Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tối hôm đó, chúng tôi có món mì spaghetti cà chua cùng với bánh mì tỏi trong thực đơn.
Lời nói nấu lươn với cơm của Si-eun có lẽ chỉ là một trò đùa, bởi vì cô ấy đã khéo léo lấy sẵn hết tất cả các nguyên liệu để làm mì spaghetti khi chúng tôi cùng đi siêu thị.
Cô ấy di chuyển một cách quen thuộc từ lối đi này sang lối đi khác, và lấy những thực phẩm cần thiết trong khi vẫn tỉ mỉ kiểm tra giá cả và nhãn dinh dưỡng trên đấy.
Thật ấn tượng khi chứng kiến một việc như thế.
Việc cô ấy quen thuộc với cách bố trí của cửa hàng thế này cũng cho thấy cô ấy thường xuyên đi siêu thị.
Si-eun đã ở nhà chúng tôi được ba tháng rồi.
Hay tôi nên nói là nhà của tôi đây?
Cô ấy đã bắt đầu làm người giúp việc ngay sau khi tôi chuyển đến, và giờ nơi này lại trở thật kỳ lạ khi không có cô ấy.
Nhìn lại thì, đây là một thời gian không dài, nhưng nó cũng đã đủ để chúng tôi thân thiết hơn và nảy sinh tình cảm với nhau. Thật ngạc nhiên khi mọi chuyện lại diễn ra như vậy.
Đắm chìm trong dòng suy nghĩ, tôi ngắm nhìn Si-eun đang ngồi ăn ở phía đối diện.
Cô ấy xoay spaghetti quanh nĩa và đưa lên miệng, vẻ mặt trông rất mãn nguyện. Với một ít nước sốt đang bị dính ở gần môi, bây giờ đây cô ấy trông giống như một đứa trẻ đang thưởng thức bữa ăn mà không hề để ý đến sự bừa bộn vây.
Tôi mỉm cười và hỏi Si-eun.
"Ngon lắm phải không?"
"Tất nhiên rồi."
"Bởi vì em đã làm ra nó à?"
"Tất nhiên."
Si-eun ưỡn ngực và trả lời một cách đầy tự hào. Đến thời điểm hiện tại, tôi đã có thể đoán trước được phản ứng tiếp theo của cô ấy mà không cần nhìn rồi.
Tôi mỉm cười và bắt đầu ăn món mì spaghetti của mình, thay vì phải bận tâm để xoay nó lại trên đầu nĩa thì tôi quyết định sẽ ăn nó như khi ăn ramen luôn.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó cần nói, tôi lên tiếng.
"Này, anh vừa mới nhớ lại một chuyện."
"Hửm, nó là gì?"
"Em còn nhớ lúc chúng ta cùng nhau đi chơi chứ?"
"Ý anh là khi chúng ta đi xem phim và đến khu trò chơi điện tử đấy à?"
"Ừm, đúng thế."
Sau khi tôi xác nhận, Si-eun đặt nĩa của mình xuống, sau đó cô nàng lau miệng bằng khăn ăn và tiếp tục.
"Thế có chuyện gì với nó à?"
Tôi cũng lau miệng mình trước khi tiếp tục.
"Sau hôm đấy anh nghe nói có rất nhiều người ở trường chúng ta thường lui tới đó."
"Ừm, đúng rồi."
"Em có biết chuyện đó không?"
"Tất nhiên là biết rồi, đó là một địa điểm nổi tiếng mà."
Si-eun khịt mũi như thể câu hỏi của tôi thật ngớ ngẩn, rồi lại cầm nĩa lên và tiếp tục bữa ăn.
Nhưng tôi vẫn chưa xong.
"Nếu em đã biết thì tại sao em lại còn đồng ý đi cùng anh chứ?"
Si-eun đã dừng lại giữa chừng ngay sau khi nghe câu hỏi của tôi.
Sau một hồi im lặng, cô ấy khẽ lẩm bẩm với một vẻ mặt ngượng ngùng.
"...Em nghĩ vẫn sẽ ổn thôi nếu chúng ta bị mọi người nhìn thấy…"
"Hả?"
Câu trả lời của cô ấy làm tôi khá bối rối.
Khi tôi gặng hỏi thêm, Si-eun lại đặt nĩa xuống và vuốt ve nốt ruồi gần miệng khi cô ấy trả lời.
"Cho đến lúc đó, anh vẫn không có vẻ gì là có hứng thú với em... Nên em nghĩ nếu để cho tin đồn lan truyền khắp trường, anh có thể sẽ bắt đầu chú ý đến em nhiều hơn..."
"...---Phụt.”
Lời giải thích ngập ngừng của cô ấy khiến tôi bất giác bật cười.
Thấy vậy, Si-eun cau mày và quát tôi.
"Đừng cười."
"Anh xin lỗi."
Tôi thành thật xin lỗi, rồi lấy tay che miệng mình lại để giấu nụ cười vẫn còn đang ở trên môi.
Cử chỉ quạt tay của cô ấy như thể đang cố tránh khỏi sự bối rối lại càng khiến cô ấy trông thực sự bối rối hơn.
Chúng tôi đang hẹn hò rồi, vậy nên tôi nghĩ đáng ra cô ấy không cần phải ngại ngùng về điều này chứ?
Dù sao thì, âm mưu của cô ấy đã thực sự thành công. Chúng tôi chắc chắn đã thu hút rất nhiều sự chú ý, và thậm chí tên bạn tôi còn trực tiếp đến hỏi tôi về mối quan hệ của tôi với Si-eun cơ mà.
"Vậy lúc đó, em đã có tình cảm với anh chưa?"
"Ồ… Em không nói rằng lúc đó em đã thích anh. Nhưng em muốn anh coi em như là một đối tượng để hẹn hò."
"Có phải là quá tham lam khi lại muốn có được tình yêu của ai đó trong khi em vẫn chưa thích họ không?"
"Đó chỉ là cách nghĩ của con gái thôi, anh sẽ không hiểu được đâu."
Cũng đúng tôi, làm sao tôi có thể hiểu được suy nghĩ của con gái cơ chứ? Tôi chưa bao giờ là con gái cả.
Dù sao thì, bỏ qua chuyện đó đi.
"Chẳng phải tin đồn về chúng ta cũng gây nhiều bất lợi cho em sao?"
Tôi nghĩ đó là lý do tại sao chúng tôi lại phải tạo ra một cái cớ cả hai là hàng xóm của nhau, nhưng Si-eun lại lắc đầu.
"Em thực sự không quan tâm đến nó đâu."
"Vậy tại sao em lại đồng ý việc nói rằng chúng ta là hàng xóm cơ chứ?"
"Em không muốn mọi người biết được là em làm người giúp việc ở đây, với cả nếu sống chung trong khi cả hai vẫn chưa hẹn hò thì sẽ kì lắm…"
"Ừm."
"Hơn nữa, nếu em vẫn nghĩ thế thì hôm nay chúng ta đã không cùng nhau đi bộ về nhà rồi."
Si-eun nói một cách khinh thường rồi tiếp tục ăn mì spaghetti.
Đó là lúc nỗi lo lắng trước đây của tôi lại trỗi dậy.
"Nhắc đến chuyện đó, anh cá là ngày mai mọi người sẽ lại hỏi về chúng ta thôi."
Sự nhanh trí của So-hye đã cứu chúng tôi một lần, nhưng ngay cả cô ấy chắc chắn cũng không thể giải thích được tại sao chúng tôi lại cùng nhau đi bộ về nhà.
Liệu cái cớ hàng xóm vẫn còn hiệu quả chứ?
Nhưng nếu ai đó ở trường nhìn thấy chúng tôi cùng nhau đi mua sắm ở siêu thị mà chúng tôi vừa ghé qua lúc chiều thì sao? Chắc chắn sẽ không có một lời giải thích nào có thể giải thích được điều đó.
Chúng tôi nên làm gì đây? Khi tôi đang mải suy nghĩ về điều đó, tôi đã vô tình đẩy mì spaghetti quanh đĩa…
"Cứ thừa nhận đi."
Si-eun vừa xoắn những sợi mì spaghetti vừa nói
"Hả?"
"Cứ nói là chúng ta đang hẹn hò đi, có vấn đề gì chứ? Thế thì chúng ta cũng có thể công khai đi cùng nhau ở trường rồi."
Cô ấy nói mà không nhìn vào mắt tôi, giọng điệu ngụ ý rằng đó chẳng phải vấn đề gì to tát.
Nhưng khi tôi liếc nhìn cô ấy, má cô ấy trông có vẻ hơi ửng hồng.
"Được rồi, anh đoán là em đã đúng."
"Thấy chưa? Nghĩ mà xem. Cho đến giờ, chúng ta vẫn luôn giả vờ không quen biết nhau khi ở trường. Anh nghĩ điều đó khiến em cảm thấy thế nào?"
"Em cảm thấy thế nào?"
"Giống như việc em phải đến làm phiền anh bằng đồ ăn nhẹ vào buổi tối vậy."
"Đó là một hình thức trả thù khá nhẹ nhàng đấy."
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lại có mối liên hệ giữa những lần ăn nhẹ buổi tối và việc này.
Khi tôi cười khúc khích và cắn thêm một miếng mì spaghetti, Si-eun tiếp tục thì thầm.
"Trường chúng ta có rất nhiều đường đi bộ đẹp đấy... Vào giờ nghỉ giải lao giữa các lớp, chúng ta có thể cùng nhau đi bộ ở đó..."
Những lời nói của cô ấy thốt ra một cách ngập ngừng và ngắt quãng.
Có vẻ như Si-eun không muốn che giấu mối quan hệ của chúng tôi.
Tất nhiên, tôi cũng không có lý do thực sự nào để giấu chuyện đó.
Người ta nói rằng đó là sẽ một chuyện lớn khi một cặp đôi đã công khai lại chia tay, nhưng chúng tôi mới chỉ bắt đầu hẹn hò thôi, vậy nên tôi không muốn lo lắng về điều đó.
"Được rồi.”
Tôi mỉm cười và nói với Si-eun, truyền đạt những cảm xúc của mình cho cô ấy.
"Chúng ta đừng bận tâm đến việc che giấu điều đó nữa."
—-----------------
Không phải sẽ có những phóng viên xuất hiện trước cửa nhà chúng tôi hay có những paparazzi sẽ bí mật chụp ảnh chúng tôi lại đâu.
Tôi chỉ phải trả lời những câu hỏi của bạn bè rằng "Ừ, bọn tôi bắt đầu hẹn hò rồi" thôi. Thỉnh thoảng tôi cũng cảm thấy có rất nhiều người qua đường liếc nhìn chúng tôi.
Si-eun hẳn phải rất nổi tiếng mới thu hút được nhiều sự chú ý đến như vậy. Nhận ra cô ấy luôn phải đối mặt với mức độ quan tâm này từ mọi người đủ khiến tôi càng nghĩ cô ấy tuyệt vời hơn nữa...
Vào thứ tư, tôi và Si-eun cùng học chung một lớp với nhau.
Như thường lệ, tôi thong thả bước vào lớp học, nhưng hôm nay lại có một điều gì đó hơi khác với thường ngày.
Si-eun không ngồi ở vị trí thường ngày của cô ấy ở hàng ghế đầu. Thay vào đó, một hình bóng xa lạ xuất hiện ở hàng ghế phía sau cùng.
Khi tôi đến chỗ thường ngồi của mình, chỗ cạnh cửa sổ ở hàng cuối cùng, thì người đó vẫy tay chào tôi.
"Chào."
"Ồ."
Và bên cạnh cô ấy, cô nhóc nhỏ mà tôi vẫn thường thấy giơ cao cánh tay và gọi lớn.
"Xin chào, tiền bối Hwi-min!"
"Ồ, Xin chào."
Sau khi chào lại, tôi ngồi xuống chiếc ghế của mình.
Ngay lập tức, một tiếng động nhẹ vang lên từ chiếc ghế bên cạnh.
"Sao anh không chào em?"
Si-eun cau mày hỏi tôi.
"Anh cứ tưởng là anh đang nhìn thấy ảo giác chứ."
"Anh đang nói gì thế? Chúng ta đã cùng đồng ý là sẽ công khai chuyện đi chơi cùng nhau mà."
"Anh không biết điều đó có nghĩa là sẽ ngồi cùng nhau như thế này…"
Cô ấy từ bỏ chỗ ngồi mẫu mực ở hàng ghế đầu để đến ngồi cạnh tôi, mặc dù tôi rất vui vì điều đó, nhưng tôi cũng không thể không cảm thấy có hơi xấu hổ.
"Có vẻ như chúng ta lại có thêm một người bạn ngồi hàng sau rồi nhỉ."
So-hye cười khúc khích khi chứng kiến cuộc cãi vã nhỏ của chúng tôi.
Cô ấy có nghe mọi người nói về việc chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò chưa?
Cơ mà, ngay cả khi cô ấy không biết, cô ấy cũng sẽ tìm ra thôi. Bởi vì dù sao thì cô ấy cũng đã nghe được lời thú nhận của tôi rồi mà, vậy nên không có cách nào để cô ấy không biết về chuyện đó cả.
"Nhờ có anh, mà em sẽ không thể ngủ trưa được nữa rồi đấy tiền bối à."
"Dù sao thì em cũng không nên ngủ trong giờ học mà?"
"Tiền bối, anh đừng làm loạn nữa. Tiền bối Si-eun có thể mắng sẽ anh đấy."
"Em định mắng anh à?"
Tôi quay sang hỏi Si-eun. Rồi cô ấy mỉm cười nhìn tôi và trả lời.
"Em sẽ ném máy tính xách tay của anh."
"Vâng thưa cô..."
Vì thế, tôi không còn lựa chọn nào khác…
Cuối cùng, tôi thấy mình thực sự đang lắng nghe bài giảng của giáo sư lần đầu tiên sau nhiều năm.
...Hoặc tôi muốn nói như vậy, nhưng tất nhiên là tôi không thể tập trung vào nó. Tôi dành hơn nửa buổi học để chìm đắm trong những suy nghĩ ngẫu nhiên.
Trong một phần tư thời gian khác, tôi viết nguệch ngoạc những điều vô nghĩa vào sổ tay để cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.
Trong khoảng 25% còn lại, bởi vì không thể chống lại cơn buồn ngủ, nên tôi quyết định quay sang ngắm Si-eun bên cạnh.
Nhưng Si-eun lại có vẻ không thoải mái một cách kỳ lạ.
Cô ấy hơi nheo mắt, đầu nhô về phía trước. Khi tôi tò mò quan sát kỹ hơn thì một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu tôi.
Tôi viết một ghi chú vào cuốn sổ tay và chuyền qua cho Si-eun.
Đang tập trung vào bài giảng, Si-eun vẫn có thể nhận thấy có sự chuyển động và quay xuống đọc ghi chú của tôi.
[Em không nhìn rõ từ đây à?]
Si-eun nhìn tôi rồi cầm bút lên trả lời.
[Không sao đâu, em đang ghi âm và ghi hình lại rồi.]
Điều đó không ổn chút nào. Cô ấy thực sự không thể nhìn rõ, đúng không?
Tôi luôn cho rằng cô ấy ngồi ở phía trước vì muốn trông gương mẫu trước mặt các giáo sư. Nhưng có lẽ lý do thực sự để Si-eun làm điều đó là do thị lực cô ấy kém chăng?
Tôi chưa bao giờ thấy Si-eun đeo kính. Nếu cô ấy đeo kính áp tròng, thì phải có dung dịch vệ sinh trong phòng cô ấy, nhưng tôi cũng không nhớ là có thứ đó trong phòng Si-eun.
Cô ấy vẫn thái rau rất giỏi và không bao giờ va vào đồ đạc trong nhà. Thị lực của Si-eun dường như không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống hàng ngày của cô ấy, vì vậy có lẽ nó cũng không tệ đến thế.
Nhưng rõ ràng là nó không đủ tốt để có thể nhìn thấy bảng từ hàng ghế phía sau như thế này. Có lẽ cô ấy đã không mua kính hoặc kính áp tròng cho mình chỉ vì để có thể tiết kiệm thêm tiền.
Tôi là một tên bạn trai thật vô tâm…
Cảm thấy có chút tội lỗi, tôi viết tiếp.
[Xin lỗi. Đáng lẽ ra anh phải chú ý hơn mới phải…]
Đọc đến đây, Si-eun hơi giật mình. Cô ấy mím môi và lắc đầu thật mạnh trước khi nhanh chóng viết lại.
[Em chọn ngồi đây vì em muốn. Và em chưa bao giờ nhắc đến về đôi mắt của mình cả, nên anh không biết là điều đương nhiên thôi.]
Có phải cô ấy đang cố làm tôi không cần phải cảm thấy tệ vì điều đó không?
Ngay cả khi Si-eun không bao giờ nhắc đến đôi mắt của cô ấy, tôi cũng nên để ý hơn mới phải.
Chúng tôi sống cùng nhau, rõ ràng là vậy. Tôi không thể phủ nhận rằng tôi đã quá vô tâm.
[Từ bây giờ anh sẽ ngồi ở hàng ghế đầu.]
Khi tôi đưa cho cô ấy xem cái này, Si-eun trả lời lại tôi bằng nét chữ xinh đẹp của mình.
[Cảm ơn, nhưng anh không thích ở đây sao? Bên cạnh So-hye?]
[Anh không ngồi đây vì anh thích ngồi cạnh cô nhóc ấy.]
Tại sao cô ấy lại đột nhiên đặt ra cái câu hỏi kỳ lạ này vậy chứ…?
Dù sao thì Si-eun cũng có vẻ quan tâm đến cảm xúc của tôi. Cho dù tôi có lơ đễnh hay vẫn ngồi cạnh So-hye đi chăng nữa, cô ấy cũng không muốn tôi đổi chỗ ngồi thường lệ của mình.
Nếu đúng như vậy thì...
[Em có muốn đi mua kính không?]
Đọc đến đây, Si-eun chớp chớp mắt của mình trong im lặng.
Sau đó, với vẻ mặt hơi trầm ngâm, cô vấy vuốt cằm và trả lời tôi.
[Nghe có vẻ ổn, nhưng em sẽ tự trả tiền cho nó.]
Tôi cho rằng bấy nhiêu đấy vẫn ổn, nhưng Si-eun có lẽ đã cảm thấy như đang mắc nợ tôi. Vậy nên tôi không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô ấy nữa.
[Được thôi.]
Tôi quyết định sẽ dừng lại ở đó. Mắt cô ấy có thể sẽ còn tệ hơn trước, vì vậy sẽ tốt hơn nếu cô ấy bắt đầu đeo kính ngay từ bây giờ.
Khi tôi đang nghĩ cuộc trò chuyện của hai chúng tôi đã kết thúc thì Si-eun lại bắt đầu viết tiếp, cô ấy đã dành ra kha khá thời gian và nỗ lực của mình vào nó.
Tò mò về những gì cô ấy viết, tôi im lặng nhìn cô ấy trong lúc chờ đợi. Ngay sau đó, Si-eun đưa lại cuốn sổ tay cho tôi và tiếp tục lắng nghe bài giảng.
Tôi mở ra và đọc những gì Si-eun viết ở cuối trang.
[Đây sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta kể từ khi bắt đầu hẹn hò đấy.]
Bên cạnh những dòng chữ ấy là một hình vẽ giống một chú thỏ đang trông rất vui vẻ.
Nghĩ lại thì… Đây thực sự là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi sau khi cả hai bước vào mối quan hệ.
Tôi không nghĩ đó là một buổi hẹn hò, nhưng có lẽ Si-eun đã nhanh chóng hiểu ra và chấp nhận ý tưởng đó.
Chà...
Vài từ đó đã khơi dậy trong tôi một cảm giác nóng ran khó tả.
Một lúc lâu sau, tôi chỉ có thể cúi đầu và tự mỉm cười như một thằng ngốc.
Nói kiểu này chắc mốt sổ đỏ chuyển tên vợ luôn quá=)) Vc, quả này ai là gà ai là thóc còn chưa bt đâu=)) Nói thẳng ra là giống như nghịch thức ăn ấy, đẩy qua đẩy lại mà không ăn Nói chung là cảm giác khó chịu, lúc trc khi chị nhà qua thì anh main thấy hơi phiền với khó chịu ấy, thì cảm giác của chị nhà khi bị anh main bơ ở trường cx y vậy=)) Yes, ma’am Ở đây bảo xa lạ ý là bảo xa lạ với những người ngồi hàng sau ấy, bth k có nên hôm nay cảm thấy khá lạ Tệ ở đây đang nói về độ nhé Ghen ác=))