My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

(Đang ra)

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

Kim Kokkiri

Rốt cuộc, không chỉ anh trai phản diện mà cả những kẻ mạnh nhất thế giới này đều bắt đầu ám ảnh cô!

3 13

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

156 438

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

48 274

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

38 393

Tập 8 - Chương phụ đặc biệt 2: ★Cùng ngắm nhìn mặt trăng với tôi★

"Xin phép được làm phiền."

Tôi cúi đầu sâu, rồi bước chân vào phòng giám đốc của 60P Production.

Ở rìa tầm nhìn của tôi, là mái tóc tím bay phấp phới.

Đúng vậy.

Đội tóc giả giống Ranmu, khoác lên người bộ đồ phong cách gothic giống Ranmu.

Nonohana Raimu lúc này, chính là Shinomiya Ranmu, và là tôi.

Bây giờ――đứng ở ngay nơi này.

"Xin lỗi vì đã làm phiền chị thu xếp thời gian cho em."

"Không sao đâu. Với Shinomiya-san thì chuyện Kamagami cũng không thể nói là vô can được."

Người ngồi ở sau bàn của phòng giám đốc không phải là giám đốc Rokujou――mà là Matogi Kei-san.

"Em muốn nói chuyện chỉ có hai người với Matogi-san", tôi đã nhờ Hachikawa-san nói với giám đốc Rokujou, nhưng cũng không ngờ họ lại cho mượn luôn phòng giám đốc.

"Vậy, việc em muốn nói là chuyện gì?"

Matogi-san vừa ngồi vừa hỏi bằng giọng điềm tĩnh.

"――Em có nghe từ Hachikawa-san. Rằng Matogi-san sẽ hiện diện trong buổi phát trực tiếp ngày mai, và sẽ giải thích về vụ việc lần này."

"Đúng vậy. Trong hoàn cảnh hiện giờ, khi sự kiện ra mắt lần hai của Bộ tám Alice đang cận kề, cần có hành động khẩn cấp."

"Em hiểu rằng cần có phương án. Nhưng vì sao là Matogi-san?"

"……Thật là câu hỏi kỳ lạ đấy. Shinomiya-san."

Nghe lời tôi nói, Matogi-san bật cười khổ.

"Chức vụ của tôi là phó giám đốc kiêm trưởng phòng đào tạo diễn viên. Những chuyện liên quan đến tiến thoái của diễn viên thì tôi có trách nhiệm. Vậy nên trong trường hợp này, sẽ là tôi chứ không phải đại diện giám đốc Reika――"

"Không phải trách nhiệm như một người mẹ sao?"

Tôi chen ngang lời Matogi-san.

Tôi――bằng giọng lớn hơn một chút, nói vậy.

Matogi-san mở to mắt, nuốt lời.

"Chị đã chuẩn bị sẵn sàng để từ bỏ tất cả bản thân, quyết tâm đặt cả cuộc đời lên sàn diễn để tỏa sáng với tư cách Alice tinh khôi, và rồi――để nuôi dưỡng các kouhai, đã tham gia vào ban quản trị của 60P Production. Hình ảnh Matogi Kei như vậy...em vẫn luôn, ngưỡng mộ."

"……Em muốn nói gì? Shinomiya-san?"

Matogi-san đáp lại, giọng có chút cấn hơn chút.

Nhìn thấy người mình ngưỡng mộ như thế làm tim tôi hơi đau.

Nhưng chỉ thế thôi thì không được――Nonohana Raimu sẽ không lay động.

Và tôi, từ đáy lòng, buộc phải nói ra câu hỏi mà mình luôn muốn ném về phía Matogi-san.

"Niềm đam mê mạnh mẽ đó. Tình cảm cháy bỏng đó. Chị... Không. Cô, không hề hối hận vì đã không dành cho Sakata Yuuichi chứ?"

――Tôi chỉ muốn tự mỉa mai rằng đây cũng chẳng khác gì chó chê mèo lắm lông.

Để dồn hết tâm trí vào 'diễn xuất', trước đây tôi đã từng làm tổn thương Sakata Yuuichi.

Và điều đó, cũng là vì chọn y hệt con đường Matogi Kei, đã bỏ lại Sakata Yuuichi...Matogi-san cũng giống tôi.

Vì giấc mơ mà chúng tôi đã làm tổn thương người ấy.

Tội lỗi đó không bao giờ biến mất.

Sự thật đã gây tổn thương không thể nào xóa bỏ.

Nhưng――có lẽ, vẫn còn kịp để chuộc lỗi.

"Em... Không. Cháu, sẽ tiếp tục dốc hết sức cho giấc mơ. Nhưng chỉ có điều, những điều quan trọng――cháu sẽ không buông bỏ nữa. Để Sakata Yuuichi không phải chịu thêm đau buồn nữa. Để ánh sáng của Yuuna không bao giờ phai mờ. Những gì cháu có thể làm, cháu sẽ làm đến cùng. Để không bao giờ――hối tiếc nữa."

Matogi-san, người im lặng lắng nghe tôi, cúi xuống và cười.

"…………Chẳng lẽ cháu đến đây chỉ để nói điều đó với cô?"

"Đúng. Cháu muốn nói với Matogi-san, người cháu tôn kính, về niềm tin mới của mình. Và muốn nghe suy nghĩ từ cô――là mẹ duy nhất của Sakata Yuuichi."

Tôi nhìn thẳng Matogi-san và nói rõ ràng vậy.

Đáp lại tôi, Matogi-san ngước nhìn lên trời, thốt lên như thì thầm.

"――Sau vụ việc lần này tôi đã được chia sẻ rất nhiều thông tin. Izumi-san――Watanae Yuuka-san là hôn thê của Sakata Yuuichi.

Raimu-san, cháu là……bạn cũ của Sakata Yuuichi phải không?"

"……Đúng. Đại khái vậy."

"Cảm ơn. Vì đã yêu quý Sakata Yuuichi đến vậy."

Nói một cách nhẹ nhàng như vậy,

Matogi-san mỉm cười dịu dàng như một tiên nữ.

"――Khi đó cô. Cô luôn mơ muốn truyền sức mạnh mang nụ cười đến cho hậu bối, một giấc mơ xa xôi. Để thực hiện giấc mơ, cô đã lao hết mình. Và rồi, không biết từ khi nào……những thứ quan trọng nhất ngay bên cạnh đã trở nên mờ nhạt với cô."

Như tự châm biếm.

Hoặc như một lời sám hối.

Matogi-san vừa nói vừa――từ tốn đứng dậy khỏi ghế giám đốc.

"Nếu dùng lời của cháu thì……chắc hẳn cô đã hối hận. Đã mang giấc mơ đưa nụ cười đến cho người khác, mà lại khiến những người quan trọng phải khóc, một lối sống ngu ngốc."

Chính vì thế, cô ấy.

Matogi-san dứt lời một cách mạnh mẽ.

Rồi quay lưng về phía tôi mà nói.

"Cô sẽ đặt cược tất cả vào buổi phát trực tiếp ngày mai. Bởi vì cô không muốn――một lần nào nữa, ai đó mà cô yêu thương phải bị tổn thương."

――Để khiến ai đó mỉm cười. Để ban giấc mơ cho mọi người.

Phải tiếp tục nỗ lực dù có đánh đổi cả bản thân.

Tự thuyết phục bản thân như vậy, Shinomiya Ranmu――Nonohana Raimu đã tỏa sáng cô độc như mặt trăng.

Nhưng, Izumi Yuuna――Watanae Yuuka thì.

Làm cho người khác mỉm cười.

Ban giấc mơ cho mọi người.

Và vẫn không buông bỏ thứ gì cả.

Như mặt trời rực rỡ chiếu soi tất cả……đã tiếp tục tiến về phía trước với nụ cười.

…………Tôi nghĩ Matogi Kei chắc cũng là người của mặt trăng.

Bay tới nơi không có ai, tỏa sáng mạnh mẽ hơn ai hết.

Nhưng ngoài một giấc mơ thì còn lại đều đánh mất――một người vụng về.

Tôi không có ý phủ nhận cách sống của Matogi-san.

Vì tôi cũng là người của mặt trăng.

Nhưng tôi đã biết rồi.

Rằng cũng có cách sống như mặt trời.

Vì vậy…………