Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
So-hye đang đứng đó và nhìn chằm chằm vào bàn của chúng tôi.
Tại sao So-hye lại ở đây? Nơi này cách trường chúng tôi đến vài trạm dừng. Khả năng tình cờ gặp cô ấy ở đây gần như bằng không.
Nhanh chóng, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh và cầm chiếc điện thoại lên.
[Hãy đến đây một lát đi.]
Ngay khi tôi gửi tin nhắn, So-hye đi thẳng đến chỗ tôi. Len lỏi qua những đám đông và nhanh chóng bước đến.
"Này, tiền bối."
"Điều này tệ thật..."
Tôi quyết định sẽ không nói vòng vo thêm bất kỳ điều gì nữa mà sẽ đi thẳng vào vấn đề chính.
"Sao em lại ở đây? Đừng nói là em theo dõi bọn anh nhé?"
"Tất nhiên là không, anh coi em là gì vậy tiền bối?"
"Vậy thì chuyện này là sao đây?"
"Em đang đi chơi với bạn bè, khi chúng em sắp rời đi thì em chợt nhìn thấy hai người đang đi bộ."
So-hye kể lại chi tiết mọi chuyện như thể cô ấy đang sống lại trong mớ ký ức vừa trải qua vậy.
"Và sau đó?"
"Em đã với bảo bạn bè là em phải về nhà và bí mật đi tìm các anh chị."
"Đó chính xác là theo dõi đấy..."
Vậy mà cô ấy còn dám hỏi tôi nghĩ cô ấy là ai nữa chứ.
Nghe tôi nói vậy, So-hye ngay lập tức lắc đầu.
"Không, không phải vậy. Em chỉ quyết định đi theo để xem khi thấy những người em quen biết đi cùng nhau thôi."
"Như nhau thôi."
Dù sao thì, có vẻ như So-hye đã không theo dõi chúng tôi ngay từ đầu. Có lẽ cô ấy không biết gì về việc chúng tôi cùng đi mua tạp dề, xem phim hay đi hát karaoke.
Điều đó thực sự làm tôi nhẹ nhõm.
Nhưng lời giải thích của So-hye lại nảy sinh một câu hỏi mới.
"Nơi này khá xa trường học, tại sao em lại chọn tụ tập ở đây vậy?"
Tôi xoa đầu và hỏi So-hye, nhưng rồi cô ấy lại nghiêng đầu bối rối nhìn tôi.
"Thật ra thì em tò mò về anh hơn đấy."
"Cái gì?"
"Không phải anh đang cố giữ kín chuyện của anh với tiền bối Si-eun sao? Vậy tại sao anh lại lang thang ở đây chứ?"
So-hye hỏi tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Tôi không biết cô ấy đang nói về điều gì. Khi tôi cau mày và đặt ra một nghi vấn, So-hye mới mỉm cười gượng gạo và tiếp tục.
"Có thể anh không biết điều này, nhưng ngoài khuôn viên trường ra thì đây có lẽ là nơi tụ tập hàng đầu của sinh viên trong trường chúng ta đấy."
"Thật à?"
"Đúng thế, tuy có hơi xa chút và phải đi tàu điện ngầm, nhưng không có khu vực nào khác sôi động như thế này ở gần đây hết tiền bối ạ."
"Ừm."
Bây giờ nghĩ lại thì cũng không có gì ngạc nhiên.
Chúng tôi đến đây vì tất cả các đánh giá trên mạng về khu vực này. Điều đó có nghĩa đây là một địa điểm nổi tiếng, đúng không?
Nếu phải đổ lỗi cho ai đó, thì đó chắc chắn là do sự ngây thơ của chính tôi. Tôi nghĩ mọi người sẽ không đến đây vì nó hơi xa trường. Nhưng rõ ràng là những đứa trẻ ham chơi này chẳng coi khoảng cách là thứ cản trở hay gì cả.
Nhớ lại thì, khi tôi nói với Si-eun rằng chúng tôi sẽ đi bộ quanh đây, cô ấy có vẻ hơi ngập ngừng và nói "Chúng ta sẽ... đến đó à?" đúng không?
Bây giờ thì có lý rồi, bởi vì khu vực này là điểm đến hoàn hảo của những người trong trường chúng tôi.
Nhưng khoan đã…
Nếu vậy, liệu Si-eun có biết rằng có rất nhiều những sinh viên từ trường chúng tôi cũng sẽ có thể có mặt ở đây nhưng cô ấy vẫn đồng ý đi cùng tôi mà không phản đối gì không?
Trong lúc tôi đang chìm trong mớ suy nghĩ ấy, So-hye nhìn xung quanh và hỏi.
"Chị Si-eun đi đâu rồi?"
"Tôi nghĩ cô ấy đi nghe điện thoại."
"Vậy thì chị ấy sẽ sớm quay lại thôi. Em không muốn làm phiền chị ấy nên em sẽ rời đi ngay bây giờ đây."
"Khoan, đợi đã."
Tôi ngăn So-hye lại khi cô ấy sắp rời đi.
Nếu tôi định để cô ấy đi như thế thì ngay từ đầu tôi đã không gọi cô ấy lại.
"Có chuyện gì vậy, tiền bối?"
"Anh đang tự hỏi liệu em có đang hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Si-eun không vậy?"
"Ahaha, em không hiểu lầm gì đâu tiền bối à."
"Thật sự?"
"Tất nhiên rồi, hai người đang hẹn hò mà, đúng không?"
Rốt cuộc thì So-hye đã hoàn toàn hiểu lầm rồi.
Tất nhiên, So-hye nghĩ vậy sau khi thấy chúng tôi đi cùng nhau như thế này cũng không có gì lạ, nhưng dù sao thì…
Tôi lắc đầu thật mạnh và nói.
"Không, bọn anh không hẹn hò."
"Hểh? Vậy là bọn anh đi hẹn hò mà thậm chí còn chẳng hẹn hò sao?"
"Thật ra... Nó thậm chí còn không phải là một cuộc hẹn hò."
"Một chàng trai và một cô gái đi chơi cùng nhau vào cuối tuần, và đó không phải là một buổi hẹn hò thì là gì?"
"Chà… Nhưng nó thực sự không phải một buổi hẹn hò."
Khi tôi lẩm bẩm câu trả lời, So-hye vỗ hai tay vào nhau.
"À đúng rồi, anh đã nói là anh thích người giúp việc của mình mà, vậy nên em đoán là không phải vậy nhỉ, ahaha."
"À ừ..."
"Tiền bối à."
"H-hả?"
"Chị Si-eun là người giúp việc của anh phải không?"
So-hye chỉ thẳng vào trọng tâm vấn đề với một nụ cười trên môi.
Nghĩ lại thì, chẳng phải So-hye đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của tôi với tên bạn tôi sao?
Hình như ngay từ lúc đó cô ấy đã có sự nghi ngờ về mối quan hệ giữa người giúp việc của tôi và Si-eun.
Thêm vào đó hôm nay cô ấy lại thấy cảnh chúng tôi đi cùng nhau, vậy nên việc cô ấy khẳng định điều đấy cũng chẳng có gì lạ.
Đến thời điểm này, có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu tôi tự mình giải thích mọi thứ cho So-hye.
Nhưng…
Vì Si-eun muốn giữ bí mật về công việc người giúp việc của mình, vậy nên tôi không thể là người tiết lộ bí mật của cô ấy được.
"Nghĩ sao thì tùy."
Tôi quyết định sẽ né tránh câu hỏi của cô ấy
Nghe vậy, So-hye bật cười khúc khích rồi gật đầu.
"Ahaha. Được thôi, anh nói gì cũng đúng."
Lời nói So-hye một đằng nhưng ánh mắt lại một nẻo.
Chuyện gì nữa đây…?
Cổ họng tôi khô khốc vì lo lắng.
Tôi nhanh chóng cầm lấy cốc bia trước mặt và nốc một hơi cạn cả cốc.
Nhìn thấy cảnh này, So-hye khẽ hỏi.
"Anh đang ở giai đoạn đầu của mối quan hệ hẹn hò phải không?"
"Không biết."
"Khi nào thì anh định thú nhận?"
Tôi trả lời mà không hạ giọng.
"Bọn anh không phải như thế."
"Thôi nào, theo những gì em thấy thì bầu không khí trông có vẻ khá tốt đấy, phải không?"
"Anh đã nhìn ở cự ly gần và chính xác hơn, anh cho là nó không như vậy."
"Đôi khi anh sẽ không thể đọc được văn bản nếu anh nhìn quá kỹ đấy."
Chà, So-hye vừa đưa ra một quan điểm khá hay, tôi hơi bất ngờ khi nghe những lời ấy, và rồi cô ấy tiếp tục.
"Từ góc nhìn của em, em nghĩ bây giờ anh đã sẵn sàng để thú nhận với chị ấy rồi."
"Em không thể nói như vậy chỉ dựa trên một cái nhìn thoáng qua đâu."
"Không phải nhìn lướt qua đâu, chúng ta là bạn cùng bàn, nhớ không? Em sẽ không bao giờ làm nói với anh điều gì đó sai lầm đâu."
Sau đó So-hye nhìn thẳng vào mắt tôi, cô ấy tiếp tục.
"Hãy nghĩ xem, liệu chị ấy có đồng ý đi chơi với anh vào cuối tuần nếu chị ấy không hề thích anh một chút nào không?"
"..."
Có lẽ Si-eun không thể từ chối yêu cầu của chủ nhân mình. Cơ mà nếu vậy, tôi đoán mình sẽ phạm tội lạm dụng quyền lực để quấy rối người làm thuê mất.
Khi tôi đang ngập ngừng, So-hye chống tay vào hông và hỏi.
"Em hiểu là anh thiếu tự tin, nhưng một người như tiền bối Si-eun có thể sẽ có bạn trai bất cứ lúc nào đấy, nhớ chứ? Vậy nên chẳng phải anh nên tỏ tình chị ấy nhanh sao?"
"Anh cho là nó cũng khá đúng…"
Cô ấy nói đúng, với ngoại hình như Si-eun, sẽ không có gì lạ nếu cô ấy có bạn trai bất cứ lúc nào cô ấy muốn.
Thực ra, cũng không có gì ngạc nhiên nếu cô ấy đã có một người bạn trai từ trước. Cơ mà nếu có thật thì điều đó cũng sẽ rất kỳ lạ khi cô ấy đã có bạn trai nhưng vẫn sống ở nhà một chàng trai khác...
Nghĩ vậy, tôi gãi đầu và nói với So-hye.
"Nhưng vẫn có một thứ gọi là thời điểm, lỡ anh làm theo lời khuyên của em, thú nhận với Si-eun nhưng rồi bị cô ấy bắn hạ ngay lập tức thì sao?"
"Chà, nếu vậy thì em sẽ thay anh hẹn hò với chị ấy vậy."
"Ý em là sao chứ?"
So-hye cười phá lên trước câu hỏi của tôi, rồi nhanh chóng trở nên nghiêm túc và cất lời.
"Dù sao thì em nghĩ tốt hơn hết là anh nên bày tỏ cảm xúc của mình một cách nhanh chóng đi."
"Em nghĩ anh nên làm vậy à?"
"Đúng thế. Ý em là, trông anh cũng không tệ... Anh có nét đẹp riêng của anh!"
Sau khi đưa ra một lời khen đầy ẩn ý như vậy thì So-hye lại tiếp tục bật cười, nhưng rồi cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại và tiếp tục.
"Ahaha. Dù sao thì, em sẽ không xen vào chuyện này nữa. Từ giờ trở đi, mọi thứ tùy thuộc vào anh, vì vậy hãy cố gắng hết sức nhé."
"Được thôi, về nhà an toàn nhé."
Đây là một cuộc gặp gỡ khá bất ngờ, nhưng rồi tôi thậm chí còn nhận được một lời khuyên. Tôi luôn nghĩ So-hye chỉ luôn nằm ngủ cạnh tôi, nhưng hóa ra cô ấy lại thấu hiểu được khá nhiều thứ. Điều đó hơi bất ngờ.
Nhưng rồi, đột nhiên So-hye như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt cô ấy nghiêm túc nhìn tôi.
"Nhân tiện thì..."
"Có chuyện gì à?"
"Anh không nghĩ là chị Si-eun đã đi khá lâu rồi sao?"
Bây giờ khi cô ấy nhắc đến điều đó, tôi mới nhớ ra có vẻ đúng là như vậy.
Chúng tôi đã nói chuyện với nhau khá lâu, nhưng Si-eun vẫn chưa quay trở về.
"Có lẽ cuộc gọi đó mất khá nhiều thời gian chăng?"
"Cũng có thể, nhưng không phải anh nên đi kiểm tra xem cô ấy có ổn không sao? Dù sao thì hai người cũng đang hẹn hò mà."
"Đây không phải là buổi hẹn hò, nhưng có lẽ anh nên đi xem cô ấy như nào đây."
"Được rồi, hẹn gặp lại lần sau!"
"Ừ."
Tôi vẫy tay chào So-hye khi cô ấy bước đi về phía nhà ga.
Si-eun chắc chắn đã mất khá nhiều thời gian với cuộc gọi ấy.
Vì cô ấy đã đi đến tận bãi đất trống để nghe điện thoại, vậy nên chắc chắn đó là một chuyện quan trọng.
Tôi tự hỏi liệu có ổn không nếu đi tìm cô ấy?
Chà, hoặc có thể có chuyện gì đó đã xảy ra. Cô ấy đã nói rằng cô ấy sẽ không say nếu chỉ uống một ly, nhưng chắc cô ấy đã say và đang đợi tôi đến để cõng cô ấy về một lần nữa.
Có lẽ tốt nhất là tôi nên đi kiểm tra xem cô ấy có ổn không.
Tôi đứng dậy và quyết định đi về phía bãi đất trống phía sau cửa hàng nơi Si-eun vừa đi tới.
Ngay khi tôi rẽ vào góc tòa nhà, tôi nhìn thấy Si-eun đang đứng quay lưng lại với tôi.
Cô ấy không cầm điện thoại, có vẻ như cô ấy đã kết thúc cuộc gọi.
Nhưng Si-eun vẫn đứng yên, không nhúc nhích một chút nào.
Có chuyện gì vậy?
Tôi từ từ tiến lại gần và gọi cô ấy.
"Có chuyện gì thế?"
Có hơi giật mình vì tiếng gọi của tôi, Si-eun hơi run người và từ từ quay đầu lại.
Lúc này đây, những gì tôi thấy ở cô ấy là…
Mắt của Si-eun đang rưng rưng nước mắt, má cô ấy đỏ bừng và đôi môi không ngừng run rẩy. Đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi và hơi thở có hơi hỗn loạn.
Khi đối mặt với một Si-eun mà tôi chưa từng gặp trước đây, tôi ngay lập tức biết rằng đã có điều gì đó không ổn xảy ra.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"..."
"Hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, được chứ?"
Khi tôi hỏi lại, Si-eun tránh mắt của tôi, môi cô ấy từ từ mấp máy.
"Tình trạng của mẹ tôi... Dường như đã trở nên tệ hơn rồi..."
Nghi ngờ liệu Si-eun có phải người giúp việc hay không nhé Miệng thì nói tin mà mắt thì lại kiểu có cái qq nhé=)) Kiểu như… Đưa sát mặt vào tờ giấy để đọc ấy, lúc này bạn sẽ thấy rất mờ và không thể đọc được gì hết