức chảy cả nước mắt ra.
Trong suốt bốn thập kỷ tiền kiếp của tôi, khả năng đặt tên dở tệ là điểm yếu duy nhất mà tôi chưa thể khắc phục được. Đáng ra tôi phải nhờ Giám Hộ sửa chữa nó, nhưng bây giờ đã là quá muộn để nhớ đến điều đó.
“Ngay cả khi em không thích tên của mình, nhưng đó là thứ mà gia đình em đã đặt cho em,” tôi nói sau khi Samya bình tĩnh lại sau trận cười. “Ngoài ra, tôi nghĩ cái tên này rất hợp với em.”
“Oh, um, cảm ơn anh,” em ấy đáp. Ở Nhật Bản, người ta thường nói: “Một con quạ khóc hóa cười.” Riêng trong trường hợp này, “Một con hổ cười hóa hổ thẹn” sẽ nghe chính xác hơn. Về cơ bản mà nói, nó có nghĩa là cảm xúc của một người thay đổi một cách nhanh chóng.
“Được rồi, tôi sẽ đi bổ sung nguồn nước dự trữ của chúng ta. Nó cách cabin này một đoạn khá xa. Em ở một mình ổn không đấy?” Tôi hỏi.
“Trước khi anh đi…” Em ấy lưỡng lự.
“Hmm? Có chuyện gì thế?”
“Anh vẫn chưa nói cho em biết tên của anh.”
“Oh. Phải rồi ha. Tôi là Eizo Tanya.” Eizo là tên mà tôi được trao cho, nhưng ở kiếp trước, tôi sẽ phải giới thiệu ngược lại.
“Nó nghe giống tên Nordic thế. Anh có họ tên và mọi thứ luôn.”
“Có thể nói như vậy.”
Dựa theo dữ liệu địa lý, ở thế giới này, vùng đất tương tự như Châu Á nằm ở phía bắc, không phải ở phía đông. Những người sống ở đó được gọi là người Nordic.
“Em xin lỗi, em không có ý tọc mạch đâu. Tên họ khá là hiếm ở đây.”
“Không sao cả. Em đừng có để tâm đến nó,” tôi nói. “Tôi cho là em cũng đã đoán được lý do vì sao tôi lại mở xưởng làm ở một nơi hẻo lánh như thế này nhỉ.”
Ở thế giới này, việc một người đàn ông có tên họ - nghĩa là một người đến từ một dòng họ lâu đời - chuyển đến một khu vực khác trên thế giới và làm thợ rèn trong một khu rừng xa xôi là điều hiếm thấy. Việc một người có địa vị như vậy lại chọn cho mình một cuộc sống ẩn dật như thê này là điều không thể tưởng tượng nổi. Samya đã xâu chuỗi các dữ kiện và rút ra kết luận của riêng mình về quá khứ của tôi.
“Có vẻ như anh cũng đã trải qua những chuyện rất khó khăn,” Samya nói bằng giọng đồng cảm.
“Tôi một mình vẫn ổn đấy thôi.” Ít nhất là cho đến bây giờ. “Em có thể giúp tôi một chút và chỉ gọi của tôi thôi được không?”
“Không thành vấn đề, thưa anh Eizo.”
“Cảm ơn em, Samya.”
Tớ đổi cách xưng hô tí cho tình củm nhá. Nordic hay Bắc Âu