Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
-Yoo Si Eun-
Khi tôi mở mắt ra thì trời bên ngoài cũng đã sáng rồi.
Ánh sáng chiếu từ bên ngoài tràn vào căn phòng khiến tôi phải nheo mắt mình lại.
Căn phòng tôi cũ nơi tôi từng sống không có cửa sổ.
Vậy nên mỗi sáng khi thức dậy, tôi thực sự cảm thấy mình đang sống trong một căn nhà của người khác.
Khi tôi cố quay đầu lại, có thứ gì đó chặn ngang trán tôi.
Tôi cầm nó lên để kiểm tra thì nó không gì khác ngoài một chiếc khăn tắm.
Bây giờ, những sự việc của ngày hôm qua mới dần ùa về trong đầu tôi.
Hwi-min, người đã theo tôi vào phòng khi tôi loạng choạng vì sốt, và đã làm một chiếc khăn ướt và đặt lên trán tôi.
Cậu ấy thậm chí còn bảo tôi không được phép làm bất cứ việc nhà nào cho đến khi tôi cảm thấy khỏe hơn.
Khi tôi hỏi tại cậu ấy tại sao lại chăm sóc tôi như vậy.
Hwi-min bình tĩnh chia sẻ lại về quá khứ của mình. Cậu ấy nói rằng hồi nhỏ cậu ấy cũng không được sống thoải mái như thế này, vậy nên việc nhìn thấy tôi khiến cậu ấy nhớ lại bản thân của mình ngày xưa.
Tôi hiểu...
Tôi có thể hiểu được phần nào. Mặc dù cậu ấy nói rằng không quan tâm đến người khác, mà thực ra là không để ý nhiều, nhưng thái độ của cậu ấy đối với tôi lại có chút khác biệt.
Tôi với tay cầm chiếc nhiệt kế để bên cạnh giường và đưa nó vào miệng, và tôi chờ đợi cho đến khi nhiệt độ cơ thể của mình được đo xong.
Tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều so với ngày hôm qua, cái nóng ngột ngạt và cảm giác uể oải khắp người đã biến mất. Có lẽ tôi đã hoàn toàn bình phục.
Cuối cùng, chiếc nhiệt kế kêu một tiếng “bíp” một cách đơn điệu.
Tôi lấy nó ra và nhìn vào con số hiển thị trên đấy, nhiệt độ là 37,2 độ, đây được coi là sốt nhẹ.
Bình thường, tôi sẽ phải vật lộn trong khoảng hai ngày, nhưng có lẽ là vì hôm qua tôi đã không làm việc quá sức và ngủ ngon trong một thời gian dài.
Ờm… Tôi cảm thấy có chút biết ơn Hwi-min.
Tôi có nên ngồi dậy không?
Là người không hoạt động tốt vào buổi sáng, tôi thường có xu hướng sẽ lăn qua lăn lại cho đến khi đầu tôi hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng bây giờ, tôi là một người giúp việc được trả lương đàng hoàng. Vậy nên tôi cần phải thức dậy sớm và bắt đầu làm việc.
Hwi-min có bảo rằng tôi nghỉ ngơi khi tôi bị bệnh.
Nghĩa là, vì tôi đã khỏe hơn rồi, vậy tôi nên bắt đầu làm việc rồi đúng không?
Nghĩ vậy, tôi ngồi dậy và rời khỏi giường.
Đột nhiên, những lời tôi nói hôm qua lại hiện về trong tâm trí tôi.
[Đây là lần đầu tiên có người chăm sóc tôi khi tôi bị bệnh…]
[Tôi thực sự rất hạnh phúc…]
Ngay khi nhớ ra, tôi lại chui mình vào trong chăn, tôi đá mạnh vào chiếc chăn bằng chân mình.
Tôi điên rồi…
Điên thật rồi điên thật rồi điên thật rồi…
Tôi không nên nói những lời đó.
Đúng thật đó là lần đầu tiên có người chăm sóc cho tôi khi tôi bị ốm, và điều đó khiến tôi có chút… Chỉ một chút thôi, cảm giác vui lắm.
Nhưng nếu nói ra điều đó thì…
Tôi kéo chăn qua hết đầu và thốt ra một âm thanh vô nghĩa.
"Ư ư ư ư…."
Tôi sắp phát điên vì xấu hổ đến cực hạn rồi.
Đôi khi tôi thật sự không kiểm soát được tâm trí mình.
Ngay trước khi ngủ, sau khi thức dậy và sau khi uống rượu.
Tôi biết rõ điều này. Nhưng mặc dù biết vậy, tôi vẫn để miệng mình tuôn ra những lời nói ấy.
Có vẻ như hôm qua tôi thực sự bị lú lẫn vì cơn sốt rồi.
Tuy nhiên, tôi không thể bỏ việc vì chuyện như thế này được. Không có công việc nào tốt và ổn áp như này trên thế giới hết.
Tôi hít một hơi thật sâu để bình tâm lại tâm trí của bản thân.
Hôm qua không có chuyện gì xảy ra cả, và tôi đã không nói gì hết.
Lặp lại điều đó với chính mình nhiều lần, tôi lại leo ra khỏi giường một lần nữa.
—-----------------
Sau khi tắm xong và ngồi sấy tóc trong phòng thì thời gian lúc này đã là 10:30 sáng.
Vào thứ sáu, cả Hwi-min và tôi đều chỉ học buổi chiều. Tôi mừng là mình không phải nghỉ học vì bệnh.
Tất nhiên thì, Hwi-min cũng sẽ không lo lắng gì hết kể cả khi cậu ấy nghỉ học vì ngủ quên.
Khi tôi mở tủ quần áo, một ký ức khác lại ùa về với tôi.
“Hôm nay là thứ sáu, phải không?”
Tôi lẩm bẩm một mình và nhìn vào những bộ quần áo sang trọng treo trên móc.
Nghĩ lại thì, tôi đã quyết định sẽ mặc đồ hầu gái một lần một tuần. Và tôi đã nói thế vào thứ sáu, vậy nên hôm nay chính là ngày tôi sẽ phải mặc đồ hầu gái.
Tôi đã mạnh dạn tuyên bố điều đó, nhưng giờ nghĩ lại, tôi tự cảm thấy bản thân có phần ngu ngốc.
Tôi muốn trả thù cậu ta vì đã bắt tôi mặc đồ hầu gái. Nhưng đây là kiểu trả thù gì vậy chứ?
Có lẽ đây chỉ là một hành động tuyệt vời đối với Hwi-min, người có vẻ khá thích thú về trang phục hầu gái.
Nhưng dù sao đi nữa, vì tôi đã tự quyết định làm điều đó nên bây giờ tôi phải mặc nó.
Sau khi mặc xong bộ đồ hầu gái, tôi bước ra khỏi phòng.
Mỗi buổi sáng, nơi đầu tiên tôi hướng đến tất nhiên là phòng của Hwi-min.
Nếu tôi không đánh thức cậu ấy dậy, cậu ấy có vẻ là kiểu người có thể ngủ đến hàng giờ, không, thậm chí là cả ngày.
Nhưng vì cậu ấy thường đi ngủ muộn, nên tôi cũng không bắt ép cậu ấy phải thức dậy sớm. Thay vào đó, tôi thường chỉ khuyến khích cậu ấy tự thức dậy thôi.
Tôi khẽ mở cửa để không gây ra tiếng động, bên trong căn phòng là một mảng tối đen. Nhìn về phía cửa sổ, tôi thấy tấm rèm mờ đục đã được kéo kín hoàn toàn, chứng tỏ cậu ấy rất quyết tâm sẽ thức dậy muộn.
Bình thường tôi chỉ cần mở nhẹ rèm cửa rồi đi ra ngoài. Nhưng hôm nay, không hiểu sao tôi lại nhìn Hwi-min.
Cái chăn hơi lệch. Cậu ấy sẽ không bị cảm lạnh như thế chứ?
Chà, nhưng mà tôi cũng chẳng có quyền gì để nói hết, vì bản thân tôi cũng đang bị ốm mà.
Mái tóc rối bù của Hwi-min được ép theo kiểu này và kiểu kia, biến thành một tổ chim lộn xộn trên đầu cậu ấy.
Tôi di chuyển ánh mắt một chút, nhận ra khuôn mặt của cậu ấy. Nhìn ấy như vậy, tôi cảm thấy khuôn mặt của cậu ta không tệ miễn là cậu ta giữ miệng im lặng.
Nhìn thấy khuôn mặt đó, một cảm giác lạ lẫm ngập tràn trong tôi.
Hôm qua, cậu ấy vẫn quanh quẩn bên cạnh tôi và cố gắng giúp đỡ mặc dù tôi đã bảo rằng tôi ổn.
Không chỉ vậy, cậu ấy còn mang khăn lạnh vào cho tôi và thậm chí còn nói sẽ mua cháo cho tôi ăn.
Tôi cảm thấy cậu ấy đang quan tâm đến tôi theo những cách tinh tế khác nhau.
…Mặc dù tôi không chắc là cậu ấy đang thực sự nghĩ gì.
Chà, cơ mà có lẽ cậu ấy không có bất kỳ động cơ thầm kín nào cả.
Hwi-min có vẻ không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào, không chỉ riêng với tôi.
Cậu ấy là người cảm thấy ngay cả việc ra ngoài cũng có rất phiền phức, nên cậu ấy chắc chắn sẽ không ấp ủ những cảm xúc như vậy.
Có lẽ cậu ấy chỉ đang hồi tưởng lại tuổi thơ của mình thôi.
Tuy nhiên, dù tôi có nghĩ nhiều đến thế nào thì nó vẫn rất khó chịu. Tôi không biết tại sao nó lại khó chịu, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy khó chịu thôi.
Tôi kéo mạnh rèm cửa để đánh thức anh ấy. Hwi-min lẩm bẩm trong lúc ngủ, "Mmm…". Đáp lại, tôi chỉ "Hừm” một tiếng rồi rời khỏi phòng.
Bây giờ đã đến lúc làm bữa trưa.
Hwi-min hẳn là người ít phàn nàn nhất trên thế giới. Bởi vì cậu ấy sẽ luôn lặng lẽ ăn hết bất cứ thứ gì mà tôi nấu.
Tất nhiên, kỹ năng nấu ăn của tôi rất tốt, nhưng cậu ấy thậm chí còn không bao giờ bày tỏ rằng cậu thích hay không thích.
Vâng, ngoại trừ món ramen.
Nhưng ramen không tốt cho sức khỏe. Hơn nữa, nếu cậu ấy chỉ muốn ăn ramen, cậu ấy đã không cần phải thuê tôi. Vậy nên tôi có nhiệm vụ phải nấu những bữa ăn tử tế cho cậu ấy.
Với cả, tôi cũng cần phải ăn nữa. Vậy nên tôi muốn làm một món gì đó thật ngon để mình thưởng thức.
Nhìn vào tủ lạnh, có rất nhiều nguyên liệu trong đấy. Và sau một hồi cân nhắc, tôi quyết định làm sundubu jjigae, sau đó tôi lấy những nguyên liệu cần thiết ra khỏi tủ.
"…Chào buổi sáng."
Đúng lúc món hầm bắt đầu sôi, Hwi-min xuất hiện, dụi mắt nhìn tôi.
"Chào buổi sáng."
Nháy mắt trước lời chào của tôi, Hwi-min nhanh chóng duỗi người và hỏi tôi một cách nghiêm túc.
“Cái gì thế này? Sao cậu lại nấu ăn?”
“Cậu trả tiền cho tôi để tôi làm việc này, nhớ không?”
“Không phải tôi đã bảo rằng cậu phải nghỉ ngơi nếu cậu bị bệnh sao?”
“Tôi đã kiểm tra nhiệt độ cơ thể, và bây giờ thì ổn hơn rồi. Hơn nữa tôi cảm thấy trong người rất khỏe. Vì vậy nên tôi nghĩ mình sẽ nấu một thứ gì đó ngon hơn cháo.”
“Chà, nếu vậy thì được.”
Hwi-min gật đầu, đưa tay vuốt mái tóc rối bù của mình.
Gần đây, tôi đã có thể trò chuyện bình thường với Hwi-min. Lúc đầu, cậu ấy thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào mắt tôi.
Có vẻ như anh ấy đã thích nghi nhanh chóng. Mặc dù anh ấy vẫn cần bắt đầu câu bằng âm thanh như "Mmm". ( Nó giống như việc bắt chuyện với người khác nma k biết nói làm sao, thì lúc này sẽ có một khoảng “Mmm…” trước khi mình lên tiếng ấy )
Hơn nữa, đôi khi cậu ấy nói những điều khá thú vị, giống như ngày hôm qua, cậu ấy có thể khá mạnh mẽ mạnh mẽ ấy chứ…
Không, không. Tôi lắc đầu một cách dữ dội. Tôi đã quyết định quên hết đi những chuyện xảy ra ngày hôm qua. Vậy mà bây giờ tôi đang nói về cái gì thế này?
Đúng lúc đó, Hwi-min tiến lại gần vài bước và nói chuyện với tôi.
"Ồ, đồ hầu gái, cậu lại mặc nó rồi."
Cậu ấy vừa mới nhận ra sao?
Phản ứng của cậu ấy rất khác so với lần đầu tiên tôi mặc nó. Có vẻ như nó không phải là một kiểu trả thù tôi.
Tôi hắng giọng vài lần rồi trả lời một cách ngắn gọn.
"Tôi đã nói là tôi sẽ mặc nó rồi mà. Cái này dành cho tên chủ nhân thích trang phục hầu gái."
"Tôi không thích trang phục hầu gái, và tôi cũng không phải là chủ nhân của cậu."
Có vẻ như đó là tất cả những gì cậu ấy muốn nói, vì Hwi-min đã quay lưng đi ngay sau đó.
Nếu cậu ấy đi rửa mặt ngay bây giờ, món ăn sẽ hoàn thành ngay khi cậu ấy rửa xong.
Có vẻ như đây là thời điểm hoàn hảo để ăn trưa, dọn dẹp và sau đó đến trường.
Khi tôi đang nghĩ như vậy.
"Nhưng mà."
Hwi-min chợt nói với giọng pha chút tiếng cười khi quay lại nhìn tôi.
"Nhìn cậu mặc đồ hầu gái và nấu ăn cho tôi, tôi thực sự rất vui đấy."
"Ughhh…!"
Sau khi nói với tôi những lời đó, Hwi-min khẽ cười khúc khích và đi vào phòng tắm.
Đáng lẽ hôm qua tôi không nên nói những lời như vậy. Bây giờ tôi đã hoàn toàn trở thành trò hề.
Khuôn mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ. Tôi thực sự muốn quay lại phòng và đá tấm chăn lần nữa…
Hwi-min thực sự rất đáng giận. Thật sự đáng giận. Tôi cảm thấy mình sẽ không thể thỏa mãn cho đến khi trả thù được.
Nghĩ vậy, tôi mở tủ lạnh, lấy ra vài quả ớt Cheongyang, sau đó thái nhỏ và cho tất cả vào nồi canh sundubu jjigae, và rồi khuấy đều tất cả.
Tốt.
Điều này sẽ làm cho nó trở nên cay hơn. và cho dù Hwi-min có thờ ơ đến đâu đi chăng nữa, cậu ấy cũng không thể nào ăn được món ăn này.
Dự đoán biểu cảm của cậu ấy khiến khóe miệng tôi hơi nhếch lên, đây là thói quen của tôi dạo gần đây.
Khi tôi mới bắt đầu làm người giúp việc trong một căn nhà chỉ có một người đàn ông sống một mình, tôi đã rất lo lắng, nhưng bây giờ thi tôi đã khá quen với điều đó. Tôi đã trở nên thoải mái với việc nấu ăn, dọn dẹp và giặt giũ.
Và bây giờ, nó thậm chí còn trở nên thú vị hơn một chút.
…Không, không, không phải vậy. Tôi lại đang nghĩ gì thế này?
Thú vị sao? Tôi bắt đầu công việc này vì tiền. Nó chẳng vui hay thú vị chút nào. Không thú vị chút nào. Không một chút nào. Không một chút nào!
Tôi tự nhủ với lòng như vậy rồi tắt bếp gas.
Ác thế=)) a main lo cho quá trời vậy mà…=)) Ấp ủ những cảm xúc yêu đương nha, hay gọi thẳng ra là đơn phương đấy Main k để ý đến thì chả khó chịu=)) Sundubu jjigae (순두부찌개) là một món canh hầm cay của Hàn Quốc, được làm từ đậu phụ non Ở đây nó không giải thích rõ, nhưng tôi đoán là nói về việc quá khứ của main Tôi phải đọc 2-3 lần mới hiểu, Đây là câu main trêu lại chị nhà về việc hqua chị nhà kêu là ‘lần đầu được chăm sóc, nên tôi cảm thấy rất vui” nhé=)) Ớt Cheongyang (청양고추) là một loại ớt cay đặc trưng của Hàn Quốc, được biết đến với vị cay nồng và hương thơm đặc biệt