My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

(Đang ra)

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

Kim Kokkiri

Rốt cuộc, không chỉ anh trai phản diện mà cả những kẻ mạnh nhất thế giới này đều bắt đầu ám ảnh cô!

3 13

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

156 438

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

48 274

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

38 393

Tập 8 - Chương 11: Vì có phép màu biến mọi chuyện buồn thành cái kết hạnh phúc

Buổi live chỉ toàn sóng gió đã kết thúc.

Ngay lập tức cơn mệt mỏi ập đến……tôi đổ người xuống chiếc ghế trong phòng họp.

Ngay sau tôi, Nayu cũng ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh bên.

Rồi――cộp một cái.

Nayu hiếm khi làm vậy, tựa đầu vào vai tôi.

"……Vất vả rồi, Nii-san. Hôm nay anh ngầu lắm đấy, nói nghiêm túc luôn."

"Cảm ơn……nhưng người ngầu không phải anh, mà là Yuuka."

Vẫn ngồi trên ghế, tôi đảo mắt nhìn quanh phòng họp.

Isami và Hachikawa-san như kiệt sức, gục mặt xuống bàn.

Nihara-san nấc lên, khóc hu hu.

Còn Masa thì……lăn ra sàn, như thể hồn lìa khỏi xác.

"Này, Masa. Sao mày lại đờ đẫn nhất hả?"

"……Ranmu-sama nói với tao, cảm ơn……Ranmu-shama……hooooo……"

"Này. Cảm ơn thì Raimu nói với mày bao lần rồi còn gì."

"Raimu không liên quan! Với Ranmu-sama thì……làm gì có ‘người đằng sau’ chứ!!"

"Sợ quá!? Bình tĩnh đi. Nói đúng ra, vốn Shinomiya Ranmu đã là ‘người đằng sau’――"

"Im đi!! Vậy thì tao không cần ‘người đằng sau người đằng sau’ đâuuuuuuuu!!"

Ờ, ờ……

Khí thế khủng bố cộng với phát ngôn có đáp lại cũng chỉ thấy thiệt.

Được rồi. Tôi quyết định lờ Masa luôn.

"――Này này. Kurumin và mọi người. Trước khi bộ đôi anh hùng trở về……thì siêu cổ vũ viên Hotta Deru-sama đã quay lại đây rồi nè."

Giữa bầu không khí đã bớt nhiệt sau đầy căng thẳng trong phòng họp.

Người hớn hở bước vào là công thần thầm lặng của ngày hôm nay, Hotta-san.

Lời nói thì kiêu căng, nhưng ngón tay lại mân mê bím tóc, ngượng ngùng――quả là rất ‘Deru’.

Và đằng sau Hotta-san――bước vào phòng họp là.

"Chà chà. Dù mục đích là buổi live để giải trình scandal, thế mà lại biến thành một ‘chương trình’ kinh khủng nhỉ."

"……Kinh khủng thì Reika cũng thế. Không có sự cho phép của cậu, đã chẳng thành ra om sòm như vậy đâu."

Rokujou Reika, đại diện 60P Production.

Và người nãy giờ ở buồng phụ trong buổi live――Phó giám đốc và Trưởng phòng đào tạo diễn viên, Matogi Kei.

"Đừng oán trách tôi thế chứ, Kei. Quả thực, người cho phép là tôi. Nhưng……tạo ra phản ứng hóa học đến mức này, chẳng phải là nhờ sức mạnh của các diễn viên sao? Nhỉ, Hotta."

"Thôi thôi. Em chỉ làm đúng như Ranmu nói thôi. Dù là khen hay mắng……xin dành cho Ranmu, người khởi xướng. Hoặc cho ‘trưởng đoàn’ của đại náo hôm nay――Yuuna-chan."

Nói vậy rồi, Hotta-san liếc sang Hachikawa-san.

Biết ý, Hachikawa-san thở dài một tiếng thật dài……rồi giơ ngón cái về phía Hotta-san.

"Trông như đủ hội cả rồi nhỉ. Vậy thì, Yuuna… nhân vật chính ngày hôm nay, có lời nào không?"

"Hể!? Đẩy bóng bất thình lình gì vậy, Ranmu-senpai!! Thật ra senpai đang trêu em đúng không!? Trời ơi……đã trêu thì hiện lên mặt đi chứ! Vô cảm quá đó, Ranmu-senpai!!"

――――Sau cùng, trước mặt chúng tôi xuất hiện.

Hai người đã biến buổi live căng như dây đàn sau scandal thành không khí ‘Alice Radio’ thường ngày, để nụ cười nở rộ khắp nơi.

Shinomiya Ranmu, Nonohana Raimu.

Và Izumi Yuuna, Watanae Yuuka.

"Ờm, ờm……mọi người, vất vả rồi ạ! Và về mọi chuyện――thật sự cảm ơn rất nhiều!!"

Đón đường chuyền của Raimu, Yuuka cúi đầu thật sâu.

Sau khi cúi một lúc, em ấy đứng thẳng――rồi nhìn tôi, cười toét miệng.

Và bật nhảy hết cỡ.

"Eheheー, Yuu-kun! Cảm ơn……yêu anh lắmmmm!!"

"Khoan!? Yuuka, hôm nay hăng quá――gyaa!!"

Lao tới với tốc độ khủng khiếp, Yuuka đâm sầm vào ngực tôi.

Rồi……ép tôi ngã sõng soài xuống sàn.

"Phừ nhiuuu……đang nạp năng lượng Yuu-kun. Ôm chặt, ôm chặt nà, ôm chặt. Ehehe, Yuu-kun ấm quá. Thích……thích nhìu lắmmmmm☆"

"Dừng lại đi, thật đấy!? Trước bàn dân thiên hạ, à không, là bị toàn bộ người quen soi đấy nhé!?"

"Haizz……không giữ nổi không khí nghiêm túc nhỉ, Yuuka-san."

Raimu xuýt xoa, nhún vai.

Nhưng trông vẻ mặt cậu ấy hơi vui.

Rồi Raimu――quay người về phía Giám đốc Rokujou.

"Giám đốc Rokujou. Lần này em và Yuuna đã gây phiền toái rất lớn cho nhiều phía. Chúng em chân thành xin lỗi."

"…………"

Giám đốc Rokujou vẫn nhìn xuống chiếc smartphone, im lặng.

Dù vậy, Raimu không hề rời mắt khỏi giám đốc.

"……Có vẻ như toàn bộ video từ tài khoản ‘Kamagami’ đã bị xóa."

――Sau một khoảng thời gian như dài vô tận.

Giám đốc Rokujou thản nhiên thông báo.

"Toàn bộ video……là sao ạ? Tài khoản bị đóng băng à?"

"Không phải đâu, Yuuichi-kun. Là ‘Kamagami’ tự xóa hết video đấy. Và từ một công ty khác cũng từng nộp đơn tố cáo trong vụ khác, tôi đã nhận được thông tin. ‘Kamagami’ vừa rồi――đã đến trình diện cảnh sát để chuộc lại những hành vi gây phiền toái trước đây."

"‘Kamagami’ ấy……lại làm vậy sao?"

Vì thần tượng hóa seiyuu quá đà, MeTuber ‘Kamagami’ đã vung vẩy thứ ‘chính nghĩa’ méo mó.

Lưỡi hái buồn bã ấy không chỉ chém vào Izumi Yuuna, mà còn làm tổn thương biết bao seiyuu khác.

Không ngờ ‘Kamagami’ lại có ngày hối cải……

"Hừ! Tự thú thì cũng chẳng tha. Chết mà trả nợ đi."

"Này này, Nayu-chan……không được đâu! Người ta nói ghét tội chứ không ghét người mà? Đừng giận dữ nữa……nè nè, cười lên!!"

"Khoan!? Yuuka-chan, đừng có cù……kyahaha!!"

Yuuka đứng bật dậy, ôm Nayu từ phía sau rồi bắt đầu cù lét.

Nayu quằn quại trước đòn tấn công của Yuuka.

Sau khi chọc cho Nayu cười thỏa thích――

Yuuka nhìn xuống tôi còn đang nằm dài dưới sàn, mỉm cười.

"Nè, Yuu-kun. Không biết ‘Kamagami’-san……cũng mỉm cười được một chút xíu không nhỉ?"

"……Ừ. Hẳn là đã chạm tới rồi. Sức mạnh nụ cười của em, Yuuka."

Dù đã bị tấn công đến mức ấy.

Yuuka không những không ghét ‘Kamagami’, còn lo cho hắn ta nữa.

Hôn thê của tôi, Watanae Yuuka, Izumi Yuuna――

Dịu dàng, tự nhiên, ấm áp vô bờ.

Và luôn chia sẻ tình yêu, hạnh phúc khổng lồ cho mọi người.

"――Video của ‘Kamagami’ đã xóa sạch, các clip cắt từ tài khoản khác cũng gần như bị quét hết. Bình luận về buổi live trên mạng xã hội v.v. hiện đa phần tích cực, chưa thấy dấu hiệu bùng cháy. Làm tốt lắm, Izumi――vậy là tạm ổn."

"Thật ư! Tuyệt quá, tuyệt quá luôn đó, Yuu-chan!!"

Cùng lúc giám đốc tuyên bố hạ màn.

Nihara-san nhảy cẫng lên, ôm Yuuka thật chặt――rồi nhét luôn mặt Yuuka vào khe ngực.

"Nnya!? Mo, Momo-chan……mình……không thở nổi……mugyu"

Mugyu mugyu. Mugyuu.

Giữa những hiệu ứng âm thanh như vậy, Yuuka dần chìm vào bầu ngực đầy đặn của Nihara-san.

Ờ thì……sao nhỉ?

Mới nhìn thôi mà cả người tôi ngứa ngáy, như muốn nổ tung.

"Yuu-chan, đỉnh thật……bị combo phá hủy biến thân + quăng ra ngoài không gian mà vẫn bật ‘siêu sức mạnh’ lật ngược thế cờ! Siêu siêu đỉnh!!"

"Ví von gì đấy!? Chả hiểu gì……nnya. Momo-chan bỏ ra, mình ngộp vì ngực lớn……munyu. Ừ……unyaaa! Biết hết nhé!! Anh thích cái này đúng không, Yuu-kun!? Đồ ngốc! đồ ngốc! Chết đuối trong biển ngực đi!!"

Ơ? Sao tự nhiên lửa bén sang tôi?

Tôi có nói là muốn bị ‘munyu munyu’ đâu? Ừ, chắc chắn là chưa nói.

"Heh. Ra vậy……‘em trai’ cũng tội lỗi phết ha?"

"Đúng đấy, Deru. Trông Yuuichi-kun nghiêm túc ngoan hiền thôi……chứ là giả đò goodboy, tỏ mặt lạnh nhưng lại khoái mấy em gái trẻ ngực to đó!"

"Khoan đã!? Hachikawa-san, đừng tung tin thất thiệt chứ!? Tin đó mà lan ra, lần sau em bắt Hachikawa-san họp báo xin lỗi đấy!!"

――À ha.

Cảm giác đúng là như thường ngày.

Hotta-san thì liếc tôi cười gian.

Hachikawa-san thì nhìn tôi bằng ánh mắt nửa vời vô lý.

Còn thằng Masa……gì nữa, vẫn phọt hồn ra đấy à.

Nayu với Isami thì……không hiểu vì sao vẫn đấu võ mồm như thường lệ.

Vụ ‘Kamagami’ khiến chúng tôi có những ngày lo lắng không biết sẽ đi về đâu.

Nhưng giờ đây bầu không khí bình yên thường ngày đã trở lại――thật sự vui biết bao.

…………Ơ?

"Raimu với Matogi Kei đi đâu rồi?"

Rõ ràng mới còn ở trong phòng họp.

Từ lúc nào đã không thấy bóng dáng Raimu và Matogi Kei.

"Khoan……tại Isami đấy! Tại chị mà tôi vẫn chưa nói được chuyện gì với mẹ mà!!"

"Không phải! Chị chỉ thấy cảnh Yuuka cù lét Nayu-chan đáng yêu nên mới cười thôi. Bị tưởng là cười nhạo, tự dưng nổi nóng――rồi khoe ảnh Nayu-chan với Yuuka ngủ chung chăn cho chị xem còn gì! Là do em khai mào vì tình huống đáng ghen tị đó trước nhé!!"

Cả hai đều có lỗi.

"Aaa, đủ rồi……ồn ào quá! Tôi không có thời gian mà dây dưa với chị!!"

Nayu nói xong phóng như bay ra khỏi phòng họp.

Tôi muốn đuổi theo.

Nhưng――hình ảnh Matogi Kei với gương mặt vô cảm lại hiện lên trong đầu.

Và chẳng hiểu sao, tôi không bước nổi.

Lúc đó…… 'bộp' vào lưng tôi.

――Là lòng bàn tay mềm của Yuuka.

"……Yuuka?"

"Yuu-kun này? Em đã nhờ mọi người giúp, và đã cố gắng nói hết trong buổi live rồi đó."

Yuuka vẫn đặt tay lên lưng tôi, nói bằng giọng dịu dàng.

"Rồi……ở trường nữa. Em cũng đã can đảm cho mọi người thấy con người thật của mình, nói ra mọi điều mình nghĩ. Em không còn là Watanae Yuuka yếu đuối hồi sơ trung nữa. Em đã cố hết sức để bước lên phía trước――nên đã có thể cười cùng mọi người thật nhiều rồi đó."

Yuuka cười.

Nụ cười ấy――đẹp hơn bất kỳ điều gì trên thế gian.

"Vì vậy――lần này đến lượt Yuu-kun."

Rồi Yuuka khẽ đẩy lưng tôi một cái.

Hơi ấm bàn tay Yuuka vẫn còn trên lưng.

Ấm đến mức khiến tôi muốn khóc.

"――Ừ. Cảm ơn, Yuuka. Lần này đến lượt anh……đúng không!"

Cùng với câu tiễn của Yuuka, tôi lao ra khỏi phòng họp, đuổi theo Nayu.

"Không sao đâu. Bởi vì em sẽ luôn……ở ngay bên cạnh anh!"

Ngay trước khi tôi rẽ qua hành lang.

Lời Yuuka hướng về lưng tôi――

Tựa phép màu――xóa tan mọi lo lắng sợ hãi trong lòng.

Khi đến sảnh chính của “60P Production”.

Ở đó có bóng dáng của Nayuu đang đứng sững, không bước tiếp.

Tôi vội chạy đến thì thấy Nayuu ngẩn ngơ buông lời thì thầm.

“…………Mẹ.”

Ánh mắt của Nayuu hướng tới Matogi Kei, đang bị Raimu giữ chặt cánh tay phải, không cho rời đi.

“……Thả cô ra, Shinomiya-san.”

“Xin lỗi, nhưng cháu không thể làm vậy.”

Matogi Kei trừng mắt nhìn Raimu đầy căng thẳng.

Nhưng Raimu lại chẳng tỏ ra nao núng chút nào.

“Ý cháu là sao, Shinomiya-san? Sao lại làm chuyện ngu ngốc thế này.”

“Vì cháu thấy Matogi-san định lặng lẽ rời khỏi công ty. Xin lỗi vì hơi mạnh tay, nhưng cháu phải ngăn lại. Chỉ vậy thôi.”

“Cháu chẳng có lý do gì để ngăn cô cả.”

“Aha… vâng, có lẽ vậy. Xin lỗi nhé.”

Lời lẽ của Matogi Kei sắc bén như dao.

Ngược lại, Raimu đáp bằng giọng rất khác với lúc diễn vai Shinomiya Ranmu.

Giọng vui tươi, dịu dàng, khiến tôi nhớ đến những ngày vô tư cười đùa trong lớp học, giọng nói của Nonohana Raimu.

“‘Người biểu diễn――ai cũng có niềm tin riêng, ánh sáng riêng. Không chỉ có một đáp án đúng.’—Đó chính là kim chỉ nam cháu nhận được từ cô. Cũng như cô đã sống với niềm tin của mình, cháu cũng có lý do không thể buông bỏ. Vì thế cháu sẽ không thả tay đâu.”

Vẫn giữ giọng hiền hòa, Raimu dứt khoát nói.

Nghe vậy, Matogi Kei nhìn thẳng vào Raimu rồi khẽ thở dài.

“…Izumi-san, rồi cả Shinomiya-san nữa. Mấy đứa đều thật nhiều chuyện.”

“Ban đầu cháu cũng không như vậy đâu. Cháu nghĩ mình đã bị Yuuna, tức là Yuuka ảnh hưởng đấy. Ánh sáng ấm áp như mặt trời của cậu ấy đã thay đổi chúng cháu.”

Rồi Raimu buông tay khỏi cánh tay Kei.

Cậu ấy, với ánh mắt sáng lấp lánh, mạnh mẽ thốt ra:

“Matogi Kei. Cô là thần tượng của cháu. Người dám hi sinh tất cả để theo đuổi giấc mơ, mà cháu luôn kính trọng. Nhưng cháu sẽ không trở thành Matogi Kei. Vì chỉ giấc mơ thôi thì chưa đủ. Cháu còn có những mong muốn quan trọng khác muốn cùng thực hiện. Chính Yuuka đã dạy cháu điều đó!”

Nghe lời Raimu, Matogi Kei vẫn im lặng đứng trước cửa tự động.

“……Haha. Vậy là vai trò của mình với Matogi Kei đã xong rồi. Giờ là lượt của các cậu, Yuuichi, Nayu… và cả Kyoko-san nữa.”

Nói rồi Raimu quay gót.

Cậu ấy tiến lại gần tôi và Nayu.

“Lâu rồi không gặp nhỉ, Nayu? Em lớn thật rồi. Hồi sơ trung, hay đi chơi cùng Masaharu, em đã giúp đỡ chị nhiều lắm.”

“…Đừng nói chuyện kiểu đó với tôi, nghe ngứa cả tai. Nonohana Raimu… cô là đồ succubus, dám quyến rũ rồi bỏ mặc Nii-san, khiến Nii-san sụp đổ.”

“Nayu, đừng nói thế—”

“Không sao đâu, Yuuichi. Đó là sự thật. Mình có lý do riêng, nhưng việc làm tổn thương hai anh em các cậu thì không thể phủ nhận.”

Với giọng lẫn lộn giữa Raimu mà tôi biết và Shinomiya Ranmu... Raimu cúi đầu.

“Xin lỗi, Nayu. Chị đã làm em và anh trai em tổn thương quá nhiều.”

“…Ừ, đúng đấy. Từ hồi lớp sơ trung năm ba đó, tôi đã luôn hận cô.”

“Chị hiểu, đó là tội lỗi không thể tha thứ.”

“…Nhưng ít ra, cô đã giúp chúng tôi có cơ hội nói chuyện với mẹ. Vì vậy… tôi thực sự cảm kích.”

Nói xong, Nayu chậm rãi bước qua Raimu, tiến về phía Kei.

“Vậy nên… cảm ơn chị, Nonohana Raimu.”

“Cảm ơn em, Nayu.”

“…Hứ.”

Nayu đứng trước mặt Matogi Kei, trước mặt mẹ.

No photo description available.

Nước mắt ướt đẫm má, nhưng con bé vẫn cười.

“Mẹ… lâu quá rồi phải không? Bỏ mặc bọn con quá lâu rồi. Mẹ đi mất, rồi bao chuyện xảy ra… con buồn lắm, mẹ đúng là ngốc mà.”

“…Nayu.”

Matogi Kei, mẹ tôi, đưa tay về phía con gái.

Nhưng Nayu gạt đi.

“Khoan. Con không cần mẹ dỗ dành đâu. Điều con muốn là… kể thật nhiều chuyện. Chủ yếu là về Nii-san thôi.”

Nói rồi, con bé nở nụ cười nghịch ngợm nhìn tôi.

Đúng vậy. Có rất nhiều điều cần nói, nhiều điều muốn trách móc.

Và giờ là lúc tôi can đảm đối diện với mẹ.

“Vở kịch này, Yuuka, cậu cũng có quyền tham gia đó?”

“Á…!”

Giọng Raimu vang lên sau lưng.

Theo phản xạ, Yuuka ló đầu ra từ góc hành lang.

“Yuuka?”

Tôi gọi tên thì em ấy đỏ mặt, lon ton chạy lại.

“Xin lỗi Yuu-kun… Em định chỉ âm thầm cổ vũ thôi, nhưng rồi cứ như thành kẻ bám theo… đừng ghét em nhé…”

“Không, anh có nghĩ em là stalker đâu!?”

—“Không sao đâu. Vì em luôn ở bên anh mà!”

Đúng như lời ấy, Yuuka đã ở cạnh tôi.

Cảm ơn em, Yuuka. Có em bên cạnh, tôi tin là sẽ ổn.

“Này mẹ. Đã lâu rồi mẹ chưa nghe bọn con kể chuyện. Trong thời gian ấy đã xảy ra nhiều lắm. Thật sự… rất nhiều.”

Tôi siết chặt tay Yuuka.

Cả hai cùng nhau, bước lên đối diện mẹ.

“Mẹ. Con… đã có người để con yêu thương.”