Chương 3
Sự khởi đầu - 1
Nếu những gì bạn nói là đúng, vậy tại sao chỉ có bạn?
Tại sao chỉ có bạn cứ lặp đi lặp lại cùng thời điểm ấy?
********************************
Vì sao, vì sao, vì sao
Sau khi ký ức của bản thân được nhớ lại, ta của lúc đó đã bị điều khiển bởi những từ này cho đến cuối đời. Mỗi lần thời gian quay ngược trở lại, mặc dù có gì đó đã khác đi một chút thì vị hôn phu của ta sẽ luôn yêu em gái ta, và ta vẫn sẽ luôn yêu ngài ấy. Điều này vĩnh viễn không thay đổi. Mọi điều tình cờ xảy ra đều là kết quả của thực tế này. Vì thế, hai người họ sẽ luôn là như vậy bất kể thế nào.
Việc thời gian cứ lặp đi lặp lại sau bữa tiệc trà ấy khiến ta nhận ra rằng, nếu Soleil và đứa em gái nhỏ của ta chưa từng gặp nhau thì định mệnh có lẽ sẽ rẽ sang hướng khác.
Nhưng như thể đó là điều không thể tránh khỏi, bữa tiệc trà ấy chính là đích đến của cuộc gặp gỡ định mệnh. Người dẫn lối họ đến cuộc gặp gỡ này, không ai khác ngoài là ta, người yêu ngài ấy sâu đậm. Ta thậm chí không thể cười trước một cảnh tượng thảm hại như vậy. Tình huống này vốn không thể ngăn chặn rồi.
Hai người gặp nhau và yêu nhau. Lúc đầu, họ nghĩ đó là từ một phía, nhưng không lâu sau, họ nhận thấy đó là một tình yêu song phương và thầm nhủ với nhau rằng không được phép để ai nhận ai. Còn ta, người gần gũi nhất với hai người, đứng nhìn họ bắt đầu bộc lộ và nuôi duỡng cảm giác về nhau.
Không, không thể nói rằng ta đang đưa ra lối phát triển như vậy. Bởi hai người họ sẽ không gặp nhau nếu ta không tồn tại, nhưng vì có ta, họ không thể ở bên nhau.
Cuộc sống đầu tiên của ta giống như địa ngục.
Bữa tiệc trà nơi họ được giới thiệu với nhau, ánh mắt của Soleil khi ngài ấy nhìn ta, người đã làm ngài thất vọng, đã hoàn toàn mất đi sự ấm áp.
Truớc đó, ta đã dùng những lời lẽ cay nghiệt chỉ trích những người phụ nữ độc thân tiếp cận Soleil. Mỗi lần như vậy, ngài đều thẳng thắn trách mắng ta "Những gì em đang làm sẽ không có lợi cho cả tôi và em. Bất chấp ý kiến của ngài, ta đã không dừng lại. Trong buổi tiệc trà đó cũng vậy.
"Đừng có nhìn Soleil-sama bằng ánh mắt như thế.", "Giả vờ như một đứa trẻ mỏng manh, thật đáng ghê tởm.", "Mày đang cố gắng cướp Soleil-sama khỏi ta."
Khi đang khóc, gần như là gào thét, ta thốt ra tất cả những lời lăng mạ xuất hiện trong suy nghĩ. Có thể nói rằng phong thái của ta lúc đó quá xấu xí và ô nhục. Thật vậy, cha mẹ ta lúc ấy đã tức giận tới mức muốn đánh ta. Họ cúi đầu xin lỗi Soleil và phê bình ta gay gắt. "Hành vi của ngươi thật đáng hổ thẹn và ê chề."
Ngài yêu em gái ta ngay từ cái nhìn đầu tiên và đôi mắt ấy đang đong đầy cảm xúc. Lúc Soleil chấp nhận lời xin lỗi của cha mẹ ta, dường như ngài bắt đầu cảm thấy ghê tởm ta vì đã lăng mạ người em gái bé bỏng.
Tuy nhiên, ngài ấy vẫn đủ thông minh để không thể hiện ra mặt.
Bởi vì cuộc hôn nhân giữa anh ấy và ta đã được quyết định, và việc đảo ngược tình huống này sẽ rất khó khăn.
Ta đã được nuôi dạy để trở thành người bên cạnh Soleil. nói cách khác, điều đó có nghĩa là ta đã nghiên cứu để học cách cai trị một lãnh thổ. Nó không chỉ xảy ra sau một đêm. Ta đã học về lịch sử, về đất đai, con người, cách quản lý. Ta thành thạo ngoại ngữ, thuộc lòng những con số, ta hiểu được tình hình xã hội.
Bởi bị khinh miệt vì vị thế gia đình không cân xứng, ta đã ghi nhớ một cách tuyệt vọng mọi thứ đến mức ta có thể ngang hàng với cả đàn ông. Đó là lý do tại sao phải mất nhiều năm và gian khó để đạt được. Ta lớn lên với mục đích trở thành phu nhân nhà hầu tước, người phù hợp với chức vụ này không ai khác ngoài ta. Bất cứ ai cũng có thể thấy rõ điều đó.
Và trên hết, sự thật rằng ta yêu Soleil là điều khiến cho việc phá vỡ mối quan hệ của chúng ta càng khó khăn hơn. Một cuộc hôn nhân chính trị đi kèm với tình cảm ngay từ ban đầu là vô cùng hiếm. Những người hầu, và đặc biệt là cha mẹ của Soleil đã vô cùng chào đón khi biết ta yêu ngài ấy.
Đôi mắt như được làm từ băng mỏng của Soleil đã che giấu mọi cảm xúc, cha mẹ Soleil sẽ không bao giờ nghĩ rằng ngài có thể yêu Silvia.
Dù Soleil là một người đàn ông bình thường biết yêu, ngài vẫn là một quý tộc chịu trách nhiệm cai trị một lãnh thổ. Để thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, ngài chấp nhận lấy ta làm vợ. Ngay cả khi Soleil không thích ta, ngài vẫn chấp nhận cuộc hôn nhân này. Thay vì bận tâm đến việc hủy bỏ hôn ước, ngài ấy đã sử dụng nó như một chiến lược chính trị và đối xử đúng đắn với ta như vợ sắp cưới.
Dù Soleil là một người đàn ông bình thường biết yêu, ngài vẫn là một quý tộc chịu trách nhiệm cai trị một lãnh thổ. Để thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, ngài chấp nhận lấy ta làm vợ.
Ngay từ ban đầu, hôn nhân chính trị là vậy.
Ta không thoả mãn với thực tế là ngài ấy không có ta trong lòng, nhưng ngay cả như vậy, lúc đó ta nghĩ là nó vẫn ổn. Ta thực sự tin rằng đó là quan điểm đúng đắn để trở thành hôn thê của Soleil. Kết hôn, sống cùng nhau, cai trị lãnh thổ, cuối cùng có một đứa con, ta cứ tự nhủ rằng sau khi dành thời gian cho nhau và tìm hiểu nhau, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Vì ta yêu ngài. Ta chỉ đơn giản yêu ngài bằng cả trái tim. Cứ như thể những cảm xúc mà ta nuôi dưỡng thời thơ ấu đã khắc sâu trong tim và sẽ không bao giờ biến mất. Đó là lý do tại sao ta không bao giờ muốn tưởng tượng rằng mối quan hệ của chúng ta có thể tệ đi.
Cuối cùng, Soleil và ta đã kết hôn.
Khi đó ta mười tám, Soleil hai mươi và Silvia mười bảy tuổi. Chúng ta kết hôn cùng thời điểm ta tốt nghiệp học viện. Kể từ bữa tiệc trà nơi Soleil và Silvia gặp nhau, hai năm đã trôi qua. Lúc bấy giờ Soleil cuối cùng đã được công nhận là một hiệp sĩ chính thức và ngài quá bận rộn với công việc của mình đến nỗi thật khó để quay trở về nhà.
Ta nghĩ điều đó đã góp phần làm mờ phán đoán của bản thân. Từ góc nhìn của người ngoài cuộc, ta và Soleil hoàn toàn không ghét bỏ nhau. Ta cũng nghĩ như thế. Khi nói chuyện, ngài ấy chưa bao giờ đối xử với ta lạnh lùng mà trả lời bằng những câu từ hoà nhã. Ngài luôn đối xử với ta như một vị hôn phu đúng nghĩa, và sau khi kết hôn, ngài tiếp tục hành động như một người chồng chuẩn mực. Ngài đối xử với vợ mình như cách một người vợ nên được đối xử.
Nếu ngài thấy ta mệt, ngài sẽ gọi ta lại và nhẹ nhàng nói, "Em ổn chứ. Em nên nghỉ ngơi chút đi." Nếu ta cần hỏi ý kiến về một vấn đề với ngài, ngài sẽ vui lòng nghĩ giải pháp. Nếu ta lo lắng về điều gì đó, Soleil sẽ đưa ra lời khuyên. Trong khoảng thời gian mê đắm ngài ấy, ta đã bị lừa dối bởi lòng tốt thoáng qua.
Soleil là một người chồng tốt. Cứ như thể ngài là hiện thân của hình tượng 'người chồng mẫu mực'.
Cứ như thế, một năm, rồi hai năm trôi qua. Trong thời gian đó, ta nhận ra rằng, đôi mắt của chồng ta không có một chút hơi ấm.
Trong lời nói và thái độ của mình, ngài ta là người chồng tốt bụng, hành động như một hiệp sĩ lịch lãm. Giống như, hay nói chính xác hơn là hình mẫu 'người chồng'. Ta bắt đầu nhìn thấu suy nghĩ của ngài ấy, 'Nếu tôi làm điều này, có vẻ như vợ tôi sẽ tuân theo', 'Nếu tôi nói vậy, vợ tôi chắc chắn sẽ im lặng.' Chắc hẳn ta có thể phát hiện ra vì ta đã chứng kiến cử chỉ, hành vi và ánh mắt của Soleil khi đứng trước Silvia
Thứ được gọi là gia thế thật sự rất phiền. Cho dù có khoảng cách, những mối quan hệ không thể bị cắt đứt. Điều đó đặc biệt đúng với những người sinh ra trong một gia đình quý tộc. Ngay cả khi nó chỉ để trưng, bạn vẫn phải thể hiện ra mặt tốt, nếu không gia đình sẽ phải chịu bất lợi từ những tin đồn thất thiệt. Đó là lý do tại sao, sau bữa tiệc trà đầu tiên đó, nhà ta đã tham dự nhiều bữa tiệc khác và nỗ lực làm sâu sắc thêm tình hữu nghị đôi bên.
Thực tế, người cần làm điều đó chỉ có ta. Ta luôn cảm thấy rằng để bù đắp cho thất bại của mình tại bữa tiệc trà đầu tiên đó, ta buộc phải nửa cưỡng ép bản thân tham gia.
Theo buổi tiệc trà được tổ chức theo cách đó, ta ngồi bên cạnh Silvia và Soleil ngồi đối diện. Khẽ liếc nhìn họ, bàn tay ta nắm chặt duới bàn. Ta tự nhủ bản thân không được phạm phải lỗi tương tự như lần đầu tiên. Trước bữa tiệc trà, Soleil đã nhẹ nhàng răn dạy ta nhất định phải đối xử tốt với người em gái nhỏ.
Trước mặt Soleil, người đóng vai một người chồng đúng quy tắc, ta cũng phải đóng vai một người vợ thích hợp. Ta đã tin rằng nếu mình làm thế, đôi mắt ngài sẽ hướng về ta.
Nhưng một điều như vậy nhất định không bao giờ xảy ra.
Ngón tay thon dài của Soleil chạm vào sợi tóc mỏng ánh bạc của em gái ta như thể chúng sẽ trở nên không gọn gàng ngay cả khi vuốt nhẹ. Silvia khẽ cười bẽn lẽn. Đôi môi em tựa như cánh hoa thuần tuý nhưng thanh nhã. Nếu có thể nhắm mắt lại, ta sẽ làm ngay lập tức. Nhưng nhìn vào thực tế, ta không thể. Vì ta là vợ của Soleil.
Không quên ép bản thân mình nặn ra một nụ cười, ta nói cảm ơn Soleil. "Cảm ơn ngài vì luôn đối tốt với em gái em." Nghe ta nói vậy, như bình thường, ngài mỉm cười trong khi đôi mắt vẫn lạnh băng, "Nó là điều đương nhiên, vì chúng ta là người một nhà."
Nhìn chúng ta như vậy, em gái ta đã thổt lên một câu thật ngây thơ. "Chị cả, chị thật may mắn khi có người chồng tốt thế này."
Tuy nhiên, ta biết sự đố kị và ghen tị đang hoà quyện trong đôi mắt em. Bởi cơ thể yếu đuối không phù hợp cho việc sinh nở, em gái ta vẫn chưa có hôn sự. Ta tự hỏi liệu em ấy có nhìn ta giống một người chị có tất cả những gì mà em không thể. Liệu em ấy nghĩ gì về ta, người chỉ có thể lừa dối kẻ hầu cận của em ấy bằng một nụ cười.
Với vị thế xã hội của một phu nhân hầu tước, ta có cả danh dự và tiền bạc. Ta cũng có một người chồng là người đứng đầu các hiệp sĩ. Nếu nhìn từ bên ngoài, quả là ta đã được ban phước lành.
Đúng vậy, đây là những điều mà bản thân ta mong ước.
Suy cho cùng, ta đã kết hôn vào 'một nhà hầu tước'. Suy cho cùng, ta được nuôi nấng vì kết cục này. Đó là vì sao ta không nhận ra rằng mình ngu ngốc tới mức nào.
Ta không kết hôn với Soleil.
"Chị Ilya, chị thật may mắn."
Giọng nói của em gái ta không ngừng vang vọng trong đầu.
.........Và trong khoảng ba năm sau, đột ngột em gái ta qua đời.
Vì thể chất yếu kém, mọi người đã nghĩ rằng em ấy sẽ qua đời vì đau ốm. Thực tế, trên đường trở về sau chuyến đi thư giãn đến nhà hát thành phố, em đã bị bọn cướp tấn công và giết chết.
Khi tin tức được báo tới, ta và Soleil đang ăn tối cùng nhau. Ta đã đưa ra gợi ý này vì Soleil quá bận rộn với công việc hiệp sĩ và hiếm khi về nhà. Ta đã khẩn cầu ngài hãy dành chút thời gian rảnh dùng bữa với ta. Đã ba năm trôi qua, ta vẫn chưa thấy tín hiệu gì của việc mang thai. Bởi xung quanh đang dần trở nên gay gắt, Soleil buộc phải cân nhắc gợi ý này. Ngài nhìn thẳng vào mắt ta và gật đầu.
Dù bữa ăn tối đó gần như không ai nói với nhau câu nào, ta vẫn thoả mãn. Ta tận hưởng niềm vui của bữa ăn khi nhìn vào khuôn mặt người đàn ông ta yêu.
Một cảnh ăn tối bình thường như vậy đột nhiên bị vấy bẩn bởi bóng đen u tối.
Người quản gia lặng lẽ thì thầm điều gì đó vào tai của Soleil. Trong khi ta đang quan sát ông ta nghĩ rằng đó hẳn là một điều gì đó về công việc, thì Soleil đột nhiên nhìn tôi với một biểu cảm mà ta chưa từng thấy. Đó là cái nhìn sâu hoắm, tựa như một cái hố hút sạch mọi cảm xúc. Tất cả. Ngoại trừ một cảm xúc đen tối hơn cả sự ghét bỏ.
"Là cô?"
Đó là từ ngài đã chỉ thẳng mặt ta, người chưa hiểu chuyện gì. Với một tay, ngài hất văng mọi đồ ăn trên mặt bàn và hướng khuôn mặt tái nhợt của ngài về phía ta.
"Cô, cô đã làm thế?"
Ngài nói rất khẽ, nhưng ta có thể nghe rõ.
Soleil nói câu đó quá đột ngột, ta vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Ta không thể khẳng định hay phủ nhận câu hỏi của ngài ấy, nhưng bị choáng ngợp bởi cái nhìn như xoáy vào người, ta run rẩy sợ hãi. Soleil lấy phản ứng của ta là một lời thú nhận và đột ngột chộp lấy một con dao từ bàn ăn.
"Ông chủ!"
Có lẽ, nếu vào lúc đó, người quản gia không ngăn cản ngài ấy, ta chắc chắn sẽ bị giết. Ta, người đang run rẩy vì sợ hãi và gục ngã dưới chân bàn, bị chính chồng của mình kết tội.
"Cô, cô đã giết Silvia?"