My Quiet Blacksmith Life in Another World.

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 323

Volume 1 - Chương 1.6

Trans: EviLiam

Editor: Da Di Dan~

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Buổi sáng hôm sau cũng trôi qua theo cách tương tự như ngày hôm qua. Tôi thức dậy, nấu bữa sáng và đánh thức Samya dậy ăn. Sau đó, tôi đun nóng một mẻ nước để Samya lau mình, rồi tôi ra hồ lấy thêm nước.

Khi tôi đến bên bờ hồ, tôi bỗng nổi hứng muốn bơi. Thế là tôi bèn nhảy ùm luôn xuống hồ, nước bắn lên tung tóe xung quanh tôi.

“Eyahhh!” Tôi hét lên vì sốc sau khi nổi lên mặt nước. Nước lạnh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều – nó gần như đóng băng luôn vậy á! Nhưng theo hướng tích cực, thì cảm giác này thật sự rất sảng khoái, đặc biệt là sau một ngày dài nhễ nhại mồ hôi ở xưởng. Khi đã cảm thấy đủ sạch sẽ, tôi quay trở về cabin cùng với những chiếc vại chứa đầy nước.

Công việc đầu tiên của ngày hôm nay sẽ là hoàn thành thử nghiệm với ba con dao. Tôi tiếp tục từ chỗ công việc hôm qua và nung nóng ba con dao đến nhiệt độ phù hợp. Tôi nhanh chóng nhúng chúng vào nước để định hình, mài sắc các cạnh của chúng và bọc phần chuôi lại bằng dây da. Tôi đảm bảo chất lượng của những con dao là khác nhau, đúng như kế hoạch tôi đã đặt ra từ hôm trước.

Vào thời điểm tôi hoàn thành công việc, cũng là lúc mặt trời lên cao nhất. Thật là đúng lúc. Tôi sẽ nhờ Samya giúp đỡ phần còn lại của cuộc thử nghiệm sau bữa trưa.

“Samya, em có thể giúp tôi vài thứ sau khi chúng ta ăn xong không?” Tôi hỏi.

“Được thôi,” em ấy nhanh chóng đồng ý, “nhưng em không biết thứ gì về rèn cả.”

“Chuyện đó không thành vấn đề. Tôi chỉ cần thêm người giúp thôi,” tôi nói.

“Được rồi. Em đã nằm trên giường suốt cả ngày hôm qua rồi, vậy nên em đang tràn đầy năng lượng đây.”

“Tôi rất cảm kích điều đó.”

Sau khi ăn xong, chúng tôi cùng nhau bước vào xưởng và tôi bắt đầu giải thích về thử nghiệm. “Tôi đã chuẩn bị ba con dao ở đây. Em có thể lần lượt cắt những bó rơm này bằng ba con dao ấy được không, bắt đầu từ con dao ở bên phải? Tôi đang muốn kiểm tra độ sắc bén của chúng.”

Tôi muốn cô lập biến số kỹ năng cắt của mấy con dao, và tôi cũng không muốn bất kỳ kỹ năng kiếm thuật nào mà tôi được ban cho ảnh hưởng đến chúng. Nếu lưỡi dao tôi đã dành hết tâm huyết vào nhất có thể cắt xuyên qua khúc gỗ khi Samya vung nó, thì tôi có thể chắc chắn rằng đó chính là chất lượng của con dao.

“Okay, dễ ấy mà,” em ấy nói.

Samya ngồi xuống chiếc ghế đẩu gỗ và đặt bó rơm đầu tiên lên khúc gỗ. Em ấy nhấc con dao ngoài cùng bên phải – con dao mà tôi đặt ít nỗ lực vào nhất – lên và phấn khích chém xuống. Bó rơm đứt lìa ra, kèm theo âm thanh khe khẽ của những cọng rơm rơi xuống nền đất. Tuy nhiên, con dao này không mảy may để lại một vết xước nào trên khúc gỗ mà chỉ cắt xuyên qua bó rơm mà thôi.

“Wow, thật tuyệt vời!” em ấy thán phục. “Anh có tài năng đấy, Eizo à!”

“Cảm ơn,” tôi đáp lại. “Giờ thì hãy thử con dao ở giữa đi.”

“Tới luôn,” em ấy nói với sự hứng thú cao độ. Em ấy chọn con dao tiếp theo, con dao tạm ổn, đầy thích thú. Một tiếng xoạt nhẹ nhàng phát ra khi em ấy cắt xuyên qua bó rơm mới làm cho nó bị chém làm đôi. Con dao này cũng để lại một vết cắt sâu ở trên khúc gỗ nhưng không thể cắt xuyên qua cả khúc gỗ được.

“Hmmm, không tệ,” tôi cảm thán.

“Không tệ ư? Anh đang nói cái gì vậy? Chuyện này thật đáng kinh ngạc!!!”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm trước sự sốt sắng của Samya. Đánh giá theo phản ứng của em ấy, hẳn tôi không cần phải tập trung hết sức vào khi rèn. Chỉ một nỗ lực vừa phải cũng hoàn toàn đủ dùng rồi. Tôi thật sự rất vui khi được Samya khen ngợi, nhưng tôi vẫn làm bộ mặt lạnh lùng vì tôi không muốn kích hoạt giác quan nhạy bén của em ấy.

“Thử cái cuối đi,” tôi nói.

“Oh, okay. Được thôi.” Sự phấn khích của Samya bị giảm đi phần nào bởi thái độ lạnh nhạt của tôi. Em ấy nhấc con dao mà tôi đã dành tất cả tâm huyết vào nó lên và cắt bó rơm cuối cùng.

Con dao cắm sâu vào hơn nửa khúc gỗ, nhưng lần này, không có tiết sột soạt nào phát ra từ bó rơm cả. Mọi thứ hoàn toàn tĩnh lặng.

“Hả?” Samya hoang mang nói.

“Lấy con dao ra đi,” tôi hướng dẫn.

“V-vâng.” Ngay lúc Samya nâng cao dao lên, nửa bó rơm và cả nửa khúc gỗ từ từ trượt ra thành hai nửa. Sự việc xảy ra y chang như trên anime hay manga vậy. “C-cái gì vừa xảy ra vậy?”

“Bình tĩnh đi,” tôi nói. “Bây giờ em mà hoảng loạn thì sẽ rất là nguy hiểm đó.”

Samya sực tỉnh và nhìn về phía tôi. “À, đ-đúng. Anh nói đúng,” em ấy lắp bắp. “Là lỗi của em…”

“Đừng lo lắng. Tôi xin lỗi vì đã không giải thích trước,” tôi đáp. Tất nhiên, ai cũng sẽ bị sốc khi thấy một con dao chẻ đôi cả khúc gỗ như này. Nếu không biết trước chuyện sẽ xảy ra, có lẽ đến cả tôi cũng sẽ cảm thấy bất ngờ mất.

Ba kết quả đã chứng minh giả thuyết của tôi là đúng: khả năng gian lận đã cho tôi kỹ năng rèn đỉnh của chóp và khả năng chế tạo ra những món đồ thượng phẩm.

“Chà chà, tôi đoán là mình không thể bán con dao thứ ba này được rồi,” tôi nói.

“Cái gì? Tại sao chứ?” Samya sốc khi nghe tôi nói thế.

“Nếu bán cho một kiếm sĩ thì có thể, nhưng mặt khác, con dao này quá nguy hiểm nếu được bán cho một người bình thường,” tôi nói. “Thử nghĩ đi – sẽ ra sao nếu tôi bán nó cho một gia đình hoàn toàn bình thường, và rồi một ngày nọ, người mẹ vô tình trượt tay khi đang chuẩn bị bữa tối? Bà ấy có thể mất luôn ngón tay đấy.”

Người ở đây cũng không dùng thớt, thay vào đó, họ giữ rau củ và thịt trên tay để cắt nhỏ. Có vẻ như tấm thớt không phổ biến ở khu vực phía bắc này rồi.

“Oh, đúng thật ha,” Samya nói. Em ấy trông có vẻ khá thất vọng.

 “Nhưng tôi nghĩ sẽ chẳng có hại gì nếu bán con dao cho ai đó đã có kinh nghiệm với việc sử dụng kiếm,” tôi nói.

“Sao anh không đưa nó cho em nhỉ?”

“Thật sao?” tôi hỏi. “Em muốn nó sao?”

“V-vâng. Nó sẽ giúp em róc da và làm lông con mồi dễ dàng hơn rất nhiều khi em đi săn.”

“Vậy thì được thôi. Nó là của em đấy.” Tôi đã có con dao đầu tiên tôi làm rồi. Bên cạnh đó, tôi cảm thấy rất hổ thẹn nếu con dao mình làm ra bị lãng phí, và tôi muốn Samya dùng nó hơn là một người lạ mặt nào đó.

“Anh có chắc không đấy?!”

“Ừ, tôi không để ý đâu, nhưng em sẽ phải đợi một lát đấy nhé,” tôi nói. “Tôi sẽ làm một cái bao cho nó khi có thời gian rảnh giữa lúc làm những món đồ để bán khác.”

“Tuyệt vời! Em không có phàn nàn gì đâu – chỉ cần nhìn là em biết đây là một món hời rồi!”

“Okay, tôi sẽ trao nó lại cho em sớm thôi.”

“Woohoo!”

Chuyện này cứ giống như là đang cố gắng thuần hóa một con thú bằng đồ ăn vậy. Chỉ là gần giống vậy thôi… Em ấy đã sống ở đây rồi, vậy nên phải nói là tôi đã ở trong giai đoạn thuần hóa mới đúng.

Dù sao đi nữa, sau khi chứng kiến kết quả của cuộc thử nghiệm, giờ đây tôi đã biết phải bẻ công việc rèn của mình theo hướng nào rồi; thay vì làm những thứ phi thường, tôi sẽ tập trung vào việc chế tạo những vật phẩm thường ngày. Tôi có thể thong thả, làm vài thứ trong hai đến ba ngày, và nhận sửa chữa tận nhà hay ở đây cũng được. Số lượng hơn chất lượng. Tất nhiên là tôi sẽ không hoàn toàn bỏ lơ chất lượng. Tôi muốn khách hàng rời đi với sự thỏa mãn, vậy nên tôi sẽ đảm bảo tất cả lưỡi dao và công cụ mà tôi rèn ra đều sẽ sắc bén hơn mặt bằng chung.

Trong bốn ngày tiếp theo, tôi sản xuất hàng loạt những con dao và đoản kiếm, cùng với cuốc, liềm và rìu. Tôi không cần phải dành quá nhiều thời gian cho toàn bộ chúng; tốc độ có lẽ cũng là một phần của khả năng gian lận, hoặc có lẽ nó là tác dụng phụ của việc không đặt nhiều công sức vào chúng. Tôi cũng rèn ra một vài món đồ có kích thước lớn cho riêng mình, nhưng đa phần là tôi chỉ nhắm đến chất lượng trên trung bình mà thôi.

Trong lúc tôi làm việc, Samya ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Em ấy tránh việc đi lại quá nhiều, và thậm chí khi em ấy giúp tôi với việc thử nghiệm độ sắc bén của những thứ tôi rèn ra, thì em ấy cũng dễ dàng hoàn thành nó mà chẳng tốn quá nhiều sức lực. Hay là em ấy yếu đi do không thường xuyên tập thể dục vậy?

Vì tò mò, tôi hỏi em ấy về chuyện này, và em ấy trả lời, “Nếu em khỏe lại nhanh hơn thì em sẽ nhanh chóng được chơi đùa với mấy con dao của anh đó.”

Tôi sẽ phải làm thứ gì đó thật tốt ở lần tới, để không khiến em ấy phải thất vọng. Bên cạnh đó, tôi rất thích được khen ngợi, ngay cả với những lời khen ngầm.