My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

(Đang ra)

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

Kim Kokkiri

Rốt cuộc, không chỉ anh trai phản diện mà cả những kẻ mạnh nhất thế giới này đều bắt đầu ám ảnh cô!

3 13

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

156 438

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

48 274

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

38 393

Tập 8 - Chương 12: Gặp được cô gái ấy, cuộc đời tôi đã thay đổi

Matogi Kei…… không phải.

Arato Kyoko cũng không phải.

Tôi nhìn thẳng về phía mẹ của tôi và Nayu――Sakata Kyoko.

Tôi bắt đầu nói.

――Kể từ ngày tôi gặp Watanae Yuuka.

Cho tới hôm nay chỉ toàn những điều vui vẻ.

"Ban đầu, tất cả mọi chuyện là do bố đấy."

Vẫn nắm tay Yuuka ở bên phải.

Nháy mắt với Nayu ở bên trái… rồi tôi mỉm cười với mẹ.

"Bố tự nhiên gọi điện, bảo là đã bàn giao chuyện kết hôn giữa con và Yuuka đó? Đột nhiên nói vậy luôn ấy? Tự quyết rồi chẳng giải thích đúng đắn gì cả… chẳng thể tin nổi đúng không?"

"…Đã bàn giao chuyện kết hôn? Tự quyết? Nghĩa là sao?"

Đúng vậy nhỉ. Là cảm giác này.

Lúc đầu tôi cũng nghĩ "ông bố này nói cái gì thế".

Thậm chí, giờ tuy đã hiểu hết mọi chuyện rồi, nhưng tôi vẫn thấy bố đúng là một kẻ ngớ ngẩn.

"Chẳng hiểu ra sao, con và Yuuka tạm thời được sắp xếp cho gặp mặt. Thật sự sốc luôn. Vì đính ước mà bố tự quyết… lại là cô gái cùng lớp với con nữa."

――Vào ngày tựu trường cao trung năm hai.

Ấn tượng đầu tiên tôi thấy về Watanae Yuuka, có thể nói là, em ấy không khác gì không khí.

Đeo kính, tóc buộc đuôi ngựa.

Biểu cảm không nhiều, ít giao tiếp với người khác, lặng lẽ ngồi ở chỗ của mình.

Cô gái nhạt nhẽo ở góc lớp――đó là ấn tượng đầu của tôi về Yuuka.

――Ngay khi biết Yuuka nhạt nhẽo ấy lại là hôn thê của tôi.

Tôi và Yuuka, dù căng thẳng, đã thử nói chuyện với nhau.

Rồi phát hiện ra thú vui giống nhau, sóng cảm tương đồng một cách bất ngờ.

Chẳng biết lúc nào đã cởi mở với nhau.

Rồi Yuuka… mỉm cười, trông rất vui vẻ.

Nụ cười khác hẳn lúc ở trường, hồn nhiên, không bận tâm――đáng yêu đến mức chỉ có thể gọi là dễ thương.

"…À. Hơn nữa lão già đó còn biết từ đầu, rằng Yuuka chính là seiyuu mà con hâm mộ nữa đấy? Biết rồi mà giấu đi, đúng là một kẻ lừa đảo mà."

"Chắc chắn chết không được yên đâu. Lẽ ra nên bị xử tội nặng, bị kéo quanh phố năm mươi lần hay gì đó, đúng không? Nghiêm túc đấy."

Câu than thở của tôi vừa dứt thì Nayu hỗ trợ ngay.

Nghe vậy, mẹ bật cười khẽ.

Trong『Love Idol Dream! Alice Stage☆』—có một idol mà tôi mãi mãi ủng hộ――Alice Idol Yuuna‑chan.

Và người đứng sau nhân vật đó, Izumi Yuuna, thực ra chính là Yuuka, điều mà tôi biết qua lần đầu gặp mặt.

Còn Yuuka thì lúc ấy mới biết rằng fan cứng của Izumi Yuuna mang tên 『Tử thần lạc cõi tình』… thực ra chính là tôi.

Trước cú sốc đó, Yuuka—

"Mặc dù vẫn còn nhiều thứ để học... Nhưng em, Watanae Yuuka, diễn viên lồng tiếng của Izumi Yuuna, từ giờ sẽ nỗ lực hết sức để trở thành người vợ của anh. Vậy nên hãy chiếu cố em!"

――Em ấy bỗng nhiên phấn khích hẳn lên.

Tôi còn đang châm biếm rằng chuyện kết hôn do phụ huynh quyết ấy kia mà, thế mà em ấy lật mặt cực nhanh.

Yuuka quả thật coi『Tử thần lạc cõi tình』 là một tồn tại gì đó quá đặc biệt.

"Tóm lại, trải qua nhiều trắc trở. Con và Yuuka đã bắt đầu sống cùng nhau."

"Ừ. Vì công việc của bố nên con và bố phải sống ở nước ngoài. Rồi cặp nam thanh nữ tú ở tuổi nhạy cảm, vừa đính hôn thì đã nghiêm túc sống chung trong một không gian kín."

Tôi im lặng và đặt nắm tay lên đầu Nayu.

Nayu rên lên “Guooo...” rồi quỳ xuống tại chỗ.

Đúng là hay khoe mẽ quá… giờ là phân đoạn khá nghiêm túc đó nha?

"Bỏ mấy lời đùa của Nayu qua một bên… Học sinh cao trung năm hai mà đính hôn rồi sống cùng, thì sao có thể công khai trong trường? Công việc lồng tiếng cũng vậy, rủi ro scandal cao. Nên mối quan hệ của chúng con đã được giữ bí mật――"

"À ra là thế. 'Em trai' của Izumi‑san, câu chuyện quen biết giữa Izumi‑san và 'Tử thần lạc cõi tình'‑san. Cuối cùng thì mẹ đã hiểu được bối cảnh vụ 'Kamagami' rồi."

Mẹ nói với giọng ôn hòa.

Rồi bà cúi đầu nghiêm trang trước Yuuka.

"Izumi‑san, xin lỗi vì vụ scandal lần này… nói cho đúng hơn thì nhà Sakata đã gây ra rắc rối lớn."

"kh‑không, không, sao lại!! Xin hãy ngẩng đầu lên! Không có lý gì mà Matogi‑san phải xin lỗi…"

"Không. Có lý do. Vì tôi… từng là người của nhà Sakata."

――――Từng là.

Hai chữ đó ghim sâu vào ngực tôi như một lưỡi dao.

Nhưng tôi cố nén và tiếp tục kể những kỷ niệm với Yuuka.

Sự kiện đầu tiên của Izumi Yuuna. Tình cờ trùng lịch tình nguyện.

Bầu trời ban đêm nhìn từ chuyến dã ngoại. Lễ hội mùa hè. Hai người cùng ngắm pháo que.

Mùa hè. Comiket. Lễ hội văn hóa tuyệt vời nơi Yuuka bỏ lại quá khứ.

Nỗ lực có kết quả, 『Yurayura★Kakumei』 được thành lập. Buổi in‑store live ở Okinawa trùng với chuyến du lịch ngoại khoá, đầy gian nan.

Mùa đông thì đến Hokkaido. Có một buổi giáng sinh trắng không thể quên.

Sang năm mới, lần đầu gặp bố và mẹ dâu. Việc tôi đã bằng tất cả sức mình… truyền đạt quyết tâm làm "chồng" tương lai.

Rồi đến Valentine.

Cuộc bình chọn 'Bộ tám Alice' lần thứ hai.

Rồi chuyện rùm beng của 'Kamagami' lần này.

――――Rất nhiều chuyện xảy ra.

Quá đỗi nhiều, ký ức dâng tràn.

Và trong mọi khoảnh khắc… Yuuka luôn tươi cười bên cạnh tôi.

Yêu.

Tôi yêu Yuuka.

Nhớ, thương, yêu đến mức không thể kiềm được.

"Unyaaa……N-Ngốc……Quả nhiên là làm em ngại quá đi, Yuu‑kun đúng là……Yêu anh. Em cũng yêu anh nhiều lắm. Yêu Yuu-kun……Yuu‑kun、Yuu‑kun……"

Yuuka siết chặt tay tôi rồi thì thầm cúi mặt.

Cảnh đó đáng yêu đến mức… tôi lấy tay kia vuốt nhẹ đầu em ấy.

"Cứ thế… mỗi ngày trôi qua đều phần nào hạnh phúc. Nhưng mẹ à. Trong lòng con dường như tồn tại một 'đứa trẻ cô đơn'."

"…'Đứa trẻ cô đơn'?"

Không dễ hiểu nhỉ. Tôi cũng chưa từng nghĩ tới cho tới khi Yuuka nói.

Nhưng――đó là điều tôi muốn nói nhất lúc này.

"Thực sự… con tưởng đã quên mẹ rồi. Nhưng Yuuka nói rồi con mới nhận ra. Tuy chỉ làm ra vẻ không sao thôi… nhưng thật ra suốt thời gian dài con đã rất buồn. Tức vì sao mẹ lại bỏ đi! Con đã tức giận! Con đã mong mẹ trở về… con đã cầu mong điều đó!!"

――Yuu‑kun là người lúc nào cũng chăm chỉ cố gắng.

――Trước mặt em, anh có thể khóc mà? Ỷ lại một chút cũng không sao đâu?

――Vì… dù thế nào đi nữa, Yuu-kun là người mà em yêu quý.

Giọng Yuuka vang lại trong đầu tôi.

Nước mắt lăn dài trên má.

Sau khi bố và mẹ ly hôn, cảm xúc tôi đã dồn nén trong vô thức từ lâu.

Chìm sâu vào trong tim rồi đóng băng lại.

Trái tim băng giá ấy――được sưởi ấm bởi hơi ấm như mặt trời của Yuuka, đã tan chảy.

Vì vậy, tôi sẽ không giả vờ không cô đơn… tôi quyết định sẽ không làm vậy nữa.

"Con cũng thế, không khác gì!!"

Bị cảm hóa, Nayu hét lớn.

Mím môi chặt.

Nước mắt rơi ướt gò má.

"Dù mẹ thật sự làm con tức chết đi được! Trước mắt, bố, Nii-san và con sẽ nói cho mẹ biết là 'Đừng có làm trò nữa'! Mẹ phải đãi nguyên cho bọn con bữa sushi thượng hạng, rồi… chỉ vậy thôi. Vậy nên, về đi. Về, về với bọn con…"

Những câu sau lẫn trong tiếng nức nở nên khó nghe rõ.

"Na‑yu‑chan."

Gọi tên Nayu như vậy.

Yuuka buông tay tôi rồi ôm chặt trước người Nayu.

"Em đã cố gắng rồi đấy, Nayu‑chan… đã thể hiện được cảm xúc của mình rồi. Giỏi lắm đó."

Dịu dàng, ôn hòa.

Nụ cười Yuuka giống như thiên thần.

Nhìn Yuuka vậy, tự nhiên tôi cảm thấy như cũng được ôm ấm.

"…Mẹ hiểu điều các con muốn nói. Nhưng… tạm thời hôm nay đến đây thôi nhé."

――Nhưng.

Mẹ nói bằng giọng hành chính đầy cương quyết.

"Không nên tiết lộ thông tin cá nhân trong văn phòng. Vụ 'Kamagami' vừa rồi còn tiềm ẩn nguy cơ. Nếu có bất trắc xảy ra nữa, lần này thì vị thế của Izumi‑san sẽ bị ngờ vực thật. Quản trị rủi ro phải cực kỳ thận trọng."

Một câu như vậy đã cắt ngang câu chuyện.

Mẹ cố né ánh mắt chúng tôi.

Tôi chợt run, như muốn lùi lại…

"――――Đừng chạy trốn, Matogi Kei!!"

Thì đúng lúc đó.

Raimu, người trước đó vốn đứng nhìn, bất ngờ quát lớn mẹ.

Rồi Raimu tiếp tục với giọng mạnh mẽ.

"Đừng dùng ước mơ hay niềm tin làm cái cớ để trốn tránh bản thân yếu đuối!! Cô là Matogi Kei. Người đã đem xúc động và hạnh phúc cho mọi người. Nhưng! Bây giờ không phải với tư cách Matogi Kei… mà là con người phải đối diện với những điều cần làm, đúng chứ!? Cô phải hiểu rõ chứ――Sakata Kyoko!!"

"…Thực sự là vậy, Shinomiya-san nói đúng đấy."

Như chờ đến lúc Raimu nói xong.

Người xuất hiện sau lưng là――Giám đốc Rokujou.

"Tôi đã nhờ Hachikawa và Hotta lo dọn dẹp rồi. Lối vào tạm thời sẽ dùng để xử lý hậu kỳ buổi phát sóng, nên hãy sử dụng cửa sau――tôi đã truyền đạt như vậy. Dù sao hôm nay là chủ nhật, văn phòng vốn chỉ có vài người."

Giám đốc Rokujou thản nhiên nói rồi nhìn chăm chú vào mẹ.

"Về chuyện riêng tư thì yên tâm. Tiếp tục đi, Kyoko."

"Reika… cậu định làm gì?"

"…Nếu phải nói ra, thì đó là hành động chuộc lỗi. Vì giấc mơ của bản thân, tôi đã gây liên luỵ, làm tổn thương cậu và gia đình cậu… đây là cách tôi trả nợ cho lỗi lầm trong quá khứ."

Trong lúc Giám đốc Rokujou nói chuyện, Isami bước ra từ hành lang.

Tiếp theo Nihara‑san và Masa. Rồi Hachikawa‑san và Hotta‑san cũng xuất hiện.

Nhìn quanh thì tại sảnh 60P Production――tất cả những người trước đó ở phòng họp đã tập trung đủ.

"…Không giống cậu nhỉ, Reika."

"Đúng vậy. Thật sự không giống tôi. Nhưng dù sao… những gì tôi có thể làm chỉ tới đây thôi. Phần tiếp theo là việc của gia đình các cậu quyết định."

"Vâng. Vậy thì, bác gái? Lần hòa giải gia đình vòng hai! …bắt đầu nhé?"

Isami cắt ngang bầu không khí nặng nề giữa mẹ và Giám đốc Rokujou bằng giọng phấn khởi.

Rồi Isami nhìn chúng tôi, cười ngạo mạn.

Chậm rãi đưa điện thoại về phía chúng tôi.

"……Ể?"

Khi nhìn màn hình điện thoại của Isami.

Tôi, Nayu và mẹ đồng loạt thốt lên kinh ngạc.

Không ngạc nhiên sao được.

Bởi vì trên màn hình điện thoại của Isami――

――――là bố tôi.

"Ahaha, chẳng hiểu nữa nhỉ? Thì là, Isami‑kun bỗng gọi cho anh. Nửa phần như ép buộc, bảo kết nối ứng dụng ZUUM… thôi, chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là… Lâu lắm rồi nhỉ, Kyoko?"

Qua màn hình điện thoại của Isami, mẹ và bố tôi――đã tái ngộ sau nhiều năm.

Sự xuất hiện bất ngờ của bố khiến tôi và Nayu không thốt nên lời.

Isami thì ra vẻ tự mãn nói với chúng tôi.

"Chiêu trả đũa thường lệ thôi, Nayu‑chan? Bất ngờ gọi bố của Yuunii-san, gây ngạc nhiên. Thế nào? Có hơi sửng sốt chứ?"

"Đừng có đùa chứ, Isami ngốc… cảm ơn nhé."

Nayu lầm bầm, mặt vẫn còn rũ rượi vì nước mắt.

Lúc này Nihara‑san và Masa xuất hiện.

Họ hô vang những lời cổ vũ, giọng vang khắp sảnh.

"Này Sakata! Trận đánh cao trào, chiến đấu đến cùng, đừng bỏ cuộc nhé! Yuu‑chan sẽ đứng sau ủng hộ cậu… nhất định sẽ ổn thôi!!"

"Đúng đấy Yuuichi! Đừng dừng lại!! Nếu nhụt chí thì tao không tha cho mày đâu!!"

Giống như tiếng la ó ngoài khán đài.

Đối với họ chuyện gia đình chúng tôi vốn vô can… thế mà vẫn quan tâm.

…Cảm ơn, cả hai cậu.

Tôi lấy tay lau mạnh nơi khóe mắt đang nóng ran.

Rồi nhìn quanh sảnh đợi.

Tôi và Nayu.

Bố trên màn hình ZUUM và mẹ với vẻ lúng túng.

Quanh gia đình chúng tôi tràn ngập nụ cười.

Nihara‑san và Masa phất tay, cười rạng rỡ, cổ vũ hết mình.

Giám đốc Rokujou nhìn mẹ tôi với vẻ trầm ấm che chở.

Hachikawa‑san đứng cạnh, mặt như vừa khóc vừa cười, Hotta‑san đặt tay lên vai chị ấy, cười tươi.

Raimu khoanh tay, mỉm cười ôn hòa như ánh trăng.

Cô em dâu dễ thương Isami vẫn cầm điện thoại, vẻ mặt tươi rói.

――Và bên cạnh tôi là.

Người luôn mang nụ cười đến cho mọi người.

Hôn thê yêu quý――Watanae Yuuka.

"…Mẹ. Nhân tiện, bố nữa. Nghe con nói được chứ?"

Nhìn mẹ đứng im, chăm chú vào màn ZUUM.

Tôi nói ra điều mà con trai thật khó mở lời với mẹ nhất — chuyện xếp hạng gây ngượng nhất trong đời.

"Con sẽ cưới Yuuka, không phải ngay lập tức nhưng... chắc chắn sẽ cưới. Con muốn kết hôn và ở bên em ấy cho đến hết cuộc đời."

Yuuka hét một tiếng nhỏ "Nya!?" rồi mặt đỏ bừng.

Tôi bật cười không nhịn được trước phản ứng đó.

Rồi tiếp tục, chẳng màng ngại ngùng.

"Yuuka là một cô gái kỳ lạ. Luôn ngại ngùng, dễ sợ hãi, khi nói chuyện với người khác thì căng thẳng. Có nhiều điều khiến con phải lo lắng… nhưng khi nhận ra thì em ấy đã bước đi bằng chính đôi chân mình. Và mỗi khi như vậy, em ấy luôn khiến mọi người xung quanh mỉm cười. Em ấy là người tuyệt vời như vậy."

Tôi luôn nhận được từ Yuuka rất nhiều điều quý giá.

Tình yêu. Dũng khí. Hạnh phúc.

Sự ấm áp. Những nụ cười. Sự dịu dàng khiến tôi gần như bật khóc.

――Cảm ơn, Yuuka.

Anh thề sẽ luôn ủng hộ em.

Xin em, hãy nắm tay anh nhé.

Nếu Yuuka ở bên tôi.

Dù chuyện gì xảy ra, tôi có thể tự hào nói rằng, sẽ ổn thôi.

Vì vậy hôm nay, tôi nói lời tạm biệt với 'đứa trẻ cô đơn' trong lòng.

"Mẹ. Mẹ có thể chấp nhận việc con và Yuuka kết hôn… không?"

Nhìn thẳng vào mẹ, tôi nói.

Đôi mắt mẹ rung lên, chao nhẹ.

"…Chấp nhận ư. Mẹ đâu có quyền can thiệp…"

"Trong tương lai gần. Con và Yuuka sẽ tổ chức đám cưới. Con cũng muốn mẹ cũng đến dự. Với tư cách duy nhất, không ai khác ngoài mẹ... là mẹ của con."

Tôi nhận ra mẹ đang nín thở.

"Không phải là Matogi Kei, cũng chẳng phải Arato Kyoko, mà là Sakata Kyoko. Với tư cách mẹ của chú rể, con muốn mẹ dự lễ cưới. Vì vậy, con muốn làm cho rõ ràng mọi chuyện."

"Yuuichi… con nói gì…"

Mẹ lưỡng lự.

Tôi cắt ngang và cúi đầu thật sâu, nói.

"Mẹ! Làm ơn—hãy chấp nhận hôn nhân của con!!"

Khoảnh khắc kéo dài như muôn đời, vài giây trôi qua.

Mẹ trả lời bằng giọng run rẩy.

"…Xin lỗi, Yuuichi. Nhưng mẹ… không có quyền trả lời điều đó…"

Tôi từ từ ngẩng mặt.

"Mẹ vì mải theo đuổi một 'giấc mơ' xa xôi… đã làm tổn thương những người quan trọng nhất. Kanehiro, Nayu, Yuuichi… mẹ đã làm các con đau khổ rất nhiều…"

Mẹ khóc.

Khác hẳn với hình ảnh Matogi Kei kiên quyết trong vụ 'Kamagami', giờ bà như người khác... bộc lộ cảm xúc, khóc thảm thiết.

"Kẻ ngốc như mẹ không có quyền được chúc mừng đám cưới của Yuuichi. Mẹ đã bỏ anh yêu, các con, từ bỏ họ Sakata, làm cho gia đình khóc... Người như mẹ không xứng đáng, không có quyền làm mẹ nữa…"

"Quyền làm mẹ gì chứ! Làm gì có chuyện ấy!!"

Lúc đó, Yuuka đáp trả tiếng kêu của mẹ.

"Quyền hay tư cách gì... không có chuyện đâu! Không có bài kiểm tra làm mẹ hay kỳ thi làm mẹ nào cả! Dù người ta nói gì, Matogi‑san, Kyoko‑san chính là người đã sinh ra Yuuichi!! Là người mẹ duy nhất của anh ấy trên đời này!!"

"Izumi-san… Yuuka, cháu…"

Trước lời nói dõng dạc của Yuuka, mẹ mỉm cười đầy buồn bã.

"…Cảm ơn cháu, Yuuka‑san. Nhưng sự thật là bác đã khiến gia đình khổ đau, điều đó sẽ không bao giờ biến mất. Với gia đình, có lẽ sẽ tốt hơn nếu bác không tồn tại…"

"Thiệt tình! Hoàn toàn không hiểu gì rồi!!"

Chặn lời mẹ như muốn nổi giận, Yuuka bước tới nhanh, tiến thẳng đến mẹ.

"…Cháu biết. Sự thật là, Kyoko‑san đã khiến Yuuichi cháu yêu quý và em rể dễ thương Nayu chịu nhiều cô đơn! Trông hai anh em họ thực sự cô đơn!! Cháu đã có chút… tức giận về chuyện đó."

Nói bằng giọng không quá dữ dằn, rồi Yuuka giơ tay phải lên nhanh.

Rồi—

—Pop.

"…Gì cơ?"

Bàn tay mở của Yuuka chạm nhẹ lên má mẹ.

Mẹ bật tiếng ngạc nhiên.

"Được rồi! Xong rồi!!"

Yuuka nở nụ cười như hoa như thường lệ, với mẹ.

"Đủ rồi… được chứ? Kyoko‑san không cần phải chịu khổ một mình nữa. Khiến cô đơn bao nhiêu, thì chỉ cần bù đắp lại bấy nhiêu. Hãy tạo thật nhiều kỷ niệm vui để chữa lành vết thương. Có thể làm lại được... Bởi vì, gia đình là vậy mà."

"…Yuuka nói đúng đấy, mẹ ạ."

Tôi nối lời, mô phỏng ý Yuuka.

"Trước mặt gia đình… thì cười, khóc, ỷ lại hay ích kỷ cũng được. Vậy nên, hãy cho con ích kỷ một lần nữa, về đi mẹ."

"Con cũng đồng ý. Về đi mau. Nếu không muốn làm mọi người buồn thì đây là cách tốt nhất. Đồng ý chứ, bố?"

『…Ừ, tất nhiên rồi.』

Khi tôi và Nayu nói vậy,

Bố cười e thẹn bên kia màn hình.

『Kyoko, anh cũng muốn em về. Không ai khác có thể trở thành đối tác cùng anh dõi theo sự trưởng thành của Yuuichi và Nayu. Lần này chúng ta hãy cùng trở thành một gia đình biết hỗ trợ lẫn nhau.』

"Yuuichi… Nayu… Kanehiro…"

Mẹ ôm lấy vai run rẩy, khóc nức nở tại chỗ.

Rồi giữa tiếng nức nở, mẹ lặp đi lặp lại—

"…Xin lỗi vì mọi thứ… và… cảm ơn vì đã gọi một kẻ như tôi là gia đình…"

Một khoảng thời gian trước khi tôi lên sơ trung năm hai.

Mẹ đã rời đi, và suốt thời gian dài chúng tôi xa nhau.

Nhưng, người đã nối lại mẹ và gia đình chúng tôi là một cô gái như đóa hoa.

"À… Kyoko‑san, xin lỗi vì đã xưng hô bất lịch sự! Cháu rất hối hận về chuyện đó, xin bác hãy tha thứ…!! Và… cháu có điều muốn nói với bác!"

Sau lời nói bào chữa kỳ quặc đó.

Cô gái mỉm cười như hoa, Yuuka cúi đầu thật sâu và nói.

"Xin bác hãy gả Yuuichi-san cho cháu!!"

No photo description available.

Lời ấy trùng khớp kỳ lạ với câu tôi đã nói với bố của Yuuka trước đây khi xin cưới.

Quá bất ngờ khiến tôi không thốt nên lời.

Mẹ hẳn cũng vậy, mặt bà ngơ ra.

Nhưng khóe môi mẹ từ từ nhếch lên.

Và rồi mẹ bật cười:

"Ahaha!"

"…Này, Reika. Cậu còn nhớ ý nghĩa tên '60P Production' mà tôi đã nhờ cậu đặt không?"

Mẹ hỏi bằng giọng dịu dàng.

Giám đốc Rokujou trả lời, gương mặt cũng rạng rỡ hạnh phúc.

"Tất nhiên rồi. '60' lấy từ 'Nayuta' tức 10 mũ 60. Và 'P' là chữ cái đầu của 'Play', hàm ý 'chơi', ‘tận hưởng’, ‘biểu diễn’, ‘diễn xuất’. Đây là một cái tên quan trọng mà cậu đã đặt giống tên của hai đứa con yêu quý."

Mẹ đặt tay lên vai Yuuka, thúc em ấy ngẩng mặt lên.

Rồi mẹ nhìn Yuuka, mỉm cười dịu dàng và nói.

"Trong khoảng thời gian nhiều như 'Nayuta', hãy cùng chơi, cùng tận hưởng, đó là mong ước đặt trong cái tên '60P Production'. Tôi đã luôn hy vọng nơi này sẽ là chốn để ước mơ thành hiện thực, nơi diễn viên sống mỗi ngày với nụ cười và truyền tiếp nụ cười đó tới người hâm mộ."

"…Vâng"

"Ước mơ này của 'Matogi Kei', đã thành hiện thực nhờ có em. Cảm ơn, Izumi‑san. Vì đã mang phép màu nụ cười đến. Và em cũng đã mang hạnh phúc đến cho 'Kyoko'."

Dưới phép màu nụ cười của Yuuka,

Matogi Kei. Arato Kyoko. Sakata Kyoko, nắm tay Yuuka.

Bằng nụ cười như ngày xưa.

Nụ cười dịu dàng của người mẹ mà tôi từng yêu thương.

"Cảm ơn con, Yuuka‑san. Xin con hãy chăm sóc Yuuichi của bác――Yuuka."