Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
[Nhưng tiền bối à, mối quan hệ giữa anh với tiền bối Si-eun là như thế nào vậy? Hai người đang hẹn hò à?]
Khi nhận được tin nhắn, bất chợt tôi không biết nên trả lời như thế nào.
Chúng tôi đã sắp xếp xong các nhóm, và giờ đây lại có một người khác được đưa vào.
Hơn nữa, đó lại là một người khác giới, có vẻ như không thân thiết lắm với cô gái kia. Vậy nên việc có thắc mắc cũng là một điều không thể tránh khỏi.
“Cô ấy nói sao?’
Trong lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ thì Si-eun khẽ hỏi tôi.
“Cô ấy nói ổn thôi, nhưng mà…”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Nhưng mà có một vấn đề…”
“Có chuyện gì à?”
Si-eun nghiêng đầu về phía tôi như thể muốn hỏi đó là chuyện gì.
Cô ấy trông hoàn toàn không hiểu gì cả? Bởi vì cô ấy đã không nghĩ xa đến thế sao?
“Cô ấy hỏi chúng ta có quan hệ như thế nào.”
“Ồh.”
Chỉ đến lúc này Si-eun mới có vẻ hiểu được tình hình hiện tại và thốt lên một tiếng nhỏ, có vẻ như cô ấy cũng đã không cân nhắc về điều này.
“Chà, chắc rồi, đây thật sự là một tình huống khá rối rắm đấy.”
“Yeah, Chính nó.”
Nếu Si-eun chỉ vì thương hại mà đưa tôi vào nhóm thì có thể dễ dàng hiểu được, nhưng trong tình huống này thì nó ngược lại, vì thế nên nó rất không tự nhiên dù có nói thế nào đi nữa.
Si-eun hơi cúi người, ngón tay chạm vào môi, chắc cô nàng đang nghĩ về vấn đề gì đó.
“Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?”
“Tôi cũng không chắc.”
Si-eun dường như cũng không có ý tưởng gì. Tất nhiên, tôi cũng không chuẩn bị bất kỳ giải pháp nào cho việc này.
Khi tôi đang gõ nhẹ vào chiếc bàn vô tội, cố nghĩ ra một lời bào chữa, chợt Si-eun từ đằng sau lên tiếng.
“Tôi nghĩ tốt nhất là cả hai chúng ta nên quyết định ngay bây giờ.”
“Quyết định gì cơ?”
“Quyết định chúng ta sẽ giải thích như thế nào cho hợp lý.”
Nói xong, Si-eun khoanh tay lại và bắt đầu giải thích.
“Không chỉ có mỗi cô bạn này, về sau những người khác cũng có thể sẽ biết được. Nếu có người nhìn thấy chúng ta đứng cùng nhau trước cửa nhà, thì chúng ta nên lấy cớ gì để nói đây?”
“Chà, chúng ta có thể bảo rằng chỉ là tình cờ gặp mặt nhau.”
“Điều đó sẽ có hiệu quả ở vài lần đầu tiên, nhưng liệu nó có trở nên đáng ngờ theo thời gian không?”
Một quan điểm khá hợp lý.
Căn hộ tôi thuê khá gần trường học, vậy nên sẽ có nhiều bạn học của chúng tôi đi ngang qua đây, và thậm chí là có thể có người sống ở đây.
Nếu có ai đó nhìn thấy chúng tôi ở cùng nhau thì sao? Sự trùng hợp chỉ có thể xảy ra vài lần. Và nếu tin đồn bị lan truyền ra, nó có thể sẽ trở nên mất kiểm soát.
Tốt hơn là chúng ta nên chuẩn bị một cái cớ thật nhất quán để có thể không bị lộ tẩy.
“Đầu tiên, tôi muốn được xác nhận lại một thứ.”
“Hửm?”
“Cậu không muốn ai biết rằng cậu đang làm giúp việc của nhà tôi phải không?”
“Đúng vậy.”
Si-eun gật đầu một cách bình tĩnh.
“Không chỉ là làm việc ở đây, tôi còn không muốn ai biết rằng mình đang làm công việc này. Vì điều đó sẽ làm mất đi hình tượng mà tôi xây dựng bấy lâu nay.”
Cô ấy thực sự đã sống cuộc sống của mình và tính toán tất cả mọi thứ như thế sao?
Trong khi việc sống với tôi là một vấn đề, ít nhiều tôi đã nghĩ rằng ít nhất cô ấy sẽ tiết lộ việc mình đang làm công việc này chứ…
Tất nhiên, tôi không có ý định can thiệp vào đời sống của người khác. Vậy nên tôi giữ suy nghĩ đó sâu trong lòng mình mà không nói ra.
Chúng tôi cần một cái cớ để áp dụng được ngay cả khi chúng tôi bị bắt gặp là đi cùng nhau trong khi cả hai vẫn đang giữ bí mật về công việc của cô ấy.
“Thật ra thì có một phương pháp đang hiện lên trong đầu tôi.”
“Nó là gì?”
Tôi hít một hơi thật sâu, sẵn sàng nói cho một Si-eun đang ngồi chớp mắt trước mặt tôi. Nhưng rồi tôi lại ngậm miệng lại, rốt cuộc thì đây có vẻ cũng không phải là một ý kiến hay.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy hành động của tôi, Si-eun dường như đã hiểu ra và nói.
“Cậu đang ám chỉ rằng chúng ta đang hẹn hò?”
“Ừm, đúng là vậy.”
Ánh mắt của Si-eun thoáng ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi.
Tất nhiên thì đó là một cái cớ phù hợp nhất. Nó cũng dễ dàng giải thích vì sao chúng tôi sống cùng nhau, và nó hợp lý hơn bất kỳ cái cớ nào khác.
Tuy nhiên, đối với Si-eun, tin đồn đang hẹn hò với một chàng trai như tôi sẽ không phải là điều cô ấy mong muốn. Rõ ràng là vậy, cô ấy thậm chí còn muốn che giấu sự thật rằng đang làm người giúp việc của nhà tôi cơ mà.
“Nhưng theo quan điểm của cậu, chắc cậu không muốn dính đến một tin đồn hẹn hò với tôi đâu đúng không? Vì vậy nên tôi mới không nói gì cả.”
“Không hẳn là nó chính xác lắm…”
Si-eun ngồi im lặng, môi cô mấp máy như thể cô không thể nào diễn tả hết cảm xúc của mình lúc này.
“Nhưng cậu biết đấy, nó không hẳn là ý kiến hay…”
“Đúng chứ?”
Vậy nên kế hoạch này đã bị huỷ bỏ.
Chúng tôi cần một ý tưởng khác. Chúng tôi không hẹn hò, nhưng việc thấy chúng tôi ở cùng nhau không có gì là lạ. Mối quan hệ nào có thể đáp ứng những nhu cầu trên đây?
“Ừm… Có vẻ hơi quá nhưng mà…”
Si-eun lại nhìn tôi khi tôi bắt đầu nói, lần này thì tôi tiếp tục mà không dừng lại.
“Chúng ta có thể nói cậu là hàng xóm của tôi.”
“Hàng xóm sao?”
“Ừm, như vậy, khi chúng ta bị nhìn thấy khi đi chung ở gần nhà cũng không có gì là lạ. Với cả việc gặp mặt hàng xóm trước nhà cũng không phải là việc gì đáng ngờ hết.”
“Ồh, hợp lý đấy chứ.”
Si-eun gật đầu nhẹ trước lời tôi nói, và rồi tôi tiếp tục.
“Chúng ta cũng có thể nói rằng cậu ở chung nhóm với tôi vì cậu sống ngay bên cạnh và để có thể đảm bảo rằng tôi có thể hoàn thành các bài tập nhóm.”
“Một cái cớ bạo lực thật đấy…”
“Những người không tham gia vào làm các dự nhóm xứng đáng bị đánh mà.”
Đó là một quan điểm khá hợp lý.
Si-eun dường như cũng không phản đối việc sử dụng lý do cả hai là hàng xóm.
Có thể nó không được hoàn hảo, nhưng đó là cái cớ tốt nhất mà chúng tôi có ở thời điểm hiện tại.
“Được rồi, vậy từ giờ trở đi chúng ta là hàng xóm nhé.”
“Hiểu rồi, vậy từ giờ trở đi chúng ta sẽ phải cẩn thận trong từng lời nói…”
“Ừm.”
Nhưng có lẽ tôi cũng sẽ chẳng thể bào chữa được, bởi vì có ai nói chuyện với tôi quái đâu.
Nghĩ vậy, tôi liền cầm điện thoại lên và nhắn tin cho So-hye như cả hai chúng tôi vừa thỏa thuận.
[Thật ra là cô ấy sống ngay cạnh nhà anh, sẽ rất tiện vì cô ấy có thể trực tiếp đến gặp và trao đổi nếu cô ấy cần.]
Ngay sau đó tôi nhận được ngay lại một lời phản hồi.
[Thật á?]
Tôi đáp lại.
[Ừ.]
Ngay sau đó, hình vẽ của một nhân vật đang vẫy tay xuất hiện, kèm theo một bong bóng lời thoại ghi “OK!”. Có vẻ như cô ấy không có bất kỳ nghi ngờ nào về những lời tôi nói hết.
Sau đó tôi đặt điện thoại mình trở lại bàn.
Tôi thuê một người giúp việc chỉ vì tôi quá lười, nhưng sao có vẻ điều đó chỉ toàn gây thêm rắc rối cho tôi thế này?
Với cảm xúc lẫn lộn trong lòng, tôi chỉ đành thở dài một hơi.
“Cậu đang khó chịu à.”
“Sao cậu biết?”
“Cậu cũng có biểu cảm như vậy khi tôi mang đồ ăn nhẹ đến.”
Nếu cậu biết vậy thì đừng có đến chứ…
Si-eun nghịch nghịch đuôi tóc và nói thêm.
“Tôi sẽ cố gắng giấu nó hết mức có thể để cậu không phải bận tâm, tôi sẽ không nhắc về những bữa ăn mà chúng ta ăn ở nhà… À đúng rồi, vào những ngày chúng ta có buổi thuyết trình cùng nhau, tôi cũng sẽ đi một con đường khác đến trường.”
Cô ấy tiếp tục đếm trên đầu ngón tay, dường như muốn liệt kê ra hết những thứ có thể sẽ tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi.
Thấy vậy, tôi thản nhiên nói với Si-eun.
“Tại sao lại phải có nhiều rắc rối vậy chứ?”
“Ý cậu là sao?”
Cô ấy có vẻ khá bối rối về điều đó, nhưng tôi cũng không nghĩ sâu xa về nó, bởi vì lý do rất đơn giản.
“Cậu lẽ cậu cũng đã có đủ chuyện mà bản thân phải lo rồi, không cần phải bận tâm thêm đến việc nó có thể sẽ làm phiền tôi đâu.”
Tiết kiệm tiền, duy trì các mối quan hệ, tập trung vào việc học và giữ gìn những hình ảnh mà bản thân gây dựng. Cô ấy đã có một cuộc sống đủ khó khăn rồi, vậy nên tôi không muốn gây thêm bất kỳ gánh nặng nào cho cô ấy.
“Cậu không bị mọi người phát hiện là được, còn nếu là tôi thì đừng bận tâm.”
Đó là tất cả những gì tôi muốn truyền đạt cho cô ấy.
Sau khi tô nói xong, tôi nhìn sang Si-eun. Cô ấy hiện lên một vẻ mặt đầy bối rối.
Ngay lúc tôi đang nghĩ Si-eun không hiểu những gì tôi đang nói thì chợt cô ấy lên tiếng.
“Cậu biết không…”
“Huh?”
“Cậu luôn nói chuyện như thể cậu không thích mọi người, và cậu không để tâm đến người khác, như thể cậu đang mắc một hội chứng tuổi tin nào đó vậy. Nhưng cuối cùng, cậu lại là một người rất quan tâm đến người khác đấy.”
“Hả?”
Khi tôi bất ngờ hỏi lại về lời nhận xét đột ngột đó, Si-eun mỉm cười nhẹ và tiếp tục nói.
“Không phải sao? Căn phòng, đồ đạc. Ngay cả việc cậu thấy tôi phiền nhưng không bao giờ đuổi tôi ra khỏi phòng. Và vừa rồi, không phải là vì cậu đang nghĩ cho tôi nên mới nói vậy sao?”
Tôi đã nghĩ lại sau khi nghe cô ấy nói, liệu tôi có thực sự đang nghĩ cho Si-eun không?
Không… Không phải là tôi đang quan tâm đến cô ấy.
“Tôi làm vậy chỉ vì tôi muốn thế thôi, chứ không phải là tôi nghĩ cho cậu đâu.”
Trước câu trả lời của tôi, Si-eun bật cười khúc khích như thể vừa thấy một điều gì đó hài hước vậy.
“Cậu rất tệ trong việc đưa ra những lời bào chữa đấy.’
“Không, đó không phải là một lời bào chữa…”
“Hiểu rồi, vậy thì từ bây giờ tôi sẽ cố gắng sống cẩn thận hơn nhé.”
Si-eun đưa ra kết luận của mình và đứng dậy rời đi trước cả khi cuộc trò chuyện kết thúc.
Không cho tôi bất kỳ cơ hội bào chữa nào, Si-eun nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Haizz…”
Khi chỉ còn lại một mình, tôi chỉ đành thở dài thêm một lần nữa...
Nhất quán = giống nhau À thế là muốn chứ gì=)) Lo cho vợ ghê ta=))