Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Đã hai tuần trôi qua kể từ khi cái gọi là 'sự cố video bẩn' xảy ra.
Không có gì thay đổi giữa tôi và Si-eun. Chúng tôi thường tránh mặt nhau ở trường, vì vậy nên cũng không có bắt chuyện với nhau.
Ở nhà, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng ăn cùng nhau hoặc đôi lúc cô ấy sẽ mang đồ ăn nhẹ sang cho tôi.
Không có lý do gì để gần gũi hơn nữa, đây là một ranh giới phù hợp giữa người chủ thuê và người làm việc bán thời gian.
Tôi liếc sang một bên, đảo mắt một vòng rồi suy nghĩ.
Một chiếc máy hút bụi cỡ lớn đang tạo ra tiếng động khi quét qua mọi ngóc ngách trong căn phòng. Tất nhiên, Si-eun là người đang vận hành nó.
Cô di chuyển khắp phòng, quét sạch các bụi bẩn và vụn nhỏ.
"Máy hút bụi không dây, thế giới chắc hẳn đã được cải thiện rất nhiều nhỉ."
Lời tôi nói nghe như một ông già vậy.
"Bởi vì nó đã ra đời từ khá lâu rồi đấy."
"Làm sao mà tôi biết được chứ? Ở thế giới của tôi chỉ có chổi và đồ hốt rác thôi."
Chà, chắc vậy.
Si-eun đã từng kể rằng cô ấy có một cuộc sống khó khăn kể từ khi còn nhỏ. Và gia đình tôi cũng vậy, vì thế nên lúc ấy chúng tôi không đủ khả năng để mua những thứ hiện đại như máy hút bụi không dây.
Nhà tôi chỉ có một chiếc máy hút bụi thông thường, nhưng gia đình Si-eun thậm chí còn không có.
"Nhân tiện thì, cậu đã hoàn thành dự án nhóm chưa?"
"Gần xong rồi, chỉ cần chỉnh sửa thêm một chút rồi tôi sẽ gửi."
"Thật sao? Hãy nói trước một tiếng với tôi trước khi cậu gửi nhé, tôi sẽ xem xét nó."
Si-eun nói với một giọng điệu thanh thoát.
Thời hạn nộp dự án của các nhóm vẫn còn xa, nhưng nhóm chúng tôi quyết định sẽ nộp sớm.
‘Hãy hoàn thành sớm nhất có thể.’
Đó là nguyên tắc của Si-eun. Cô ấy nói nếu chúng tôi hoàn thành sớm nhưng lại nộp muộn, chúng tôi có thể sẽ quên và chắc chắn sẽ gặp một rắc rối lớn.
Tôi không có lý do gì để phản đối về quyết định đó cả. Vì thế nên chúng tôi đều đồng ý sẽ làm theo lời Si-eun.
"Được rồi. Tôi sẽ gửi nó qua email cho cậu."
Nghe tôi trả lời, Si-eun quay mặt đi và tiếp tục hút bụi.
Nhưng sau đó có tiếng "bịch" như thể có thứ gì đó va chạm, tiếp theo là một vật thể rơi vào tầm nhìn của tôi.
Một chiếc đồng hồ thông minh nằm úp mặt trên sàn nhà.
Hình như tôi đã để nó trên đầu tủ. Nó hẳn đã rơi xuống khi Si-eun đập máy hút bụi vào ngăn kéo.
"Ah… Tôi xin lỗi."
Si-eun cúi đầu xuống và xin lỗi tôi.
Tôi vẫy tay với cô ấy.
"Không, không sao đâu. Tôi thậm chí còn không dùng nó mà. Với cả nếu nó hỏng, tôi sẽ mua cái mới."
Nếu Si-eun mà giấu nó đi khi tôi vắng nhà, có lẽ tôi sẽ không để đến sự mất mát của nó trong vài tháng ấy chứ.
Đó là do số lần tôi sử dụng nó rất ít, sau khi trả lời một cách không quá quan tâm đến nó, tôi với tay lấy chiếc đồng hồ lên.
Nhưng dường như Si-eun cũng có cùng một ý nghĩ với tôi. Cả hai bàn tay chúng tôi sau đó đều chồng lên nhau trên chiếc đồng hồ nhỏ.
Kết quả là, ngón tay chúng tôi tự nhiên chạm vào nhau.
"Ah."
Si-eun thốt lên một tiếng khi cô ấy kéo tay lại về phía ngực mình. Sau đó cô ấy nhìn tôi với đôi mắt kinh ngạc.
"X-xin lỗi."
"Không sao đâu."
Tôi không chắc cô ấy xin lỗi vì điều gì, vậy nên tôi chỉ thầm mỉm cười khó hiểu.
Nếu có một thay đổi nào đó ở Si-eun gần đây thì đó chính là điều này. Cô ấy phản ứng hơi thái quá với những lần chúng tôi tiếp xúc cơ thể.
Sống chung, chúng tôi đã có nhiều lần lỡ đụng chạm nhau như này trước đây, và Si-eun lúc ấy cũng không phản ứng nhiều.
Nhưng kể từ ngày tôi bị bắt gặp là đang xem video ấy, Si-eun bắt đầu cẩn thận theo từng cách riêng của cô ấy.
Si-eun từng tin tưởng (hoặc chỉ là lờ) tôi, nói rằng có lẽ tôi sẽ không làm điều gì kỳ lạ với cô ấy.
Dù sao thì đó cũng là một điều tốt. Là một người sống chung với cô ấy, tôi muốn cô ấy nên duy trì ít nhất một mức độ thận trọng tối thiểu.
Không lâu sau, tiếng ồn từ chiếc máy hút bụi đã dừng lại.
Si-eun dựa chiếc máy hút bụi vào một góc tường rồi ngồi phịch xuống giường tôi.
Tôi đang tự hỏi rằng tại sao cô ấy lại ngồi xuống giữa lúc đang dọn dẹp, và khi tôi nhìn sang cô ấy thì Si-eun nhẹ nhàng chỉ vào tóc tôi.
"Này, cậu không định cắt tóc à?"
Cắt tóc sao? Nghe những lời đó, tôi chạm tay vào tóc mình. Tóc tôi chắc chắn đã dài ra khá nhiều.
"Thỉnh thoảng cắt một lần."
"Thỉnh thoảng là bao lâu một lần?"
"Tôi sẽ cắt tóc khi nó bắt đầu che khuất tầm nhìn của tôi."
"Người bình thường sẽ cắt nó trước khi nó dài đến mức đó đấy."
Cô ấy tỏ vẻ không tin khi nghe tôi nói vậy.
Tất nhiên, tôi cũng nghĩ đến việc sẽ đi cắt tóc khi tóc đã dài vừa phải. Nhưng khi tôi thực sự cố gắng để đi ra ngoài, tôi lại lên cơn lười biếng và rồi lại bỏ cuộc.
Thêm vào đó, các nhà tạo mẫu tóc cứ cố gắng trò chuyện với khách hàng, điều này làm một người hướng nội như tôi rất mất hứng thú khi đi cắt tóc...
Nghĩ lại thì, tóc của Si-eun lúc nào cũng trông như vừa được chải chuốt.
Với mái tóc của Si-eun, chắc có lẽ cô ấy phải chăm sóc tóc mình mỗi ngày mới được như vậy. Trong khi đó, tóc tôi thì lại hoàn toàn lộn xộn, tôi còn phải dùng chung dầu gội của Si-eun vì lười.
"Cậu cần phải chăm sóc tóc mình thật tốt chứ."
Si-eun quay đầu lại, hất tóc của bản thân lên. Khuôn mặt cô thoáng ẩn thoáng hiện sau mái tóc, với vẻ hơi tự mãn.
"Thấy không? Đẹp lắm đúng không?"
"Ừm, đẹp đấy."
"..."
Sau đó Si-eun che miệng lại và hắng giọng nói.
"Dù sao thì, sao hôm nay cậu không đi cắt tóc đi?"
"Nó quá rắc rối."
"Vậy thì tôi sẽ cắt nó cho cậu."
"Cậu có giấy phép hành nghề không?"
"Đừng mơ nữa."
Đúng rồi. Tôi đã hỏi điều hiển nhiên.
Si-eun khịt mũi rồi tiếp tục.
"Nếu hôm nay cậu không đi cắt thì tôi sẽ dùng kéo cắt tóc cậu lúc cậu ngủ đấy."
"Cậu muốn cắt tóc tôi đến thế sao?"
"Không phải vậy đâu, nếu cậu chịu đi cắt tóc thì trông cậu sẽ khá..."
Si-eun im lặng, cô ấy nhún vai trước khi dừng lại và không nói thêm điều gì.
Tôi không biết ngôn ngữ cơ thể này có nghĩa là gì. Nhưng mà dù sao thì Si-eun có vẻ rất muốn tôi đi cắt tóc.
Có phải vì tóc tôi rơi xuống sàn sẽ làm sàn nhà lộn xộn không?
Và nếu tóc ngắn đi thì ngay cả khi có một vài sợi tóc rơi xuống, nó cũng không đáng chú ý.
Và vì Si-eun là người phụ trách dọn dẹp nhà cửa, nên cô ấy có thể sẽ thích tóc ngắn hơn phải không?
Dù sao thì tôi cũng sẽ phải cắt nó, vậy thì bây giờ làm có khác gì đâu? Và nếu là để giảm bớt những công việc phiền phức cho Si-eun thì tôi cắt nó bây giờ cũng ổn.
"Thôi được.”
"Thật sự?"
"Ừm, dù sao thì cậu cũng là người lau dọn nhà cửa mà."
Tôi nói vậy với ý tốt, nhưng Si-eun chỉ nghiêng đầu nhìn tôi. Ờm, vậy đó không phải là lý do chính sao?
—-----------------
Vì những lý do này, cuối cùng tôi đã đi tới tiệm làm tóc.
Sau khi tôi thay quần áo xong và ra phòng khách, Si-eun đang đợi tôi trong bộ trang phục để đi ra ngoài.
"Tôi có biết một tiệm làm tóc mà tôi thường hay tới, chúng ta hãy tới đó nhé."
"Ừm."
Tôi trả lời với giọng điệu cam chịu và sau đó đi theo Si-eun.
Tiệm tóc mà Si-eun thường lui tới cách khá xa trường.
Thật nhẹ nhõm, có vẻ như sẽ không có nguy cơ bị các học sinh khác phát hiện. Và Hai chúng tôi quyết định sẽ đi taxi đến đó.
"Chẳng phải chỉ có những giám đốc công ty mới đi taxi sao?"
Thật là lời đánh giá thái quá.
" không phải cậu thường xuyên đi đến đó sao? Vậy cậu thường đến đó bằng cách nào?"
"Tôi đi bằng tàu điện ngầm rồi sau đó chuyển sang xe buýt."
Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại phải mất công đi đến một tiệm làm tóc xa như vậy nhỉ?
"Tôi đã từng làm việc bán thời gian ở gần đây."
Si-eun nói như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
"Và kể từ đó, tôi thường xuyên đến đây và đã kết bạn được với một trong những stylist ở đấy. Cô ấy có thể sẽ cắt tóc đẹp cho bạn nữa."
"Tôi cũng không thực sự quan tâm nếu nó không được cắt đẹp đâu..."
Tôi thậm chí còn cân nhắc đến việc hôm nay sẽ chỉ cắt tóc ngắn để tránh những phiền phức sau này.
Nhưng tôi đã từ bỏ ý định đó, các sinh viên khác đã tránh xa tôi rồi, và nếu tôi còn cắt tóc ngắn thêm nữa thì tôi sẽ hoàn toàn bị họ cô lập mất.
Ngay sau đó, xe taxi dừng lại. Sau khi đưa tôi thẻ để trả tiền thì chúng tôi bước ra ngoài.
Tôi ngước nhìn lên tòa nhà trước mặt.
Một tiệm làm tóc lớn được xây dựng ở lối vào của một con hẻm yên tĩnh. Nó có quy mô hoàn toàn khác so với một tiệm làm tóc trong khu phố, và tôi thực sự cảm thấy bị choáng ngợp bởi nó trước cả khi bước vào.
Lạy trời, tôi thực sự không muốn vào đó.
Nhưng tôi không thể nào tự dưng lên cơn sau khi đã đi xa đến thế được. Vậy nên tôi đi theo Si-eun vào trong, và nơi đây đã chào đón tôi bằng một mùi đặc trưng của tiệm làm tóc.
"Xin chào~"
Bước vào, Si-eun chào đón những stylists xung quanh bằng một nụ cười rạng rỡ và tràn đầy năng lượng, và họ cũng đáp lại lời chào của cô.
Sau đó có một người phụ nữ tiến đến và đứng trước mặt Si-eun.
"Ôi trời. Không phải em mới đến cách đây không lâu sao? Đã đến lúc phải cắt tóc nữa rồi à?"
"Phư phư. Không phải đâu, hôm nay em đến đây vì cậu ấy."
Cô gái stylist ấy hướng phía tôi sau khi nghe Si-eun nói.
Xin chào... Tôi chính là “cậu ấy” đây.
"À~ Tôi hiểu rồi. Được rồi."
Cô ấy chăm chú nhìn tôi và cười mỉm cười.
Tôi không biết cô ấy đã nhìn thấy hay hiểu được điều gì., nhưng có một điều tôi chắc chắn là cô ấy tràn đầy kỹ năng giao tiếp xã hội.
"Em hãy ngồi ở đằng kia đi."
"Vâng."
Bị đe dọa bởi cái nhìn của cô nàng stylist ấy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn làm theo lời cô ấy.
Đối với một người hướng nội như tôi, việc đi đến tiệm làm tóc là quả thực là một thử thách.
Câu hỏi "Em muốn cắt như thế nào?" là rào cản đầu tiên, và sau đó bạn phải đưa ra những câu trả lời phù hợp cho các câu hỏi tiếp theo. Đây là một khoảng thời gian vô cùng khó nhằn.
Nhưng với người này thì khác, tôi không cần phải trả lời những câu hỏi kiểu như tôi muốn cắt tóc như thế nào.
Khi tôi do dự hỏi trước một câu hỏi "Chị có kiểu tóc nào phù hợp với em trong đầu không?", cô ấy trả lời, "Ahaha, chị sẽ cắt một kiểu tóc phù hợp nhất với em."
Hơn nữa, như thể cô ấy đã nhìn thấu tôi ngay từ ấn tượng đầu tiên, cô ấy đã trò chuyện với Si-eun thay vì tôi.
Tôi thực sự rất biết ơn điều ấy, tôi ước rằng tất cả các hairstylists trong nước đều thay đổi như thế này.
"Si-eun, mối quan hệ của em với cậu bé này là gì vậy?"
Cô ấy hỏi và liếc sang một bên nhìn Si-eun.
Lúc đó, Si-eun có vẻ như đang suy nghĩ một lúc.
"Chúng em thực ra chẳng có gì đặc biệt cả."
"Là vậy sao?"
Mặc dù họ rất thân thiết, nhưng có vẻ như Si-eun rất khó có thể tiết lộ rằng mình làm nghề giúp việc.
Nếu là tôi cũng sẽ làm như vậy, bởi vì theo quan điểm của những người ngoài cuộc, việc ấy rất dễ dẫn đến những hiểu lầm kỳ lạ.
"Si-eun nói hai người không có mối quan hệ đặc biệt nào cả. Em nghĩ sao?"
Và giờ mũi tên câu hỏi bay đến chỗ tôi.
"...Em sẽ rất cảm kích nếu chị có thể cắt tóc cho em một cách chỉnh tề khi nhìn thẳng về phía em đấy, vì như này có hơi đáng sợ."
"Em đang né tránh câu hỏi, phải không?"
Đúng là tôi đã né tránh câu hỏi của cô ấy, nhưng nó thực sự đáng sợ.
Tuy nhiên, Cô ấy lại một cách đầy ẩn ý, như thể cô ấy đã hiểu ra điều gì đó.
"Chị hiểu mọi chuyện rồi. Hai đứa đang hẹn hò, đúng không?"
Cô ấy đã đoán sai và cười vui vẻ. Quả thật là một người hài hước.
"Không, không, chúng em không phải thế."
Si-eun kiên quyết phủ nhận bằng cách xua cả hai tay.
"Vậy thì?"
Đáp lại câu hỏi thăm dò của stylist, Si-eun ưỡn ngực và trả lời.
"Bọn em là hàng xóm."
[Tại sao em lại dẫn hàng xóm đến tiệm làm tóc chứ…]
Tôi im lặng, thầm mong cô ấy sẽ nói thế.
Cô thợ làm tóc nghiêng đầu, có vẻ bối rối. Trước khi tình hình trở nên phức tạp hơn, tôi quyết định tiếp quản.
"À, ờm, em là bạn cùng lớp của cô ấy trong cùng một khoa. Vậy nên em đã nhờ cô ấy giới thiệu một tiệm làm tóc và cô ấy đã giới thiệu cho em về nơi này."
"Ah, đúng, Đúng thế."
Khi Si-eun đồng ý với tôi, cô nàng stylist hỏi lại "Thật sao?" với vẻ mặt có phần nghi ngờ.
"Ồ, giờ thì chị đã hiểu rồi."
Cô ấy hiểu được gì chứ?
Liệu những hairstylists có thể đọc được suy nghĩ của người khác qua mái tóc không?
Vài chục phút Sau, tôi cởi chiếc áo choàng trên người và bước ra khỏi phòng gội đầu sau khi gội xong. Bây giờ tôi chỉ cần sấy tóc bằng máy sấy nữa tóc là đã hoàn thành.
Cuối cùng, tôi cũng đã có thể trở về nhà.
Nhìn lại qua gương, tôi thấy chỗ ngồi của Si-eun trống không. Có lẽ cô ấy đã đi vệ sinh một lát trong lúc đợi tôi.
"Em có thân với Si-eun không?"
Cô nàng stylist nói chuyện với tôi khi tôi đang nghĩ như vậy.
"Ồ, em không nghĩ việc chúng em có thân thiết hay không là do em quyết định đâu."
"Vậy thì ai quyết định?"
Cô ấy cười khúc khích.
"Chị nói thế vì chị quan tâm thôi, nhưng mà Si-eun, em biết đấy. Con bé thực sự là một đứa trẻ ngoan."
"Em biết."
"Cô bé cũng rất chăm chỉ."
"Điều đó thì em cũng biết."
"Và cô bé ấy còn là một đứa trẻ rất mỏng manh đấy."
Mỏng manh sao? Tôi không chắc lắm về điều đó.
Cô ấy không phải là người chịu đựng được mọi sự khó khăn sao?
Hơn nữa, xét về quyết định chung sống với một người đàn ông, cô ấy có vẻ là người có trái tim khá mạnh mẽ ấy chứ.
Có lẽ hiểu được vẻ mặt bối rối của tôi, cô nàng stylist cười nhẹ nhàng.
"Cô bé ấy giấu điều đó với những người xung quanh. Ai trên thế giới này mà không phải vật lộn với khó khăn chứ? Và khi đó, bất kể em có nói gì, nó cũng chỉ giống như lời phàn nàn mà thôi. Vậy nên khi nghĩ thế, cô bé ấy chọn cách chỉ giữ nó cho riêng mình."
"Là vậy à…?"
Nghe những lời đó, tôi chợt nhớ lại ngày Si-eun bị bệnh cách đây không lâu.
Si-eun giả vờ mạnh mẽ khi cô ấy yếu đuối. Cô ấy đã từ chối sự giúp đỡ của người khác và cố gắng tự mình giải quyết mọi thứ. Có lẽ Si-eun vẫn luôn phải giả vờ mạnh mẽ như vậy.
Nhưng tôi không biết, tôi chỉ là một người chủ trả tiền cho Si-eun để làm công việc của cô ấy. Vậy nên tôi không có quyền được bước vào ranh giới đó.
Tôi tiếp tục nói với cô nàng stylist.
"Nhưng em chỉ là bạn cùng lớp với cô ấy thôi. Có lẽ chị nên nói những điều như vậy với bạn trai của cô ấy mới phải."
Cô ấy mỉm cười bằng mắt và trả lời tôi.
"Đúng rồi. Là em đó, phải không?"
"Không, thực ra chúng em chỉ là bạn bè thôi..."
"Hể? Đừng nói dối."
Nói xong, cô ấy mỉm cười tinh nghịch rồi tiếp tục.
"Hôm nay khi hai đứa bước vào, cả hai đều có mùi dầu gội giống nhau."
"Ồ..."
Không thể nói tiếp được nữa, tôi chỉ lẩm bẩm đáp lại tiếng cười khúc khích của cô ấy.
Đó là một lời đánh giá xứng đáng với một stylist.
Tôi thậm chí không thể đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào, chỉ biết há miệng ra một cách bất lực rồi ngậm lại.
—-----------------
Trên đường trở về nhà.
Mặt trời bên ngoài đã lặn phía sau cửa sổ xe taxi. Thật lãng phí một buổi chiều cuối tuần đẹp đẽ, Thật đáng tiếc.
Nhưng cắt tóc ở đây là một lựa chọn đúng đắn. Cho đến thời điểm hiện tại, tôi chỉ đến bất kỳ tiệm nào ngẫu nhiên mà tôi nhìn trúng để cắt tóc.
Nhưng hôm nay, nhờ vào tay nghề của cô nàng stylist ấy, tóc tôi trông đẹp hơn đáng kể.
"Nó thế nào?"
Si-eun ngồi bên cạnh chợt hỏi tôi.
"Có vẻ khá ổn."
"Đúng chứ? Nghe nói cô ấy còn từng đoạt giải thưởng ở đâu đó đấy."
"Hmm."
Nếu cô ấy có thể đạt được trình độ này bằng cách sử dụng tôi làm tài liệu, thì cô ấy chắc chắn xứng đáng nhận được một giải thưởng.
Nhưng khiếu thẩm mỹ của tôi không đáng tin cậy lắm. Kể cả khi nó trông đẹp với tôi, nhưng ai biết được thực tế nó trông như nào.
"Cậu thấy nó thế nào?"
Trước câu hỏi của tôi, Si-eun nghiêng đầu.
"Hửm?"
"Ý tôi là tóc của tôi ấy."
Khi tôi hỏi cụ thể, Si-eun nhìn chằm chằm vào mắt tôi một lúc. Khi tôi đáp lại ánh mắt của cô ấy, Si-eun nhanh chóng quay mắt về phía cửa sổ đối diện.
Và sau đó...
"Bây giờ trông cậu khá đẹp trai đấy."
"Gì chứ..."
Tôi thoáng bối rối vì cuộc tấn công bất ngờ này.
Nhưng nếu tổng điểm là 100 điểm thì ngay cả việc tăng từ 0 lên 1 điểm cũng là một sự cải thiện, đúng không?
Nói rằng tôi trông đẹp trai về cơ bản có nghĩa là điểm đã tăng lên. Cô nàng stylist từng đoạt giải thưởng đã cắt tóc cho tôi, vậy nên không có cách nào mà số điểm có thể giảm xuống được.
Tôi mở miệng nói với Si-eun, người vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Này."
Khi tôi gọi, Si-eun từ từ quay đầu lại nhìn tôi. Có lẽ là vì ánh hoàng hôn đang chiếu qua cửa sổ làm cho má cô ấy có vẻ hơi ửng hồng.
"Chuyện gì?"
Si-eun thúc giục tôi tiếp tục nói.
Khuôn mặt cứng đờ và tư thế hơi căng thẳng cùng với một biểu cảm dường như đang mong chờ những lời tôi sẽ nói tiếp theo.
Đối mặt với Si-eun như thế này, tôi nói ra suy nghĩ mà tôi vẫn giữ trong đầu.
"Trên đường đi về, cậu có thể mua cho tôi loại dầu gội khác với loại cậu đang dùng được không?"
"...Hả?"
Giọng điệu của Si-eun cho thấy cô ấy đang không hiểu.
"Tại sao lại là dầu gội đầu?"
"Chà, cậu biết đấy. Tôi nghĩ mình có lẽ nên thử chăm sóc tóc. Người ta thường nói rằng đàn ông có thể bị hói nếu họ không chăm sóc tóc mà, đúng không?"
Tôi vừa xoa xoa đầu vừa viện ra những lời bào chữa.
Tôi quyết định sẽ không nhắc đến chuyện cô nàng stylist hiểu lầm vì mùi dầu gội. Điều đó có lẽ chỉ khiến Si-eun càng thêm lo lắng những không cần thiết thôi.
Nhân tiện, tôi cũng không giải thích rõ ràng với cô nàng stylist. Nếu tôi nói rằng chúng tôi đang hẹn hò thì đó sẽ là một lời nói dối hoàn toàn, nên điều đó là không thể.
Và việc tiết lộ sự thật rằng Si-eun đang làm người giúp việc ở nhà tôi có thể sẽ khiến Si-eun buồn, vậy nên tôi chọn không giải thích gì hết.
Cuối cùng, Si-eun nhíu mày và trả lời tôi.
"Ổn thôi."
"Cảm ơn cậu."
Nhưng Si-eun nhanh chóng thở dài và nói tiếp.
"Tôi sẽ cho dầu gội vào bữa tối hôm nay, nên hãy cố ăn đi."
"Hể?"
Thật sự, cái kiểu bắt chuyện qq j thế này=))? Dịch láo nghe cho nó kịch tính thôi=)) Chứ câu đúng là “Những lần chúng tôi lỡ chạm nhau” nhé=)) Đẹp trai? Nhún vai ở đây tượng trưng cho câu nói “Mà thôi đừng quan tâm” nhé… Trans đoán vậy… Ở đây chắc ngắn kiểu đầu cua luôn quá=)) nó giống như con giao hai lưỡi v, hên thì sẽ dc mn xem là mới lạ và đến bắt chuyện, xui thì họ xem mình như một tên lập dị hay là kiểu yankee ấy, và sẽ hoàn toàn bị cô lập luôn~ Thật ra thì trans cũng chả hiểu câu này… Gái rất cay và tôi cũng thế “Nó” ở đây ám chỉ stylist vẫn cứ tiếp tục cắt tóc khi nhìn đi hướng khác=))