Trong chuyến dã ngoại học tập vào kỳ nghỉ hè, tại nơi cắm trại ba ngày hai đêm.
Watanae Yuuka, trong chế độ 'ở trường', đang đứng thẫn thờ với một khuôn mặt bất ngờ mà bình thường sẽ không cho ai thấy.
Còn Nihara Momono thì―――đang tạo tư thế cùng 『khẩu súng』 đồ chơi trong phim tokusatsu với một khuôn mặt thẹn thùng.
Sự hỗn loạn này là sao.
"...Etou. Rành về tokusatsu, tức là. Cậu thích phim tokusatsu à?"
"Đ-Đúng vậy! Những series như Cosmo Miracle Man, Kamen Runner Voice, Super Gundan ... tất nhiên cả những bộ phim phụ, mình đều yêu chúng!!"
"V-Vậy à... cậu có anh trai hay em trai không?"
"Mình là con một mà? Thế nên, không phải là vì ảnh hưởng của anh em nên mình mới thích tokusatsu đâu... Chỉ đơn giản là, thích từ thuở nhỏ rồi..."
Nihara-san đang nói về sở thích của mình với sắc mặt căng thẳng đến lạ lùng.
Tôi cũng không giỏi mở lòng với người khác về sở thích của bản thân, nên tôi hiểu rất rõ cảm giác căng thẳng đó.
So với kiểu người như Nihara-san, có thể nói mà không bận tâm về bất cứ điều gì... thì thực sự rất lạ.
"Vậy à... Bộ phim như thế nào thì thú vị?"
Yuuka hỏi lại Nihara-san với một tông giọng từ tốn.
Dường như đã bớt căng thẳng, Nihara-san liền đáp lại với một tông giọng ấm áp.
"Gần đây thì mình thích nhất... Kamen Runner Voice. Để chống lại 『Schlaker』, dạng quái vật sống, sinh trưởng bằng cách gặm nhấm những tiếng cầu than và la hét của loài người―――người cổ đại đã tạo ra những 『tinh linh giọng nói』, sử dụng chúng để biến thân và chiến đấu vì nền hoà bình của nhân loại! Đó chính là Kamen Runner Voice!!"
Không hiểu sao đến giữa chừng thì cô ấy lại nói liến thoắng.
Khác hoàn toàn với Nihara-san của mọi khi... cảm giác như tôi và Masa vậy.
"Có khi nào... đó chính là khẩu súng thanh linh, 『Talking Breaker』?"
Yuuka nhanh chóng đáp lại Nihara-san.
Watanae Yuuka, người mà ai cũng nghĩ là cứng nhắc đến mức không thể tiếp cận được, lại đang nói tên của một loại vũ khí trong Kamen Runner... Đúng là không tưởng.
Mặt khác―――đôi mắt của Nihara-san cũng bắt đầu sáng lên.
"W-Watanae-san? Cậu biết về Kamen Runner ư!?'
"T-Tôi không biết nhiều đến vậy... Chỉ một chút thôi."
"Không không. Cậu đã nói là khẩu súng thanh linh, 『Talking Breaker』 phải không? Mặc dù trong phim được gọi là 『Talking Breaker』, nhưng 『súng thanh linh』 lại là tên gọi riêng của nhà sản xuất. Cậu sẽ không thể biết đến điều này trên mạng mà phải nhìn qua phần mô tả của đồ chơi!"
Nihara-san tiếp tục nói liến thoắng.
Vì Yuuka có liên quan đến bộ phận thu âm nên mới biết đến tên gọi chính thức... còn cụ thể của bộ phim thì chắc em ấy không nắm rõ.
"Etou... Xin lỗi. Tôi không biết nhiều về bộ phim. Chỉ là tôi... đã từng cầm món đồ chơi này."
"Hể, vào quầy đồ chơi thì đúng là hiếm thật đấy! Quả thực thiết kế của 『Talking Breaker』 cũng rất cầu kỳ, thế nên mới thu hút đến vậy!! ...À, xin lỗi. Tự dưng mình lỡ lên cơn..."
"Không sao. Cậu cứ tiếp tục đi."
Dường như đang ngượng ngùng nên tông giọng của Nihara-san đã trầm xuống, nhưng Yuuka lại nở một nụ cười.
Đó là một biểu cảm ấm áp―――của Watanae Yuuka trong chế độ 'ở trường', luôn mang khuôn mặt sắt.
Thấy Yuuka như vậy, Nihara-san liền gật đầu vui vẻ và lấy ra một vật phẩm màu hồng có dạng mic.
Sau khi quét vật phẩm vào mặt sau khẩu súng, họng súng bắt đầu phát ra một chùm ánh sáng rực rỡ.
Thế rồi, Nihara-san―――bóp cò.
『Voice Barrett [Fairy] -Charming Fairy!!』
Giọng nói của Izumi Yuuna vang vọng khắp rừng núi.
Đàn chim đang bước đi trên mặt đất cũng bay về tứ phía.
"Mình thích nhất là 『Fairy Mic』. Nhưng trong phim thì vật phẩm này chỉ được sử dụng đúng một lần, có lẽ về sau họ cũng sẽ không sử dụng nữa đâu? Bởi vì đó không phải là vật phẩm chính. Nhân tiện thì, vật phẩm này chỉ được bày bán tại khu mua sắm cách đây vài ga tàu thôi!"
Nhắc mới nhớ, hồi trước khi gặp nhau tại khu mua sắm, cô ấy có cầm theo một chiếc túi từ quầy đồ chơi.
"...Tại sao cậu lại thích vật phẩm phụ đó như vậy?"
"Giọng nói cực kỳ đáng yêu chứ còn vì sao!"
Lần này đến lượt Yuuka trố mắt lên vì lời nói bất ngờ của Nihara-san.
Cảm giác như... má của Yuuka có hơi đỏ thì phải.
"Thuộc tính Fairy và giọng nói này rất ăn khớp nhau phải không? Tuy không được khoẻ như các thuộc tính khác, và cũng không hề gia tăng sức mạnh trong chiến đấu―――nhưng cảm giác như được chữa lành vậy, thế nên mình rất thích nó."
Nihara-san nhấn mạnh điều đó với đôi mắt lấp lánh.
...Quả thực, tôi không ngờ cô ấy lại tràn đầy khí thế đến vậy.
Nhìn thấy Nihara-san nói về những thứ mình thích, trông không khác gì chúng tôi khi nói về anime cả.
"Nihara-san, nếu cậu nói về sở thích của mình như vậy... biết đâu mọi người sẽ chấp nhận."
"...Từ hồi nhỏ mình đã luôn nói về tokusatsu như chuyện bình thường. Thế nhưng... khi lên lớp 6? Mình đã bị nói là 『Con gái mà như vậy à』, hay là 『Khác gì trẻ con đâu』, rồi bị trêu chọc... Không thể tha thứ được. Dù có bị trêu chọc thì cũng không thành vấn đề. Thế nhưng, mình tuyệt đối không tha thứ cho họ vì đã nói xấu về người hùng yêu thích của mình!!"
Những lời đó của Nihara-san chứa đựng rất nhiều cảm xúc.
Tự dưng, tôi... lại cảm thông với những gì cô ấy nói.
―――Cả tôi lẫn Masa, đều có thể chấp nhận những lời phỉ báng đến từ người khác.
―――Thế nhưng lại không thể tha thứ cho những kẻ dám nói xấu về idol của mình.
Cảm xúc của Nihara-san cũng y hệt như chúng tôi khi nói về 『Alice Stage』 vậy.
Để bảo vệ niềm tin đó―――tôi đã giữ 『bí mật』 về sở thích của bản thân.
"Đại khái thì mình cũng rất quý bạn bè xung quanh. Thế nên, nếu bị đem ra làm trò cười khi nói về tokusatsu thì... mình nhất định sẽ nổi giận. Mối quan hệ cũng sẽ trở nên xấu đi. Bạn bè hay tokusatsu đều rất quan trọng đối với mình... nên mình đã giữ bí mật."
"...Tại sao bí mật quan trọng như vậy, lại nói với tôi?"
"Mình đã quyết định mở lòng với Watanae-san mà. Và, Watanae-san rất nghiêm túc đúng không? Thế nên cậu chắc chắn sẽ không chế nhạo mình và nói với mọi người."
Nihara-san nhẹ nhàng mỉm cười sau khi nói vậy.
"Watanae-san... mỗi khi nhìn vào Sakata là lại có một biểu cảm ấm áp. Sakata hồi sơ trung đã vướng phải rất nhiều chuyện, đã bị tổn thương... mình muốn cậu ấy được vui vẻ trở lại. Thế nên, nếu Watanae-san thích Sakata, thì mình muốn làm gì đó cho hai cậu... mình nghĩ vậy đó."
"...Phù phù~ Cứ như người hùng ý."
"Không đến mức vậy đâu. Chỉ là... mình tọc mạch thôi. Giống như giúp đỡ nhưng chỉ gây phiền hà ý. Xin lỗi nhé, vì đã hành động mà không suy nghĩ."
"...Không đâu."
―――Bây giờ Yuuka sẽ nói gì đây.
Vì biết rõ Yuuka... nên tôi đã có dự cảm trước.
"Tôi... thích Sakata."
Để đáp lại Nihara-san vì đã nói ra bí mật của bản thân―――Yuuka cũng bật mí bí mật của em ấy.
Sau khi nghe được điều đó, dường như Nihara-san đã mỉm cười hạnh phúc.
"Quả nhiên là vậy."
"Nihara-san, tôi hỏi điều này được không?"
"Gì vậy, Watanae-san?"
"Nihara-san―――cũng thích Sakata-kun, đúng không?"
Phát ngôn đó của Yuuka khiến tôi dựng đứng người.
Không không. Làm gì có chuyện đó.
Nihara-san chỉ thấy vui khi trêu đùa với phản ứng của tôi thôi.
Làm gì có chuyện một người hướng ngoại như vậy, lại có hứng thú―――
"Hừm... Mà, đúng vậy. Mình có thích cậu ấy."
...Ể?
Tôi không thể nói lên lời do cảm thấy khó tin về phát ngôn vừa rồi.
"Quả nhiên. Biết ngay là không thể... nói về chuyện của bản thân mà."
"Biết ngay ư!? Dễ thương lắm đó, câu vừa rồi! Watanae-san, hãy nói thêm nữa đi!!"
"Phiền phức quá."
Trước giờ tôi chưa từng thấy Yuuka trong chế độ 'ở trường', lại có thể nói chuyện dễ dàng như vậy.
Nihara-san, dường như đang rất vui vẻ, liền tiếp tục.
"Chỉ là. Thích của mình... khác hoàn toàn với thích của Watanae-san. Cậu biết đó, hồi xưa mình từng học chung với Sakata. Giá mà cậu ấy có thể mỉm cười tự nhiên như hồi đó. Giá mà cậu ấy có thể tích cực trở lại. Ừm... Giống như một Onee-san ý?"
"Giống như một người hùng hơn là Onee-san thì mới chuẩn?"
Yuuka nhẹ nhàng mỉm cười, rồi lập tức nhìn thẳng vào mắt của Nihara-san.
Sau đó, em ấy tuyên bố―――thẳng thừng.
"Dù Nihara-san có thích kiểu nào đi nữa. Vì tôi―――thích Sakata, thế nên. Thế nên dù có chuyện gì xảy ra... tôi cũng sẽ không nhường anh ấy cho cậu đâu."
Không cần nhiều biểu cảm hay lời nói, bằng khuôn mặt kiên định.
Yuuka trong chế độ 'ở trường'―――đã hùng hồn tuyên bố.
Chỉ trong phút chốc, Nihara-san... bỗng bật cười.
"Ahahahaa! Được đấy, được đấy... Watanae-san quả thực là đáng yêu mà!!"
"Nihara-san ý, khi nói về tokusatsu... cũng đáng yêu không kém."
Bị cuốn theo Nihara-san, Yuuka cũng bật cười.
Tôi không hiểu sao nhưng hai cô gái này đã hoà hợp được với nhau.
Và họ bắt đầu trò chuyện say sưa.
◆
Đúng lúc tôi vừa chén xong cà ri, mặt trời đã lặn về hướng Tây.
Còn Masa thì đang nằm gục trên bàn, hoàn toàn không chạm vào phần cà ri.
Mà, cũng là do thằng này đang suy sụp. Đúng lúc bấm nút gacha thì lại bị Gouzaki-sensei tịch thu điện thoại. Tự làm tự chịu thôi.
"Sa-ka-taa!"
Sau khi dọn dẹp xong, đúng lúc định quay về lều của mình thì.
Nihara-san, với sắc mặt vô cùng hào hứng, đang mỉm cười chạy về phía tôi.
Mái tóc dài nhuộm sắc nâu cùng với bộ ngực nới lỏng trên người.
――――Mình có thích cậu ấy.
Nihara-san chắc chắn đã nói vậy trong lúc trò chuyện với Yuuka tại bờ sông.
Tôi đã luôn thận trọng với ngoại hình gyaru của Nihara-san, nhưng... sau khi nghe những lời đó, ít nhiều tôi cũng đã ý thức về cô ấy.
"...Sakata-kun, nhìn chằm chằm hơi bị nhiều rồi đấy."
Tôi chợt nghe thấy một tông giọng khó chịu đến từ phía sau Nihara-san.
Đó chính là Yuuka―――đang nhìn về phía này thông qua cặp kính.
"Thôi thôi, Watanae-san bình tĩnh nào."
"Tại vì, toàn nhìn ngực thôi..."
Yuuka trước giờ chưa từng đối xử thân thiết với Nihara-san như vậy.
Quả là một khung cảnh mới lạ, trong lúc tôi ngắm nhìn và suy nghĩ về điều đó.
Nihara-san bỗng dưng―――đẩy Yuuka đi.
"Kyaa!?"
Yuuka chợt lảo đảo và níu chặt lấy tay tôi.
Kết quả là―――hơi ấm khi tiếp xúc với Yuuka, đang truyền vào tay tôi.
"Kìa, Sakataa. Thử nhìn Watanae-san xem sao? Khuôn mặt của cậu ấy đáng yêu lắm đó."
"N-Nihara-san!"
Khi tôi hướng mặt về phía Yuuka, hiện đang trong chế độ 'ở trường', thì em ấy lại đỏ má và có chút khó xử.
Ở nhà thì em ấy luôn có biểu cảm như vậy, nhưng ở trường thì hiếm khi tôi có cơ hội được nhìn thấy―――cảm giác như gap moe vậy.
"Nè, Sakata? Đến giờ làm một người bình thường rồi đấy."
"Người bình thường? Ế, cậu nghĩ điểm nào của tôi là bất thường vậy?"
"Học sinh cao trung thèm khát 『em gái』 thì bất thường là chuẩn rồi."
À... đúng rồi nhỉ.
Mặc dù đã quên đi chuyện của Raimu, nhưng lại thèm khát em gái 『Nayu』 (giả) thì đúng là nguy hiểm... Nihara-san đang nghĩ như vậy.
Vì muốn tôi thức tỉnh khỏi cái fetish đó.
Vì muốn tôi và Yuuka được hạnh phúc.
Thế nên Nihara-san... đang cố xích chúng tôi lại gần với nhau.
Nhưng mà, đáng tiếc là.
Cô 『em gái』 đó và Yuuka―――lại cùng là một người.
"Quả thực thì 『Nayu』-chan rất đáng yêu! Đôi mắt trong trẻo nè, đường nét cũng rất chuẩn chỉ nè. Nhưng mà... cậu nhìn thử xem? Tuy với kính thì hơi khó, nhưng đôi mắt lẫn đường nét của Watanae-san cũng không thua kém so với 『Nayu』 đâu?"
Rõ ràng là không thua được rồi.
Họ có cùng một khuôn mặt mà.
Thế rồi―――vào buổi tối hôm đó.
Trong lúc tôi nghỉ ngơi tại nhà gỗ, Nihara-san đột nhiên ghé qua.
Masa và những đứa con trai khác liền trở nên phấn khích.
"À. Sakata, Gouzaki-sensei đang gọi cậu đó?"
"Ế, tại sao?"
"Sao mình biết được. Nhưng cậu cần phải nhanh lên. Càng sớm càng tốt đó?"
Tôi đã làm gì để khiến cho Gouzaki-sensei gọi tên ư?
Trong lúc nghĩ vậy và rời khỏi phòng... thì tôi chợt nhìn thấy Yuuka trong bộ quần áo thể thao, đang đứng ở đó.
"Y-Yuuka!? Tại sao em lại ở đây?"
"Etou... Là Nihara-san. Cậu ấy bảo em đợi ở đây để đi gọi Yuu-kun."
Ra là vậy à.
Vụ của Gouzaki-sensei chỉ là nói dối, mục đích thực sự của Nihara-san―――chính là để tôi với Yuuka có thời gian riêng tư với nhau.
"Hà... Nihara-san nhiều chuyện hơn cả anh tưởng."
"Nihara-san tốt bụng lắm đó."
Yuuka từ tốn đáp lại tôi, người vẫn còn đang phàn nàn.
"À, đúng rồi! Yuu-kun mau qua bên này đi."
Dường như sực nhớ ra điều gì đó, em ấy liền kéo lấy tay tôi và bắt đầu đi nhanh dần.
Mái tóc đuôi ngựa phất phơ theo từng bước đi của em ấy.
Và, sau khi được Yuuka―――dẫn về phía sau của khu nhà gỗ.
"...Ồ!"
"Nè, tuyệt vời đúng không anh? Những ngôi sao lấp lánh như vậy!!"
Đó là một bầu trời đầy sao mà chúng tôi không thể nhìn thấy tại thành phố.
Tôi và Yuuka, hai người đứng bên cạnh nhau, đang hoàn toàn đắm mình vào khung cảnh này.
"...Em muốn trở nên thân thiết hơn với Nihara-san."
Yuuka cởi bỏ cặp kính và thủ thỉ với đôi mắt thuần khiết.
"Đây là lần đầu tiên. Em có thể giải bày suy nghĩ với bạn cùng lớp mà không cảm thấy căng thẳng. Đây cũng là lần đầu tiên mà em chia sẻ 『bí mật』 với người khác. Giống như... được làm một người bạn vậy, em cảm thấy vui lắm."
"...Vậy à."
Cô ấy đã quyết tâm để giãi bày sở thích tokusatsu.
Để giúp chúng tôi xích lại gần nhau hơn, Nihara-san đã làm rất nhiều chuyện.
―――Vì đã quen từ hồi sơ trung năm ba, nên cô ấy đã mong tôi có thể trở lại như xưa.
―――Vì nghĩ rằng Yuuka cứng nhắc sẽ giữ kín cảm xúc này, nên cô ấy đã giang tay giúp đỡ chúng tôi.
Đúng như lời của Yuuka, từ sâu thẳm trong lòng, Nihara-san rất tốt bụng. Có lẽ là do ảnh hưởng từ tokusatsu nên cô ấy mới suy nghĩ như một người hùng.
Mặc dù ngoại hình lại là gyaru.
"Aa, Yuu-kun! Sao băng kìa!!"
Dường như đang cao hứng nên Yuuka chợt giật nhẹ lấy vén áo tôi.
Và rồi, em ấy liền chắp tay.
"Ước gì được ở bên Yuu-kun mãi mãi. Ước gì được ở bên Yuu-kun mãi mãi. Ước gì... Á, nó biến mất trước khi em kịp nói đủ ba lần rồi. Mồ!!"
Tôi lỡ bật cười khi thấy Yuuka, đang hướng về phía không trung và lên tiếng bất mãn.
Thế rồi, cùng với Yuuka, hai người chúng tôi tiếp tục ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
―――Mà, tạm thời thì.
Đã tạo cơ hội cho tôi được chứng kiến bầu trời đêm tuyệt vời này cùng với Yuuka―――Cảm ơn cậu. Nihara-san.