"...Em hiểu chuyện rồi. Nii-san, chết đi. Thực sự đi chết đi."
Người đang nhìn tôi ngồi trên thảm với ánh mắt khinh miệt, không ai khác ngoài cô em gái 'hàng thật'―――Sakata Nayu.
Mái tóc đen ngắn và khuôn mặt song tính không trang điểm.
Trên người là áo phông ngắn hở rốn, bên ngoài là áo khoác jean, cùng với quần ngắn.
Trong bộ dạng không rõ là trai hay gái, Nayu đang ngồi trên sofa, hai tay lẫn chân bắt chéo nhau và tặc lưỡi thành tiếng.
"Tch... Sao anh không đi chết đi? Đã vậy em sẽ lên mạng mua máy chém."
"Chả phải trên mạng không buôn bán máy chém hay sao?"
"Em không cần biết. Mà đúng hơn thì, đừng có lý do lý trấu."
Một tràng những lời thô bạo, mà không hề coi tôi như một người anh trai. Với lại, vừa nãy không phải là lý do lý trấu đâu.
...Cũng đúng thôi.
Sau khi nghe hết toàn bộ những gì đã xảy ra, không thể có chuyện Nayu―――bạo chúa của nhà tôi, lại không nổi giận được.
Nihara-san đã nhìn thấy Yuuka trong bộ dạng Izumi Yuuna.
Mặc dù nói dối là em gái để tránh khỏi scandal và tin đồn trong trường.
Nhưng ai ngờ rằng, cô nàng gyaru này lại tự tiện đến nhà tôi... và tuyên bố rằng muốn làm bạn gái.
Kể cả tôi―――người giải thích, cũng chỉ biết thở dài, không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, cảm giác này thực sự là quá mức chịu đựng.
Mà, tuy hiểu đó vốn dĩ là lỗi của tôi vì đã đưa ra một cái cớ điên rồ...
"Cơ mà, Nii-san. Sau khi bắt Yuuka-chan mặc áo len biến thái, rồi gọi chị ấy là em gái trong bộ dạng dâm nữ―――nói cách khác, chính em mới là người bị nói đúng không? Hà... thực sự ghê tởm. Đúng là vô lý. Cái đồ cầm thú."
"D-Dâm nữ ư!? Nayu-chan, chị không hề có sở thích như vậy?"
"Yuuka-chan không sai. Chị chỉ là nạn nhân, bị tên biến thái này huấn luyện thành dâm nữ thôi."
"Chị không bắt kịp được những điều em vừa nói thì phải!? Chuyện không phải như vậy đâu mà, mồ!!"
Yuuka càng đỏ mặt và bắt đầu vung vẩy tay chân.
Sau khi gỡ bỏ bộ tóc giả, tẩy trang và chuyển sang thường phục.
Cùng với mái tóc đen mượt không ngừng vẫy, em ấy đang cố hết sức để biện minh lại.
"Hà... Lâu lắm mới về mà lại thành ra thế này đây. Trả lại cảm xúc vui mừng của em đi. Nghiêm túc đấy."
"Anh xin lỗi về nhiều chuyện... nhưng mà, cuộc gọi số lạ của Nayu đã cứu anh rồi. Cảm ơn em, Nayu."
"...Tch. Có khen thì em cũng không tha thứ đâu."
Nayu hờn dỗi quay mặt lại và thốt ra lời cay độc.
"Còn nữa. Cái con gyaru đó là sao? Do Nii-san thích gyaru, hay là do con đàn bà đó nhìn giống như động vật quý hiếm? Nhìn động vật quý hiếm với đôi mắt thèm khát ư... em có dự cảm không lành."
"Nayu, Nayu. Động vật quý hiếm thì nói quá rồi..."
"Đừng có cãi lại, hôn phu kiêm nhà huấn luyện biến thái kia."
"Đã bảo rồi, Nayu-chan! Em nói vậy cũng khiến chị cũng bị tổn thương đó!?"
Trong lúc hành hạ tinh thần của tôi lẫn Yuuka, Nayu bỗng dưng đặt tay lên má, dường như đang suy ngẫm và bắt đầu độc thoại.
"...Nè Nii-san. Con gyaru đó, lẽ nào là bạn cùng lớp từ hồi sơ trung?
"Hửm? À, bọn anh có học cùng năm ba...?"
"Năm ba―――Ra là vậy, đại khái em nắm rõ rồi."
Tôi hoàn toàn không hiểu con bé đã nắm rõ cái gì.
Nayu đứng dậy khỏi sofa và giơ ngón trỏ về phía tôi.
"Con gyaru đó là đồng loại của succubus. Nghiêm túc đấy."
"...Succubus?"
"Anh biết rõ mà. Ả đó. Rai... Ặc, đến việc nhắc cái tên thôi cũng cảm thấy khó chịu rồi... Ra, Rai... Rai... Ra... Hà, hà...!!"
"Em có biết là khó chịu lắm không? Anh biết người được nói đến là ai rồi, nên đủ rồi đấy!!"
Tôi lướt nhìn qua Yuuka trong thoáng chốc.
Yuuka mỉm cười phức tạp và thủ thỉ "Ừm, em hiểu mà."
――――Nonohana Raimu.
Biểu tượng của quá khứ đen tối, là mối tình đầu của tôi.
"Em có thể thấy rõ. Con succubus đó đã tái sinh thành gyaru và sử dụng mỹ nhân kế để dụ dỗ Nii-san thêm một lần nữa..."
"Ảo tưởng của em phong phú thật đấy."
Kể từ sau sự kiện đó, Nayu đã không ngừng căm ghét Raimu.
Thế nhưng... trên thực tế thì, tôi mới là người tỏ ra tinh vi.
Tôi đã tự tiện nghĩ như rằng, "cô ấy nhất định sẽ đồng ý hẹn hò!".
Quả thực, tôi biết rằng mình đã bị cả lớp chế giễu, nhưng tôi vẫn không rõ, tin đồn đó đã được lan truyền như thế nào.
Những chuyện xảy ra, tuy đã để lại chấn thương tâm lý, và tôi cũng không hề nghĩ đến việc Raimu thực chất là tốt hay xấu... nhưng dù thế nào đi nữa thì Nayu cũng không muốn chấp nhận.
"Nii-san. Gọi cho con gyaru đấy ngay lập tức."
"Hả, tại sao?"
"『Con đĩ như mày mau biến mất đi』, từ chối như vậy ý."
"Em thực sự là đồ ngốc à?"
Bỗng dưng tôi thấy đau đầu.
"Ngay từ đầu thì anh có biết số của Nihara-san đâu... Làm gì có chuyện anh trao đổi liên lạc với gyaru?"
"Muu... Quả thực là vậy."
"Mà, mà, Nayu-chan. Tạm thời thì!"
Yuuka chợt đứng dậy và lên tiếng, dường như để xua tan bầu không khí nặng nề này.
Thế rồi, em ấy chạm nhẹ vào vai của Nayu và làm một khuôn mặt nghiêm túc.
Đến cả tôi khi nhìn vào cũng thấy vui đến mức bật cười.
"Đã lâu rồi mới quay về, chắc là em đã mệt rồi đúng không? Chị sẽ làm món gì đó ngon nhé. Ăn một chút để thư giãn nhé."
"Yuuka-chan..."
Chắc hẳn, nếu đối phương là tôi thì con bé nhất định sẽ không thể hiện thái độ e thẹn.
Nayu chợt nhìn xuống sàn và chu môi đáp lại.
"...Peperu."
"Ừm! Peperoncino spaghetti, đã rõ!!"
Yuuka lập tức đứng theo tư thế chào quân đội.
Nayu liền ngẩng đầu lên sau khi nghe thấy những lời đó.
"Chị đã biết rồi nhỉ... Tạm thời là bây giờ."
"Lần trước quay về, em đã nói là pepero, đúng không? Chừng đó thì chị phải biết chứ."
"Em không hề nhớ chuyện đó. Bình thường là vậy."
"Ừm. Mà, chị có thể quên mất lời của những người hoàn toàn không quen biết. Nhưng nếu là Nayu-chan thì chị chắc chắn sẽ nhớ đó!"
"...Yuuka-chan."
Yuuka chưa kịp nói xong câu "Vậy thì, em đợi chút nhé" thì con bé đã chui tọt vào trong bếp.
Nayu đứng nhìn thẫn thờ phía sau lưng của Yuuka.
Thế rồi, con bé liền lẩm bẩm.
"Yuuka-chan... đúng là thiên sứ."
Aa, dere kìa.
Có thể trị được Nayu, vốn tsun hết thuốc chữa... Quả là Yuuka.
Không hiểu sao, tôi lại nổi hứng lên.
"Còn so với em thì... thực sự chả giống tí nào!"
Tôi chợt lãnh phải một đòn cực mạnh vào bên sườn.
Do thốn đến mức không thốt nên lời, tôi chỉ đành quằn quại trên sàn trong cơn đau đớn.
Trong lúc nhìn tôi đầy khinh miệt―――Nayu bỗng thủ thỉ.
"Em đã quyết rồi. Ngoài Yuuka-chan ra, em nhất định sẽ... tiêu diệt mọi con côn trùng bẩn thỉu."
◆
―――Ngoài Yuuka-chan ra, em nhất định sẽ... tiêu diệt mọi con côn trùng bẩn thỉu.
Vì Nayu đã thốt ra một câu nguy hiểm như vậy, nên tôi cảm thấy rất lo lắng, không biết con bé sẽ gây ra chuyện gì.
Vậy nhưng, dù là lúc ăn tối, hay là lúc tắm xong, thái độ của Nayu vẫn y như bình thường, không có gì thay đổi.
Con bé mặc qua loa trên người áo phông và quần ngắn, hiện đang nằm dài trên thảm và chăm chú nhìn vào lá bài trên tay.
"...Yuuka-chan, nói dối."
"Gyaaa!?"
Yuuka chợt ngã nhào xuống, khiến bài rơi hết sạch xuống sàn.
Nếu được thì em ấy không cần phải cúi đầu mạnh như vậy. Bởi vì, chiếc váy liền thân màu xanh nhạt đã tuột dây mất rồi... cảnh tượng này không khác gì độc cho mắt cả.
"Ui... Chỉ một chút nữa thôi là lên, vậy mà..."
"Yuuka-chan thể hiện hết trên mặt rồi. Nói thật là lộ rõ mồn một luôn ý."
"Nayu-chan mặt tỉnh bơ quá đó..."
Ba người bao gồm tôi, Yuuka và Nayu vừa mới ngồi chơi tú lơ khơ trên thảm.
So với hồi trước gặp mặt, dường như Yuuka và Nayu đã nói chuyện thân thiết và thoải mái với nhau hơn nhiều.
"Aa. Yuuka-chan. Vừa nãy là nói dối đúng không?"
"Ếếế!? Tại sao, tại sao chứ, mồ!!"
...Có thể chơi đùa với nhau như vậy, nhìn họ không khác gì chị em thật.
Một Yuuka hồn nhiên và một Nayu ngoan ngoãn đối xử với Yuuka.
Thấy hai người họ chơi đùa hạnh phúc như thế, không hiểu sao chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi cảm thấy ấm áp.
"Hà... Chị thua 4 trận liên tiếp rồi. Nayu-chan mạnh quá."
"Do Yuuka-chan yếu quá đó... Nhưng mà, em nghĩ rằng."
Nayu nhìn chăm chú về phía Yuuka, vẫn còn đang ỉu xìu vì đã thua quá nhiều.
Thế rồi, con bé liền nói với khuôn mặt tỉnh bơ như thường.
"Yuuka-chan sẽ là một người mẹ tốt."
――――Hửm?
"Yuuka-chan thực sự rất dịu dàng, tính cách thì y như người mẹ. Lại đáng yêu như trẻ con vậy. Cảm giác như người mẹ lý tưởng ý? Thực sự là vậy."
"Ế, v-vậy ư? Đến mức vậy, chị không hẳn... Tehe~"
"Không, không, em nghiêm túc đấy. Nhất là bây giờ. Thế nên―――chị hãy trở thành một người mẹ nhé."
Vừa mới nói xong, Nayu đã chạy qua phía góc phòng.
Thế rồi―――"tạch" một tiếng, con bé đã tắt mất điện.
"Kyaaa!?"
Phòng khách dùng để chơi bài trong thoáng chốc đã bị bao phủ trong bóng tối.
"Lạch cạch lạch cạch"―――trong lúc nghe được tiếng bước chân, thì đột nhiên tôi lại nghe thấy tiếng kêu nhỏ "Hii!?" phát ra từ phía Yuuka.
"Yuuka!? Có chuyện gì vậy?"
"E-Em đang bị ai đó khoá tay về phía sau..."
"An tâm đi, Yuuka-chan. Là em đây."
"Không, an tâm thế nào được? Tại sao em tự dưng lại khoá tay Yuuka về phía sau hả!?"
"...Lý do đơn giản thôi."
Hình như tôi vừa nghe thấy tiếng thở dài.
Tuyên bố thản nhiên của Nayu bỗng vang vọng khắp căn phòng.
"Để ngăn bọn côn trùng bẩn thỉu bu vào, hai người cần phải làm chuyện ấy―――chả phải đây chính là cách tốt nhất hay sao?"
"Em còn ngốc hơn cả anh nghĩ?"
Toàn thân tôi rụng rời bởi phát ngôn lệch hoàn toàn so với tưởng tượng đến từ con bé.
"Này nhé... anh trai đây bắt đầu lo lắng cho tương lai của em gái mình rồi đó."
"Thôi anh tắt văn đi, dũng cảm lên hộ cái. Không cần lo lắng đâu. Em... sẽ nỗ lực với vai trò là người dì."
"Đó không phải là điều khiến anh lo lắng!!"
"Em sẽ không nhìn đâu. Em sẽ che mắt lại. Hai người cứ thong thả mà làm..."
"―――Nayu-chan là đồ ngốcccccccccc!!"
Một tiếch uỵch.
"Ui...", tôi chợt nghe thấy tiếng rên rỉ của Nayu.
Tôi nhanh chóng di chuyển và bật lại điện của phòng khách.
"Nayu-chan! Chị thực sự rất giận, mồ!!"
Yuuka liền chống tay quanh hông và thuyết giảng Nayu, người đang ngồi bệt xuống.
Đây là khuôn mặt đỏ nhất trong những khuôn mặt mà tôi đã từng thấy của em ấy.
Mặt khác, có vẻ như vừa lãnh phải một đòn vào cùi chỏ, nên Nayu đang ôm lấy phần ức trong cơn đau đớn.
"Nayu-chan, em không được trêu chọc vô ý tứ như vậy!! C-Chuyện ấy... là sự kiện rất quan trọng đối với con gái...!!"
"E-Em đâu có trêu chọc... Em nghiêm túc mà..."
"Nếu thế thì lại càng tệ hơn!"
Vậy là con bé đã khiến Yuuka thực sự nổi giận và kích hoạt chế độ 'thuyết giảng' siêu hiếm.
Nayu trong lúc sắp bật khóc, bỗng nói bằng một giọng mà Yuuka không nghe thấy được.
"...Đây cũng hoàn toàn là lỗi của Nonohana Raimu."
Vô ích rồi.
Con bé chả chịu cảnh tỉnh chút nào cả.