Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tối thứ Sáu.
Tôi đã trì hoãn lại bữa tối chỉ vì tôi vẫn đang mải mê vào việc lập trình.
Ngôi nhà khi không có Si-eun đã trở nên trống trải vô cùng. Mặc dù cô ấy không thường đến phòng tôi mỗi ngày, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc tôi đang cô đơn cũng khiến trái tim tôi đau sâu sắc.
Ánh mắt tôi hướng về phía cánh cửa.
Hôm nay Si-eun cũng chưa quay trở lại sao?
Không có tin tức gì từ cô ấy, không một cuộc gọi hay tin nhắn KakaoTalk nào. Tôi lo lắng đến mức tự hỏi liệu có phải đã có chuyện gì đó không ổn xảy ra không?
Mỗi lần như vậy, tôi lại nhấc điện thoại lên rồi lại đặt xuống.
Cuối cùng, tôi vẫn chọn bỏ cuộc.
Thật nực cười khi tôi thậm chí còn không thể gọi điện cho cô ấy ngay cả khi tôi đã thổ lộ tình cảm của mình một cách vội vàng như vậy.
Khi tôi đang tự trách mình và chuẩn bị quay trở lại màn hình máy tính, tôi nghe thấy có tiếng ai đó đang bấm mã số cửa ở bên ngoài.
Tôi chạy đến kiểm tra thì thấy Si-eun đang đứng ở đó.
Cô ấy đang cởi giày, mặc trên người một bộ quần áo mà tôi chưa từng thấy trước đây, thứ mà tôi chưa từng thấy cô ấy mặc kể cả khi ở nhà hay ra đi ngoài. Có lẽ cô ấy đã mặc thứ này từ nhà bố mẹ cô ấy.
Tôi khó có thể kìm nén được nụ cười đang nở trên môi của mình khi lại được nhìn thấy khuôn mặt của Si-eun sau một khoảng thời gian dài.
Nhưng việc thể hiện sự vui mừng khi gặp lại cô ấy thế này chỉ khiến mọi thứ giữa chúng tôi trở nên ngượng ngùng hơn…
Có lẽ cảm nhận được sự có mặt của tôi, Si-eun ngước lên và nhìn vào mắt tôi.
"Tôi về rồi đây."
Giọng điệu của cô ấy hoàn toàn tự nhiên, như thể cô ấy đã quên hết những lời thú nhận của tôi và trở lại với chính mình như thường ngày.
Ngược lại với Si-eun, tôi lại cảm thấy rất bối rối và quay mặt đi hướng khác.
"Ừm, mừng cậu trở về."
Khi tôi lắp bắp trả lời, Si-eun bước về phía tôi.
Nghĩ rằng cô ấy có thể có điều gì đó muốn nói, vậy tôi vẫn đứng đợi, nhưng Si-eun vẫn im lặng.
Sự im lặng lúc này nặng nề đến mức dường như đang đè bẹp chúng tôi, tình hình vốn đã khó xử lúc này lại càng trở nên ngột ngạt hơn.
Ngay cả khi tôi liếc nhìn Si-eun, tôi cũng không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt của cô ấy.
Cố gắng tìm điều gì đó để nói, tôi lên tiếng một cách thận trọng.
"Vậy, ừm, ca phẫu thuật của mẹ cậu diễn ra tốt đẹp chứ?"
Si-eun gật đầu nhẹ.
"Ừm, Mọi việc diễn ra rất tốt đẹp, không có vấn đề gì xảy ra cả."
"Thật nhẹ nhõm khi nghe điều đó."
"Ừm..."
Si-eun đáp lại một cách nhẹ nhàng, sau đó cô ấy cụp mắt xuống và tiếp tục.
"Tôi đã quay trở lại đây ngay sau khi tôi thấy bà ấy tỉnh lại, bác sĩ nói rằng tôi vẫn chưa thể thư giãn hoàn toàn được... Nhưng tôi không thể tiếp tục nghỉ học được, mẹ tôi cũng không muốn như vậy."
"Tôi chắc chắn là bác ấy không nghĩ như vậy đâu."
Theo những gì tôi đã nghe được từ cô ấy, có lẽ mẹ Si-eun không muốn giữ cô ấy lại bên cạnh mình. Mặc dù tôi chưa từng gặp bà ấy, nhưng có vẻ như mẹ của Si-eun luôn muốn cô ấy được sống một cuộc sống của riêng mình.
Đang chìm trong suy nghĩ, tôi ngạc nhiên khi Si-eun đột nhiên cúi đầu.
"Tất cả cũng đều nhờ sự giúp đỡ của cậu... Cảm ơn cậu rất nhiều..."
"À, không… Cậu không cần phải cúi đầu để cảm ơn tôi đâu."
Điều này thực sự khiến tôi càng cảm thấy khó có thể thoải mái hơn.
Chẳng phải lúc đầu tôi đã nói với cô ấy là tôi chỉ làm những gì tôi muốn làm sao?
"Nhưng mà..."
Sau đó Si-eun bắt đầu nhìn quanh nhà.
"Nơi này sạch sẽ hơn những gì tôi mong đợi đấy."
"Cậu đã mong chờ điều gì vậy chứ…?"
"Tôi đã nghĩ nơi này sẽ đầy rác và không có chỗ di chuyển cơ."
"Mới chỉ một tuần kể từ khi cậu rời đi thôi, nếu thực sự có nhiều rác như vậy thì sẽ rất ấn tượng đấy."
Tôi đưa tay lên gãi đầu và nói tiếp.
"Tôi đã vứt hết chúng đi để chúng không thể chất thành đống rồi."
Si-eun hơi nghiêng đầu khi nghe lời tôi nói.
"Cậu đã làm việc nhà khi tôi đi vắng à?"
"Ừm, tôi đã giặt đồ và thậm chí là tự nấu ăn. À, cơm thì là cơm ăn liền, nhưng tôi không ăn bất kỳ gói ramen nào cả."
"Tôi rất ấn tượng với điều đó đấy."
Cảm giác được khen ngợi chỉ vì đã làm được những việc cơ bản như thế quả thực chẳng dễ chịu chút nào.
"..."
"..."
Sau những lời nói đó, một sự im lặng kỳ lạ lại tiếp tục bao trùm lên cả hai chúng tôi.
Trong tình huống này, tôi không thể không nhớ lại những gì Si-eun đã nói trước khi cô ấy rời đi.
'Sau khi tôi trở về, tôi có thể trả lời lời tỏ tình của cậu được không?'
Cô ấy đã hứa sẽ trả lời tôi sau khi cô ấy trở về.
Đó là một lời hứa không có mốc thời gian rõ ràng, nhưng vì Si-eun đã quay trở về rồi, vậy nên có lẽ tôi sẽ sớm được nghe câu trả lời của cô ấy thôi…
Si-eun sẽ trả lời như thế nào với lời tỏ tình của tôi đây?
Dù cô ấy chọn gì thì đó chắc chắn cũng không phải là quyết định dễ dàng đối với cô ấy, và nói với tôi câu trả lời đó sẽ còn khó khăn hơn nữa.
Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi muốn cô ấy sẽ đưa ra một câu trả lời rõ ràng. Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi và Si-eun từ giờ trở đi? Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào câu trả lời của cô ấy.
Nghĩ về điều này khiến tôi cảm thấy có một chút mất kiên nhẫn đến lạ.
Không thể chịu đựng được thêm, tôi mở miệng.
"Này, ừm..."
"Xin lỗi, tôi phải đi thay quần áo đây."
Si-eun ngắt ngang lời của tôi.
Sau đó cô ấy lướt qua người tôi và đi vào phòng, tôi thì vẫn đứng đấy với đôi môi đang há hốc cứng đờ.
Có vẻ như cô ấy đang cố né tránh chủ đề “tỏ tình” của tôi.
Điều đó có lẽ có nghĩa là Si-eun... Có thể đã quyết định sẽ từ chối tình cảm của tôi…
Không thể tiếp tục làm bạn với một người mà bạn đã từ chối tình cảm được...
Vậy nên giờ đây sẽ có một ranh giới không thể vượt qua sẽ được vạch ra giữa Si-eun và tôi.
Có lẽ lúc đó tôi không nên thú nhận với cô ấy một cách liều lĩnh như thế…
Khi tôi đang nghĩ vậy, tôi nghe thấy một tiếng mở cửa phát ra từ phía sau lưng mình.
Theo phản xạ, tôi quay người lại và thấy Si-eun đang đứng đó trong bộ trang phục hầu gái.
"...Cậu đang mặc đồ hầu gái đấy à?"
"Tất nhiên rồi."
Si-eun trả lời trong khi dùng ngón tay xoay xoay những sợi tóc của mình.
"Tôi đã quay trở lại hơi muộn, nhưng hôm nay là thứ sáu mà, đúng không? Cũng chính là ngày tôi sẽ mặc bộ đồ này."
"Ừm..."
Vâng, cô ấy nói đúng, việc mặc trang phục hầu gái vào mỗi thứ Sáu đã trở thành một loại quy tắc của Si-eun.
Nhưng không phải cô ấy vừa mới quay trở về sau khi phải trải qua rất nhiều khủng hoảng sao?
Để mà có thể ngay lập tức lao vào làm việc nhà thì... Điều đó thực sự cho thấy sự tận tình trong công việc của cô ấy rất đáng nể…
"Nói thế này thì có hơi muộn rồi, nhưng cậu không cần phải mặc nó nếu cậu không muốn."
"Tôi đã nói rồi mà, không phải là tôi không thích mặc nó."
Nói xong, Si-eun chỉnh lại chiếc băng rôn trên đầu mình rồi bước ra khỏi phòng.
"Cậu đã ăn tối chưa?"
"Tôi vẫn chưa."
"Vậy thì tôi sẽ làm gì đó cho cậu, hãy đợi chút nhé."
"Cậu không mệt sao? Sao hôm nay cậu không nghỉ ngơi đi?"
"Không đời nào."
Si-eun trả lời một cách chắc chắn, sau đó cô ấy chống tay vào hông và nói tiếp.
"Cậu đã đầu tư vào tôi rồi, đúng không? Vậy nên tôi cần phải làm việc nhanh chóng để trả lại, tôi chỉ muốn nhận được tiền từ chính sức lao động mình làm ra thôi."
"Ừm, ổn thôi."
Tôi hơi xoa cổ, cảm thấy khá xấu hổ với tình huống hiện tại.
Mặc dù tôi có nói rằng Si-eun cần phải làm việc để trả, nhưng tôi chủ yếu chỉ muốn giúp đỡ cô ấy thôi. Đó chỉ là điều tôi nói thêm vào để Si-eun không xem đấy như một gánh nặng.
Vì vậy nên thực chất cô ấy không cần phải lo lắng về việc sẽ phải trả nợ nhanh chóng, nhưng có lẽ tính cách của Si-eun đã không cho phép cô ấy làm điều đó.
Khi tôi im lặng và chìm trong suy nghĩ, Si-eun từ từ bước đến gần tôi.
"Thật đấy à..."
Sau đó cô ấy ngẩng đầu lên và bắt đầu kiểm tra tôi. Và rồi… Cô ấy quay mặt đi và thốt lên một tiếng "hừ".
Tại sao cô ấy lại đột nhiên hành động như vậy chứ?
Khi tôi đứng đó ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Si-eun đi lướt qua người tôi.
"Em đoán là không còn cách nào khác nhỉ."
Cô ấy nói thêm một điều nữa khi đã lướt qua tôi.
"Để đền đáp mọi điều mà anh đã làm cho em... Em sẽ phải làm người giúp việc cho anh suốt cả đời này để trả nợ thôi."
Vâng, chắc chắn rằng số tiền đó không phải là một số tiền nhỏ, nhưng để làm việc cả đời thì...
Khoan đã… Cả đời sao…?
Khi tôi đang định suy ngẫm về ý nghĩa những lời cô ấy vừa nói, chợt tôi nghe thấy giọng nói của Si-eun phát ra từ phía sau.
"Lee Hwi Min."
Si-eun gọi tên tôi, trong trạng thái bất ngờ, tôi quay người lại, và ngay lúc đó… Si-eun lao về phía tôi.
Mái tóc dài của cô ấy tung bay trong không khí.
Má cô hơi ửng hồng. Môi mím chặt như thể đang cảm thấy rất xấu hổ, và ánh mắt của cô ấy thì đang nhìn thẳng vào mắt tôi…
Mùi hương của Si-eun và cái cảm giác mềm mại nơi chúng tôi chạm vào nhau.
Tôi không mất quá nhiều thời gian để nhận ra là Si-eun đã lao đến để ôm tôi…
"...Oh."
Tôi ngạc nhiên đến nỗi không thở được.
Nhìn xuống một chút, tôi thấy Si-eun đang vùi mặt vào ngực tôi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không cho tôi thời gian để sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình, Si-eun lập tức ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Nhanh lên và đón nhận nó đi chứ… Đồ ngốc."
Khuôn mặt và đôi má cô ấy đang phồng lên, như thể đang hờn dỗi tôi. Chỉ đến lúc đó tôi mới hiểu được tình hình... Và hiểu cả cảm xúc của Si-eun nữa...
À...
Thì ra là vậy.
"Ừm, anh xin lỗi."
"anh xin lỗi vì chuyện gì chứ?"
Với đôi mắt đang hé mở của mình, cô ấy ngước lên và hỏi tôi.
"Chà… Vì anh chậm hiểu chăng?"
"Hừ."
Si-eun “Hừ” một tiếng rõ to như để chắc chắn rằng tôi đã nghe thấy.
Sau đó, cô ấy tiếp tục nói bằng giọng cao hơn bình thường nửa quãng tám.
"Em cũng xin lỗi..."
"Tại sao?"
Khi tôi hỏi khẽ, Si-eun ngập ngừng trả lời.
"Vì em đã không nhận ra cảm xúc của em… Và của anh nữa..."
"Cảm xúc của em sao?"
Khi nghe tôi hỏi điều đó, Si-eun quay đầu sang hướng khác như thể không muốn nhìn thẳng vào tôi.
"Lúc đầu, anh biết đấy. Em đã nghĩ rằng sống ở đây cũng ổn, mặc dù em chỉ là một kẻ ăn bám thôi... Và anh thì có vẻ không quan tâm mấy đến người khác, thậm chí còn hơn thế nữa nếu đó là một người phụ nữ."
Tôi nhớ dường như tôi đã từng nghe Si-eun nói rất nhiều về việc có lẽ tôi sẽ không làm điều gì kỳ lạ với cô ấy.
Chà, nhưng cũng khá đúng bởi vì tôi không mấy hứng thú với người khác hay phụ nữ cho lắm.
"Nhưng mà anh biết đấy, kể từ khi anh dần dần mở lòng với em."
Cô ấy hơi mỉm cười khi nhớ về những chuyện cũ ấy.
"Không hiểu sao… Em lại cảm thấy rất vui..."
Sau đó cô ấy mỉm cười một cách rạng rỡ.
"Và khi thấy anh quan tâm đến em khi em gặp khó khăn như vậy, em mới bắt đầu nhìn anh với một cái nhìn khác."
"Anh đã không biết về điều đó đấy."
"Vì em luôn giấu kín nó mà."
Si-eun tiếp tục nói với một giọng điệu hồi hộp.
"Vậy nên, anh biết đấy… Lúc đầu em đã nghĩ điều đó thật ngớ ngẩn, nhưng rồi… Cảm giác này dần hiện rõ hơn, lúc đó em mới nhận ra, có lẽ là em đã…"
Si-eun dừng lại một chút trước khi cô ấy lấy hết can đảm để nói ra.
“…Có lẽ là em đã thích anh mất rồi...”
"Anh hiểu rồi, thì ra là vậy."
Khi tôi bật cười, Si-eun nhanh chóng quay đi.
"Nhưng em vẫn phủ nhận điều đó, tự nói với bản thân rằng không thể như vậy, nó không nên như thế."
Tôi hiểu rồi.
Trường hợp của tôi cũng giống như vậy, có lẽ là cả hai chúng tôi đã cùng ấp ủ những cảm xúc giống nhau trong một khoảng thời gian dài.
"Nhưng bây giờ thì, em đang cố gắng chấp nhận nó."
Si-eun vùi đầu vào ngực tôi khi cô ấy thốt ra những lời cuối cùng.
"...Là em rất thích anh."
Với những lời nói đó, những dòng máu nóng hổi bắt đầu chảy khắp cơ thể tôi.
Tôi cảm thấy có một hơi ấm đang lan tỏa khắp cơ thể mình.
Âm thanh trái tim tôi đập dữ dội đến mức chắc chắn nó sẽ được truyền đến tai của Si-eun.
Một cảm giác thật hạnh phúc.
Tôi nên diễn đạt điều này với Si-eun như thế nào đây?
Sau một thoáng suy nghĩ, tôi dang một tay ra ôm lấy lưng của Si-eun.
Và bằng tay còn lại, tôi từ từ vuốt ve đầu của cô ấy.
"Sao anh lại xoa đầu em?"
Tuy nhiên, Si-eun lại biểu hiện sự không hài lòng với tôi.
"Hả? Không phải là loại tâm trạng đó sao?"
"Em đã luôn nghĩ về điều này rồi..."
"Hửm?"
Si-eun càng vùi mặt chặt hơn vào ngực tôi.
"...Anh chỉ toàn nhạy bén vào những lúc như thế này thôi."
"Anh đoán đúng là vậy nhỉ."
Si-eun cười khúc khích trước câu trả lời của tôi.
Sau đó cô ấy ngước nhìn lên tôi và nói…
"Vậy thì... Anh có biết điều này có nghĩa là gì không?"
Sau đó Si-eun từ từ nhắm mắt lại…
Khuôn mặt hơi mong đợi, đôi má hơi ửng hồng, và đôi môi đang hơi run nhẹ...
Cô ấy đưa ra một gợi ý cho tôi, một gợi ý cho dù tôi có không muốn đi chăng nữa nhưng tôi vẫn phải chú ý đến, như thể đang thách thức tôi đoán vậy.
Lúc này đây… Chắc chắn rồi, tôi không cần phải nói thêm lời nào nữa cả.
Tôi từ từ cúi đầu xuống và áp môi mình vào môi Si-eun.
Một cảm giác ngứa ngáy lan tỏa khắp cơ thể tôi khi môi chúng tôi chạm vào nhau.
Cảm giác như thể có một luồng điện chạy qua toàn bộ cơ thể tôi vậy, cảm giác say đắm đến nỗi đầu tôi giờ đây đang quay cuồng một cách mạnh mẽ.
Khi tôi từ từ rời môi ra khỏi môi của Si-eun. Lúc này, mặt cô ấy đã đỏ tới tận mang tai, sau đó cô ấy từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt ấy đang âm thầm đòi hỏi điều gì đó từ tôi.
Ngay cả một người thiếu hiểu biết như tôi cũng biết được mình cần phải nói gì lúc này.
"Này…"
"Hửm…?"
Đối mặt với Si-eun, người đang mỉm cười nhẹ như thể đã đoán trước được điều gì sắp xảy ra, tôi nhẹ nhàng nói.
"Làm bạn gái anh nhé?"
"..."
Si-eun, người vẫn đang im lặng nhìn tôi, nhanh chóng nở một nụ cười tươi.
"Em đồng ý."
Cô ấy đã đồng ý với một nụ cười vui vẻ trên môi.
Tôi đoán câu trước ý chị nhà đã đồng ý với lời tỏ tình của anh main r, nhưng chắc có lẽ anh main k nhận ra nên chị nhà hơi bất lực ấy mà đoạn này để dễ tưởng tượng thì mn cứ tưởng tượng anh main đang đứng thất thần để chị nhà lướt qua, khi chị nhà đã lướt qua rồi anh main vẫn chưa quay người lại nhìn nhá She didn’t say “Yes”, she said… Bác nào hỏi tại sao lại có thể quay đi hoài thì để tôi giải thích nhé, khi nói kiểu gì những lúc cao trào cũng quay lên nhìn vào mắt nhau mà=)) vậy nên đừng thắc mắc nữa nhá Đang tưởng tụt mood chứ j=)) no, quả này chị nhà vừa thổ lộ ngược lại nên đang rất ngại, vậy nên xoa đầu cưng chiều là 1 lựa chọn đúng đắn nhé=))) Yesssssss, he did ittttt Câu gốc là "Will you go out with me?", câu này bth sẽ là em muốn ra ngoài đi dạo với anh không, nhưng trong ngữ cảnh này thì sẽ là em có muốn làm bạn gái anh không nhé, hoặc cũng có thể sử dụng từ “hẹn hò” nữa