"Yuu-kun! Nhìn nè, nhìn nè!! Tới đây, tất sát kỹ..."
『Voice charge! Max Talking!! Tất sát──Shouting Shoot!!』
"Pằng chíu!"
Yuuka vừa vung vẩy khẩu súng thanh linh đồ chơi 『Talking Breaker』, vừa lẩm bẩm "Pằng chíu".
"Thế nào, Yuu-kun?"
Thế nào là thế nào.
Tôi cũng không biết nên bình luận ra sao.
Khi thấy tôi bối rối để đáp lại, Yuuka liền phồng má lên.
"Anh phải phản ứng nhiều hơn chứ! Chúng ta đã cùng xem mà, tập mới nhất của 『Kamen Runner Voice』 ý! Đây chính là phiên bản tái hiện đó."
Trong chiếc váy liền thân màu xanh nhạt, cùng với mái tóc đen đã vuốt thẳng lên.
Yuuka đang vênh mặt lên với đôi mắt sắc bén, như thể em ấy đang cố hoá thân thành 『Kamen Runner』 vậy.
Hôn thê của tôi, hôm nay lại cao hứng rồi.
"Sakata Yuuichi───Hãy chiến đấu! Chiến đấu, chính là... tình yêu. Và tình yêu, chính là...『Giọng nói của Trái Đất』!!"
À, tôi nhớ ra lời thoại đó rồi.
Là kiểu lời thoại dùng để thể hiện quyết tâm đến cùng trong tình huống nảy lửa, nhưng khi điềm tĩnh nghe lại thì chẳng thể hiểu nổi nhân vật đang nói cái gì.
Dường như đã thành công trong việc chọc cười tôi, Yuuka liền nhắm mắt lại và giơ nắm tay đắc thắng.
"『Kamen Runner Voice』... thú vị lắm đó, Yuu-kun. Trước giờ em chưa từng xem tokusatsu, nhưng... sau khi được Momo-chan giới thiệu, em đã lọt hố mất rồi."
Nhân tiện thì 『Momo-chan』 chính là bạn cùng lớp của chúng tôi───Nihara Momo.
Mái tóc nâu dài và đôi mắt sáng ngời.
Trên chiếc áo blazer là bộ ngực bự quá khổ đập vào mắt người ta, với ngoại hình gyaru, chính là Nihara-san.
Mãi đến gần đây, tôi đã luôn gọi cô ấy là một 『gyaru hướng ngoại』.
Ấy vậy mà, sau khi biết được bí mật mà cô ấy đã che giấu... quan điểm của tôi về cô gái này đã có sự thay đổi lớn.
───Tuy bề ngoài là gyaru, nhưng bên trong lại là một otaku cuồng tokusatsu.
Kiểu như vậy.
"Super Gundan cũng rất thú vị đó! Như 『Hanami Gundan Mankaiger』 nè───sau khi xem xong thì em lại có hứng đi ngắm hoa!"
"Vấn đề là thời điểm phát sóng lại không trùng với thời điểm ngắm hoa nhỉ."
Dưới ảnh hưởng của Nihara-san, chúng tôi đã xem thử 『Kamen Runner Voice』 và 『Hanami Gundan Mankaiger』... Quả thực đúng như lời Yuuka nói, cũng khá là thú vị.
Nếu Nihara-san có thể truyền bá đến những người bạn khác thì tốt rồi, nhưng...
Vừa chớm nghĩ vậy, tôi lập tức thuyết phục lại bản thân "Chắc là thôi nhỉ".
Tuy muốn truyền bá cho người khác về 『Alice Stage』 mà bản thân luôn tôn thờ như thần thánh.
Nhưng tôi lại không có hứng làm chuyện đó.
Lý do là vì, nếu Yuuna-chan yêu quý của tôi bị đem ra làm trò cười───thì chắc chắn sẽ có đổ máu.
Nihara-san cũng thế.
Nếu tokusatsu bị đem ra làm trò cười, cho dù đối phương có là bạn bè đi nữa, thì cô ấy thực sự sẽ nổi cáu───Nihara-san đã quyết định giấu đi sở thích của bản thân, vì cả tokusatsu lẫn bạn bè đều rất quan trọng với cô ấy.
Tuy vậy, bởi nhiều lý do khác nhau───nên Nihara-san đã chia sẻ bí mật này với tôi và Yuuka.
Không biết có nên gọi đây là sự đáp lễ hay không.
Nhưng Yuuka cũng đã bộc bạch với Nihara-san về việc bản thân là hôn thê của Sakata Yuuichi, về việc hai người chúng tôi đang sống chung với nhau... tất cả những chuyện đó.
Và kết quả là───đây.
"Được rồi! Ngày mai đến trường em sẽ khuấy động không khí bằng một buổi trò chuyện về tokusatsu!! Yuuka, Momo-chan, bạn bè!"
Yuuka có thể nhớ nhung Nihara-san nhiều đến mức nào cơ chứ.
Mà, không biết lúc lồng tiếng thì thế nào, nhưng hồi trước Yuuka không có lấy nổi một người bạn ở trường.
Khả năng giao tiếp cực kỳ kém, cộng với việc không ai dám lại gần em ấy.
Tôi thực sự rất hạnh phúc, khi nhìn thấy hôn thê vụng về của mình đã chơi thân được với một người bạn, nhưng...
『Voice charge! Max Talking!! Tất sát──Shouting Shoot!!』
"Pằng chíu!"
Quả nhiên, tôi vẫn mong em ấy có thể tem tém lại một chút.
Mới trước ngày đến trường thôi mà đã hăng như thế này từ sáng giờ rồi.
Đúng lúc đó───cạch một tiếng, cửa phòng khách chợt mở ra.
"...Yuuka-chan đang làm gì vậy? Etou... Chị lỡ ăn phải nấm lạ à?"
『Con bé』 vừa thốt ra với tông giọng lưỡng lự, vừa nhìn chằm chằm về phía Yuuka, người vẫn còn đang hớn hở với khẩu súng cầm trên tay.
Mái tóc đen ngắn, với khuôn mặt song tính, không phân biệt được là trai hay gái.
Cùng với áo phông ngắn hở rốn dưới áo khoác jean và đôi chân mảnh khảnh thò ra từ quần ngắn.
Đúng vậy.
Con bé này, chính là cô em gái đã lên năm hai sơ trung của tôi───Sakata Nayu.
"Đã-nói-rồi mà, Nayu! Khi nào quay về thì phải liên lạc chứ!!"
"Hả? Lúc nào về cũng phải báo, khó chịu lắm. Em không được tự do trở về ngôi nhà thân yêu à? Hà... Có ông anh trai là học sinh cao trung, chuyên đi cấm đoán học sinh sơ trung, đúng là tởm mà."
Tôi vừa nói một lần, thì đã bị phản lại gấp bao lần.
Cô em gái độc miệng, vô lễ và ngạo mạn mà tôi luôn tự hào, đúng là vẫn không thay đổi.
Nayu liền đặt va li kéo tay xuống rồi buông một tiếng "tch".
"Bớt nghịch đồ chơi và tình tứ với nhau hơn đi. Mau mau đẻ một đứa để cho em còn an tâm chứ."
"Đẻ cái gì chứ, con bé ngốc này."
"Đ-Đúng rồi, Nayu-chan! V-Vẫn còn quá sớm đó... Mồ."
Thường thì Nayu sống bên nước ngoài với ông già của tôi.
Nhân dịp nghỉ hè, con bé đã ghé qua và ở lại nhà, sau đó cùng bạn bè đi du lịch khắp Nhật Bản, tận hưởng trọn vẹn mùa hè tại Nhật Bản.
"...Thế? Em đã du lịch chán chê chưa? Không quay lại chỗ của bố thì có sao không?"
"Hả? Gì cơ, anh định xua đuổi cô em gái đáng yêu này hay sao? Đáng sợ... Chắc chắn là bạo lực gia đình rồi. Yuuka-chan, cẩn thận nhé. Đối tượng này───có nguy cơ cao trở thành một ông chồng vũ phu đó."
"Nói quá trớn rồi đấy!? Em đâu có báo là sẽ quay về mà!
"Ờm. Thế, em sẽ nán lại đây một lúc nữa vậy."
Trong lúc ngắm nhìn tôi và Nayu nói chuyện qua lại... Yuuka chợt mỉm cười.
Sau đó, em ấy liền bê va li của Nayu vào trong.
"Yuu-kun và Nayu-chan vẫn thân thiết y như mọi khi nhỉ. Đáng yêu đến mức chị phải bật cười luôn đó."
"T-Thân thiết ở đâu chứ!"
"Rồi rồi. Nayu-chan đúng là đáng yêu mà! Hay nhỉ... Chị cũng muốn một cô em gái như vậy."
Thấy Yuuka mỉm cười sảng khoái như vậy, tôi chợt cảm thấy như có gì đó không ổn.
Hình như Yuuka cũng có anh chị em nhỏ tuổi hơn thì phải.
Tôi không hề muốn đụng đến chủ đề này chút nào...
◆
"Yo, Yuuichi... Khoẻ không mày?"
"Mày trông còn oải hơn cả tao tưởng đấy."
Masa, hay Kurai Masaharu đang sờ lấy mái tóc gai của nó mà cười trừ như thể đang cười về phía không khí vậy.
Quầng thâm dưới cặp kính đen của thằng này có thể nói là tệ hại đến mức đáng sợ.
Chúng tôi vốn đã có mối quan hệ oan gia ngõ hẹp từ hồi sơ trung rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nó tiều tuỵ đến thế.
"Đã có chuyện gì xảy ra à? Nói cho tao nghe đi, Masa."
"Cảm ơn, Yuuichi... Không phải đâu, thực ra là thế này. Tao đã ngồi cày event của 『Alice Stage』 suốt ba ngày qua nên có hơi thiếu ngủ───"
"À. Thôi đủ rồi. Xin lỗi nhé."
Tôi đã lo bò trắng răng rồi.
"Ya-ho, Sakata!"
Cái người vừa đập một nhát vào lưng tôi, không ai khác ngoài 『từng là gyaru hướng ngoại』, chính là 『tokusatsu gyaru』, Nihara-san.
Nihara-san liếc qua phía Masa trong chốc lát và thở dài.
"Kurai sao lúc nào cũng dùng điện thoại quá nhiều để rồi ngủ không đủ vậy? Trông cái mặt thảm chưa kìa, Kurai đúng là ngốc quá đi."
"Có sao đâu. Nhờ vậy mà tôi mới thu thập được vô số thẻ của idol Ranmu-sama... Tôi không hề hối hận một chút nào! Người không say mê với sở thích như Nihara-san, chắc chắn sẽ không hiểu đâu!!"
"Ahaha. Mà, chắc vậy."
Trông thì thế thôi, chứ Nihara-san───đã tới trường sau khi ngồi xem liền tù tì suốt 24 tiếng mấy chục series cũ của tokusatsu. (Thông tin biết được sau khi xem LINE của Yuuka).
Lý do quầng thăm không hiện rõ trên mặt cô ấy, là vì lớp trang điểm đã che kín hết rồi.
Masa, tuy tao không thể tự tiện nói cho mày, nhưng... Nihara-san cũng là người 「cùng phe」 đấy?
"Ồ. Watanae-san!"
Trong lúc tôi mải nghĩ về điều đó, Nihara-san liền bắt đầu vẫy tay.
Người đầu tiên hiện trước mắt tôi chính là Yuuka.
Chỉ là───trong chế độ "ở trường".
Mái tóc đen buộc thành đuôi ngựa. Chiếc blazer chỉnh tề theo quy định trường học.
Nếu chỉ vậy thôi thì rất bình thường, nhưng khuôn mặt của em ấy lại vô biểu cảm đến bất thường.
Đôi mắt ẩn sau cặp kính mỏng đó đã xếch lên rồi... chúng khiến tôi cảm thấy như mình đang bị uy hiếp vậy.
Trong bộ dạng khác hoàn toàn so với thông thường ở nhà, Yuuka lạnh lùng đáp lại.
"...Đã lâu không gặp. Nihara-san."
───Ưm~ Em muốn được gặp lại Momo-chan càng sớm càng tốt. Nhỡ lúc gặp em lại cười toe toét thì sao đây ha?
Tối qua Yuuka đã nói như vậy.
"Watanae-san, khoẻ hông? Mồ, mãi mới được gặp lại cậu, mình vui lắm đó!!"
"Ờ."
Trả lời gì mà lạnh lùng vậy!
Cười toe toét ở đâu chứ, đến cả cơ mặt còn chả động đậy chút nào là sao hả, Yuuka!?
"Nè nè, cậu đã xem chưa? Bộ mình giới thiệu ý..."
"À. Ờ."
"Cậu thấy sao!?"
"Bình thường."
Chả phải em đã 『Talking Breaker』 rồi vung vẩy chân tay suốt ngày hôm qua hay sao!?
───Yuuka, Momo-chan, bạn bè!
"...Mà, nói cảm tưởng ở đây thì cũng hơi 'ấy' nhỉ. Ừm ừm. Vậy thì, lần sau mình đến nhà chơi có được không?"
"Tại sao?"
"Cậu muốn nói chuyện thong thả đúng không? Cả hai chúng ta đều có nhiều điều muốn nói mà?"
"Chắc thế."
Khái niệm bạn bè có hơi lộn xộn thì phải.
À không, chắc là vậy nhỉ?
Khả năng giao tiếp cực kỳ kém, cộng thêm việc Yuuka đã luôn đóng vai nhân vật cứng nhắc ở trường suốt bao lâu nay.
Chắc hẳn phải rất khó để em ấy có thể thay đổi...
"Giờ thì. Tiết học sắp bắt đầu rồi. Thế nhé."
"Mồ. Vẫn lạnh lùng như xưa nhỉ... nhưng thế này cũng thú vị đấy."
Cứ như vậy.
Hình tượng mà Yuuka không hề mong muốn vẫn không thay đổi───Và mười ngày sau buổi tựu trường tháng 8 cũng đã trôi qua.
◆
"...Hừm. Đó là lý do Yuuka-chan cảm thấy buồn bã à?"
Nayu nhìn về phía Yuuka, người vẫn còn đang ủ rũ trong phòng khách rồi đáp lại.
Yuuka trong lúc nằm sõng soài liền nhìn về phía chúng tôi và liên tục lầm bầm những câu "Tại sao em có thể lãng phí thời gian đến thế..." "Quá sức rồi..." như thể đang nguyền rủa vậy.
"Nihara-san cũng biết tính của Yuuka rồi... Em chỉ cần theo dõi trên LINE là được."
"Ư... Cảm ơn, Yuu-kun... Một người ngốc nghếch như em thì, nói chuyện tinh tế có hơi..."
Chắc hẳn là em ấy đang suy sụp.
Nhưng dù vậy, Yuuka vẫn cầm điện thoại lên và lướt về phía màn hình───
"...Ớ!?"
Trước giờ tôi chưa từng thấy em ấy nhăn mặt như vậy.
Yuuka giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc đó và áp điện thoại vào tai.
"───Alo, alo, cái gì? Chị đang bận lắm, để sau đi... Ế? Thứ hai tuần sau? Đừng có tự tiện quyết định chứ. Phải để chị kể cho Yuu-kun về chuyện này nữa... Hả? Làm sao, chị thích gọi chồng tương lai của mình như thế nào thì... Cái gì? 『Chị thêm kun vào tên em cũng được đó』? Tại sao chị phải làm vậy, chỉ cần gọi Isami là Isami, thế là đủ rồi! Tóm lại, bên chị cũng đang có việc───"
Với tông giọng gắt gỏng hơn hẳn so với mọi khi, Yuuka chợt đứng dậy với điện thoại trên tay.
"Đợi đã, có nghe không vậy Isami!?───Này, đừng có cúp máy! Mồ!!"
"Yu-Yuuka... sao vậy?"
Tôi hỏi lại Yuuka với khuôn mặt cau có, trong lòng có chút sợ sệt.
Dường như bất ngờ vì câu hỏi của tôi, Yuuka bỗng xấu hổ và thu người lại.
"Etou... Xin lỗi. Em đã làm ồn rồi."
"Isami...kun? Người lúc nãy em vừa nói. Có khi nào là, Yuuka..."
『Em trai』 của em ấy?
Tôi vừa định hỏi thì Yuuka đã gật đầu.
Chuyện này hơi khó nói nhỉ.
"Isami vừa nói là. Gia đình của em... sẽ ghé thăm Yuu-kun vào thứ hai tuần sau."
────Ế?
Tuy là do bố mẹ hai bên tự tiện quyết định, nhưng chúng tôi đã đính hôn.
Tôi cũng chuẩn bị sẵn tâm lý rằng sẽ có một event đối diện với gia đình của hôn thê.
...Nhưng dù vậy thì chả phải là quá sớm hay sao?